Trọng Phùng Dĩ Hậu (Sau Khi Gặp Lại) - Chương 70
Trọng Phùng Dĩ Hậu (Sau Khi Gặp Lại)
Chương 70
gacsach.com
Cự tuyệt
Sau ngày hôm đó, Tần Mục Dương cũng ít khi về nhà, Tần phu nhân vậy mà lại không gọi đến chất vấn hắn. Thậm chí những cú điện thoại thỉnh thoảng gọi đến cho trai hỏi thăm tình hình của bà, dường như kể từ nửa tháng trước sau lần ngả bài kia đã hiếm khi xảy ra.
Thời gian thoáng chốc đã đến tháng chín, qua hết sinh nhật năm nay, Đông Đông sẽ được sáu tuổi, mà cách thời gian bọn họ gặp mặt cũng dần trôi đến năm thứ bảy. (nếu hai ng ko xa nhau thì bây giờ đã là thất niên chi dương rùi T^T)
Triệu Tịch có lúc sẽ cảm thấy không tin nổi, cùng Tần Mục Dương gặp gỡ, từ hai người xa lạ, rồi tháo gỡ gút mắt, cuối cùng không tự chủ được đã đi đến bước này.
Mỗi buổi tối, ba người thỉnh thoảng sẽ cùng làm ổ trên ghế sa lon xem ti vi, bên trái là Triệu Đông Đông, bên phải Tần Mục Dương, đối với cậu mà nói, ngoại trừ thân thể của con trai có thể khỏe mạnh, đây chính là điều hạnh phúc nhất đối với cậu hiện tại.
Hôm nay gần đến lúc tan việc, Triệu Tịch liền nhận được điện thoại từ Tần Mục Dương, đối phương bảo công ty có việc nên không thể tới đón cậu, còn tỉ mỉ dặn dò rất nhiều điều mới cúp điện thoại.
Nụ cười trên mặt Triệu Tịch còn chưa thu hồi, lại có điện thoại gọi tới, là một số xa lạ, vào lúc này vừa vặn có khách tiến vào tính tiền, cậu liền không bắt mấy. Đợi sau khi làm xong việc, trên điện thoại đã hiển thị tới mười mấy cuộc gọi nhỡ.
Nghi ngờ nhấn phím gọi lại, đầu dây bên kia là âm thanh của một nam nhân xa lạ, lễ phép dò hỏi cậu lúc nữa tan tầm có thời gian rãnh hay không, thanh âm của đối phương vô cùng ôn hòa lễ độ, trong lòng Triệu Tịch rất ngạc nhiên, nghi ngờ không hiểu sao đối phương lại biết giờ tan việc của mình, còn không đợi cậu nói gì, đối phương liền bỏ thêm một câu.
“Là như vậy, phu nhân nói ngài vẫn nên đến một chuyến thì tốt hơn, tôi nghĩ ngài hẳn là biết, mẹ của Tần tiên sinh, bà chủ của Tần gia.”
“Ầm” một tiếng, điện thoại di động rơi xuống quầy thu tiền, làm cho khách đang xếp hàng ở kế bên sợ hết hồn.
Triệu Tịch vội vàng cầm điện thoại lên, chào hỏi một câu với người đồng nghiệp kế bên, cũng không lo đến có thích hợp hay không, liền chạy đến phòng thay quần áo phía sau, khóa trái cửa, tim đập gia tốc bất thường.
“Tiên sinh nghĩ thế nào?” Người ở đầu dây biên kia vô cùng kiên trì.
Triệu Tịch hít sâu một hơi, mạnh mẽ xoa mặt hai cái, trấn định nói: “Được rồi, địa chỉ ở đâu, xong việc tôi sẽ đến.”
“Tại quán ‘Hoa Lâm Uyển’, năm giờ rưỡi.”
Đối phương cũng không nói địa chỉ cụ thể, qua chừng mười giây, mới nghe được tiếng trả lời cùng với hơi thở ngột ngạt của Triệu Tịch.
“Tôi biết rồi.”
Điện thoại vừa cắt đứt, Triệu Tịch không khỏi có chút luống cuống, điều đang chờ đợi cậu sắp tới là gì, những chuyện năm xưa sẽ một lần nữa tái diễn ư? Cậu nên làm sao đây, nên làm thế nào để đối mặt với người phụ nữ kia đây?
