Trả Thủ Tổng Giám Đốc Ác Độc - Chương 80

Trả Thủ Tổng Giám Đốc Ác Độc
Chương 80: Buông tay để em được vui

Đêm đến, bầu trời không trăng cũng không có sao, không gian chỉ có một màu đen kịch âm u bao phủ.

Trong phòng hồi sức, Diệp Thiên Ngân hai mắt nhắm chặt, hơi thở đã bình ổn hơn, sắc mặt tuy còn chút nhợt nhạt nhưng cũng không đến mức trắng như tờ giấy.

Vương Vũ Hàn ngồi bên giường, ngón tay thon dài khẽ vuốt nhẹ má cô, ngón tay run rẩy di chuyển xuống đôi môi đỏ mọng ngày nào giờ chỉ còn một mảnh tái nhợt, đôi mắt xanh lam khẽ lay động.

Hắn lại kéo bàn tay nhỏ bế của cô lên áp ở bên mặt mình, muốn cảm nhận hơi ấm từ tay cô nhưng tay cô rất lạnh, không chút ấm áp, đôi mắt tràn ngập sự đau lòng cùng bi ai.

“ Đối với tôi bây giờ, không hận … cũng không yêu … tôi muốn mọi việc từ trước tới giờ chỉ là giấc mộng, nếu đã tỉnh mộng rồi thì nên kết thúc thôi.”

Lời nói ấy cứ vang bên tai hắn rất lâu rất lâu … nếu có thể, hắn nguyện được yêu cô trong giấc mộng, một giấc mộng chỉ có hai người, không có thù hận, không có đau thương, chỉ có tình yêu vĩnh cữu, vui vẻ hạnh phúc suốt cả cuộc đời.

Nhớ lại những ngày tháng giữa hai người chỉ có vui vẻ, còn nhớ cô trêu chọc hắn cái quần lót bảy sắc cầu vòng, còn có mấy con cá cô bắt … giọng nói ngọt ngào, dịu dàng như làn nước nỉ non bên tai hắn, những ngày tháng ấy thật sự rất vui, rất hạnh phúc.

Cảm giác đau đớn xé rách trái tim cứ hết lần này tới lần khác đều vây lấy hắn, hắn thật sự đã khiến cô tổn thương nặng nề, giờ đây giữa bọn họ còn có cái gì để nếu kéo, còn cái gì để cô có thể ở lại bên cạnh hắn đây ?

Hắn muốn cô không phải là cái xác không hồn ở bên cạnh hắn, mà là trái tim của cô, tình yêu của cô, ngoài ra hắn không cần bất cứ thứ gì cả nhưng … bây giờ cô có thể cho hắn cái gì đây, một sự bài xích chán ghét sao ?

Trong chớp mắt, khóe mắt đã ươn ướt, một giọt nước nóng bỏng lại rơi xuống má Diệp Thiên Ngân … thật sự rất buồn cười, người như hắn lại yếu ớt đến mức hết lần này tới lần khác cứ rơi nước mắt, từ khi nào hắn giống một đứa trẻ thích khóc thế này ? thật sự rất buồn cười.

“ Thiên Ngân … Thiên Ngân … Thiên Ngân …”

Hắn liên tục gọi tên cô, càng gọi càng đau lòng, càng thương tâm, càng chua xót.

Hắn nâng cô ngồi dậy để cô tựa vào người hắn, đôi môi mỏng nhẹ nhàng phủ lên môi cô, chỉ là lướt qua nhưng cũng lưu luyến không muốn rời xa, đôi môi mang hương thơm dịu nhẹ mà hắn yêu thích nhưng …

Hắn rời khỏi môi cô, tận sâu trong đôi mắt như có gì đó đã vỡ nát, hắn lại ôm cô vào lòng, ôm thật chặt, như sợ chỉ cần lỏng tay thì cô sẽ biến mất, hắn rất sợ hãi.

“ Thiên Ngân … anh biết em có thể nghe được những gì anh nói, vì thế em hãy nghe cho kỹ … chỉ cần em tỉnh lại … thì anh ….”

Hắn nuốt một cái gì đó vào họng, giọng như cố đè nén lại sự bi thương.

