Trúc Mã Là Ông Xã Hờ - Chương 11
Trúc Mã Là Ông Xã Hờ
Mỳ ăn liền 123
www.gacsach.com
Chương 11: Đừng là gì của nhau nữa
Dưới cái nhìn sững sờ của mọi người, Mạc Từ Duệ đi nhanh ra ngoài. Ninh Ninh há hốc mồm một hồi lâu, sau cũng chạy ra.
“Anh Từ Duệ.”
Ninh Ninh kêu lên. Anh đi nhanh quá, cô không theo kịp.
Mạc Từ Duệ dừng bước, quay người lại. Trong bóng tối, cô không nhìn rõ khuôn mặt anh vì đã quá mệt mỏi mà đã xuất hiện sự tím tái khác thường.
Ninh Ninh cố gắng chạy lại.
“Em đứng đấy.”
Mạc Từ Duệ nhận thấy giọng nói của mình run run, anh theo bản năng cố gắng thanh tịnh lại cuống họng.
“Tối quá, em không thấy...”
“Ninh Ninh,...” Mạc Từ Duệ ngắt lời cô, giọng anh tràn đầy cô đơn và buồn bã:
“Hợp đồng này do anh bắt đầu, hãy để anh kết thúc đi.”
Anh mệt rồi.
Chạy theo cô cả chặng đường dài, anh đã không còn sức nữa rồi. Dừng lại ở đây thôi. Thẩm Ninh Ninh, em đừng tạo ảo tưởng và hi vọng cho anh nữa. Khi anh nghĩ cô đã bắt đầu có tình cảm với anh, bắt đầu yêu thích anh, thì cô lại đẩy anh ra. Khi anh nghĩ, cô đã chấp nhận cuộc hôn nhân này, thì ngày hôm nay, cô nói cho anh biết, cuộc hôn nhân này cũng chỉ là một hợp đồng, chỉ là một tờ giấy với các thỏa thuận mà thôi. Cô vĩnh viễn xem đây chỉ là một hợp đồng, vì thế không ngại mà đùa giỡn, mà chơi đùa. Tâm can của anh đã bị cô giẫm nát dưới chân rồi.
“Thẩm Ninh Ninh, hãy cho anh chút tự trọng cuối cùng.”
Giọng nói anh rất đạm, rất trầm, giống như một lời thỉnh cầu, một lời van lài, Ninh Ninh nghe mà bủn rủn chân tay, trong lòng cô hoang mang cực độ, lắp bắp:
“Vậy chúng ta...”
“Chúng ta không còn bất kỳ ràng buộc nào.”
Mạc Từ Duệ tiếp lời cô. Mối quan hệ anh trai-em gái, anh không cần. Anh không thể đối xử với cô giống như trước đây được nữa. Anh là người ích kỷ, anh không thể ở bên cô khi tim anh đang rỉ máu được, câu nói ‘chúng ta đừng gặp nhau nữa’ nghẹn trong cổ họng, Mạc Từ Duệ bước nhanh dời đi.
“Anh Từ Duệ, em đau quá!” Ninh Ninh lẩm bẩm nhìn theo bóng dáng Mạc Từ Duệ đang xa dần. Đến khi bóng dáng anh khuất hẳn, cô bỗng nhiên ngồi sụp xuống, ôm chặt lấy ngực mình, nước mắt bỗng nhiên tuôn trào.
“Đau quá, em không thở được. Tại sao lại khó chịu như vậy? Mạc Từ Duệ.”
Ninh Ninh không ngừng đấm lên lồng ngực mình, nhưng cô vẫn thấy lòng nhói lên từng cơn đau đớn, không cách nào xua tan đi được. Cô thẫn thờ lê bước về nhà, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Hai ngày, Thẩm Ninh Ninh liên tục gọi điện cho anh, nhưng đều ngoài vùng phủ sóng. Ninh Ninh bồn chồn, đi đi lại lại trong phòng, cảm giác bất an khiến cô không yên.
“Ninh Ninh ăn chút gì đi con. Hai ngày nay con chưa ăn gì.”
Thẩm ba thương xót nói, gắp miếng đùi gà vào bát cô.
Thẩm mẹ dù vẫn tức giận, nhưng cũng xót con, thúc ép cô ăn bằng được.
“Con không đói.” Ninh Ninh rầu rĩ nói.
“Đói hay không cũng phải ăn vào.” Thẩm mẹ kiên quyết gắp đầy thức ăn vào bát cô. “Từ Duệ tốt như vậy mà không biết giữ, ngẩn ngơ cái gì, chuẩn bị đi xem mắt cho mẹ. Con với chả cái...”
