Trọng Nham - Chương 65

Trọng Nham
Chương 65: Lan hồ điệp
gacsach.com

Vì sinh ý của Ba Mươi Sáu Quận, Tần Đông Nhạc dọn hẳn xuống nông thôn ở, Trọng Nham cảm thấy bản thân cũng nên quyết chí tự cường. Tuy rằng không coi Tần đại ca là người ngoài, Lâm Bồi cũng sẽ không ghét bỏ cậu nhưng mọi người cùng hợp tác làm ăn, nếu một bên nào đó thực lực quá yếu hoặc tham gia quá ít, thời gian lâu dài sẽ tồn tại tai họa ngầm hoặc nghi kỵ lẫn nhau.

Trọng Nham dần có thói quen mỗi cuối tuần sẽ luân phiên tới đóng đô ở một trong số các cửa hàng, giúp đỡ nhân viên kiểm toán, chỉnh lý nội vụ hoặc là hỗ trợ tiếp đón khách khứa... Cậu tuổi còn nhỏ, lớn lên lại dễ nhìn, sau mấy lần xuất hiện đã dần thân quen với các nữ nhân viên, thậm chí còn bị đám tiểu cô nương kia đặt cho biệt danh là ‘quảng cáo sống’.

Sau khi thi giữa kỳ xong, thành phố đón lần hạ nhiệt độ đầu tiên kết thúc mùa hè. Buổi sáng lúc ra cửa, Trọng Nham phát hiện trên mấy cành cây khô héo đã ngưng đọng một lớp sương mỏng manh. Không khí lạnh và khô thổi qua hai gò má, bắt đầu có cảm giác lạnh thấu xương. Tuy Trọng Nham đã sinh hoạt nhiều năm ở thành phố này, nhưng vốn là người từ nhỏ lớn lên ở bờ biển, thân thể trẻ tuổi cũng là lần đầu tiên cảm nhận sự giá lạnh ngoài trời như vậy, Trọng Nham chưa kịp thích ứng, mỗi ngày ra ngoài đều bọc kín như một con gấu nhỏ, vào trong cửa lại cảm thấy làn da khô nứt nẻ, cả ngày mở điều hòa mà vẫn cứ thấy không thoải mái.

Trọng Nham cảm thấy mình tựa như một con cá bị ném lên bờ, tội nghiệp cố gắng thích ứng với cuộc sống trên lục địa.

Lý Thừa Vận nghe cô giúp việc nói Trọng Nham bị chảy máu cam, cố ý kêu người đưa tới một bể cá lớn, nói là trong nhà nuôi cá có thể điều tiết độ ẩm không khí. Trọng Nham vớt hết đám cá vàng quý báu Lý Thừa Vận đưa tới đóng gói kêu cô giúp việc mang trả về cho ông ta, còn nói rất ghét cá vàng mắt lồi, bộ dạng thực khó coi. Sau đó cậu tự mình chạy tới cửa hàng cá cảnh, mua về hơn mười con cá Koi đầy màu sắc, còn mua cả rong biển tảo biển xanh mướt để trong bể, mỗi ngày nhìn chúng nó bơi lượn qua lại thích mắt vô cùng.

Trọng Nham chụp mấy bức ảnh gửi cho Tần Đông Nhạc, mấy phút sau, Tần Đông Nhạc cũng gửi lại hai bức ảnh, là hình cái hồ ở trong trang viên bọn họ, bên trong có trồng rất nhiều hoa sen, hoa súng, ẩn hiện dưới mấy cái lá sen là đám cá Koi rực rỡ mập mạp, chỉ từ hình thể cũng ăn đứt đám tiểu sủng vật mới nuôi của Trọng Nham vài con phố.

Trọng Nham khó chịu trong chốc lát, lại gửi tin nhắn qua: Nuôi mập một chút có thịt cá ăn. Nuôi cả tôm nữa thì càng tốt.

Tần Đông Nhạc nhắn lại: Lần sau trở về sẽ mời em ăn tôm.

Trọng Nham cầm di động hừ một tiếng, tâm nói không biết cái tên công tác cuồng này khi nào mới nghĩ trở về một chuyến. Trọng Nham kỳ thật rất muốn bỏ chút thời gian xuống trang viên nông thôn nhìn xem, nhưng Tần Đông Nhạc đã nói trang viên cứ giao hết cho anh, Trọng Nham không cần nhúng tay vào, đã như thế Trọng Nham mà còn chạy xuống đó không phải là tỏ ra không tín nhiệm anh sao?

