Trọn Đời Có Duyên - Chương 27
Trọn Đời Có Duyên
Chương 27
gacsach.com
"Tiểu Mạt, " ở bên trong hoàn toàn yên tĩnh, Tất Tử Thần khó khăn mở miệng, không tiếng động yên lặng làm cho anh vốn cũng không nhiều lòng tin càng thêm giải tán, lời kia vừa thốt ra là anh biết mình đã kích động, quen biết chỉ mới hai tháng, trở thành một cặp càng thêm chỉ có mấy ngày, cưới chui cũng không nhanh như vậy. Nhưng anh chính là nhận định cô, đã như vậy, biết là một tháng mà như là một năm, có sai biệt sao?
"..." Diệp Dĩ Mạt xoay mặt, không dám chống lại mắt của anh. Cô có chút loạn, chuyện như vậy không phải một đôi lời là có thể quyết định, hơn nữa, một chút nhắc nhở cũng không cho, người đàn ông này cứ như vậy thích chơi tập kích bất ngờ? Chẳng lẽ, làm lính thích nói thẳng?
Tất Tử Thần ôm cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của cô, trì hoãn giọng nói: "Anh nói đùa thôi, chuyện như vậy đương nhiên là phải từ từ rồi." Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng không khỏi âm thầm hạ quyết tâm, nhìn dáng dấp phải từ mặt bên tiến công.
"Tử Thần." Đưa tay lau mặt của anh, Diệp Dĩ Mạt ngẩng mặt lên nhìn lên anh, đường cong khóe miệng ôn hòa: "Cho em chút thời gian suy nghĩ một chút, có được hay không?" Cô thích anh, cô có thể khẳng định. Nhưng mà hôn nhân không phải chuyện đơn giản như vậy, hôn nhân cho tới bây giờ thì không phải là chuyện hai người, cô muốn suy nghĩ cho thật kỹ, ví như, sau khi cô và anh cưới nhau, là muốn tiếp tục chia cắt hai nơi hay theo quân tốt hơn? Cô không yên tâm về ba và dì Trần.
"Được, không nói cái này, anh cho em xem cái mấy này." Tất Tử Thần lôi kéo cô ngồi xuống, từ trong bao lấy ra một chiếc nhẫn giản bạch kim, không có kim cương, không có hoa văn phức tạp, chính là đơn giản đến đơn điệu như vậy.
"Chiếc nhẫn này là lúc năm ngoái khi anh về nhà theo em gái anh đi dạo phố mua, nha đầu kia bảo là muốn đưa cho chị dâu sau này, bây giờ, tặng cho em." Anh không có nói đúng lắm, ở phía bên trong chiếc nhẫn, anh dùng gần một buổi tối, tỉ mỉ khắc lên tên viết tắt của cô và anh, B&Y.
Nắm cánh tay nhỏ bé của cô, chậm rãi đeo chiếc nhẫn lên trên ngón trỏ, mặt mày cong lên, Tất Tử Thần cười đến rất dịu dàng: "Ngón trỏ của em đẹp mắt nhất, nên đeo nơi này đẹp mắt." Ngón tay gần trái tim nhất, anh chỉ muốn vì cô đeo lên.
"Rất đẹp mắt..." Diệp Dĩ Mạt duỗi ngón tay ra, mắt to trong sáng khom thành đẹp mắt đường cong, đứng dậy, nhẹ nhàng nhàn nhạt hôn lên khóe miệng của anh: "Em rất thích..."
"Thích là tốt rồi..." Tất Tử Thần dịu dàng cười một tiếng, cưng chiều vuốt vuốt tóc của cô, hôm nay cô đem một đầu sáng mềm tóc dài đơn giản buộc lại, lộ ra cổ trắng noãn nhỏ nhắn, trắng nõn đẹp mắt.
Nhón chân lên, Diệp Dĩ Mạt ôm cổ của anh, cắn cắn môi, giống như là xuống quyết tâm cái gì, ngượng ngùng chớp mắt, sau đó, đưa ra cái lưỡi tinh xảo, theo môi của anh, phác họa không biết bao nhiêu lần, cho đến nghe được tiếng hít thở của anh càng ngày càng nặng, mới thuận theo mặc cho anh ôm mình tương cứu trong lúc hoạn nạn. Gắn bó như môi với răng, anh ẩn nhẫn cùng dây dưa, đau khổ đủ điều.
