Trí Tuệ Đại Tống - Quyển 01 - Chương 20
Trí Tuệ Đại Tống
Quyển 1 - Chương 20: Mua một nô tỳ (2)
gacsach.com
– Mà này Vân Đại, giờ ngươi cũng có ít tiền, đệ đệ ngươi còn nhỏ, ở nhà một mình ngươi lại không yên tâm, thế này đi, bỏ tiền mua một nha hoàn, để nó chăm sóc Vân Nhị, với tính cách của ngươi, đây cũng coi như là làm việc thiện, cứu được một khuê nữ ra khỏi biển khổ.
Vẫn Tranh tức thì nhảy ngay ra đằng sau:
– Lão ca, tha cho đệ đi, mới ăn no bụng có vài ngày thôi đã muốn làm lão gia à? Mua nha hoàn? Hôm nay huynh làm sao thế, suốt ngày nghĩ cách nhét nữ nhân cho đệ, đệ mới 14.
Lưu đô đầu cười dâm dật:
– 14 tuổi đã có thể chèo chống một cái nhà, là nam nhân rồi, nách có một đứa bé ba bốn tuổi mà còn sống còn tốt hơn lũ chó má trăm lần, bản thân ăn no mặc ấm, đệ đệ béo trắng béo tròn, mua một nữ nhân có sao? Lão ca đây mười bốn tuổi đã có nhi tử rồi đấy, nhà ngươi giờ thiếu một nữ nhân, chính xác là thiếu người chăm sóc cơm áo, nhìn áo ngươi xem, cái miếng vá kia mà dám vác mặt ra đường.
– Luật pháp quy định, nữ tử bán thân làm nô tỳ, mỗi tháng phải trả tiền công, sau năm năm phải trả về nhà, đệ không trả nổi.
Vân Tranh có chút động lòng, có bàn tay nữ nhân trong nhà là chuyện tốt, nhưng y là kẻ lo xa, giờ kiếm được tiền đấy, ai biết mai này ra sao, cứ có của ăn của đề đã, y còn đi thi, còn muốn xây nhà, biết bao là việc...
Lưu đô đầu đang uống nước, phun cả ra:
– Ngươi nói luật pháp nào thế? Sao ca ca chưa nghe bao giờ? Ngươi mua rồi thì là người của ngươi, thích thì nuôi, không thích thì bán, đâu ra nói trả tiền công hàng tháng?
Vân Tranh líu ríu không trả lời được, chuyên ngành của y là văn học, tuy có dính dáng ít tới lịch sử, nhưng kiến thức sử sách không phải chính xác lắm, chỉ nhớ hay được tuyên truyền Trung Quốc xóa bỏ chế độ nô lệ từ thời Tống, nha hoàn phó dịch trả lương đàng hoàng, y còn tự hào nước mình là nơi xóa bỏ chế độ nô lệ đầu tiên trên thế giới, thế hóa ra không phải à?
Lưu đô đầu thấy y ú a ú ớ thì không nhiều lời kéo ngay lên xe trâu, đám lao dịch kia tự làm việc không cần quản, Vân Tranh hỏi đi đâu, Lão Lưu không đáp, cứ thế điều khiển xe trâu rẽ trái quẹo phải, tới một nơi mà Vân Tranh chưa bao giờ tới.
Đó là chỗ quân kỹ của Đậu Sa quan, thuộc khu đèn đỏ, phàm là nam nhân ai không tò mò mấy chỗ này, Vân Tranh thì liếc mắt một cái cũng chẳng có hứng.
Suốt dọc đường đi, đám nữ tử ăn mặc diêm dúa đủ màu không ngừng chào mời Lưu đô đầu, xem ra cái tên này là khách quen nơi đây.
– Ha ha ha, đừng trưng cái bộ mặt thối tha của người đọc sách ra đây, ta không tin ngươi không có hứng, đó là nữ tử người Bặc, nam nhân người Bặc thì vứt đi, nữ nhân thì khá lắm, biết chăm lo nhà cửa, kiếm một đứa về làm nô tỳ thì không lựa chọn nào tốt bằng nữ nhân người Bạc. Còn chuyện kia đợi đệ thi đỗ kỳ đồng tử rồi, ca ca dẫn đệ tới đây chơi một vòng, giải quyết cái thân đồng tử luôn.