Trọng Nham cầm di động lăn qua lộn lại nhìn mấy cái tin nhắn này, thở dài, nhét di động vào trong túi, quấn kín khăn quàng cổ rồi xuất môn.

Quang cảnh phương Bắc tới mùa đông trông rất khó coi, lá cây đều rụng hết, những cây không rụng lá thì nhìn đều có vẻ u tịch, không một chút lục sắc. bầu trời âm u, cũng không rõ là sương hay mây mù, nhưng cứ luôn cảm thấy bụi bẩn hề hề dính đầy người. Chỉ khi vào trong cửa hàng hoa nhà mình, ngắm hàng nghìn đóa hoa rực rỡ muôn sắc màu tươi sáng mới thấy tâm tình tốt hơn một chút.

Buôn bán cuối tuần cũng không tệ lắm, hoa cỏ được bày trong tủ kính cửa hàng nhìn rất xinh đẹp, còn có nhiều chậu cảnh có núi giả, nên có rất nhiều người đặc biệt là người già hoặc các cặp tình nhân đi dạo phố mỗi khi đi ngang qua đều ghé vào nhìn. Làm ăn khấm khá, tâm tình Trọng Nham liền tốt, giữa trưa còn cố ý tới nhà hàng phụ cận mua chân gà nướng và cơm sườn chua ngọt về chiêu đã mấy cô nương trong cửa hàng.

Cơm ăn được một nửa, lại có khách vào, quản lý cửa hàng Tiểu Mễ bỏ đũa xuống chạy ra ngoài tiếp khách. Sau một lát, thần sắc cổ quái chạy vào trong phòng nghỉ, nói với Trọng Nham: “Tiểu lão bản, vị khách bên ngoài chỉ tên muốn gặp cậu.”

Trọng Nham sửng sốt một chút, cậu mỗi tuần chạy tới cửa hàng nào đều là lâm thời quyết định, người này thế nhưng lại biết cậu hôm nay tới đây, vậy nhất định là cố ý tới tìm cậu rồi.

Trọng Nham lau miệng, ra hiệu cho mấy nữ nhân viên tiếp tục ăn cơm: “Tôi ra ngoài xem, có việc gì sẽ gọi mọi người.”

Vừa bước ra khỏi cánh cửa phòng nghỉ, Trọng Nham mới phát hiện, cậu không nên nói có việc mới gọi bọn họ mà hẳn nên nhắc nhở bọn họ trực tiếp gọi điện báo cảnh sát. Bởi vì vị khách đang nghênh ngang ngồi ở bàn tiếp khách trong cửa hàng, bên người còn dẫn theo vài vệ sỹ thân hình cao lớn vạm vỡ, chính là vị hoa hoa công tử bị cậu đánh một trận lúc ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, Trương Hàng.

Trọng Nham nhìn thẳng gã một khắc, khom người từ trong chậu hoa dưới đất lấy ra một cái xẻng xới đất áng chừng cầm trong tay. Hầu như khách tới mua cây cảnh đều muốn đổi sang một chậu hoa đẹp hơn, cho nên tần xuất xử dụng xẻng là rất cao, Trọng Nham trong tay cầm một cái xẻng mới sắc bén, sức nặng cũng rất vừa tay.

Nhóm Trương Hàng nhất thời cảnh giác hơn.

Trọng Nham nhìn thấy buồn cười, cố ý quơ quơ cái xẻng trước mặt bọn họ: “Đã lâu không gặp, Trương thiếu. đại giá quang lâm, đã vừa mắt cái gì chưa, tôi làm chủ chiết khấu 5 phần trăm cho anh.”

Trương Hàng nhìn lướt qua cái xẻng trong tay Trọng Nham, khinh thường bĩu môi: “5%? Cậu coi tôi là ăn mày sao?”

“A, tôi sai rồi.” Trọng Nham hiểu ra gật gật đầu: “Trương thiếu là ai chứ, sao có thể mua hàng giảm giá đâu. Hẳn nên nói thế này: có gì vừa mắt chưa, tôi tính giá gấp đôi bán cho anh.”

Trương Hàng: “...”

Khuôn mặt mấy tên to con đứng đằng sau Trương Hàng biến hóa có chút vi diệu.