"Lại quyến rũ anh, cũng đừng trách anh không khách khí!" Vừa hôn xong, doanh trưởng Tất khổ não cúi đầu liếc mắt nhìn tiểu huynh đệ của mình từ từ thức tỉnh, hung tợn hướng về phía cô gái nhỏ cười đến hả hê uy hiếp nói.
Diệp Dĩ Mạt mới không sợ anh, toét miệng cười đến cực kỳ giảo hoạt, một bước nhanh, liền chạy tới một bên bàn làm việc đi, nhẹo đầu, mặt buồn cười nhìn bộ dáng anh tiến lùi không được.
Buổi chiều còn có huấn luyện, Tất Tử Thần trừ xông vào tắm nước lạnh không còn biện pháp khác. Lần nữa hung hăng sử dụng ánh mắt uy hiếp xuống người nào đó cười đến giống như cẩu hồ ly, doanh trưởng Tất xoay người vọt vào phòng tắm.
Diệp Dĩ Mạt nhìn cửa phòng tắm khép chặt, bụm mặt cười cũng không nổi nữa rồi, lật bàn a! Lực tác dụng hỗ trợ lẫn nhau đấy, hôn cũng là tác dụng cũng lẫn nhau đó! Hiện tại cô cũng rất nóng!
Dội nước lạnh hai cái, cô giáo Diệp lần nữa hung hăng khi dễ mình, một lần lại một lần bị mỹ nam hấp dẫn, loại cuộc sống này, lúc nào thì là mới hết đây?
Buổi chiều, quân huấn bắt đầu ngày thứ nhất, Diệp Dĩ Mạt vốn là muốn yên tĩnh ở trong ký túc xá chờ bọn họ kết thúc, chỉ là, dường như cô cũng có nhiệm vụ?
Phó Kiệt cười ngây ngô đưa cho cô một phong thư, nghe nói là Chính ửy Triệu tự mình viết.
Nghi ngờ mở ra lá thư, Diệp Dĩ Mạt đọc nhanh như gió.
Đợi nhìn rõ ràng nội dung bức thư, cô giáo Diệp mặt đen. Cái gì gọi là thân là tương lai gia đình quân nhân phải khắc sâu thể nghiệm chân lý gian khổ phấn đấu chứ? Cái gì gọi là thân là gia đình quân nhân phải có quyết tâm đồng cam cộng khổ chứ? Cái gì gọi là nhớ lại thời gian tốt đẹp lúc đại học, ôn lại thời gian quân huấn chứ? Chính ủy Triệu ngài không hổ là làm hành chính, tài văn chương rất nổi bật mà!
Lưu loát nói một hồi, không phải là một cái ý tứ, Tiểu Mạt à, cô cũng đừng có nhàn rỗi, đi theo bọn sinh viên cùng nhau đi quân huấn đi... để cho Tất Tử Thần tự mình huấn luyện cô đi...
Tất Tử Thần bất đắc dĩ lộ ra cười khổ, anh biết sáng nay khi xuất phát Chính ủy Triệu và đoàn trưởng Trương hướng về phía anh cười đến hòa ái dễ gần như vậy là có mục đích mà, quả nhiên! Chỉ là, nha đầu này chịu ngoan ngoãn nghe lời sao?
"Chị dâu, Chính ủy Triệu nói rồi, ông ấy đã cùng lãnh đạo trường học nói rồi, thêm một người không có chuyện gì..."
Diệp Dĩ Mạt cắn răng, trường học không có việc gì, nhưng cô có chuyện! Mặt trời lớn như vậy, thuần túy là muốn thiêu chết cô! Cô không có chút nào muốn nhớ lại thời gian quân huấn đại học cái gì đâu... cô muốn tránh ở trong phòng điều hòa gặm dưa hấu cơ... ô ô ô... đây là khi dễ người!
