Triệu Hoán Thần Binh - Chương 65
Chương 65: Chưởng Binh Sư lục đoạn!
Vu Nhai rơi tự do xuống đất...
Ầm...
Liệp Thủ bị đụng, nặng nề bay ra ngoài. Chân Vu Nhai không dừng lại, rất nhanh đã đuổi theo. Lại là một trận đánh giống như trận mưa xối xả. Liệp Thủ đã trực tiếp trở thành người gỗ cho hắn luyện quyền. Chỉ có điều, sau khi Huyết Lệnh ra tay, đám người Thủy Tinh và Tiễn Linh cũng ra tay theo.
Nếu để Vu Nhai tiếp tục đánh Liệp Thủ như vậy, nói không chừng hắn sẽ mất mạng. Cuối cùng bọn họ cứu được Liệp Thủ từ trong công kích như cuồng phong vũ bão ra. Vu Nhai nhìn Liệp Thủ ngã vào trong tay Huyết Lệnh hấp hối, thở hổn hển, cười lạnh nói:
- Không có thực lực cũng không cần giả vờ. Giả vờ sẽ bị sét đánh.
- Ngươi… ngươi đánh.. đánh lén!
- Vẫn có thể nói chuyện được sao? Hắc, không sai. Lão tử chính là đánh lén. Vài ngày trước ta đã nói lời tương tự. Lẽ nào ở trên chiến trường ngươi muốn nói với kẻ địch không được đánh lén hay sao? Thật mệt cho ngươi còn lấy danh hiệu là thợ săn. Lẽ nào thời điểm khi ngươi săn bắt con mồi, sẽ nhảy ra ngoài nói với con mồi, lão tử phải bắt ngươi sao? Thật nực cười!
Vu Nhai lại sử dụng luận điệu chiến sĩ của hắn. Nói xong, hắn xoay người muốn chạy đi.
- Đứng lại!
Thủy Tinh vô cùng tức giận. Tiểu tử này quá vô pháp vô thiên. Nếu ngày hôm nay không trị hắn một chút, sợ rằng tổ Kỳ Binh sẽ biến chất.
- Làm gì chứ, mỹ nữ?
- Vừa nãy ta bảo ngươi ngừng tay, vì sao ngươi không chịu ngừng tay. Tổ Kỳ Binh chúng ta là nơi có quân kỷ, không phải nơi cho đám vô lại tập trung.
Thủy Tinh lạnh mặt nói:
- Còn nữa, ngươi thu hồi miệng lưỡi trơn tru của ngươi lại cho ta!
- Tại sao ta phải dừng lại. Là hắn khiêu chiến với ta... Được rồi, vừa nãy ta không có nghe thấy được chưa? Chuyện đã như vậy, các ngươi muốn phạt ta như thế nào? Trục xuất khỏi tổ Kỳ Binh sao?
Vu Nhai thản nhiên nói. Hắn lười cãi cọ. Chuyện này thật không có ý nghĩa.
Trong lúc nhất thời Thủy Tinh bị hỏi, liền ngẩn người. Trục xuất hắn đi sao? Như vậy trước tiên phải nhận được truyền thừa Thất Tinh Thần Kích từ trên người hắn đã. Hơn nữa, nguyện vọng muốn giáo huấn hắn không phải sẽ thất bại sao? Hắn còn do đích thân binh phòng đại nhân Bắc Đấu Thành tự mình an bài vào, bất kỳ ai cũng không có tư cách trục xuất hắn đi. Vị tổ phó Huyết Lệnh này cũng không có tư cách. Trong lòng nàng hận gia hỏa này tới mức nghiến răng nghiến lợi.
- Vu Nhai, phạt ngươi đến trên Lạc Tinh Thạch suy nghĩ về những gì mình đã làm trong vòng ba ngày.
Lão đại ca Huyết Lệnh này đã lên tiếng, Vu Nhai thản nhiên chấp nhận. Lạc Tinh Thạch? Đó là địa phương quỷ gì chứ? Chỉ có điều không sao, nghĩ về những gì đã qua thì nghĩ.
- Ba ngày sao? Tiểu tử này...
Có người tức giận bất bình. Tân binh không phải đều bị khi dễ sao?
- Hừ, lúc trước Liệp Thủ cũng đã từng đánh lén Vu Nhai. Xem như nể tình hắn bị thương chuyện này coi như xong!
Huyết Lệnh hừ một tiếng nói. Đối với Vu Nhai hắn vẫn rất có thiện cảm. Hoặc nói hắn là một người hiền lành, đối với mỗi người đều giống nhau. Hắn phạt Vu Nhai cũng chỉ để dẹp yên sự tức giận của nhiều người mà thôi.
- Cái gì? Liệp Thủ đã từng đánh lén Vu Nhai sao? Chuyện xảy ra khi nào?
- Ngày hôm qua khi muội vừa rời khỏi căn nhà của Vu Nhai.
Huyết Lệnh thản nhiên nói. Thật ra hắn nói lời này có phần thiên vị cho Vu Nhai.
Thủy Tinh biến sắc, nhìn về phía Vu Nhai.
