Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ - Chương 550
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 550: C550: Điên cuồng đào bới
Đây là một chỗ bình nguyên rộng lớn, hư không ở nơi xa xôi trên bình nguyên tựa hồ cùng những nơi khác bất đồng, hiện ra màu xám.
Người trên bình nguyên nhìn thấy nơi đó, trong mắt theo bản năng lộ ra vẻ sợ hãi.
Đó là Tử Vong cốc. Lúc trước cường giả bất tử cảnh đánh nhau một trận, trong Tử Vong cốc không biết có bao nhiêu người bị chết rồi.
Lúc này sâu trong lòng đất, một bóng dáng đang nhanh chóng xuyên qua.
"Đã qua năm năm rồi sao?" Diệp Tinh trong lòng yên lặng nghĩ.
Lúc trước hắn cũng đặc biệt đi ra chợ lớn tra cứu một chút thời gian mới biết hắn trong nháy mắt ngủ thiếp dưới lòng đất tận năm năm.
- Tiểu Hắc, ngươi có thể cảm ứng được cái gì không? Diệp Tinh một bên đi, một bên ý thức chìm vào trong cơ thể hỏi.
Lúc trước tiểu trùng ở trong kén đen, chỉ là ngẫu nhiên tản ra dao động, cho nên Diệp Tinh lựa chọn đi theo đội ngũ đào đá tiến vào Tử Vong cốc, tìm kiếm cơ hội.
Bởi vì ở dưới lòng đất, không có mục đích tìm kiếm, như vậy cần tiêu hao thời gian, tinh lực quá lớn.
Nhưng bây giờ có con sâu này thức dậy, có thể giao tiếp bất cứ lúc nào, cơ hội tìm kiếm tự nhiên tăng lên rất nhiều.
"Gọi ta là Long Vũ Trụ." Con sâu róm giận dữ nói, sau đó nó cẩn thận cảm ứng một chút, nói: "Ngươi đi về phía bên trái, nơi đó tựa hồ có một chút lực hấp dẫn."
- Được! Diệp Tinh gật đầu.
Hắn không ngừng xuyên qua lớp đá nham thạch này.
"Hả? Lại có Hắc Diệu Thạch xuất hiện?" Chờ đến khi đi tới một chỗ, trong mắt Diệp Tinh nhất thời lộ ra vẻ kinh hỉ.
Tảng đá bị phá vỡ, và sau đó hai viên Hắc Diệu Thạch xuất hiện trước mặt hắn.
Không có do dự, Diệp Tinh nhanh chóng thu nó lại.
- Diệp Tinh, ta cảm ứng được nữa rồi, phía trước hẳn là có một chỗ có rất nhiều Hắc Diệu Thạch! Tiểu Hắc mừng rỡ nói.
- Thật tốt quá! Trên mặt Diệp Tinh cũng lộ ra một phần kinh hỉ.
Hắn không ngừng đi tiếp, dọc theo đường thỉnh thoảng gặp phải từng viên Hắc Diệu Thạch. Cuối cùng Diệp Tinh rốt cục đi tới một chỗ.
- Ở chỗ này! Diệp Tinh hít sâu một hơi, trực tiếp đánh nát đá nham thạch trước mắt.
"Rầm rầm!" Quáng thạch trước mắt bị dời đi, sau đó đá nham thạch chung quanh cũng không ngừng rơi ra.
Sau đó ở phía sau, một vách tường màu đen xuất hiện trước mắt, toàn bộ vách tường màu đen giống như vảy cá.
- Thật nhiều Hắc Diệu Thạch!
Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, trên mặt Diệp Tinh nhất thời lộ ra vẻ vô cùng kinh hỉ.
Mỗi một vảy đại diện cho một viên!
Vách đá còn đang rơi ra, cuối cùng ở trước mắt Diệp Tinh xuất hiện một không gian có đường kính năm mét, trong không gian chỉ có một vật hình cầu, mà trên vật hình cầu này toàn bộ đều là khảm đá màu đen.
Rất nhiều viên đá màu đen tổ hợp lại với nhau, từng cỗ sát khí không ngừng đánh úp lại.
"Những Hắc Diệu Thạch này cộng lại ít nhất có hơn ba nghìn viên chứ?"
Diệp Tinh sơ lược phỏng chừng một chút, trên mặt tràn đầy vẻ chờ mong, hắn nhanh chóng thu.
Hơn ba nghìn viên Hắc Diệu Thạch đại biểu cho hơn 30 triệu điểm Thời Không.
Tay phải huy động, sau đó toàn bộ những Hắc Diệu Thạch này bị Diệp Tinh thu lại.
Nhưng mà sau khi thu hồi Hắc Diệu Thạch xong, ở vị trí trung tâm lại xuất hiện một cái xương màu trắng, xương này so với lúc trước gặp phải nhỏ hơn một chút.
- Năng lượng! Nhìn thấy xương trắng này, nước miếng của tiểu Hắc dường như chảy ra.
Vụt!
Bóng dáng vừa động, lại bay ra từ trong cơ thể Diệp Tinh.
"Ngươi có thể đi ra?" Nhìn Tiểu Hắc rời khỏi cơ thể hắn, Diệp Tinh ngạc nhiên nói.
"Phải không? Ta làm sao đi ra được?" Sâu róm Tiểu Hắc cũng ngây ngẩn cả người, có vẻ rất mơ hồ.
Nhưng trong nháy mắt trong mắt nó lại tràn đầy hưng phấn, kích động.
"Hi hi." Nó nhìn Diệp Tinh, trên khuôn mặt nhỏ nhất thời lộ ra một tia hung quang: "Tiểu tử, ta nhịn ngươi thật lâu. Lại còn Tiểu Hắc? Sao ngươi không gọi Tiểu Bạch?"
Lúc trước bị nhốt trong cơ thể Diệp Tinh, trong lòng nó đã sớm có một bụng tức giận.
"Không hay rồi." Nhìn thấy Tiểu Hắc bỗng nhiên trở mặt, sắc mặt Diệp Tinh khẽ biến.
Con sâu này có thực lực bất tử cảnh, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của nó.
Xoẹt...
Đúng lúc này, bỗng nhiên trong cơ thể Diệp Tinh tản ra một trận dao động, sau đó một cỗ lực thôn phệ thật lớn truyền đến, trực tiếp tác dụng lên người Tiểu Hắc.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Tiểu Hắc cảm nhận được lực thôn phệ này, sắc mặt âm tình bất định, nó xoay người muốn chạy trốn, nhưng vẫn không chạy thoát, lại bị bắt vào trong không gian giới tử trong cơ thể Diệp Tinh.
- Tiểu tử, còn nói không phải ngươi bắt được ta sao? Trong không gian, Tiểu Hắc ngửa đầu giận dữ nói.
"Ngươi muốn đối phó ta, bị bắt cũng là tự mình làm tự mình chịu." Diệp Tinh trầm giọng nói.
Mặc dù hắn không biết tại sao xảy ra cái này, nhưng điều này chắc chắn có một chút liên quan đến luồng khí màu xám.
Diệp Tinh hơi thở phào nhẹ nhõm, dưới khí lưu màu xám, con sâu này không làm gì được hắn.
Xoẹt!
Đột nhiên, Tiểu Hắc bay ra một lần nữa.
"Lại đi ra?" Diệp Tinh nhìn con sâu, ngạc nhiên.
"Gặp quỷ rồi, làm sao mà nếu ta có ý nghĩ muốn đối phó ngươi lại bị bắt vào? Từ bỏ là có thể đi ra?" Sâu róm Tiểu Hắc nghi hoặc.