Nhắc đến Mạc Từ Duệ, Ninh Ninh lại thấy nhói đau, cô buông đũa, chạy nhanh vào phòng, nước mắt cứ thế tràn ra.
“Kìa mình, con nó cũng đau mà.”
“Đau đớn gì khi bày ra trò lừa gạt người...”
“Con nó không ăn được kìa.”
Ở bên ngoài, Thẩm ba mẹ vẫn to nhỏ tranh cãi.
Thẩm Ninh Ninh, mày khóc cái gì, đồ ngốc.
Ninh Ninh nằm mơ. Mạc Từ Duệ đang ở phía trước, nhưng cô không tài nào đuổi kịp được. Lúc nào, cô cũng chạy phía sau anh, nhưng chỉ nhìn bóng lưng anh vô tình và lạnh lẽo.
Anh nói: chúng ta đừng là gì của nhau nữa.
Anh nói: dừng lại ở đây thôi, chúng ta đừng gặp mặt nhau nữa.
Không! Ninh Ninh muốn hét lên ngăn cản, nhưng bóng anh càng xa hơn, rồi hoàn toàn biến mất.
Ninh Ninh tỉnh lại đã hơn 8h tối, mồ hôi rơi đầm đìa, ướt đẫm lên gối. Cô bàng hoàng nhớ đến giấc mơ vừa rồi, chân thực đến thế, thậm chí cô còn nhìn thấy ánh mắt gằn lên những tia máu của anh.
Không được, Ninh Ninh lo sợ với tay lấy túi xách, bắt xe trong đêm về thành phố. Đến biệt thự Hoàng Viên đã là quá nửa đêm. Cô đứng trước cổng, cơn ớn lạnh chạy dọc khắp người. Không phải vì quần áo mỏng manh trên người, mà cô nhận thấy anh còn chưa về.
Gọi điện thoại thêm vài lần, Ninh Ninh chán nản đi vào. Cả đêm cô ngồi gục trên ghế sô pha, cô vì muốn đợi anh, cũng vì không dám ngủ, cô sợ giấc mơ kia sẽ tái diễn.
Sáng sớm, Ninh Ninh lại gọi điện, đầu máy bên kia vẫn tự động lặp lại những câu nói không ngừng. Không liên lạc được. Ninh Ninh lại tiếp tục ấn gọi một số khác.
“Phu nhân.” Trợ lý Lâm ở đầu bên kia nghe máy, cung kính chào.
“Anh Từ Duệ đâu? Anh ấy có khỏe không?” Ninh Ninh trầm thấp.
Lâm Phó nhớ đến bộ dáng của một con người trong hai ngày nay: Đầu tiên là uống quá nhiều rượu phải cấp cứu khẩn cấp trong bệnh viện, thứ hai là trốn viện không chịu chữa trị, cuối cùng là lao vào làm việc không ngừng nghỉ.
Lâm Phó cũng đoán nguyên nhân từ chỗ Mạc phu nhân, rất muốn nói với cô, nhưng câu nói ngàn đinh đóng cột của Mạc Từ Duệ ‘tôi không thích trợ lý nhiều lời’, khiến anh im bặt. Lâm Phó thầm nói: Con người, cũng chỉ vì cơm áo gạo tiền.
“Hiện giờ tổng giám đốc đang họp.” Thông báo một tiếng, Lâm Phó chột dạ tắt máy.
“Trời ạ, nhìn cậu này.” Triệu Dĩnh hét lên, nhìn chằm chằm vào tóc tai, quần áo của Ninh Ninh.
“Ninh Ninh, cậu trở nên thảm hại như thế từ bao giờ?”
Kéo Ninh Ninh vào trong quán cà phê quen thuộc, Triệu Dĩnh cẩn thận vuốt nhẹ những sợi tóc rối sang hai bên, giúp Thẩm Ninh Ninh chỉnh lại ngay ngắn bộ áo ngủ, đồng thời xoa chút kem dưỡng lên đôi mắt thâm quầng của cô.
“Triệu Dĩnh à, mình bị bệnh rồi.” Ninh Ninh khóc ầm lên: “Mình không thở được, cổ họng như nghẹn lại, tim cũng đau lắm.”
“Bình tĩnh, bình tĩnh” Triệu Dĩnh vội vàng vuốt nhẹ lưng cô.
Phục vụ đi đến, Triệu Dĩnh ái ngại chần chừ.
“Cho 2 ly cà phê.”