Lưu đô đầu dừng lại trước một thanh lâu tên Hạnh Hoa lâu, nghênh ngang giao xe trâu cho một một tên mặt dơi tai chuột, rất giống mấy đại thiếu gia đời sau đi BMW ném chìa khóa cho bảo vệ. Tên kia nhận lấy roi, còn thề mang sự hiếu thảo với cha mẹ ra để chăm sóc con trâu.
Vân Tranh hơi nhíu mày, song vẫn đi theo Lưu đô đầu bước vào một trúc lâu rất lớn, đi ngang qua một gian phòng, hắn bống nhiên dừng lại đá cửa một phát, làm đôi nam nữ bên trong giật mình.
Nữ nhân la chói tai, kéo chăn che mặt, còn nam nhân thì vẫn canh tác cười hềnh hệch chào hỏi Lão Lưu:
– Lưu đô đầu, tham gia không?
– Khỏi, lão tử đây chỉ hứng thú với nữ nhân thôi.
Lưu đô đầu đứng ở cửa xem một hồi, giơ ngón cái lên khen:
– Con mẹ nó, đúng là khúc gỗ to!
Vân Tranh bực dọc kéo Lưu đô đầu đi:
– Lão ca, mới sáng sớm đã vào thanh lâu thì không phải là người tầm thường, không ngờ huynh còn là khách quen, nếu huynh có hứng trí thì mời, đệ về công trường đây, không cản trở huynh.
– Ha ha ha, Đậu Sa quan là trọng địa quân sự, mặt trời lặn đóng cửa, gà gáy mở cửa, buổi tối không cho người qua lại trên đường, nhẹ ngồi tù, nặng thì chặt đầu. Tiểu tử, buổi chiều ta phải tới huyện nha ngồi, tối không đi được, không ăn chơi vào buổi sáng thì lúc nào, đừng nói linh tinh, chỗ bán người ở phía trước, đệ có cả tương lai ở phía trước, ta còn chưa muốn đệ bị hủy ở chốn này.
Hai người đi qua một cái sảnh lớn, một đám nữ nhân ùa ra, Lưu đô đầu không khách khí, ôm lấy một nữ tử sờ soạng lung tung, lấy tay chỉ đường, ý bảo Vân Tranh tự đi tiếp, hắn có người vừa ý rồi.
Vân Tranh lại khẽ lắc đầu, tập trung lo việc của mình, Lưu đô đầu nói cũng không sai, nếu có người thích hợp trông chừng Vân Nhị, y càng yên tâm đi làm việc khác.
Tên tai dơi mặt chuột kia xuất hiện như bóng ma, khúm núm theo sau dò hòi lai lịch Vân Tranh, Lưu đô đầu là nhân vật tiếng tăm ở Đậu Sa quan, Vân Tranh đi theo hắn, hơn nữa quần áo chắp vá nhưng sạch sẽ, phải làm rõ y muốn gì mời dễ hầu hạ.
Vân Tranh phẩy tay điêu luyện ném ra ba đồng, nói với tên quy công:
– Ta muốn mua một người, tuổi không quá 15, dung mạo không quá quan trọng, nhưng nhất định chân tay chăm chỉ, xuất thân thanh bạch.
– Đại gia, ngài tới đúng chỗ rồi, Hạnh Hoa lâu là nơi chú trọng xuất thân thanh bạch, nữ tử lai lịch bất minh ai mà dám ạ, nơi này là quân trại, có sơ xuất chặt đầu như chơi.
Quy công có tiền là thái độ thêm bội phần khúm núm:
– Đừng cười, đã xấu bỏ mẹ rồi, cười còn nhìn nổi nữa không?