Quản lý Tiểu Mễ định bước ra cùng đón khách, nhưng nghe thấy mấy câu đối thoại kia liền rụt trở về, lôi di động ra gọi điện cho Lâm Quyền. sáng nay Lâm Quyền đã về nông thôn, anh chân trước vừa đi chân sau đã có người tới gây chuyện, Tiểu Mễ trong lòng có chút lo lắng, tiểu lão bản nhà bọn họ tuổi còn nhỏ không biết có xử lý được không.

Trọng Nham nhìn Trương Hàng mỉm cười, khóe miệng cong cong, nhưng ánh mắt lại rét lạnh căm căm. Trương Hàng nhất định tìm tới gây sự, nhưng cậu không nghĩ Trương Hàng sẽ ngu xuẩn tới mức động thủ ở trong này, ngoài cửa hàng, trong cửa hàng chỗ nào cũng có lắp camera theo dõi, cho dù gã có cố tình gây sự, mọi chuyện vỡ lở thực khó mà ỉm đi được.

Trương Hàng ánh mắt âm ngoan, sau một lúc bật cười: “Cậu chào hỏi khách hàng thế đó hả?” không biết vì cái gì, nhìn thấy Trọng Nham cầm trong tay một cái hung khí hư hư thực thực từng bước một tới gần, gã ngược lại cảm thấy bộ dạng cậu lúc này so với ánh mắt mê ly ghé lên thành cửa sổ lần trước còn đẹp hơn.

Trọng Nham tiếp tục giả lả: “Đâu có, Trương thiếu thích chậu hoa nào, tôi là lão bản sẽ tự mình động thủ đổi chậu hoa cho anh. Khách hàng bình thường sẽ không có đãi ngộ thế này đâu.”

Trương Hàng tùy tay chỉ chỉ chậu cảnh bên cạnh: “Vậy, cái kia.”

Trọng Nham theo ngón tay gã chỉ nhìn qua: “Chậu bonsai kia không cần đổi, chậu cảnh đó có núi đá, cây cỏ hoa lá đều được nhân viên trong công ty phối hợp đẹp rồi.”

Trương Hàng kỳ thật chỉ là tùy tiện chỉ bừa, nghe cậu nói như vậy lại chỉ sang chậu lan hồ điệp ở kệ bên cạnh: “Vậy thì chậu này.”

Trọng Nham lúc này cười tương đối chân thành hơn một chút: “Trương thiếu muốn lấy mấy chậu?”

Tầm mắt Trương Hàng dạo một vòng trên mặt Trọng Nham: “Muốn hết. còn phải nhờ tiểu lão bản tự tay đổi chậu hoa rồi.”

Trọng Nham hoàn toàn không hề gì, đối với ngành dịch vụ mà nói, khách hàng chính là thượng đế, cho dù người ta có đưa ra yêu cầu khó dễ thế nào cũng phải tận lực thỏa mãn, huống chi chỉ là tự tay đổi mấy cái chậu hoa cỏn con.

Trọng Nham tự mình ra tay lấy ngay số chậu hoa đắt tiền nhất trong cửa hàng ra đổi, lại lấy thêm mấy gói đất trồng, làm theo những gì lúc trước nhìn thấy nhân viên trong cửa hàng làm, đầu tiên bỏ mấy hòn đá cuội vào chậu, rắc phân bón, sau đó rải một lớp đất đã được phòng thí nghiệm điều chế phù hợp với hoa lan, để giỏ lan hồ điệp xinh đẹp vào trong chậu, điều chỉnh một chút, sau đó đổ toàn bộ số đất còn lại vào chậu.

Cậu hết sức chăm chú làm việc, Trương Hàng ngồi một bên cũng hết sức chăm chú thị – gian cậu. gã phát hiện khi Trọng Nham đối mặt với đống hoa hoa cỏ cỏ, ánh mắt biểu tình đều tương đối nhu hòa, tựa như thay đổi thành một con người khác, đôi mắt tựa như một hồ nước trong vắt. từ bên cạnh nhìn vào, ánh mắt Trọng Nham phá lệ xinh đẹp, hơn nữa mỗi khi nhìn người khác, đôi mắt lạnh như băng hữu ý vô ý mang theo một tia phong lưu lưu luyến, đặc biệt câu nhân.

Trương Hàng nhịn không được nuốt nước miếng.

