Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ - Chương 244
Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ
Chương 244: Mở rộng dữ dội
gacsach.com
Thông qua Tư Lăng phân tích, xác nhận Tô Vũ cũng không phải là gian lận, mọi người không khỏi nhìn về phía Hứa Phiên Tiên lúc trước một mực chắc chắn Tô Vũ gian dối, ánh mắt biểu lộ ra bọn họ hoài nghi nàng.
Hứa Phiên Tiên sắc mặt khó coi, trước mặt mọi người bị hoài nghi như thế, làm cho mặt nàng ta đỏ cả lên. May mắn nàng ở Đan Phù tông có địa vị khá cao, bọn Hứa Thiếu Cách không thể mặc kệ nàng, không dấu vết đem nàng yểm hộ ở sau lưng.
Hứa Thiếu Cách lòng biết hiện tại tất yếu phải nói chút gì đó, tẩy đi hoài nghi của mọi người với Hứa Phiên Tiên, tránh làm liên lụy tới thanh danh Đan Phù tông, không khỏi cất cao giọng nói: "Chư vị đạo hữu Thiên Tông phái, mới vừa rồi là lỗi của sư muội bỉ nhân, không thấy rõ ràng đã hoài nghi Tô Vũ. Bất quá tại hạ có chút tò mò, mỗi một lá bùa, phù bút, Mặc Sa ở Đại hội Linh phù sử dụng đều do bên chủ sự cung cấp, như vậy lá bùa mà Tô Vũ sử dụng là từ đâu mà đến?"
Mọi người sửng sốt, Hứa Văn phù cũng từ phù văn Thượng Cổ huyền ảo mà phục hồi lại. Làm trưởng lão Đan Phù tông, tự nhiên không thể mặc cho đồ tôn nhà mình bị khi dễ, nhanh chóng phụ họa nói: "Lời ấy rất đúng! Lâu thành chủ, việc này các ngươi cần phải nghiêm tra đó!"
Lâu Vọng Tinh mím môi, thần sắc âm trầm, những người này chẳng lẽ là hoài nghi thành Vọng Tinh âm mưu hay sao? Thành Vọng Tinh còn khinh thường làm loại mưu mẹo nham hiểm này.
Lập tức Lâu Vọng Tinh cho người đi tra kỹ việc này, nói tạ lỗi với những người dự thi đang bị tạm dừng so tài, hơn nữa cho bọn họ tiếp tục thi đấu, đợi khi thành Vọng Tinh điều tra rõ việc này sẽ thông cáo cho mọi người. Mọi người mặc dù đối với cách làm này không tán đồng lắm, nhưng Lâu Vọng Tinh là thành chủ một giới, lại là tu sĩ Hóa Thần, cũng khó mà nói cái gì.
Bất quá vẫn tồn tại kẻ không biết trời cao đất rộng.
"Ta nói này Lâu thành chủ, việc này kỳ thật cũng không khó, không mất bao nhiêu thời gian." Liễu Thành Phong một tay đỡ trên chuôi trọng kiếm của mình, một bộ dáng tùy tiện thoải mái, chống lại tu sĩ Hóa Thần cũng không một chút ý lùi bước, cất cao giọng nói: "Chỉ cần đi kiểm tra người phụ trách phát bùa rỗng cho Đại hội không phải là được rồi sao? Tin tưởng thành Vọng Tinh xếp hạng trong mười Đại tu tiên thành của đại lục Trung Ương, phải có một bộ hệ thống quản lý riêng chứ, không cần thiết mất nhiều thời gian để đi tìm người đâu nhỉ? Đến đến đến, trực tiếp đem người lại đây hỏi là được, cũng không cần phiền toái như thế."
Nghe nói như thế, người ở chỗ này có một nửa là phun cười trong lòng, một nửa còn lại là lắc đầu, lá gan cũng thật lớn, cẩn thận Lâu Vọng Tinh sau chuyện này sẽ tìm hắn gây phiền toái.
Lâu Vọng Tinh trong mắt chợt lóe tức giận rồi tắt. Đám tu sĩ cấp thấp này không chỉ một mà đến 2, 3 lần khiêu chiến quyền uy của hắn, đã vượt qua giới hạn nhất định, tùy thời có thể ra tay thu thập bọn họ.