“ … anh sẽ buông tay … anh sẽ để em rời đi … chỉ cần em vui vẻ, anh sẽ buông tay … vì thế, Thiên Ngân … em hãy tỉnh lại đi, có được không ?”

Hắn chấp nhận buông tay, cho cô tự do đi đến những nơi cô muốn, hắn muốn nhìn thấy cô cười, thấy cô sống tốt, như thế hắn mới thấy hạnh phúc … nếu buông tay có thể khiến cô vui vẻ thì hắn chấp nhận một mình ôm đau thương.

Nhưng buông tay không có nghĩa là hắn sẽ từ bỏ, hắn vẫn sẽ trong bóng tối bảo vệ cô, lẳng lặng ngắm nhìn cô từ rất xa rất xa, dù như thế hắn cũng cảm thấy mãn nguyện.

“ Cầu xin em, đừng im lặng như thế ? anh rất sợ, rất sợ em không nhìn anh nữa … Thiên Ngân, xin em tỉnh lại có được không ?”

Vương Vũ Hàn nhắm mắt lại, nước mắt cứ thế lại rơi trên vẻ mặt cương nghị của hắn, cứ khóc đi, một lần khóc thật thoải mái, bao nhiêu đau đớn phải chịu, bao nhiêu tổn thương đã gây ra, nay hãy dùng nước mắt cho nó trôi đi hết.

Vương Vũ Hàn cứ thế nói rất nhiều chuyện với Diệp Thiên Ngân nhưng cô không mở mắt, không giống như trong mấy bộ phim tình cảm, nữ chính bất tĩnh vì lời nói tràn ngập tình cảm của nam chính mà tỉnh lại.

Nhưng như có thể nghe thấy những lời hắn nói bên tai, đôi mắt đang nhắm kia, bổng có một giọt nước mắt từ khóe mi chảy xuống nhưng Vương Vũ Hàn lại không hay biết, chỉ lặng lặng ở bên cô, suốt một đêm cũng không chợp mắt.

___________________________

Trong căn nhà màu xám tro, hiện cảnh âm u cũng tàn khóc hiện ra trước mắt.

Trong phòng lớn, năm tên đàn ông hình dáng quái dị đang quỳ dưới đất, còn có ba cô gái, một cô thì quỳ trong góc, hai cô kia đang bị roi quất vào người, quần áo cũng rách nát, máu từ người chảy xuống nền gạch đen xì.

“ Á … Vương tổng tha mạng … Vương tổng tha mạng … đau quá ….”

Helen và Susan bị đánh đến thân tàn ma dại nhưng hai vệ sĩ cũng không hề có chút đồng tình, hai cô gái này đã làm một chuyện khiến bọn họ cũng căm túc nên ra tay cũng không nhân nhượng.

Vương Vũ Hàn một thân phủ đầy hàn khí, đôi mắt xanh lam như hổ báo rình mồi nhìn hai cô gái trước mắt.

Trần San có nói là do đánh đập nên Diệp Thiên Ngân mới sảy thai, trên người còn có dấu tích bị giày nhọn đá vào, hắn tin chỉ có hai cô này mới nghĩ ra trò ngu xuẩn như vậy.

Mắt liếc qua tên ghẻ lở, máu hắn bắt đầu sôi lên, giọng là gằn từ tiếng mà thốt ra.

“ Mày đã cường bạo cô ấy ?”

Tên ghẻ lở nghe là đang hỏi mình, vội vàng bò đến bên chân Vương Vũ Hàn nhưng bị mấy tên vệ sĩ ngăn cản, hắn dập đầu đến chạy cả máu.

“ Vương tiên sinh … Vương tiên sinh … ngài tha cho tôi, tôi thề là không có chạm vào cô gái kia, tôi chưa có chạm vào thật, tôi thề … tôi thề ….”

Nếu biết bị lừa gạt như thế, bọn họ có ăn gan trời cũng không dám chạm vào cô gái kia, đã không ăn được lại còn gặp nạn, bọn họ thật bị ba con đàn bà ác độc kia hại chết rồi.