Gã hiện tại rất mâu thuẫn, gã đã biết thân phận của Trọng Nham, tự nhiên sẽ không tùy tay ném ra một tấm chi phiếu lôi người về nhà thống thống khoái khoái cùng lăn giường. Nhưng một miếng thịt thơm ngon như vậy lắc lư trước miệng, nếu không ăn, gã lại cảm thấy cồn cào vô cùng.

Trọng Nham thay đổi được 10 chậu, cảm thấy tay cũng đã nhức mỏi, buông cái xẻng xuống hỏi Trương Hàng: “Trương thiếu, anh nói chính xác số lượng đi, trong kho hàng công ty tôi có hơn hai trăm gốc lan hồ điệp đấy.” Những đóa hoa thập phần xinh đẹp như vậy, Trọng Nham có chút không nỡ để chúng tơi vào tay cái gã tồi tệ kia.

Trương Hàng bỗng nhiên muốn cười, đuôi lông mày mang theo chút tà khí, cười đến thập phần vui sướng: “Tiểu lão bản phục vụ cũng thực chu đáo, được rồi, tôi cũng không làm khó cậu, lấy mấy chậu này đi.” Nói xong, xoay người phân phó vệ sỹ lái xe tới trước cửa hàng chuyển đồ.

Trọng Nham cũng khẽ thở ra, Tiểu Mễ chạy tới tính tiền. Đương nhiên sẽ không thật sự tính giá gấp đôi bán cho gã, chiết khấu cũng có một chút, dù sao người ta cũng mua nhiều, mà Trọng Nham đổi cho người ta cũng toàn loại chậu đắt nhất trong cửa hàng. Trọng Nham rửa sạch tay đi ra, từ trên giá chọn một chậu bonsai nhỏ như cục kẹo tặng thêm co Trương Hàng làm quà khuyến mãi.

Trương Hàng vươn tay tiếp nhận, ánh mắt đảo qua trên mặt Trọng Nham, cười đến không rõ ý tứ hàm xúc.

Trọng Nham cũng lười cân nhắc gã có tâm tư gì, tư thái mười phần tự mình tiễn gã ra khỏi cửa hàng.

Trương Hàng lên xe, tựa vào cửa xe cho cậu một nụ hôn gió: “Hẹn gặp lại, tiểu lão bản.”

Trọng Nham cũng cười cười với gã, tâm nói ai thèm gặp cái loại bệnh thần kinh thích ngược cuồng như mi.

Mấy chiếc BMW chậm rãi theo nhau rời đi. Tiểu Mễ đứng ở bên cạnh Trọng Nham lau mồ hôi trán: “Tiểu lão bản ra tay quả nhiên không giống bình thường, một giờ bán hàng mà so với những người khác bán trong một ngày còn nhiều hơn.”

Trọng Nham cười không ra tiếng, trong lòng rất buồn bực, Trương Hàng chạy tới rốt cuộc là muốn làm gì?!

Lâm Quyền cúp điện thoại, khẽ thở phào một cái: “Không sao, Tiểu Mễ nói Trương Hàng tới mua mấy chậu hoa, sai tiểu lão bản đổi chậu hoa cho gã. Tuy rằng có chút dọa người nhưng tóm lại hoàn hảo, không có vệc gì.”

Tần Đông Nhạc cau mày nhìn Lâm Quyền: “bắt Trọng Nham đổi chậu hoa?”

Lâm Quyền gật đầu, lại bật cười: “Tiểu Mễ còn nói mấy cái chậu đắt tiền không dễ bán đều đã được bán hết.”

Tần Đông Nhạc không hé răng, anh đoán được Trương Hàng muốn làm gì. Chính bởi vì đoán được, trong lòng mới càng không thoải mái.

Lâm Quyền cũng đoán được anh nghĩ gì, liền an ủi nói: “Trương Hàng không phải người tốt, nhưng gã không ngu ngốc. gã sẽ không chủ động nhảy ra đắc tội với Lý Thừa Vận. dù sao Trương gia và Lý gia vẫn có liên quan.”

Tần Đông Nhạc lắc đầu: “Gã là người Trương gia, nhưng mẹ của Lý Thừa Vận lại không coi Trọng Nham là cháu mình, một bên là cháu ngoại, một bên là người ngoài, bà ta sẽ đứng về phía Trọng Nham sao?”

Lâm Quyền không lên tiếng, anh xuất thân nông thôn đối với hào môn thế gia vốn không hiểu biết gì.