"Hừ, việc này với Vọng Tinh thành mà nói thì cũng không khó khăn gì." Lâu Vọng Tinh cười lạnh một tiếng, cho người đi gọi người phụ trách công cụ phù chú của đại hội lại đây, sau đó nheo mắt nhìn đám người Thiên Tông phái. Đột nhiên nói: "Bất quá bản quân có chút tò mò, tấm linh phù mà cả chư vị Phù lục đại sư ở đây đều nhìn không thấu, vì sao vị tiểu hữu này có thể giải trừ cấm chế phía trên, để Linh phù hiện hình?" Lâu Vọng Tinh trực tiếp đem Tư Lăng đẩy ra. Hắn cũng đúng là tò mò thủ đoạn của Tư Lăng, vì sao một mình hắn có thể phá giải môn đạo của tấm phù kia.
Vẫn lui lại phía sau Hứa Thiếu Cách, Hứa Phiên Tiên giống như tìm được chứng cớ, cũng nhô đầu ra cất cao giọng nói: "Lâu thành chủ nói đúng, ta cũng không tin Tư tiền bối trẻ tuổi như vậy lại có thể lợi hại hơn chư vị phù lục đại sư. Tư tiền bối có thể đã thấy qua linh phù Thượng Cổ nên mới sinh ra hoài nghi, điểm ấy chúng ta không hoài nghi, nhưng không biết Tư tiền bối có thể nói cho chúng ta biết lúc trước làm thế nào khiến linh phù hiện hình?"
Tư Lăng lạnh lùng nhìn nàng ta một cái. Hứa Phiên Tiên mặc dù có địch ý to lớn với Tô Hồng Phi, nhưng đối với mình cũng không ít. Tư Lăng không tin lần đầu gặp mặt tại hẻm nhỏ trước phủ Thành chủ lúc trước, cái gì hắn đều không làm liền có thể kết thù. Nàng ta là sau khi nghe được tên của mình, mới dâng lên sát ý, chẳng lẽ chính mình cùng nàng ta đã có từng cái gì trao đổi? Đối với Đan Phù tông, Tư Lăng chỉ hơi chút quen biết với Hứa Phiên Nhiên, nhưng cũng chưa từng kết thù với bọn họ.
Tư Lăng tuy nghĩ không ra, nhưng trước tiên phải đối phó với chuyện trước mắt, lạnh nhạt nói: "Đây là một loại công pháp tại hạ tu tập, về phần là cái gì, vậy thì không tốt nói rõ với người ngoài."
Đúng là cái lý này, rất nhiều người mặc dù hiếu kỳ loại năng lượng bất đồng với linh khí kia, nhưng cũng không thể ép người ta đem công pháp đều phơi bày ra ánh sáng.
Lại cố tình vẫn có người không thức thời, Hứa Phiên Tiên cười lạnh một tiếng: "Cái gì là không tốt nói với người ngoài, chỉ sợ là không dám để người ta biết thôi!"
"Câm miệng!"
"Sư muội!"
Tô Hồng Phi, Trương Như Hiệp, Hứa Thiếu Cách đều ào ào lên tiếng. Thiên Tông phái bên này, sắc mặt người người đều khó coi, vô cùng tức giận đối với Hứa Phiên Tiên. Mà Hứa Thiếu Cách thì hận không thể bóp chết Hứa Phiên Tiên. So sánh mấy vị sư muội, hắn tự nhiên tương đối nghiêng về phía Hứa Phiên Nhiên, vì thế khi gặp được Tư Lăng thì nhớ tới trước lúc xuất phát, Hứa Phiên Nhiên dặn dò nếu gặp được Tư Lăng, giúp nàng ân cần thăm hỏi đối phương, nên lúc ấy mới có thể đi qua chào hỏi Tư Lăng. Hắn lại không nghĩ tới, trong lòng Hứa Phiên Tiên có oán hận với Hứa Phiên Nhiên. Người mà Hứa Phiên Nhiên thích, nàng ta liền muốn nhằm vào, tâm địa ác độc như vậy, nếu không phải nhìn ở thiên phút của nàng với việc chế phù, được sư môn coi trọng, loại người này hắn khinh thường với để ý tới.
Hứa Phiên Tiên oán độc mắt nhìn Tô Hồng Phi, không chút nhún nhường nói với Tư Lăng, "Như thế nào? Bị ta nói trúng rồi? Thiên Tông phái các ngươi phản ứng kịch liệt như vậy, sẽ không thật sự là có cái gì không dám để người ta biết chứ?"
Tư Lăng nheo mắt, trực giác chuyện lần này hình như nhắm vào mình. Hắn bất động thanh sắc quan sát một lần bốn phía, ngoại trừ những người nhìn không thấu trong ghế lô kia, chung quanh cũng không có gì khác thường. Như vậy, người điều khiển mọi chuyện ở đây chính là ở những ghế lô kia.