Vân Tranh trêu, tên quy công chẳng giận, làm nghề này vứt thể diện đi lâu rồi, khom lưng dẫn đường tới hậu viện, mồm còn liên tục trách cha mẹ, nói họ lúc làm việc kia không cẩn thận, ảnh hưởng tới con cái... v... v... v..
Đi vào hậu viện, Vân Tranh có muốn nặn ra một nụ cười cũng không thể, hai ba chục người đen xì xì co quắp trong gian nhà cỏ tồi tàn, quần áo rách tả tơi, mà không thể gọi đó là quần áo được, không khác gì tấm vải rách, chỗ cần che chẳng che nổi, mông vú lõa lồ hết bên ngoài, thấy có người tới lần lượt ngẩng đầu lên, ánh mắt thất thần, có chút mong đợi, ai chậm một chút là bị tên quy công Hầu Tam đá không thương xót.
– Đại gia, đều là người Bặc, biết nói tiếng người, muốn chọn người về hầu hạ thì bọn chúng là tốt nhất đấy.
Tên Hầu Tam đá người xong quay lại tươi roi rói nói:
Cơ mặt Vân Tranh co giật, cắn răng thật chặt mới kiềm lòng không xông tới đánh chết tên súc sinh kia, nghĩ vừa rồi còn cười với hắn, đúng là xỉ nhục.
Gần tường có một cái giá gỗ, treo một nữ từ trần truồng, rất gầy gò, bầu ngực mới nhú lên được chút xíu, nhìn vóc người thì biết là đứa bé còn chưa phát dục hết, mái tóc dài rũ rượi che kín mặt, không rõ dung mạo thế nào.
Hầu Tam vừa thấy Vân Tranh dừng trên người nữ tử đó, vội đi tới túm tóc nàng giật lên, quả nhiên là cô bé, đường nét khá thanh tú, mỗi tội quá gầy.
– Đại gia, con tiện nhân này được lão bảo tử cho ăn cho uống ngon lành, vậy mà khi muốn nó tiếp khách, nó dám từ chối, nên lão bảo tử sai cởi quần áo cho nó tắm mưa trừng trị, biết thế nào là khổ sẽ nghe lời.
– Được rồi.
Vân Tranh không nghe tiếp được nữa, nói nhanh:
– Cô ta, cho một bộ quần áo sạch, một bát cơm nóng, tính hết vào ta, ta đi ra phía trước trả tiền.
Nói xong đi không khác gì chạy ra khỏi cái nơi không khác gì địa ngục nhân gian này, y không giúp gì được họ, chỉ có thể cứu người thê thảm nhất thôi, Vân Tranh ra quyết định nhanh chóng vì y không chịu nổi chỗ này thêm một phút nào nữa.
Một lúc sau lão bảo tử đi ra, tuổi trẻ tới bất ngờ, tuyệt đối không quá 20, mặc váy dài bằng lụa, ngoài còn khác áo lông chồn, khuôn mặt như hoa đào che dưới lớp lông mềm, phong tình mê đắm, nhất là không hề có dáng vẻ nữ tử phong trần.
Vân Tranh không muốn nhiều lời, nói thẳng:
– Tiểu cô nương kia bao nhiêu tiền, ra giá đi.
– Tiểu tướng công, nhìn là biết người có học rồi, tuổi còn trẻ đã biết đi mua nữ nhân, phải chăng là biết ăn mặn thấy thèm? Có muốn xem các cô nương của Hạnh Hoa lâu không, nói không chừng có người thích hơn đó.
Ma ma mắt lúng liếng che miệng cười:
– Ra giá!
Vân Tranh cơ hồ không kiềm được lửa giận nữa, y biết rõ nữ nhân này không đơn giản, qua cách ăn mặc, qua nghề nghiệp của ả ta là biết, tạm thời y còn chưa đắc tội nổi với loại người này:
– Một quan năm, tiểu tướng công, tiểu nữ nuôi cô ta ba tháng...
“Bốp!” Vân Tranh ném ba miếng bạc lên bàn, đó là ba miếng to nhất trong số bạc Lưu đô đầu đưa y, hai miếng nhỏ hơn y đã khâu vào áo Vân Nhị rồi.