‘Hoa Lâm Uyển’ chính là nơi bảy năm trước cậu và Tần phu nhân nói chuyện với nhau, thời gian qua đi lâu như vậy, quán cà phê kia vậy mà vẫn còn tồn tại.
Tần Mục Dương đã nói với cậu chuyện ngã bài với mẹ ngày đó, hai người mới đầu con nghĩ khi nào bên kia sẽ có hành động, hơn hai tháng qua đi, thái độ của Tần phu nhân đối với Tần Mục Dương cũng không có chút thay đổi, thậm chí cũng không gọi đến hỏi thăm tình hình của con trai như bình thường nữa.
Triệu Tịch nghĩ mọi chuyện có lẽ đã ổn rồi, nhưng Tần phu nhân lúc này lại tìm đến cậu để làm gì?
Ngay từ địa điểm gặp mặt, ba ta đã đưa ra một lời cảnh cáo đối với cậu, người phụ nữ này vẫn hung hăng như vậy.
Triệu Tịch thở dài, suy nghĩ một chút, gửi một tin nhắn sang cho Tần Mục Dương, để hắn thay cậu đi đón con trai, bảo bên mình phải tăng ca thêm một chút.
Trong lòng cậu không hiểu sao không muốn nói rõ nguyên nhân với hắn.
Tới năm giờ tan tầm, thời điểm cậu đến ‘Hoa Lâm Uyển’ vừa vặn đúng năm giờ rưỡi, không cần tìm kỹ, ngay ở vị trí cạnh cửa sổ cậu đã trông thấy một người phụ nữ đang tao nhã uống cà phê.
Tần phu nhân mặc dù đã qua tuổi năm mươi, nhưng dung mạo vẫn được bảo dưỡng rất tốt, giống như những quý bà giàu có khác, tao nhã, cao quý.
Triệu Tịch chậm rãi đi tới, tâm tình bất ngờ lại bình tĩnh vô cùng.
“Chào bà, Tần phu nhân.” Cậu vừa chào hỏi, vừa ngồi xuống ở phía đối diện.
Tần phu nhân ngẩng đầu nhìn thấy cậu, biểu tình dường như kinh ngạc một chút, rất nhanh đã khôi phục lại nụ cười ôn hòa quen thuộc.
“Xin chào Triệu tiên sinh. Thực sự là biến hóa quá lớn, làm cho tôi cũng không nhận ra được.”
Triệu Tịch che dấu suy nghĩ cười khẽ, “Thật sao? Nhưng Tần phu nhân một chút cũng không thay đổi, vẫn trẻ trung như bảy năm trước vậy.”
Tần phu nhân bật cười, xác thực rất kinh ngạc, “Cậu đứa nhỏ này thực sự là thay đổi nhiều lắm, miệng cũng ngọt lên không ít.”
Bầu không khí giữa hai người coi như hòa hợp, Triệu Tịch cố kiềm chế tâm tình, một hỏi một đáp, không chút nào thể hiện sự nôn nóng.
Ngược lại Tần phu nhân sau khi hỏi vài câu không quá quan trọng, nụ cười liền tắt dần, từ túi xách bên trong đưa ra mấy tấm tình, đẩy lên trước mặt cậu.
“Triệu tiên sinh, tôi cũng không muốn vòng vo nữa, tôi nghĩ cậu đã hiểu rõ ý định của tôi khi đến đây.”
Triệu Tịch không trả lời, cầm lấy bức ảnh tinh tế xem.
Có hình cậu và Tần Mục Dương đang ôm nhau tại nhà bếp, còn tấm là hai người đang hôn môi tại ban công, thậm chí còn có cả hình ba người bọn họ cùng ngồi trên xe.
Nguyên lai, bà ta yên ổn như vậy trong hai tháng nay là để điều tra những thứ này sao? Trong lòng Triệu Tịch trái lại thở phào nhẹ nhõm, đem bức ảnh lật qua, thần sắc bình thản.
“Phu nhân lại muốn nói tôi phải chia tay với con trai bà, đúng không?” Câu trực tiếp hỏi.
Tần phu nhân sững sờ, lộ ra biểu tình tán dương, “Ngược lại so với bảy năm trước đã lớn mật hơn nhiều, đúng, tôi hi vọng các ngươi chia tay.”
Triệu Tịch cười cười, lắc đầu, “Xin lỗi, Tần phu nhân, tôi sẽ không cùng anh ấy chia tay, tôi cũng không muốn rời xa anh ấy.”
