Trẻ Em Đường Phố - Chương 04
Chương - 4
Khuya hôm đó, bên một đài phun nước của thành Naples, hai trăm đứa trẻ cả trai lẫn gái ngồi vây quanh một đống lửa lớn. Những ngọn lửa lem lém cháy sáng từ những cây gỗ dày chắc. Tia lửa cùng làn khói đen bay lên cao rồi từ từ tan biến trước khi đến được bầu trời đầy sao. Quần áo chúng dơ bẩn, rách rưới. Giày của chúng được vá víu từ những sợi dây thô và những mảnh bìa cứng. Ký ức của chúng đầy ắp những kỷ niệm đau đớn của một cuộc chiến tranh kinh hoàng. Những thành viên trẻ nhất của đội chỉ chừng từ bốn đến năm tuổi đứng quay lưng lại với các anh chị lớn hơn. Chúng đang thi nhau ném những hòn sỏi nhỏ vào một dòng nước đục ngầu đầy váng dầu mỡ của vịnh Naples. Những người còn lại thì đang vây quanh Vincenzo và Franco.
Vincenzo bước gần hơn tới đám lửa, nó quay xuống mỉm cười với hai thằng bé nhỏ con hơn là Giancarlo và Antonio, hai đứa này đang chơi đùa nơi mép nước dưới cầu tàu. Vincenzo không chớp mắt nhìn một bé gái đang đi về phía nó. Con bé cao khoảng mười lăm tuổi, mái tóc nâu, dày rậm, được cuốn gọn trong chiếc mũ lưỡi trai rộng gấp đôi cái đầu của nó. Con bé đứng giữa Vincenzo và hai đứa bé kia. Hai tay áo sát hai bên sườn. Một nét giận dữ ánh lên trong cặp mắt dịu dàng của nó. Con bé hỏi:
- Bỏ nơi này rồi, chúng ta sẽ đi đâu đây?
Vincenzo nhún vai trả lời:
- Lên mấy ngọn đồi kia.
- Rồi sau đó thì sao?
Vincenzo hỏi:
- Tên em là gì?
Con bé đáp:
- Angela. Em sống ở Forcella với gia đình em. Giờ em chỉ còn lại một mình.
Forcella là một khu phố kiên cường nhất ở Naples. Vincenzo nói với Angela:
- Em ở Forcella sao? Không một tên lính quốc xã nào dám liều lĩnh đặt chân lên những đường phố ở Forcella đâu.
- Không – cô cười khúc khích – Nhất là vào buổi tối.
Angela nhìn xuống một lát rồi nói:
- Thế mà bọn chúng đã đến.
Vincenzo hỏi:
- Thế em làm gì? Theo em, chúng ta nên đi đâu? Em hãy nhìn quanh xem, chúng ta chẳng còn gì cả.
Giọng con bé đầy vẻ mỉa mai:
- Không còn gì và quay đầu chạy trốn cũng như bao nhiêu kẻ khác chứ gì?
Vincenzo bước đến gần cô bé hơn, mặt nó đỏ tía lên vì giận dữ:
- Không còn làm gì được nữa đâu.
Angela nhìn Vincenzo một lúc lâu rồi nó cúi đầu quay trở lại với đám bạn đang tụ tập ở đằng xa. Vincenzo lặng lẽ bước đi, nó đi vòng quanh đống lửa lớn. Cùng với tiếng lửa nổ lép bép, nó nghe tiếng thì thầm của đám thiếu niên đứng quanh đống lửa. Nó dừng lại cạnh Franco, nói:
- Thành phố Naples luôn bị những kẻ ngoại bang dòm ngó và xâm chiếm. Nhưng không bao giờ người dân thành phố này lại chịu đầu hàng mà không chống trả. Trong cuộc chiến tranh này chúng ta cũng sẽ làm như thế. Chúng ta cũng sẽ tìm cách ngăn kẻ thù lại.
Franco hỏi, nhìn thẳng vào mặt bạn mình:
- Cậu có biết chúng ta sắp sửa phải đối mặt với loại kẻ thù nào không?
Vincenzo trầm ngâm một lát, nhìn những ngọn lửa nhảy múa trước mắt một lát rồi nó quay lưng bỏ đi mất hút trong màn đêm buông phủ tại trung tâm thành phố Naples.