“À không.” Liếc nhìn Thẩm Ninh Ninh, cô bạn khẽ gọi nhân viên phục vụ lại: “Cho tôi hai ly nước trái cây bỏ thêm nhiều đá chút, 1 phần bánh sandwich, 1 bánh pizza với một đĩa bánh bao. Cảm ơn.”
Đẩy hết phần ăn về phía Ninh Ninh, Triệu Dĩnh khoát khoát tay. “Ăn chút gì rồi hẵng nói.”
Cô cầm chiếc bánh bao lên, cắn một miếng. Miệng khô không khốc, khiến Ninh Ninh nghẹn lại, ho sặc sụa:
“Uống chút nước đi.” Triệu Dĩnh nhanh chóng đưa ly nước cho Ninh Ninh. Uống một ngụm lớn, cái mát lạnh khiến cho cô tỉnh táo không ít. Ninh Ninh lau nước mắt, gượng cười:
“Mình...”
Đôi mắt cô chợt trừng lớn, nhìn sang bên kia đường. Bóng dáng quen thuộc đang cùng với một cô gái đi vào trong nhà hàng. Họ sóng bước, chân trước chân sau vào cửa, hình ảnh này trông vô cùng chói mắt.
“Mạc Từ...” Ninh Ninh khẽ thầm thì.
‘Tổng giám đốc đang họp.’ Trợ lý Lâm nói dối cô. Không, chính là anh nói dối cô, thật sự không muốn cùng cô có chút quan hệ nào hay sao?
Điện thoại có chuông báo tin nhắn rung lên.
Thẩm Ninh Ninh cảm thấy hốc mắt nóng lên, nước mắt rất khó mới ngăn được, lại chảy ra ròng ròng. Cô xem tin nhắn vừa khóc vừa cười.
“ Mạc phu nhân, xin chào.
Nhà hàng 24/7, đường Xuân Phương
Lần này là quà đáp lễ.”
Nhà hàng 24/7, đó là nơi Mạc Từ Duệ vừa bước vào.
Trước kia, tiếp nhận chơi đùa, bày trò dễ dàng đến thế, mà giờ từng bước đi như dẫm vào rừng gai. Ninh Ninh cười chua xót, cầm túi sách, chạy nhanh sang bên kia đường.
Cô muốn bước vào, nhưng lại chần chừ ngoài cửa nhìn vào cô gái đó. Tóc xoăn quyến rũ suôn mượt; khuôn mặt sắc nét, xinh đẹp; dáng người nóng bỏng, dụ hoặc nhưng lại rất chín chắn, trưởng thành. Đối lập như thế, tạo một sức hấp dẫn rất lớn. Tay nắm cửa của Ninh Ninh bỗng chốc buông lơi, dù không muốn thừa nhận, nhưng cô gái đó là kiểu người thích hợp với Mạc Từ Duệ hơn cô.
“Trần tổng, mời ngồi.”
Bên trong, Mạc Từ Duệ lịch sự kéo ghế cho người đối diện, sau đó buông bỏ cúc áo vest, ngồi vào chỗ của mình.
“Mạc tổng khách sáo.” Trần Diệp khẽ cười, trào phúng nói: “Được hợp tác cùng với người tài giỏi như Mạc tổng, Trần Diệp thấy rất vinh hạnh.”
Nói rồi, lịch sự giơ ly rượu vang lên.
“Trần tổng khiêm tốn.” Mạc Từ Duệ cười lạnh, uống cạn.
Mắt anh khẽ liếc nhìn ra phía cửa, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Ninh Ninh rời đi, tầm mắt anh nhìn vào góc khuất của nhà hàng, tinh mắt thấy một tay săn ảnh đang chụp lia lịa. Nhớ đến những tin nhắn bí ẩn kia, mày kiếm khẽ nhíu:
“Xin lỗi, tôi đi rửa tay một chút.”
Mạc Từ Duệ khách sáo cười, đường hoàng đi vào nhà vệ sinh, đến góc khuất của hành lang, anh gọi cho trợ lý Lâm thông báo một tiếng, sau đó từ cửa sau đi vòng ra ngoài.
Bụp.
Vừa nhìn thấy tên theo dõi, Mạc Từ Duệ xông đến đá mạnh chân, chiếc máy ảnh của hắn cũng theo đó mà văng ra xa. Sau đó, anh lao vào đánh tay đôi với tên săn ảnh, tay chân linh hoạt vừa tránh né, vừa ra sức đánh lại. Nghĩ đến những tin nhắn kích động chia rẽ kia là do hắn làm ra, mang sẵn tâm trạng không vui, Mạc Từ Duệ nghiến răng, đánh mạnh hơn. Chẳng mấy chốc, tên kia bê bết máu, nằm phục xuống đất.