Tâm tư xoay chuyển thật nhanh, Tư Lăng âm thầm đề phòng, lại thong dong như cũ, thản nhiên nói: "Hứa cô nương, có chút lời nói ra là phải phụ trách."
Hứa Phiên Tiên lúc này trực tiếp đi ra khỏi vòng vây của đệ tử Đan Phù tông, đứng ở phía trước, trên khuôn mặt ngọt mĩ lộ ra thần sắc tự tin, mặt lộ vẻ khinh bỉ nói: "Vốn ta cũng không tin, nhưng mới rồi chứng kiến thủ đoạn của Tư tiền bối xong, thì mới tin tưởng. À, hiện tại gọi ngươi là tiền bối thì thật là quá ô nhục hai chữ tiền bối này, một kẻ thân có huyết thống Ma tộc, ngươi không xứng cho chúng ta tôn trọng!"
Lời vừa nói ra, tứ phương yên tĩnh.
Hứa Phiên Tiên lời này so với lúc trước vạch trần gian lận, so với lúc Tư Lăng phản chứng còn muốn giật gân hơn. Sau khi yên tĩnh qua đi, đột nhiên khí tức toàn bộ hội trường đều ngưng trệ, mang theo một luồng không khí nghiêm túc, tất cả mọi người dùng thần thức chặt chẽ khóa lại toàn bộ hội trường, cả con ruồi cũng không thể bay ra ngoài.
"Nè, tiểu cô nương." Liễu Thành Phong đi đến bên người Tư Lăng, đưa tay khoác lên trên bả vai hắn, phóng đãng bất kham nói: "Ngươi nói cái gì thì là cái đó sao? Ăn nói lung tung cũng không phải như vậy, chẳng lẽ sư môn trưởng bối không dạy ngươi rằng khẩu xuất cuồng ngôn sẽ bị sét đánh sao?"
Nghe được Liễu Thành Phong nói, mọi người đều cho rằng hắn lại muốn giống Tô Hồng Phi lúc trước, xuất kỳ bất ý [1] động thủ. Trên đài cao, vài luồng thần thức khóa chặt người Thiên Tông phái, giống như sợ hãi bọn họ sẽ động thủ với Hứa Phiên Tiên.
[1]Xuất kỳ bất ý: đánh bất ngờ, hành động khi người ta không đề phòng.
Hứa Phiên Tiên bị hắn vài lần cướp lời làm rối, tức giận đến mặt cười trắng bệch, đang muốn nói chuyện, đột nhiên chân trời ầm ầm một tiếng, lôi điện màu tím xẹt xuống kéo theo một tiếng ầm vang lên, cũng làm mọi người ở đây hoảng sợ.
"..."
Mọi người: O 口 O, chẳng lẽ tiểu tử họ Liễu kia có năng lực ngôn linh?
Tư Lăng cũng vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nói: "Liễu Thành Phong, cậu thật đúng là..." Miệng quạ đen.
Liễu Thành Phong sờ sờ đầu, chần chừ lại có chút vui mừng nói: "Chẳng lẽ ta thật sự có năng lực ngôn linh?"
Người Thiên Tông phái thấy thế, không đành lòng nhìn thẳng, cái tên ngốc này!
Bất quá chưa cho bọn họ thời gian nghi ngờ, chân trời lại có tia tử lôi chớp lóe. Cùng với sấm sét xuất hiện, toàn bộ không trung mây đen dầy đặc, thiên tượng vô cùng nguy hiểm, mây đen sấm chớp bao phủ cả tòa thành Vọng Tinh. Tình cảnh này giống như có yêu thú biến hóa, lại dường như có dị bảo xuất thế. Nhưng thiên tượng này phát sinh ở trên không thành Vọng Tinh, thành Vọng Tinh có cái dị bảo gì xuất thế, không lý nào Vọng Tinh thành lại không biết.
Lâu Vọng Tinh sắc mặt trầm xuống, phản ứng lại đầu tiên, thân hình chợt lóe đã tới giữa không trung, hai tay kết ấn thật nhanh, khởi động Đại trận hộ thành của thành Vọng Tinh.