Tần phu nhân hơi nhướng mày, suýt nữa đã không kiềm được phát hỏa, sau khi trấn định tâm tình, đợi nhân viên phu nhân đặt ly nước trái cây lên bàn, tựa hồ chỉ cần vài giây như vậy đã làm cho lửa giận của bà tiêu tan không ít.
Triệu Tịch nhàn nhạt nhìn, cũng không nói lời nào.
“Triệu tiên sinh, giá cả tôi đã nói với cậu bảy năm trước, tôi sẽ tăng nhiều hơn, cậu không muốn sao?”
Triệu Tịch biểu tình rõ ràng cứng ngắc một chút, ngón tay nắm chặt, vẫn cứ lắc đầu, “Cho dù bà có tăng lên bao nhiêu tiền, tôi cũng sẽ không đồng ý.”
Câu ngẩng đầu lên, đôi môi nhếch cao dường như đang giãy dụa gì đó, nửa ngày mới mở miệng, “Tần phu nhân, tôi yêu A Dương, tôi yêu anh ấy. Sai lầm đó... bảy năm trước tôi đã phạm qua, hiện tại, tôi đã không còn nghĩ như vậy nữa.”
Nếu như nói lúc trước cậu còn hơi dao động, thì hiện tại quyết tâm của cậu đã vững chãi như một tường thành.
Chuyện cậu làm cho người mình yêu thương tổn bảy năm trước, cậu luôn rất hối hận, cũng rất hổ thẹn, áy náy bản thân đã không tin tưởng người yêu, áy náy đã không chịu nói rõ ràng với đối phơng.
Đối với hạnh phúc hiện tại, cậu đã cảm thấy quá đủ rồi. Cậu đã thử thay đổi ý nghĩ trước kia, thử làm theo đối phương nói hết mọi vấn đề để cùng nhau giải quyết.
“Cậu nghĩ lại đi, số tiền này có thể để cho cậu và con trai sống những ngày tháng sứng sướng, theo tôi được biết, cậu hiện là một người cha độc thân phải không? Tim của đứa trẻ lại không khỏe, vạn nhất sau này lại làm phẩu thuật thì sao?” Tần phu nhân bình thản hỏi ngược lại.
“Không biết.” Triệu Tịch chắc chắc trả lời, “Sức khỏe của Đông Đông rất tốt, không cần làm giải phẫu.”
Cậu liếc mắt nhìn bóng lưng mơ hồ của con trai trong hình, “Nếu như cần thiết, tôi cũng có thể tự mình chăm lo cho con trai.”
“Vẫn đơn thuần như vậy.” Tần phu nhân lắc đầu, cảm thán, “Các ngươi tuổi cũng đã không còn nhỏ, làm việc không nên luôn không để ý đến hậu quả như thế. Cậu hi vọng A Dương giống như cậu trở thành đồng tính luyến ái, mất hết tương lai hay sao?”
“Cậu không để ý, A Dương cũng không thèm để ý, thế nhưng —— tôi và phụ thân của nó không thể không lưu ý.”
Tần phu nhân đứng lên, lạnh lùng nhìn xuống cậu, “Hôm nay đã quá hấp tấp, tôi hi vọng cậu sẽ cân nhắc kỹ càng hơn, cũng hi vọng chúng ta sẽ không chạm mặt nhau lần nữa.”
Nói xong bà liền nhấc theo túi xách, từ trong cửa kiếng nhìn ra, trước cửa có một chiệc xe riêng đã dừng được một lúc, lúc ngồi vào bà tựa hồ còn quay đầu lại, liếc mắt nhìn về phía cậu một lần.
Triệu Tịch bình tĩnh, nở nụ cười với bà. Mãi đến tận lúc xe rời đi, cậu mới phát giác bàn tay mình đã đầy mồ hôi, sờ đến cái trán, cũng là một mảng lạnh lẽo. (e nó vốn nhát gan như thỏ nhỏ, biểu hiện zậy cũng tốt lém rùi: ]])
Cậu thở ra một hơi thật sâu, không biết tại sao, cho đến hiện tại, sau khi cùng Tần Mục Dương hòa hảo, trong lòng cậu như bị một thứ gì đó chặn ngang, làm cho cậu trước sau không cách nào buông lỏng tất cả cảm xúc, nhưng tựa hồ sự ngăn trở đó, đã theo lần nói chuyện này, từ từ biến mất.
