Trời Định Nhân Duyên: Nương Tử Là Búp Bê - Chương 35
Chương 35: Huyết trùng (3)
'Xoạt xoạt xoạt... ' bóng đen chạy vút trong bóng đêm, người đó dường như không biết mệt hắn chạy không ngừng nghỉ. Thấy vậy, tiểu Dương vận công nhanh chóng theo dấu hắn.
Vượt qua những cành cây tránh phía trước, hắn xoay mình, phi thân xuống trước mặt người nọ. Đứng thẳng, đôi mắt tiểu Dương, lạnh lùng bình tĩnh không chút gợn sóng nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt.
Thấy đứng trước mình là một đứa trẻ khảng 7 8 tuổi, người thiếu niên không khỏi có chút giật mình nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại. Vì trong rừng tối hắn không thấy rõ được tiểu Dương, hắn bình tĩnh hỏi:
- Ngươi là ai?
Không trả lời hắn ngay, tiểu Dương quan sát một lượt thiếu niên này. Tuy trong bóng tối, nhưng hắn vẫn thấy rõ người đứng trước mặt. Thiếu niên trước mắt hắn khoảng 16 17 tuổi, thân hình hơi gầy, khuôn mặt tuấn tú, nhưng do chạy quá nhanh mà tóc tai xộc xệch làm hắn chật vật không chịu nổi, y phục hắn chỗ rách chỗ vá nhìn qua không bết nên hình dung ra sao.
- Ngươi biết bọn chúng!?
Tiểu Dương lạnh giọng, không phải hỏi, mà hắn khẳng định thiếu niên trước mắt này biết bọn chúng. Hắn không muốn tốn thời gian thêm nữa ở cái cấm địa này, hắn cần nhanh chóng ra ngoài. Vì nàng, hắn phải rời khỏi đây nhanh nhất có thể.
Thấy tên tiểu tử trước mắt không trả lời câu hỏi của hắn, hắn khó chịu cau mày, tên tiểu tử này là ai? Hắn chắc chắn nơi này ngoài mấy người bọn hắn ra không thể nào đột nhiên xuất hiện một tên tiểu tử mới 7 8 tuổi này được.
- Dẫn ta đến chỗ ngươi.
Tiểu Dương lạnh giọng ra lệnh cho hắn.
Hả? Cái tên tiểu tử này đang ra lệnh cho hắn?
- Này...
Hắn mắt lạnh liếc người thiếu niên một cái làm hắn rùng mình. Ánh mắt của tiểu tử này thật đáng sợ.
- Theo ta.
Nói xong, hắn dẫn đầu đi về phía trước, vòng qua những con đường ngoằn nghèo đến trước một cái hang động được bao phủ bởi những lùm cây làm người khác khó phát hiện. Hắn đi vào trong, thấy vậy tiểu Dương đi theo.
- Bọn chúng là gì?
Hắn nhàn nhạt hỏi.
Biết đứa trẻ trước mắt này hỏi những người ngoài kia, thiếu niên hơi cứng người. Hắn cắn răng nặn ra từng chữ.
- Huyết trùng.
- Huyết trùng?
- Họ là thức ăn của huyết trùng, không, phải nói là tất cả dân làng đều là thức ăn của chúng.
Nghe hắn nói vậy, tiểu Dương nhíu mày, hình như hắn đã từng nghe qua nhưng lại không nhớ là đã nghe được ở đâu.
Thấy tiểu tử kia không nói gì, hắn thở dài, tiếp tục nói.
- Không biết tại sao huyết trùng lại xuất hiện trong làng bọn ta, ban đầu ta chỉ nghĩ huyết trùng chỉ có trong những câu truyện để hù bọn trẻ trong làng. Không ngờ có một ngày bọn chúng lại xuất hiện thật.
- Huyết trùng như tên gọi, chúng nhìn giống như những con sâu nhỏ, màu đỏ như máu, chúng ăn nội tạng và máu, những người có huyết trùng trong cơ thể đều bị chúng từ từ ăn mòn cả cơ thể, huyết trùng biến bọn họ trở thành những cái xác biết đi.
- Xác biết đi?
- Đúng vậy, ta cũng không biết tại sao họ lại biến thành cái dạng ấy, bọn ta là những người duy nhất không bị bọn chúng xâm chiếm cơ thể. Nhưng cũng chỉ là tạm thời, bây giờ huyết trùng sinh sản ngày càng nhiều mà bọn ta lại không có cách tiêu diệt chúng, cũng không thể chạy chốn. Tiểu tử, ta không biết tại sao ngươi lại ở đây nhưng ngươi thật xui xẻo đấy.
- Tại sao?
- Vì không ai thoát được bọn chúng, không sớm thì muộn cũng đến phiên bọn ta.
Nghe vậy hắn nhíu mày, bỗng nhiên có ánh sáng đập vào mắt làm tiểu Dương nheo mắt. Không biết từ lúc nào bọn hắn đã đi ra ngoài hang động tối đen, đập vào mắt là ánh lửa từ những cây đuốc hai bên miệng hang.