Triệu Hoán Thần Binh - Chương 155

Chương 155: Ta để ý

- Bạn học, xin lỗi, mong...

- Tiểu Dạ, có đúng hắn sử dụng người thân của con uy hiếp con hay không? Con cứ nói ra. Hiện tại hắn nằm ở trong tay người của chúng ta, không có gì phải sợ. Đến lúc đó ta làm chủ cho con, tiêu diệt bất cứ người nào dám uy hiếp con?

Dương lão sư đứng ra:

- Con sợ hắn có hành động gì? Đến lúc đó nắm hắn ở trong tay, mang về đế quốc Huyền Binh. Tới lúc đó để xem hắn còn dám có hành động gì nữa?

- Các ngươi dám? Nhanh thả Tạp Đức thiếu gia ra!

Người phía dưới quát. Đáng tiếc bọn họ không dám hành động. Mặc dù là giáo sư, cũng không ai có thân phận tương đương với hắn. Bọn họ cũng không thể nhìn Tạp Đức thiếu gia xong đời.

Không người nào để ý tới sự ồn ào của bọn họ. Vu Nhai và Dương lão sư đều nhìn nàng chằm chằm.

Vu Tiểu Dạ suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói:

- Hắn uy hiếp, muốn giết người thân của ta. Hắn đã bố trí hạ sát thủ. Nếu như ta không đáp ứng lời của hắn, hắn sẽ giết biểu ca ta. Hắn nói, hắn biết rất rõ ràng nơi biểu ca ta đang ở!

Tất cả mọi người đều sửng sốt. Bất kỳ ai cũng không ngờ được sẽ là uy hiếp như vậy. Ngay cả Vu Nhai cũng không nghĩ ra.

Biểu ca, biểu ca Vu Tiểu Dạ chính là gia hỏa đã gây chuyện trong buổi khai giảng của học viện Bắc Đấu. Gia hỏa kia quả thực nên đánh, chỉ có điều cũng không phải là do người của đế quốc Ma Pháp các ngươi đánh. Phái sát thủ tới? Từ lúc nào tay của đế quốc Ma Pháp đã đưa vào trong đế quốc Huyền Binh, vẫn muốn làm gì thì làm?

- Biểu ca nàng chết chắc rồi. Biểu ca nàng chết chắc rồi. Nàng sẽ phải trả giá đắt cho việc này!

- Trả giá đắt em gái ngươi ấy!

Vu Nhai nổi giận. Làm nửa ngày không ngờ là uy hiếp giết mình. Con mẹ nó, thật không thể nói nổi. Đã vậy không cần khách khí với hắn nữa. Hắn đã tính ra tay. Đúng vào lúc này, Vu Tiểu Dạ kêu lên:

- Không được. Không thể giết hắn, hắn sẽ...

- Muội rất để ý biểu ca của muội sao?

Vu Nhai đột nhiên dừng lại, sát khí trên mặt đã biến mất, đổi lại là nụ cười muốn đánh.

- Ta… ta không… không thèm để ý!

Vu Tiểu Dạ đột nhiên không biết phải nói như thế nào. Phải biết rằng người trước mắt này lại ngưỡng mộ nàng. Nếu chẳng may nàng nói lung tung, hắn nhất thời nóng giận, càng không thả người thì nàng phải làm sao bây giờ?

- Cái gì? Không thèm để ý. Vậy giết hắn hay thả hắn là tùy ở ta!

Vu Nhai nổi giận. Tiểu Dạ sao có thể không thèm để ý mình được.

- Ta… ta để ý!

- Rốt cuộc là để ý hay không để ý. Hoặc nói thích hay không thích?

Vu Nhai được một tấc lại muốn tiến một thước, không để ý xem tình cảnh lúc này thế nào, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy choáng váng. Vị hôn thê của gia hỏa này ở đâu, nhanh kéo hắn xuống đi.

- Ta để ý. Hắn là biểu ca ta, ta đương nhiên để ý tới sự sống chết của hắn. Ta cũng thật sự thích hắn!

Vu Tiểu Dạ kiên định nói. Thật ra nàng cũng không biết mình có thích hay không. Dù sao ký ức của nàng về biểu ca chỉ có khi còn bé và ba năm sau khi hắn từ Độc Cô gia trở về cho tới gần đây khi hắn mất trí nhớ. Hiện tại nàng cảm thấy rất buồn phiền. Nàng luôn luôn được mọi người ngưỡng mộ, luôn luôn được người bầu nàng thành hoa hậu giảng đường, nhưng lại thốt ra những lời này.

Vu Nhai tâm hoa nở rộ, nhưng biểu tình nghiêm lại:

- Đã như vậy, ta vẫn phải giết hắn!

- Không được, hắn...

- Dừng tay!