“ Vương tiên sinh, là con đàn bà này bảo chúng tôi cường bạo cô gái kia, hơn nữa còn bảo chơi chết cô ta cũng không sao … chúng tôi đã nhận tiền nên làm thôi … Vương tiên sinh, chúng tôi vô tội, thật vô tội.”

Tên ốm như cây tre lên tiếng cầu xin, lại liếc nhìn ba con ả đầy ghê tởm, nếu có thể bọn hắn rất muốn tiến lên chà đạp hết ba con đàn bà đê tiện này một lần.

Vương Vũ Hàn biết bọn này chưa chạm vào Diệp Thiên Ngân, Trần San có nói cô không có bị xâm phạm nên hắn mới có chút an lòng nhưng nghĩ lại nếu mình không đến kịp thì cô sẽ ra sao đây ?

Cơn tức không có đi xuống mà ngày càng dâng lên cao, hắn nhìn tên ghẻ lở, nhếch môi cười âm lãnh.

“ Đem tên cặn bã này ra ngoài, từ trên người hắn lột từng miếng da, cắt từng miếng thịt xuống … nên nhớ, không được làm hắn chết, đến khi nào cắt đến tận xương thì quăng xương cho chó ăn.”

Tên ghẻ lở nghe xong người hóa đá, đầu óc không còn hoặt động nhìn Vương Vũ Hàn, sau đó cứ như ngu đần mà ngồi yên tại chỗ, mà mấy tên còn lại thì đã run rẩy đến mức chỉ muốn ngất xỉu ngay lặp tức, bọn họ biết kế tiếp sẽ là bọn họ.

Tên ghẻ lở rốt cuộc bị đưa đến một phòng khác, vẫn như tên ngu đần để hai vệ sĩ đưa hắn đi ra ngoài nhưng sau đó là tiếng hét thất thanh.

“ Không … tôi không muốn chết … tha cho tôi … tha cho tôi …”

Nhưng có ai quan tâm đến hắn đâu, Vương Vũ Hàn nhìn hai cô gái đang bị đánh dã man, phất tay lên ý bao dừng lại.

Helen và Susan rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi mà hít thở không khí, lúc này cả người đều đau nhức, bọn họ thật bị trời trả báo rồi.

“ Vương tổng … xin tha mạng …”

Hai cô gái cùng lên tiếng cầu xin, tuy biết hy vọng monh manh nhưng vẫn cầu sẽ được tha cái mạng nhỏ này, họ thề với lòng nếu như thoát nạn, sau này chỉ cần thấy Diệp Thiên Ngân sẽ tránh xa vạn thước, thà đắc tội với kẻ ác chứ không muốn đắc tội với Diệp Thiên Ngân.

Vương Vũ Hàn nhìn bốn tên còn lại, lại nhìn Helen và Susan, trong đầu nghĩ ra một chuyện, môi lại cười đầy lạnh lẽo.

“ Bốn người bọn mày không phải đang cấm dục sao ? tao cho chúng mày một cơ hội để phát tiết … trong vòng một tháng, tụi bây có thể làm hai con ả có thai, tao sẽ cho tụi bây một cơ hội.”

Bốn người kia mắt sáng lên khi biết mình vẫn có cơ hội sống, không khỏi vui mừng vội tiến lên hai cô gái đang nằm cứng đờ như tảng đá, đầu óc như bị lời nói của Vương Vũ Hàn xuyên thủng không nói được lời nào.

Một tháng đối với mấy tên cặn bã sẽ là vui sướng, vừa được phát tiết vừa được thả tự do nhưng đối với hai cô gái sẽ là địa ngục trần gian … không, phải nói ngay cả địa ngục cũng thua xa.

“ Đem bọn chúng đưa đến một phòng khác đi.” – Vương Vũ Hàn chán ghét lên tiếng, cũng không nhìn hai con ả nữa mà tầm mắt dười lên người Trang Mật Ly.

Mấy vệ sĩ gật đầu, sau đó dẫn sáu người rời đi, Helen và Susan mới có phản ứng, không có cầu xin Vương Vũ Hàn mà hướng Trang Mật Ly chửi mắng.

