Trường Ca Achilles - Chương 01
CHƯƠNG MỘT
CHA TÔI LÀ MỘT VỊ VUA VÀ LÀ HẬU DUỆ CỦA dòng dõi vua chúa. Ông là một người đàn ông thấp bé, như phần lớn dân tộc chúng tôi, và vạm vỡ như một con bò tót, vai u thịt bắp. Ông cưới mẹ tôi khi bà mười bốn tuổi và đã được nữ tư tế chứng giám rằng bà dễ hoài thai. Đó là một hôn phối tốt: Mẹ là con một, và gia tài của cha bà sẽ vào tay chồng bà.
Tới tận ngày cưới cha tôi mới phát hiện ra rằng đầu óc mẹ có phần đơn giản. Cha bà đã rất khắt khe về việc bà phải đeo mạng che mặt cho tới hôn lễ, và cha tôi đã chiều lòng ông. Nếu mẹ xấu xí, thì luôn có những nữ nô lệ và các cậu bé phục vụ. Khi người ta cuối cùng cũng giở mạng che mặt ra, họ kể rằng mẹ tôi đã cười. Nhờ đó mà họ biết được là mẹ khá trì độn. Các cô dâu không cười.
Khi tôi, một đứa con trai, chào đời, ông gỡ tôi ra khỏi vòng tay của mẹ và đưa tôi cho một bà vú. Thấy thương hại, bà đỡ đưa mẹ tôi một cái gối để ôm thay chỗ tôi. Mẹ tôi ôm cái gối đó. Bà dường như không nhận ra rằng đã có sự tráo đổi.
Chẳng mấy chốc, tôi đã trở thành một nỗi thất vọng: thấp bé, nhẹ cân. Tôi không nhanh nhẹn. Tôi không mạnh mẽ.
Tôi không hát được. Điều tử tế nhất người ta có thể nói về tôi là tôi không ốm yếu. Những dịch cúm và các cơn chuột rút lây lan giữa các bạn đồng trang lứa lại không ảnh hưởng gì đến tôi. Điều này chỉ khiến cha tôi thêm hoài nghi. Liệu tôi có phải một thứ phi nhân loại được tráo đổi vào? Ông cau mày nhìn tôi, săm soi. Tay tôi run rẩy dưới cái nhìn của ông. Và mẹ tôi ở bên kia, nhễu rượu lên chính mình.
KHI TÔI NĂM TUỔI, tới lượt cha tôi chủ trì đại hội[1]. Người ta đổ về từ những nơi xa xôi như Thessaly hay Sparta, và những nhà kho của chúng tôi đầy lên toàn vàng của họ. Một trăm người hầu làm việc trong hai mươi ngày san phẳng và dọn đá trên đường đua. Cha tôi quyết tâm tổ chức đại hội đình đám nhất thời của ông.
Tôi nhớ những người thi chạy nhất, các khối cơ thể màu bánh mật bôi dầu bóng nhẫy, vươn dài trên đường đua dưới ánh mặt trời. Họ sánh vai nhau, những ông chồng với bờ vai rộng, những thanh thiếu niên chưa mọc râu, bắp chân họ đều đắp dày những bó cơ.
Con bò mộng đã bị giết, vài giọt máu cuối cùng nhỏ vào trong những cái bát đồng xỉn màu bụi bặm. Con bò lặng lẽ chết đi, đây là một điềm tốt với những trận đấu sắp diễn ra.
Những người thi chạy tập trung trước đài cao nơi cha và tôi ngồi, giữa các giải thưởng chúng tôi sẽ trao cho những người thắng cuộc. Có bát đựng rượu bằng vàng, có 7 kiềng đồng ba chân, những ngọn giáo gỗ tần bì với phần mũi làm bằng kim loại quý. Nhưng phần thưởng thực sự đang nằm trong tay tôi: một vòng nguyệt quế màu xanh xám mới cắt, được ngón tay tôi cọ sát đến bóng lên. Cha đã miễn cưỡng đưa nó cho tôi cầm. Ông tự trấn định bản thân: Tất cả những gì tôi phải làm là giữ lấy nó.