Rất nhiều lời, cậu đã không thể nói ra ở bảy năm trước, rất nhiều lần lưỡng lự, tại bảy năm trước, cậu đã không có đủ dũng khí để vượt qua.
Lần này, bất luận kết quả cuối cùng thế nào, cho dù cậu và Tần Mục Dương có thể không đi tới cuối con đường. Triệu Tịch nghĩ, cậu ít nhất phải thành thật với trái tim mình, phải trả giá cho những tội lỗi mà mình đã gây ra cho đối phương, cùng với sự tưởng niệm của đối phương trong bảy năm qua.
Là uy hiếp cũng được, là bão táp mưa giông kéo đến cũng được. Cậu rốt cục đã có thể nói ra lời nói đã ấp ủ trong lòng từ bảy năm trước.
Triệu Tịch cả người đều cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Vừa mở điện thoại ra, nhìn thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ chưa nhận. Cậu sợ hết hồn, vừa nãy lúc vào cửa cậu đã tắt máy, không biết trong khoảng thời gian đó có xảy ra chuyện gì không nữa?
Mở ra ghi chép, có Tần Mục Dương, có Bạch Vũ Hàng, thậm chí còn có Phượng Tần.
Cậu vội kêu phục vụ nhanh chóng tính tiền, nhưng được báo là đã có người thanh toán hết chi phí. Triệu Tịch một bên đi ra ngoài, một bên vừa gọi điện thoại cho Tần Mục Dương.
Nghe tiếng đường dây bận hồi lâu, Triệu Tịch không khỏi cau mày, cúp máy, chuẩn bị băng qua đường đón xe buýt. Mới vừa đợi đến đèn xanh, chân còn chưa nhấc ra khỏi lề đường, điện thoại liền ù ù rung lên.
Triệu Tịch vội vàng nhận mấy, bên kia lập tức rống to.
“Em đã đi đâu, tại sao không có ở siêu thị? Đông nghiệp của em nói em đã sớm tan việc, em đã đi nơi nào, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Mau nói chuyện, Triệu Tịch!”
Hồi lâu không có âm thánh đáp lời, Tần Mục Dương càng thêm nóng nảy, “Em rốt cục đang ở nơi nào? Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao vẫn chưa về nhà? Nói nhanh một chút, để anh đi đón em.”
“A Dương.” Triệu Tịch nhẹ giọng gọi hắn.
“Làm anh sợ muốn chết.” Tần Mục Dương thở phào nhẹ nhõm, có chút tức giận, “Sao em không trả lời, có phải là em cố ý làm vậy không, hả?”
Triệu Tịch cười khẽ, “Đúng vậy a, em cố ý đó!”
Tần Mục Dương nhạy cảm nhận ra được tâm tình của cậu, nghi ngờ hỏi, “Em làm sao vậy? Ân... nghe như rất vui vẻ?”
“Đúng vậy a, rất vui vẻ.” Triệu Tịch thản nhiên trả lời, đèn xanh ở đối diện đã tắt, cậu vội lui về phía sau vài bước đứng ở khu vực an toàn, ngẩng đầu nhìn một chút, “Em ở trên đường Hà Tân, anh tới đón em đi.”
Ngữ khí của cậu đâu chỉ là hài lòng thôi, Tần Mục Dương thậm chí cảm thấy được người nói chuyện với chính mình dường như đã bị thay đổi hồn phách, hoặc căn bản không phải là Triệu Tịch?
Trong lòng hắn vô cùng khẩn trương, xe chuyển hướng chạy đến địa điểm mà cậu vừa nói.
Không tới 15 phút, Tần Mục Dương đã đến nơi, thời điểm dừng xe, tim của hắn còn đang treo trên cao, mãi đến tận lúc nhìn thấy sườn mặt quen thuộc ở góc đường, cùng với khí chất trầm tĩnh quen thuộc trên người đối phương, hắn lúc này mới thả xuống trái tim đang nhảy loạn của mình.
“Làm sao thế này?” Tần Mục Dương đi tới đem người ôm thật chặt, không thể ức chế vui vẻ lên, “Ở chỗ này làm gì, tâm tình sao lại tốt như vậy?”
Triệu Tịch ngưỡng cổ nhìn hắn, “Không có gì, muốn mua vài bộ đồ mới cho Đông Đông mặc, nhưng cuối cùng lại không chọn được gì thích hợp.”
Tần Mục Dương gật gật đầu, “Há, lần sau cùng đi mua, về nhà!”
