Tổng Tài, Sủng Vợ Hãy Tiết Chế - Chương 466
Chương 466
Lâm Tu cắn môi dưới trừng mắt nhìn anh.
Hàn Lận Quân nhướng mày, cúi người cầm điện thoại trên bàn lên, gõ một hồi rồi giơ điện thoại ra hiệu với cô.
Lâm Tu không biết tại sao, nhưng ngay sau đó điện thoại cô đang cầm trên tay vang lên, cô cúi đầu mở ra xem là tin nhắn WeChat của anh.
Hàn Lận Quân: Vợ anh thật đáng yêu, anh rất muốn hôn em ~
Tên khốn này!
Lâm Tu mặt đỏ bừng cả lên, không ngờ trước mặt cha mẹ hai bên lại dám mạnh dạn tán tỉnh cô qua điện thoại di động như vậy. Cô hoảng sợ, vì sợ bị mẹ hai bên phát hiện nên vội lật điện thoại đặt lên đùi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Qua khóe mắt cô nhìn thấy vị sếp lớn đang cười chống cằm, phồng má nhìn anh như thường ngày nhìn người ta, để lộ vẻ không bằng lòng.
Hàn Lận Quân cười thầm.
Mẹ Lâm và mẹ Hàn tiếp tục nói về chi tiết của đám cưới, nhiệm vụ của nhà họ Lâm là chuần bị những thứ đế Lâm Tu làm đám cưới tại đây, như mua quần áo mới, mua của hồi môn, xác định danh sách khách mời cho bữa tiệc; bên hàn gia thì phức tạp hơn, một điểm là liên hệ đặt may váy cưới cho đám cưới của hai người, chụp ảnh cưới, đặt khách sạn, mời chủ lễ,… và phải sửa sang nhà cửa theo phong cách cùa một ngôi nhà mới.
Mẹ Hàn còn đề nghị để Hàn Lận Quân đưa Lâm Tu đi mua vàng trang sức, nói đến câu này, bà ấy vô thức nhìn ngón tay của Lâm Tu, mười ngón tay trắng nõn thon dài thật ra trống rỗng, bà ấy sững sờ một lúc, nhìn lên con trai mình ở phía đối diện.
Tại sao đã nói chuyện kết hôn, mà ngay cả nhẫn kim cương cũng không chuẩn bị cho người ta!
Hàn Lận Quân lập tức nhận ra ánh mắt trách móc của bà ấy, liền nhìn theo tầm mắt của bà ấy xuống đế trên ngón tay Lâm Tu, lập tức hiểu được mẹ mình đang ám chỉ điều gì, khi nhìn lại mẹ mình, anh nhẹ nhàng gật đầu.
Mẹ Hàn không biết ý tứ cụ thể trong cái gật đầu của anh, nhưng người con trai này rất khôn ngoan, nhất định phải lấy lòng nên mới để anh đi.
Có lẽ mọi chuyện gần như đã hoàn tất, và chủ đề của hai gia đình ngày càng trở nên thoải mái hơn.
Mẹ Lâm nhìn đồng hồ trên tường, đã 9 giờ, ước chừng lát nữa nhà họ Hàn sẽ phải về, bà kẻo Lâm Tu, ra hiệu cô lại gần, trong lòng thì thầm vào tai cô: “Con đi phân loại bánh bao trứng vừa làm, khi nào họ về thì lấy ra.”
Lâm Tu gật đầu, cười với mẹ Hàn rồi đứng dậy đi về phía nhà bếp.
Hàn Lận Quân tình cờ ngồi có chút buồn chán, thấy cô đang đi về phía phòng bếp, anh cũng đứng dậy đi tới, “Em muốn làm gì? Anh giúp em.”
“Không cần.” Lâm Tu thì thào. .
Hàn Lận Quân nắm tay cô đi theo.
Lâm Tu bất lực và chì có thế bỏ mặc anh.
Lúc hai người đang làm bánh bao trước quầy, Hàn Lận Quân tỏ vẻ rất thản nhiên, đặt tay lên eo cô, nói: “Hôm nay có người tới khách sạn tìm em?”
Lâm Tu quay lại nhìn anh liếc mắt nhìn, trong tiềm thức hỏi: “Là ai?”
Hàn Lận Quân nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Có người tìm em, vậy mà em lại hỏi anh là ai?”
Lâm Tu nghĩ tới đây, hôm nay đến gặp cô, không phải, trừ bỏ người cung cấp…
Cô đột nhiên cảm thấy rùng mình, tự nhiên khi người cung cấp tới tìm cô sẽ không làm cho giọng điệu và ánh mắt của sếp lớn trở nên lạ như vậy, nhưng nếu là Đường Tử Kiều…
Là ai mật báo với sếp lớn sao?
“Làm sao anh biết có người tới tìm em?”
Hàn Lận Quân đến gần cô, giọng điệu trầm thấp đe dọa:
“Lâm Tu—