Ngay thời điểm Vu Nhai hạ quyết tâm giết người tự nhiên muốn tiêu diệt mình, đám cao thủ xung quanh cuối cùng đã có hành động. Vu Nhai cảm giác được nếu như hắn bóp chặt hơn nữa, Tạp Đức sẽ chết, tay hắn cũng sẽ bị phế bỏ.

Nhưng chung quy không thể không giết một uy hiếp cực lớn như vậy. Không biết sát thủ chi thứ hai của Vu gia có liên quan tới hắn hay không.

Thật ra cao thủ của đế quốc Huyền Binh cũng không hy vọng Vu Nhai động sát thủ. Dù sao trong vương cung đều là học sinh. Nếu như Tạp Đức chết, có thể sẽ phải đổi lại hai học sinh hay không vẫn rất khó nói. Nhưng gia hỏa kích động này dường như có bộ dạng không chết không thôi.

Vu Nhai không tin hắn đã chết còn có thể có hành động gì đối với mình. Diệt trước nói sau. Đáng tiếc...

Két một tiếng, Vu Nhai chỉ cảm thấy đột nhiên trước mắt hoa lên. Một nhân ảnh thoáng lướt qua trước mặt hắn. Người trên tay đã không thấy nữa. Trong lòng hắn cả kinh, nhìn về phía không trung. Chỉ thấy không biết từ lúc nào, trong không trung đã xuất hiện thêm một nam tử trung niên. Trong tay hắn chính là Tạp Đức vạn phần hoảng sợ. Chỉ nghe người này nói:

- vương quốc Lạc Thiên chúng ta vì hữu hảo mới tổ chức buổi lễ lần này, hi vọng là cơ hội cho thanh niên giao lưu học tập, chứ không phải để giết người. Rất xin lỗi. Nếu đã tiến vào vương cung, mong hãy tuân thủ quy định của chúng ta.

Cho dù là quốc vương Lạc Thiên muốn nói lời này. Sợ rằng sẽ nói uyển chuyển một chút. Nhưng người trước mắt sẽ không làm như vậy. Bởi vì hắn đủ cường đại. Cao thủ siêu cấp của vương quốc Lạc Thiên, tồn tại đủ để chấn trụ mọi người ở đây.

Nói xong, Tạp Đức thiếu gia đã được thả lại trong sứ đoàn đế quốc Ma Pháp. Sau đó nam tử trung niên đã biến mất. Thực lực khủng bố, khí tức khủng khiếp. Mãi đến khi hắn rời đi, mọi người mới thở hắt ra một hơi.

- Thực lực của người này rất mạnh sao?

Mắt Vu Nhai híp lại một cái, nói với Phong Doanh.

- Phong Doanh cũng nhìn không ra. Chắc là Địa Binh Sư, thậm chí có thể là trên Thiên Binh Sư!

Phong Doanh cẩn thận một chút trả lời.

- Địa Binh Sư, Thiên Binh Sư, phía trên còn có hai cấp bậc lớn. Vậy rốt cuộc là tồn tại thế nào?

Trong lòng Vu Nhai thầm tự nói với chính mình. Chợt hắn lắc đầu. Hiện nay đó là cảnh giới hắn chưa thể hiểu được. Hắn quay đầu nhìn về phía Vu Tiểu Dạ.

- Lão sư, biểu ca ta hắn...

- Yên tâm đi, biểu ca con không có việc gì đâu. Sát thủ của đế quốc Ma Pháp căn bản không thể tiến vào tiểu đoàn Tinh Binh được.

Dương lão sư tự tin an ủi:

- Lại nói, chúng ta đã biết. Vậy cũng sẽ thông báo lên trên, sẽ bảo vệ biểu ca con. Ai, con nha, cũng thật là. Làm cái gì cũng quật cường như vậy. Có chuyện gì hẳn phải nói với lão sư mới đúng.

- Vâng!

Vu Tiểu Dạ vẫn vô cùng lo lắng lên tiếng. Ngay cả chuyện nói lời cảm ơn với ân nhân cứu mạng trước mắt, nàng cũng quên mất. Rất nhanh, nàng đã bị người khác đón vào trong sứ đoàn của học viện Bắc Đấu. Nàng đã bị thương. Lúc này tất cả mọi người đều đang thể hiện tình thương yêu đối với nàng.

Ngược lại, Vu Nhai không có ý ở lại. Trong lòng hắn đang rất cảm động. Tiểu Dạ có thể vì mình dứt khoát xuất chiến, phần ân tình này hắn... Ai, hắn đã tiến vào tầng sâu hơn, dung nhập với thế giới này, dung nhập với gia đình này, tạo ra dấu ấn sâu hơn lên đế quốc Huyền Binh.

- Ừ?

Đúng lúc này, Vu Nhai lại cảm thấy hai ánh mắt chiếu tới. Hắn quay đầu lại, vẫn thấy khuôn mặt bình thường dưới ma pháp bào. Chỉ thấy khóe miệng nàng thoáng cong lên. Nàng đang cười nhạt với mình.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3