"Chị dâu, thư này em cũng chỉ có nhiệm vụ đưa đến, em đi trước đây..." Phó Kiệt vội vàng nháy mắt cho Mã Kiêu, anh em, rút lui, còn lại giao cho trại phó giải quyết!
Tất Tử Thần cười khổ lắc đầu một cái, lôi kéo nha đầu này bộ mặt miễn cưỡng ngồi xuống, đưa tay véo chóp mũi của cô một cái, thử thăm dò nói: "Nếu không anh gọi điện thoại cho Chính ủy Triệu, anh không đi?"
Diệp Dĩ Mạt buồn bã trừng anh, Chính ủy Triệu là có ý tốt, muốn cho bọn họ tiếp xúc nhiều hơn, làm sao cô không biết! Nhưng mà, cô thật lòng không muốn đứng dưới mặt trời huấn luyện đâu... cô cũng gần tuổi băm rồi, thể lực này làm sao có thể giống các cô gái mười tám mười chín tuổi được chứ? Mấu chốt là, người ta trẻ tuổi, thành mới thay thế được, nắng ăn đen, một hai tháng liền trắng trở lại, cô là gái già rồi, chỉ cần phơi nắng một lần, trong ba năm rưỡi cũng không khôi phục được!
Chu miệng lên,cô giáo Diệp thút tha thút thít: "Em nói, nếu như mà em biến dạng rồi, anh có còn thích nữa không?"
Doanh trưởng Tất nghẹn lời, đây là cái vấn đề gì? Cái này với biến dạng hay không biến dạng gì chứ? Lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển, doanh trưởng Tất là loại người bình thường căn bản là không có phí tâm đi tìm hiểu tâm lý phụ nữ này, càng thêm không biết suy nghĩ quỷ dị của phụ nữ rồi, chỉ là, theo Mao tổng luôn đúng."Không xấu xí không xấu xí, Tiểu Mạt nhà chúng ta không có chút nào xấu xí..."
Nắm lên tay của anh, nhìn như hung tợn cắn một cái, cô giáo Diệp lần nữa hung thần ác sát trợn mắt: "Em là hỏi, nếu mà em bị biến dạng anh có muốn nữa hay không?" Nếu như trường lớp bị nắng hun đen, xấu xí không chịu được, anh có muốn em hay không?
"Muốn muốn muốn! Biến thành cái dạng gì đều muốn!" Doanh trưởng Tất vội vàng trả lời, người tốt, nha đầu này còn có bạo lực khuynh hướng, tâm tình không tốt vẫn thích cắn người, thế nào lại giống quân khuyển bộ đội bọn họ như vậy chứ!
"Vậy thì em sẽ đi..." gắng gượng, cô giáo Diệp sưng mặt lên mở miệng.
Vuốt vuốt tóc đen mềm mại, Tất Tử Thần vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, đơn giản như vậy liền xong? Thì ra là chỉ cần cắn một cái là được rồi, anh hiểu được rồi, về sau nếu mà gặp chuyện nha đầu này không thuận, anh liền cống hiến cánh tay của mình, dù thế nào đi nữa da anh dầy, không sợ cắn.
Tất Tử Thần vốn là không cần tự mình làm huấn luyện viên, chẳng qua hiện nay tăng thêm nha đầu này, cộng thêm Chính ủy Triệu chỉ thị, anh liền cùng Phó Kiệt thay đổi, Phó Kiệt phụ trách toàn bộ viên tuần tra, anh phụ trách huấn luyện ba đội.
Bởi vì đều là sinh viên mới, giữa lẫn nhau cũng đều không phải rất quen thuộc, Diệp Dĩ Mạt lặng lẽ đứng và, cũng không phải là rất đột ngột. Dù sao, mặc đồ rằn ri này vào, mang một cái mũ, ai còn nhận được ai là ai chứ? Mới nhìn xuống dưới, cơ hồ đều là một dạng.