Khoảng thời gian này, mỗi khi ở bên ngoài, Tần Mục Dương vẫn luôn quan tâm đến tâm tình của Triệu Tịch, hai người chỉ ở hai bên nắm tay Triệu Đông Đông, rất ít khi có hành động thân mật.
Tần Mục Dương theo thói quen đi bên người cậu, hai tay cắm vào túi quần.
Triệu Tịch tới gần, kéo tay của hắn, hơi cúi đầu, như tất cả mọi chuyện vẫn chưa xảy ra.
Tần Mục Dương há miệng, cuối cùng vẫn quyết định không nói gì, ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng hôn lên mặt cậu rồi cả hai cùng nắm tay nhau đi về hướng chiếc xe.
Chuyện ngày hôm đó Tần phu nhân cùng Triệu Tịch gặp mặt rất dễ dàng được tra ra, Tần Mục Dương mấy ngày sau đã biết tất cả.
Buổi tối ngày hôm ấy, Tần phu nhân lập tức gọi điện tới cho hắn, uyển chuyển biểu thị những việc làm của hắn là quá điên cuồng.
Xác thực rất điên cuồng, tách ra sáu năm, gặp lại một năm, khôi phục quan hệ người yêu chưa tới nửa năm, Tần phu nhân không hề tin con trai mình là nghiêm túc. Bởi vì từ bảy năm trước, bà đã không tán đồng phần tình cảm này.
Tần phu nhân muốn làm cho Tần Mục Dương hiểu rõ, cũng nói cho hắn câu trả lời của Triệu Tịch ngày hôm đó.
Nhưng hắn biết, nguyên do đối phương lại thay đổi đến như vậy.
Cả hai người, ai cũng đều không nói rõ ràng với đối phương, vì bọn họ cuối cùng cũng đã phá vỡ một tầng chướng ngại cuối cùng, tâm tình song phương đều vô cùng thoải mái. Mà ngay cả nhóc Triệu Đông Đông cũng đã bắt đầu không biết lớn nhỏ, vô pháp làm nũng với người lớn.
Qua mấy ngày sau, Bạch Vũ Hàng gọi điện thoại đến, nói là muốn tụ họp một chút. Triệu Tịch lúc này mới nhớ tới, mấy ngày trước lúc nói chuyện cùng Tần phu nhân, cậu cũng đã từng nhận được điện thoại của y, lúc đó trong đầu cậu chỉ nghĩ đến Tần Mục Dương, nên đã quên mất chuyện này.
Sau khi suy nghĩ một chút, cuối cùng cả nhà ba người đều cùng đi.
Bạch Vũ Hàng là người anh trai đã lớn lên từ nhỏ cùng cậu, bất luận thái độ của đối phương thế nào, cậu vẫn hy vọng có thể nhận được sự thấu hiểu cùng ủng hộ từ phía đối phương.
Không ngoài dự đoán, thời điểm Bạch Vũ Hàng mở cửa, khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh kia cơ hồ đã hơi vặn vẹo.
“Các ngươi làm sao lại đi cùng?” Bạch Vũ Hàng cật lực ổn định tâm tình, bổ sung một câu: “Là trên đường đụng phải sao?”
Triệu Tịch nhìn người đàn ông bên cạnh, lắc đầu, “Không phải, ca, chúng ta vào trong rồi nói, anh đang nấu cơm sao, thơm quá.”
“Thơm quá a thơm quá a!” Triệu Đông Đông cũng ngẩng đầu ríu rít kêu lên.
Bạch Vũ Hàng bất đắc dĩ, nhéo khuôn mặt nhỏ của nhóc, “Vào đi!”
Sắc mặt của Triệu Tịch vẫn như thường, chủ động lôi kéo tay Tần Mục Dương. Tần Mục Dương nhíu nhíu mày, nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Vũ Hàng đã đen như mực tàu, trong lòng cười khổ.
“Hai ngươi tán gẫu đi, Hạo Nhiên đâu? Trong nhà bếp à, tôi đi tìm hắn.”
Triệu Tịch lôi kéo tay của hắn không tha, ánh mắt lo lắng.
Tần Mục Dương thở dài, động viên xoa bóp lòng bàn tay của cậu, ôm Triệu Đông Đông đi đến nhà bếp.
Hôm nay úp bù 3 chương: 3, đề nghị mn chuẩn bị ô dù đồ đạc để đón cơn bão nho nhỏ sắp tới, bảo đảm là bão xong trời sẽ quang đãng...