Lúc này đã không ai để ý tới lời Hứa Phiên Tiên, cũng không có ai để ý tới trên người Tư Lăng thật sự có huyết thống Ma tộc hay không, đều ào ào khẩn trương nhìn dị tượng giữa không trung. Thiên tượng nguy hiểm như thế bao phủ khắp thành Vọng Tinh, khiến mọi người đều cảm thấy một loại kinh sợ run rẩy, giống như ngay sau đó cũng sẽ bị những lôi điện kia đánh đến hồn phi phách tán.
Theo sau Lâu Vọng Tinh, mấy vị trưởng lão thành Vọng Tinh cũng ào ào xuất hiện, đứng ở phía sau Lâu Vọng Tinh, hai tay nhanh chóng bấm niệm thần, chú duy trì Đại trận, tránh cho chuyện sắp xảy ra phá hủy thành Vọng Tinh. Hơn nữa lúc này thành Vọng Tinh đang tổ chức Đại hội Linh phù, tụ tập gần như chín phần mười số Phù lục sư ở Thương Vũ giới. Nếu như Vọng Tinh thành phát sinh bất trắc, liên luỵ những Phù lục sư này, sẽ là một tổn thất lớn của Thương Vũ giới.
Mọi người khẩn trương chú ý, lại thấy trên bầu trời sấm chớp càng ngày càng tập trung lại, khắp bầu trời đều bị mây đen dày đặc bao phủ, Vọng Tinh thành là một vùng tối đen, không thể không thắp đèn chiếu sáng. Mà vùng bóng tối cũng giống ma quỷ vậy, mở rộng miệng uy hiếp người trong Vọng Tinh thành.
Toàn bộ Vọng Tinh thành đều khủng hoảng hoang mang, nhao nhao suy đoán dị tượng kinh khủng này.
Lúc dị tượng kinh khủng tích lũy đến một cực điểm thì lôi điện đánh xuống, tuy rằng bị Đại trận hộ thành của thành Vọng Tinh cản trở, nhưng toàn bộ thành Vọng Tinh đều rung chuyển. Đại trận hộ thành cũng lúc sáng lúc tắt, cuối cùng nhờ đám người Lâu Vọng Tinh bảo vệ mới ổn định lại.
Uy lực của trận sấm sét này làm cho người cảm giác như là lôi của Thiên Kiếp, cực kỳ bá đạo, cũng khiến vạn vật chúng sinh kinh sợ nhất. Chỉ sợ không cẩn thận sẽ bị trận Lôi Thiên Kiếp này đánh đến hồn phi phách tán, như thế thì cũng quá oan uổng.
Lôi điện kinh khủng màu tím liên tục đánh xuống Đại trận hộ thành, tia chớp lóe lên chiếu sáng sắc mặt của tất cả những người chú ý dị tượng, khi tia chớp tắt đi, sắc mặt của mọi người cũng hết sức khó coi.
Lôi điện trực tiếp đánh hơn mười lần, giống như muốn xé toạt không trung -- không phải, thật sự là xé toạt không trung.
Không trung bị lôi điện xé ra một đường nhỏ từ từ mở rộng, giống một cái thông đạo dị không gian, mà Lực Không gian khi thông đạo dị không gian kia dần dần mở rộng đã phá hủy khu rừng núi ngoài Vọng Tinh thành, bùn đất cây rừng... đều bị khe nứt kia hút đi.
Một bóng người từ trong thông đạo dị không gian xuất hiện. Nháy mắt khi hắn nhảy ra khỏi thông đạo dị không gian, liền xoay người đánh trở về một luồng Pháp lực mạnh mẽ. Thông đạo dị không gian rung động kịch liệt, trong lúc rung động, kẽ nứt không gian kia cũng bắt đầu chậm rãi khép lại. Sau khi kẽ nứt không gian khép lại, những lôi kiếp kinh khủng kia cũng chấm dứt. Sau thời gian gần một chén trà, không trung rốt cuộc khôi phục trong trẻo vốn có, chỉ từ rừng núi bị phá hủy xung quanh thành Vọng tinh mới có thể biết lúc trước nơi này xảy ra chuyện kinh khủng như thế nào.
Bọn Lâu Vọng Tinh linh lực hao hết, thiếu chút nữa ngã xuống từ giữa không trung.
Mà cái người đi ra từ thông đạo dị không gian lại chậm rãi xoay người lại, một thân tử bào, khuôn mặt tuấn mĩ, từ trên cao nhìn xuống mọi người trong Vọng Tinh thành, sau đó mỉm cười, mặt mày uẩn nhiên?, rực rỡ như mây ngũ sắc, hết sức mê người.
Hắn cười híp mắt mở miệng nói: "Ồ, nơi này thật náo nhiệt nha..."