“ Con tiện nhân thối tha, tất cả là tại mày hại bọn tao … mày nhất định sẽ chịu báo ứng không thua bọn tao đâu.” – Helen hét đến khan cả cổ.

“ Con đàn bà hèn hạ, đồ đàn bà phóng đãng không biết liêm sỉ, mày sẽ chết không có đất chôn thay … mày sẽ chết không có đất chôn thay.”

Tiếng chửi bới rốt cuộc cũng xa dần và mất hút, Vương Vũ Hàn lại nhìn Trang Mật Ly, đầu dây mối nhợ vẫn là cô ta, hôm nay hắn sẽ giải quyết hết một lần.

Trang Mật Ly nhìn Vương Vũ Hàn, trong mắt là tia đau lòng, cô biết bọn người kia có kết quả không tốt thì cô càng không mong sống được nhưng cô vẫn không can tâm.

“ Trang Mật Ly, cô nghĩ tôi nên đối xử với cô như thế nào đây ?” – Hắn nhàn nhạt nói, mắt lạnh băng nhìn cô.

Trang Mật Ly cười nhẹ. – “ Con tiện nhân Diệp Thiên Ngân chết cũng không khiến tôi thương tiếc, nó đã sảy thai, tôi rất vui vẻ … hahahahaha …..”

Vương Vũ Hàn mím chặt môi, khuôn mặt trở nên đáng sợ nhưng Trang Mật Ly lại rất bình thản nói tiếp nhưng giọng điệu lại là nghẹn ngào khiến người khác có chút dồng cảm.

“ Vũ Hàn, nói cho em biết, cô ta hơn em ở điểm nào ? vì sao anh lại không yêu em, em làm tất cả là vì anh … còn cô ta chỉ mang đến cho anh thương tổn vì cớ gì anh lại chỉ yêu cô ta mà không yêu em …”

Tiếng cuối cùng, cô như hét lớn lên, nước mắt đau lòng tuôn ra như suối chảy, cô đã đến nước này tất cả là do ai, cũng vì hắn mà thôi, cô thừa nhận là mình có chút tham hư vinh nhưng tình yêu đối với hắn vẫn đứng hàng đầu nhưng mà hắn có hiểu cho cô hay không ?

“ Yêu tôi ? là yêu tôi hay yêu tiền của tôi ? … Trang Mật Ly, đừng tưởng tôi không biết cô nghĩ gì trong đầu … đối với tôi, cô so sánh với Thiên Ngân, ngay cả một cọng tóc cũng không bằng cô ấy … chỉ có cô ấy mới xứng làm vợ của tôi, còn cô … vĩnh viễn đừng mộng tưởng.”

Hắn tuyệt tình nói, lời này như hàng ngàn mũi kim đâm vào tim, đau đến vỡ nát cõi lòng, Trang Mật Ly cười thê lương, thì ra cô cũng chỉ như mấy tình nhân khác của hắn, cuối cùng chỉ là tình nhân không đáng một đồng.

“ Em yêu anh, tất cả việc em làm chỉ là muốn ở bên cạnh anh, em muốn làm vợ anh, muốn sinh con cho anh, muốn cùng anh sống vui vẻ hạnh phúc, vì sao lại không hiểu cho em ?”

Lúc này tiếng nói chỉ là nghẹn ngào nhưng ngay sau đó, đôi mắt chuyển qua tia ác độc, nụ cười thê lương lại chuyển sang khinh thường mỉa mai.

“ Tất cả cùng do anh mà ra ... anh nghĩ cô ấy sẽ còn yêu anh sao ? nếu không tại anh thì cô ấy đâu phải chịu đau khổ, nếu không phải tại anh thì cô ấy đã không mất đi Vương Thiếu Phong, nếu không phải tại anh thì đứa con cô ấy cũng không mất … tất cả điều do anh mà ra …”

Trang Mật Ly từng lời từng tiếng nói ra chậm rãi, cô bị tổn thương nặng thì hắn vẫn phải chịu chung với cô, hai người bất quá cùng xuống địa ngục vậy.

Qủa nhiên gương mặt lạnh băng khi nãy thoáng chốc tan rã, đôi mắt khẽ chìm xuống, cả thân người hơi run run, bàn tay to lớn siết chặt.