Ngược lại Tất Tử Thần, vừa xuất hiện liền đưa tới oanh động. Thiếu nữ mười tám mười chín tuổi, chính là thời điểm ngưỡng mộ đối với anh hùng, sáng sớm khai mạc không thấy rõ doanh trưởng đại nhân ở trên đài, vào lúc này tiếp xúc gần gũi rồi, mỗi một người đều kích động không thôi. Không ngờ a không ngờ, huấn luyện viên của các cô mà đẹp trai như thế này! Các cô gái nhỏ mỗi một người đều bưng mặt mắt tỏa ra trái tim, Diệp Dĩ Mạt nhìn không khỏi trợn mắt nhìn thẳng. È hèm, tình địch của cô rất nhiều đây...
"Được rồi, yên lặng!" Tất Tử Thần vừa mở miệng, phía dưới âm thanh ríu rít liền toàn bộ tiêu tán rồi. Làm trại phó ít năm như vậy, anh cũng không hẳn là trên mặt luôn dịu dàng như vậy. Ánh mắt rơi vào trên người trắng nõn đứng đầu tiên ở hàng thứ hai bên phải kia, gò má trắng nõn bị ánh mặt trời chiếu xuống khẽ phiếm màu hồng, mắt to linh động lóe nụ cười giảo hoạt, cũng đang nhìn anh một cái chớp mắt, nhìn như vô ý tránh ra.
Tất Tử Thần cười thầm, trong lòng nha đầu này nhất định còn không vừa ý đây. Mặc đồ huấn luyện dày cộp này, còn chưa nóng chết cô!
Dạy dỗ mấy câu, kế tiếp liền tiến vào huấn luyện chính thức. Tất Tử Thần huấn luyện đứng lên không mang theo một chút mơ hồ, những sinh viên này, chính là thích ăn đòn, từ nhỏ đã bị ở trong nhà, mỗi một người đều được cưng chiều như tiểu hoàng đế tiểu công chúa. Nên thừa cơ hội này biết cái gì là chảy máu chảy mồ hôi.
Một giờ sau, rốt cuộc nghe được tiếng cười nghỉ ngơi.
Tất Tử Thần một tiếng ‘nghỉ ngơi mười phút’, giống như để cho mọi người đều nghe được tiếng trời. Trong nháy mắt thì có không ít người ngã trên mặt đất tại chỗ.
Diệp Dĩ Mạt thở hổn hển, bước chân đi thong thả đi tới dưới gốc cây, mệt đã không bò dậy nổi, quả nhiên là già khọm rồi, không thể cùng những thanh niên trẻ tuổi so sánh mà... nhớ năm đó, cô còn là huấn luyện đội quân danh dự!
Các cô gái trẻ tuổi cũng phá lệ có hoạt động, mới vừa rồi còn gọi thẳng mệt chết đi được mệt chết con nhà người ta, vào lúc này cũng đều ríu ra ríu rít trò chuyện rồi. Ngồi ở bên cạnh Diệp Dĩ Mạt là năm sáu nữ sinh, tất cả đều cực kỳ hưng phấn nghị luận nam sinh trong lớp, cùng ―― huấn luyện viên anh tuấn.
"Tớ cảm thấy huấn luyện viên phong cách thật tốt quá... tuyệt đối cực phẩm..." một cô gái tóc ngắn mặt tròn hưng phấn đến mắt cũng sắp không nhìn thấy đường.
Nữ sinh tóc đuôi ngựa bên kia cũng vội vàng hòa cùng: "Tớ cũng cảm thấy vậy, so với nam sinh lớp chúng ta cũng đẹp trai hơn nhiều... thật thích thật thích..."
Diệp Dĩ Mạt vô lực phỉ nhổ, Tất Tử Thần anh nha, cũng hơn ba mươi rồi, lại vẫn quyến rũ nữ học sinh xinh tươi! Nhìn lão nạp trở về thu thập cái người yêu nghiệt này...
Ước chừng là cảm thấy Diệp Dĩ Mạt quá yên tĩnh rồi, nữ sinh vừa nhiệt tình cũng muốn lôi kéo cô cùng nhau gia nhập thảo luận: "Vị bạn học này, bạn cảm thấy huấn luyện viên của chúng ta như thế nào?"
Diệp Dĩ Mạt uốn lên lông mày cười một tiếng, thánh khiết như loại màu xanh mát sau mưa: "Người - mặt – dạ - thú."