Tần Đông Nhạc nói tiếp: “Trong khoảng thời gian này, nếu Trương Hàng chạy tới tìm chú út nhà gã, vậy mọi chuyện sẽ không đơn giản đâu. Quan hệ giữa cha gã và chú gã không tốt, trừ bỏ phải về nhà chính, bình thường bọn họ cũng không qua lại...”

Lâm Quyền hỏi lại: “Tìm người điều tra?”

“Anh sẽ an bài người để ý chuyện này.” Tần Đông Nhạc nói: “Chú gã chuyên thiết kế công viên vườn tược, anh cũng không cảm thấy sẽ có xung đột gì với sinh ý của chúng ta...”

Lâm Quyền cũng không đặc biệt lo lắng về vấn đề này, việc làm ăn sao có thể tránh được việc cạnh tranh? Thủ đoạn của đối thủ cạnh tranh rất nham hiểm, nhưng bọn họ cũng không phải dân ăn chay. Chỉ việc nhìn tiểu lão bản dùng sức ngoan độc ra tay đánh người là biết sẽ có người có thể trèo được lên đầu tiểu lão bản nhà anh giễu võ giương oai được hay sao? Cộng thêm gia thế bối cảnh của Tần gia và Lý gia cũng có thể lôi ra để hù dọa người được chứ đùa.

Tần Đông Nhạc nói thêm: “Chúng ta vẫn nên ngàn vạn lần cẩn trọng thì hơn, đặc biệt là phòng thí nghiệm chỗ Lâm Bồi, không được xảy ra bất cứ sơ xuất gì.”

Lâm Quyền biết nặng nhẹ. Hiện tại số người đầu tư kinh doanh hoa cỏ khá nhiều, nếu không có chuyên gia kỹ thuật bên mình thì lấy cái gì để cạnh tranh với người khác? Trọng Nham đã sớm nói, Lâm Bồi và các nhân viên phòng thí nghiệm là tài sản quý giá nhất trong công ty. Lời này hoàn toàn không sai. Cho nên hiện tại Lâm Quyền đã cho xây dựng thêm một kí túc xá nhỏ ở cạnh phòng thí nghiệm vừa có thể sắp xếp người bảo vệ vừa để cho bọn họ tiện nghỉ ngơi. Anh còn liên lạc với đám anh em trước đây trong quân ngũ, xin mấy con cảnh khuyển về để nuôi dưỡng, nơi này cũng khá lớn, có những chỗ con người không thể nhìn thấy, để mấy con cảnh khuyển tuần tra là thích hợp nhất.

Lâm Quyền thất thần một chút, chợt nhớ tới đống đồ vật để ở sau xe, lại cười cười: “Tam ca, tiểu lão bản gửi chăn điện tới cho anh. Em đã nói hậu cần bên này đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng cậu ấy cứ nói sợ không đủ, dù sao những gì cần thiết trong nhà đều xách tới cho hai người.”

Tần Đông Nhạc liếc mắt nhìn Lâm Quyền: “hai người?”

“Anh và Lâm Bồi.” Lâm Quyền cười nói: “Em nói anh đừng ăn dấm chua của Lâm Bồi. Đến em còn nhìn ra được hai người bọn họ căn bản là thân thiết như hai chị em ruột.” (Jer: thực sự tác giả dùng từ ‘thân tỷ lưỡng = hai chị em ruột’ đó, không phải tớ xuyên tạc giới tính đâu =)) mà hai thụ dùng chị em bạn dì cũng đúng thôi, nhỉ =)))

Tần Đông Nhạc: “...”

Lâm Quyền ghé tới, đáng khinh chớp chớp mắt: “Còn anh thì sao? Thật không trở về? đã 2 tháng rồi đó.”

Tần Đông Nhạc không để ý tới cậu ta.

Lâm Quyền thầm nghĩ, anh muốn thả mồi câu cá, ừm, loại yêu cầu cao độ này vẫn nên nắm chắc thì hơn, nếu thả dây dài quá, cẩn thận cá cũng chạy mất, vậy thì hết cả câu. Nhưng có vẻ Tần ca vẫn chưa tính thu dây, tiểu lão bản hiện tại cũng biết gửi đồ xuống cho anh ấy, cái này cũng tính là có chút tự giác người nhà đi.

Lâm Quyền chắc mẩm, cũng coi như đã nhìn thấy ánh rạng đông.

Hết

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3