Trang Mật Ly cảm thấy rất hưng phấn, cô tiếp tục nói ra lời nhẫn tâm.

“ Anh đã có thể bỏ qua thù hận để yêu cô ấy nhưng anh không làm, anh luôn coi lòng tự trọng mình quá cao, sợ mất mặt, mất thể diện … thà tổn thương người con gái mình yêu cũng không muốn người khác xem thường mình …”

Trang Mật Ly nhìn bộ dáng của hắn lúc này, cô thật sự rất thống khoái.

“ Bây giờ nhìn xem, bộ dạng không ra gì của anh hiện giờ, chỉ sợ ra ngoài sẽ làm người ta sợ đến mức ôm bụng cười chết mất.”

“ Đủ rồi.” – Hắn quát lớn, mắt bốc hỏa nhìn Trang Mật Ly.

Trang Mật Ly nhìn hắn, nụ cười ngày càng đậm.

“ Anh nghĩ làm thế tôi sẽ sợ sao ? nếu từ đầu anh chịu lấy tôi thì chúng ta đã vui vẻ hạnh phúc, có thể đã sinh ra rất nhiều đứa con xinh đẹp, tại anh ngu muội không nhận ra mà thôi.”

Vương Vũ Hàn nhìn cô, nghe thấy những lời trách mắng cư nhiên lại khiến tâm hắn trở nên nhẹ hơn một chút, hắn cảm nhận đã được người ta nói rõ tính xấu của mình, hắn lại cảm thấy vui … hắn bị biến thái sao ?

Nhưng biết được nhược điểm của mình thì cũng tốt thôi, ít nhất sau này hắn sẽ từ bỏ cái lòng tự tôn ấy, đối mặt với người mình yêu, có thể dễ dàng hơn nhiều.

“ Cô muốn có con với tôi ?”

Vương Vũ Hàn nói một câu khiến Trang Mật Ly giật mình nhưng không có nói gì, Vương Vũ Hàn cười lạnh nói tiếp.

“ Tôi sẽ cho cô toại nguyện … tôi sẽ cưới cô làm vợ nhưng trước tiên phải sinh cho tôi một đưa con thì tôi sẽ cưới cô ngay.”

Trang Mật Ly cảm thấy bất an, hắn nói muốn cưới cô là thật hay giả ? nhưng nhìn vào mắt hắn lại không nhìn ra được gì ? lúc này cô cũng có chút hoảng sợ.

“ Anh muốn gì ?” – Cô sợ hãi hỏi.

Hắn vẫn cười. – “ Muốn cô sinh con cho tôi, đó không phải điều cô muốn sao ?”

Lúc này, Trang Mật Ly lại có chút mong chờ, giọng nhỏ dần. – “ Là thật ?”

“ Là thật … nhưng phải có con trước thì tôi sẽ cưới cô.”

Vương Vũ Hàn nhìn về một tên vệ sĩ. – “ Đem đại Hắc và tiểu Hắc ra đây ?”

Trang Mật Ly ngây ngẩn, không lẽ hắn muốn người khác cường bạo cô để cô giống bọn Helen và Susan, muốn cô mang thai kiểu đó ? … không, cô không muốn như thế.

Vừa muốn tiến lại gần Vương Vũ Hàn thì cửa sắt mở ra, tên vệ sĩ vừa rồi dẫn vào hai con chó to lớn, gần bằng con ngựa con, vừa đen vừa dữ tợn. Trang Mật Ly kinh hoảng lui về sau, hắn rốt cuộc muốn làm gì ?

“ Để đại Hắc và tiểu Hắc giúp cô sinh con, tôi nghĩ bọn nó rất thích hợp với cô.”

“ Không … Vũ Hàn, anh không thể đối xử với em như vậy, em rất yêu anh mà, sao anh lại tàn nhẫn với em như vậy, em không muốn, không muốn.”

Cô gào thét quỳ xuống, không nghĩ Vương Vũ Hàn có thể tàn nhẫn với cô đến thế, bắt cô giao phối với hai con chó còn muốn cô mang thai, chẳng bằng giết chết cô đi còn hơn.