Những thiếu niên trẻ nhất chạy đầu tiên, họ đang đá chân trên cát, đợi cái gật đầu từ vị tư tế. Họ đang ở giai đoạn đầu dậy thì, khung xương góc cạnh và dài khẳng khiu, gồ lên dưới lớp da căng chặt. Mắt tôi bắt gặp mái tóc sáng màu giữa hàng tá những mái đầu sậm rối bù. Tôi vươn người tới để nhìn rõ hơn. Tóc sáng bừng lên như mật ong dưới ánh nắng, và giữa những sợi tóc nháy lên ánh vàng - là vương miện của một vị hoàng tử.
Cậu ấy thấp hơn những người khác, và vẫn mang nét tròn trịa trẻ con mà họ không còn nữa. Tóc cậu dài và được buộc lại bằng dây da; mái tóc nổi bật lên trên làn da trần trụi, rám nắng nơi lưng cậu. Khi quay lại, nét mặt cậu nghiêm nghị như một người đàn ông.
Khi tư tế quất ngọn roi lên đất, cậu luồn qua các dáng hình cơ bắp của những thiếu niên hơn tuổi. Cậu chạy trông thật dễ dàng, gót chân chớp nhoáng ánh hồng như chiếc lưỡi thè ra liếm. Cậu thắng.
Tôi trân trối nhìn cha nhấc vòng nguyệt quế khỏi tay mình và đặt lên đầu cậu; những chiếc lá gần như chuyển màu đen khi đặt trên nền tóc sáng bừng của cậu. Cha cậu, Peleus, bước tới vinh danh cậu, với vẻ tươi cười và tự hào. Vương quốc của Peleus nhỏ hơn vương quốc chúng tôi, nhưng người ta đồn rằng vợ ông là một nữ thần, và thần dân yêu quý ông. Cha tôi nhìn cảnh này với cặp mắt ghen tị. Vợ ông trì độn và con trai ông quá chậm chạp để chạy đua kể cả trong nhóm tuổi nhỏ nhất. Ông quay sang tôi.
“Con trai thì phải thế chứ.”
Tay tôi cảm thấy trống rỗng khi không nắm vòng nguyệt quế. Tôi nhìn vua Peleus ôm con trai mình. Tôi thấy cậu trai tung vòng nguyệt quế lên không trung và lại đón được nó. Cậu đang cười, và khuôn mặt cậu sáng bừng trong vinh quang.
NGOÀI HỘI THAO, tôi không nhớ được gì nhiều ngoài những hình ảnh rời rạc về cuộc đời tôi thời ấy: cha tôi cau mày ngồi trên ngai, một con ngựa gỗ tinh xảo mà tôi thích, mẹ tôi ngồi trên bãi biển, mắt hướng về biển Aegea. Trong kí ức sau cuối này, tôi đang ném đá nhảy cho bà xem, tõm, tõm, tõm, hòn đá lướt trên mặt biển. Dường như bà thích nhìn những gợn sóng lăn tăn, rồi lại phẳng lặng như mặt gương. Hoặc có lẽ biển cả mới là thứ bà thích. Trên thái dương mẹ là một mạng nhện trắng xóa bóng lưỡng lên như xương khô, đó là vết sẹo từ lần bà bị cha mình đập chuôi kiếm vào đầu. Những ngón chân bà thập thò trên lớp cát nơi bà vùi chúng xuống, và tôi chú ý không đụng vào chân mẹ khi nhặt đá cuội. Tôi chọn một viên và ném ra xa, lòng thầm vui vì mình giỏi trò này. Đó là kí ức duy nhất tôi có về mẹ và nó rực rỡ đến nỗi tôi gần như chắc chắn rằng mình đã tưởng tượng ra chuyện đó. Sau cùng thì, khó có chuyện cha tôi cho phép chúng tôi được ở riêng với nhau, đứa con trai trì độn và người vợ còn trì độn hơn của ông. Và lúc đó chúng tôi đã ở đâu cơ chứ? Tôi không nhận ra bờ biển ấy, không nhận ra khung cảnh ven bờ. Đã quá lâu kể từ lúc đó rồi.