Vu Nhai nhún vai:
- Yên tâm đi, hắn không biết chúng ta nói gì. Bí mật nho nhỏ của chúng ta vẫn chỉ có hai chúng ta biết. Ta sẽ vĩnh viễn giữ kỹ. Hắc hắc... Răng Lớn huynh, Lạc Tinh Thạch ở đâu vậy?
Phụt...
Vu Nhai vừa nói dứt lời, Liệp Thủ đột nhiên phun ra một búng máu, mặt ngửa lên trời.
Thủy Tinh thiếu chút nữa thì bóp chết người này. Ngươi nói ra ở trước mặt mọi người như vậy làm gì? Ngươi bảo mọi người phải nghĩ như thế nào đây?
Thủy Tinh lấy đá thủy tinh Huyền Binh của nàng ra ngoài, chuẩn bị đánh ra trận thế, thì tên đáng chết này đã trốn được tới phía sau lưng Răng Lớn.
...
Ban đêm, trên Lạc Tinh Thạch. Vu Nhai đứng trong gió thổi lồng lộng, ngắm nhìn sương mù dày đặc ở sâu trong rừng rậm phía xa. Hôm nay bầu trời đầy sao, nhưng phía xa lại bị sương mù dày đặc che phủ, có cảm giác rất cổ quái.
Hắnrùng mình một cái. Trên Lạc Tinh Thạch thật là lạnh.
Lạc Tinh Thạch, một tảng đá lớn giống như một ngọn núi nhỏ, ở cách thôn nhỏ khoảng mười km. Phía mặt không có lấy một ngọn cỏ. Do thường xuyên bị mưa gió cọ rửa nó trở nên trơn trượt. Rốt cuộc nó có phải là thiên thạch rơi xuống hay không, cũng không có ai biết được. Dù sao chính là dùng để tự suy nghĩ về lỗi lầm của mình.
Ngày đầu tiên tham gia huấn luyện đã bị ném lên đây, Vu Nhai cũng coi như khai sáng lịch sử tổ Kỳ Binh.
- Chưởng ngự tùy tâm. Chưởng ngự tâm này, chính là dùng tâm khống chế binh khí sao?
Vu Nhai lấy Thần Huyền Khí Điển ra, bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu. Tuy rằng trên này hơi lạnh, tầm nhìn lại rất trống trải. Tâm tình hắn có một chút biến hóa, rất dễ tĩnh tâm.
Sau khi nghiên cứu một chút về khẩu quyết và huyễn ảnh bên trong, Vu Nhai dường như hiểu ra điều gì. Hắn bắt đầu tu luyện. Mỗi lần huyền khí trong cơ thể di chuyển qua lòng bàn tay đều sẽ bạo phát ra một lần, sau đó lại tới đan điền.
Dường như trong cơ thể hắn có ba điểm, do đan điền và hai tay tạo thành.
Vu Nhai thử vận dụng phương pháp trong Thần Huyền Khí Điển đệ nhị trọng, dùng tâm khống chế được bàn tay, trong đầu nhớ lại huyễn ảnh này, chậm rãi kết thành ấn.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, hắn vốn ngồi xếp bằng đột nhiên đứng lên, vung kiếm. Hắn múa kiếm pháp của Phong Doanh. Thanh kiếm ở trên đầu biến hóa khôn lường, giống như dung hợp cùng gió, tiêu sái không cùng lại không bị bất kỳ thứ gì níu kéo, kìm chế.
Chỉ có điều hình như vẫn thiếu cái gì đó. Vu Nhai đột nhiên ngừng lại, đi qua đi lại suy nghĩ. Đột nhiên hắn đứng lại, cầm lấy trường kích múa, khí thế mạnh mẽ đầy uy lực. Ngay sau đó hắn dừng lại, hai tay lần lượt cầm kiếm và kích, múa theo.
Tuy rằng thời điểm hắn đại chiến ở học viện Bắc Đấu đã từng thử qua, chỉ có điều khi đó là trạng thái vung kích mà quên kiếm, vung kiếm lại quên kích.
Cần có hai tâm khác nhau để khống chế hai thanh vũ khí khác nhau. Điều này quá khó khăn. Cho dù hắn có Phong Doanh cùng Xích Thố cũng không làm được.
- Chưởng ngự tùy tâm. Nếu như có thể đồng thời khống chế hai loại vũ khí, vậy đệ nhị trọng này hẳn là có thể thành công. Nhưng rốt cuộc phải làm sao mới được?
Vu Nhai thì thào tự nói. Đột nhiên, linh quang hắn lóe lên. Hắn ném ra vũ khí, sử dụng thái cực.
Thái cực ở trong đạo gia có đạo lý khiến vạn vật dung hợp. Tuy rằng không biết có hiệu quả hay không, nhưng hắn không ngại thử một chút.
Vu Nhai chậm rãi lĩnh ngộ vài thứ. Dường như trong đầu có một ý thức đang khai thông thân thể. Hắn đột nhiên cảm thấy linh quang lóe lên. Hắn bỏ qua thái cực, lại cầm hai thanh vũ khí lên. Không ngờ lúc này hắn lại có thể múa ra một chiêu. Cùng lúc đó, trong cơ thể hắn thoáng động, Chưởng Binh Sư lục đoạn!