“ Loại đàn bà ác độc như cô, kết cục này còn rất nhẹ tay … ngoan ngoãn ở đây mà cùng chúng hưởng lạc, rồi nhanh chống sinh cho tôi một đứa con, như thế tôi sẽ cho cô tự do.”

Từng lời tàn nhẫn phun ra, môi hắn nhếch lên vẻ châm chọc sau đó xoay người đi ra ngoài nhưng cũng quăng lại một câu khiến Trang Mật Ly chết giất tại chỗ.

“ Mỗi ngày đều tiêm cho cô ta một mũi tiêm kích thích, cô ta cần chút động lực để làm chuyện tốt.” – Sau đó nhanh chống ly khai.

Một tên vệ sĩ gật đầu, rồi dùng ống kim tiêm cho Trang Mật Ly một mũi, khi cô có phản ứng thì mới biết mình bị kim thuốc kích thích, cô hoảng sợ muốn chạy thoát nhưng cánh cửa đã bị đóng chặt.

Tất cả đều rời đi, căn phòng rộng lớn chỉ còn cô và hai con chó to lớn, cô kinh hoàng áp sát người vào cửa sắt, trong người bắt đầu có biến hóa dữ dội, nội tâm có một ngọn lửa đang bừng bừng bọc phát.

Không nghĩ thuốc lại ngắm nhanh như thế ? hơn nữa tác dụng thuốc rất mạnh, cả người bắt đầu nóng rang, hai mắt lờ mờ nhìn về hai con chó to, lại lướt qua nơi hạ thân bọn chúng, cái thứ đen thui đỏ ói khiến miệng lưỡi khô khan.

Lý trí bổng không còn một chút, cô từng bước tiến tới hai con chó to, bắt đầu cuộc triền miên giữa người và thú.

Bên trong lửa nóng lan tràn, nhiệt độ như muốn thiêu hủy tất cả mọi thứ, tiếng chó sủa hòa cùng tiếng rên rỉ của người đàn bà thật hòa hợp khiến người khác nghe vào muốn thối cả lỗ tai.

Đám người Vương Vũ Hàn đi ra tới gần cổng thì một vệ sĩ đi tới gật đầu, kính cẩn bẩm báo.

“ Vương tiên sinh, Âu Thục Lợi do không chịu nỗi thuốc nên cắn lưỡi tự sát.”

Vương Vũ Hàn nghe xong, không cho điều đó có gì lạ lùng, Âu Thục Lợi nếu không sợ chết thì đã có thể giải thoát bản thân từ lâu, là do cô ta không biết thời thế, hắn đã cho cô ta một con đường là chết rất thoải mái, vậy mà cô ta lại không nhanh chống tự sát để bản thân phải bị hành hạ một thời gian … ngu xuẩn.

“ Đem sát cô ta đưa đến chợ đen, bọn buôn bán nội tạng chắt sẽ rất hứng thú.”

Suy nghĩ một chút, hắn lại lên tiếng. – “ Hai con đàn bà kia nếu có thai thì quăng chúng cho bọn chợ đen, bốn tên còn lại thì quăng cho phòng thí nhiệm của Man Cảnh Ân, về phần Trang Mật Ly …”

Giọng hắn trở nên âm lãnh hơn, con ngươi mang theo tia máu đỏ.

“ Cho cô ta ba tháng hưởng thụ, sau đó quay một đoạn phim của cô ta cùng hai con chó, đưa lên mạng rồi cho cô ta xem … tiếp theo thì đưa cô ta đến chợ đen, bảo bọn người kia hảo hảo đối với cô ta đặc biệt một chút … dù là thân thể hay nội tạng cũng không cần chừa lại.”

Vệ sĩ gật đầu tuân lệnh, cách làm việc của ông chủ luôn không nương tay, hơn nữa bọn người này đã chọc đúng tổ ong thì làm sao không chết thảm cho được.

Vệ sĩ rời đi, Vương Vũ Hàn nhanh chống lên xe đi đến bệnh viện, có một số thứ hắn phải đích thân làm mới yên tâm được.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3