“Tổng giám đốc.” Trợ lý Lâm chạy lại vội vàng hét to. Anh vừa mới ra ngoài gửi xe mà đã xảy ra chuyện.
“Không có gì. Cậu xử lý.” Anh lau vết máu trên mặt, bỏ lại một câu rồi lững thững theo đường ngược lại trở vào.
“Mạc tổng.” Trần Diệp kinh ngạc khi nhìn thấy vết thương trên mặt anh. Cô cầm khăn giấy, định tiến đến lau vết máu đang chảy, nhưng Mạc Từ Duệ không khách sáo gì, trực tiếp hất ra.
“Có lẽ bữa cơm này phải khất Trần tổng rồi.” Anh đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài.
“Dù sao cũng nên đưa tôi về công ty đã chứ.” Dù bực bội trong lòng, nhưng Trần Diệp vẫn giữ được nụ cười xinh đẹp, tao nhã nói. Kỳ thực, cô vẫn luôn ái mộ con người tài giỏi này, vẫn luôn mong muốn có nhiều cơ hội chung đụng cùng anh.
Mạc Từ Duệ không nói gì, nhưng bước chân dừng lại chờ người đằng sau. Anh tính toán để trợ lý Lâm lái xe đưa cô ta về, nhưng lại nhớ đến trợ lý Lâm đang bận với tên săn ảnh kia, chau mày. Trần Diệp, vui sướng trong lòng, đi nhanh theo bước chân.
Thẩm Ninh Ninh đi qua đi lại ở bãi đỗ xe, tìm kiếm một hồi với nhìn thấy chiếc xe của anh đang đỗ ở một góc, cô thầm tính toán sẽ đợi anh ở đây, nói rõ ràng với anh. Nhưng nhìn thấy cảnh hai người lại sóng đôi nhau đi đến, Ninh Ninh đau xót, trốn nhanh vào cây cột bên cạnh.
Mạc Từ Duệ mất kiên nhẫn đi nhanh về phía trước, nhìn người đằng sau lông mày nhíu chặt lại. Trần Diệp đi đôi giày cao gót hơn 10 phân, khó khăn lắm mới đuổi kịp anh, khẽ thở ra một hơi, rồi lấy khăn tay lau nhẹ mồ hôi trên trán. Bình ổn lại một chút, cô định bước tiếp, nhưng hụt chân chuẩn bị ngã sõng ra. Mạc Từ Duệ nhanh tay giữ được, kéo cô ta lại, ngoài ý muốn lại ôm vào lòng. Chưa đến 2s sau, anh đẩy mạnh ra.
Nhưng màn này trong mắt Thẩm Ninh Ninh vô cùng chói mắt, ở góc nhìn của cô hình ảnh hai người ôm nhau tình chàng ý thiếp vô cùng rõ nét. Cô ôm chặt lấy ngực, khẽ đập mạnh, lệ nóng theo đó mà tuôn trào, mắt nhìn anh tràn đầy đau đớn. Mạc Từ Duệ, anh khiến em sao thế này?
Mạc Từ Duệ cũng theo đó mà nhìn thấy bóng người đang lấp bên cây cột. Rất giống cô. Hai mắt gắt gao nhìn lại lần nữa, anh cười trào phúng một hồi rồi buông bỏ tầm mắt, nhìn sang nơi khác. Anh nhớ cô đến phát điên rồi, Mạc Từ Duệ nặng nề thở, hình bóng của cô xuất hiện ở khắp mọi nơi, ngay lúc này đây, anh cũng muốn đến điên dại được nhìn thấy cô, ảo tưởng cô vẫn ngay cạnh mình.
“Hình như bị trật chân rồi.” Trần Diệp ở bên kia than nhẹ.
Mạc Từ Duệ khẽ nắm bàn tay kêu răng rắc, anh đã không còn kiên nhẫn để ở bên cạnh cô ta rồi. Ôm lấy ngang người cô ta, bước nhanh vào chỗ để xe, ở ghế đằng sau thô bạo ném xuống. Khởi động xe, nhanh chóng rời đi.
Ninh Ninh dựa vào cây cột rồi dần dần tụt xuống thở dốc. Cô nhớ đến lúc ánh mắt hai người giao nhau, ánh mắt anh tuyệt tình và lạnh lẽo đến thế, ngay lập tức lảng tránh ánh nhìn của cô, tình ý bế cô gái kia vào lòng. Chúng ta không còn bất kỳ ràng buộc nào nữa. Anh quả nhiên muốn thế, và hôm nay anh muốn thông báo với cô rằng anh đang làm như vậy.