Trường Ca Hành - Chương 54

Cầm Thu nghe thấy lời này của ta, sắc mặt khẽ biến, nhưng vẫn duy trì vẻ nghiêm trang, nhàn nhạt cười nói: “Đã như vậy, ta đây rửa tai kính cẩn lắng nghe.”

“Vậy thì, Trường Ca xin dâng tài mọn.”Ta mỉm cười, ý bảo Bảo thúc ôm dao cầm bỏ không trong phòng đến, ta đặt trên bàn trà trước mặt, ngồi thẳng người, điều chỉnh âm, đang muốn gảy dây đàn.

Lại nghe “ông” một tiếng, Trầm Mặc Sơn vung tay áo đè dây đàn lại, khí tức lưu manh nói: “Xin lỗi các vị thúc thúc, quy củ hàng đầu của lão Trầm gia ta là bao che khuyết điểm, tuyệt không có nguyên tắc ép buộc người của ta làm việc trước mặt người khác. Cầm thúc thúc, thật có lỗi, hôm nay cây đàn này, ta không cho phép hắn đàn.”

“Ồ, ranh con còn muốn khiêu chiến với ta nữa cơ đấy,” Cầm Thu bật cười, đứng khoanh tay, nói: “Như thế thì đây là nguyên tắc lão Trầm gia ngươi đối xử với trưởng bối à? Ta nhận tình cảm của ngươi, nghe ngươi kêu thúc thúc mười mấy năm, chẳng lẽ, ngay cả một khúc từ cũng không xứng để nghe?”

Trầm Mặc Sơn ha ha cười lớn, nói: “Ngài không cần nói khích ta, hôm nay ta nói ra lời này, ngài muốn sai khiến ta, muốn người muốn vật, chất nhi không nói hai lời, lập tức sẽ thu xếp tốt cho ngài, dâng đến trước mặt ngài, chỉ sợ ngài không hài lòng thôi. Ngài hễ nếu có chuyện gì, dù khó khăn thì chất nhi cũng sẽ bất chấp nguy nan, nguyện chết để giúp đỡ ngài, đảm bảo làm thật tốt, chỉ để khiến ngài vừa lòng. Ai bảo chất nhi kêu ngài là thúc thúc mười mấy năm chứ? Chúng ta đều là học trò của Công tử gia đã lâu, không dám nói đến việc học thuật, điều này giải thích ra, dù sao cũng phải ghi nhớ trong lòng chứ? Thúc chất ruột còn không to hơn một từ đạo lý, càng huống chi Mặc Sơn nhận được sự yêu mến của mọi người, một đầu ngón tay của các thúc thúc cũng không thể đếm được. Nếu như ai cũng làm cao, muốn gì được nấy, kiên quyết làm khổ Tiểu Hoàng nhà chúng ta, vậy thì ta đây vẫn nên sớm mang theo hắn, đi về vùng thôn quê cày ruộng. Không phải không hiếu kính ngài, thật sự, không phải là ngài cũng nên cho chất nhi một cơ hội hiếu kính sao?”

Lời nói chợ búa của hắn vừa thốt ra, Từ gia trước không nhịn không được bật cười thành tiếng, Bảo gia cũng mỉm cười không nói, Cầm Thu không ngừng thay đổi sắc mặt, dường như cũng không đoán được Trầm Mặc Sơn bao che đến mức độ này. Nói tiếp nhất định sẽ là không nể mặt, một trưởng bối như hắn, cũng không có lý do gì để làm khó ta, bản thân cũng biết nói ra không dễ nghe; nhưng nếu như cứ thế này mà bỏ qua, thì lại không cam lòng, chỉ hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Thật sự tiến bộ, lão Từ, Trầm gia sinh ra cái loại si tình này, Trầm đại thủ lĩnh dưới suối vàng biết được, chắc sẽ cực kỳ vui mừng nhỉ?”

“Vui mừng thì không dám nói, ít nhất cũng không làm huynh ấy mất mặt.” Từ gia ha ha cười lớn, nói: “Mặc Sơn, nói hay lắm, nam nhi trong liên minh chúng ta, nếu người trong nhà còn không thể bảo vệ, thì còn làm được việc quái gì? Nhớ năm đó…”

“Thăng Ca, đừng làm chuyện thêm rối loạn nữa.” Bảo gia nhẹ giọng cắt ngang hắn, mỉm cười nói: “Cầm Thu, suy cho cùng mà nói, Trường Ca chính là được gả cho Mặc Sơn, chứ không phải được bán cho Mặc Sơn, hắn nếu như tôn xưng ngươi một tiếng, thì đó là nể mặt Mặc Sơn, nếu như không kêu, vốn cũng không có một chút quan hệ nào với ngươi, không thể vô duyên vô cớ làm khó người khác được. Công tử gia phái ngươi đến, đến cùng muốn ban dược gì, truyền lời gì, thì ngươi nhanh làm chút đi.”

“Ta bây giờ không vừa ý.” Cầm Thu cười lạnh nhìn về phía ta, nói: “Trường Ca nếu như không sẵn lòng, thì ta cũng không vui vẻ gì làm kẻ truyền lời.”

Ta thở dài, phất tay áo của Mặc Sơn ra, nhàn nhạt nói: “Muốn ta đàn vốn không phải là chuyện gì khó, chỉ là,” Ta liếc hắn, cười cười, đưa tay ra nói: “Đa tạ, một trăm lượng bạc.”

Hắn sững người, nói: “Ngươi nói cái gì?”

“Kinh sư đệ nhất cầm, giá niêm yết thực tế, tiền đàn một khúc một trăm lượng.” Ta mỉm cười nói: “Trước đây khi ta đàn cầm trong lúc bị bệnh, phải thu thêm năm mươi lượng nữa, nhưng ngài là trưởng bối của Mặc Sơn, khoản thêm vào này, không cần thu, cũng xem như là ta hiếu kính ngài vậy.”

Sắc mặt hắn lạnh lùng, nhìn thẳng vào ta, thì ngay lúc ta cho rằng đã hoàn toàn chọc tức được hắn, lại thấy hắn cúi đầu xuống, hai vai rung động, một chốc sau, tiếng cười kìm nén truyền đến, lập tức càng lúc càng lớn, những người khác trong phòng cũng cùng nhìn nhau cười, Trầm Mặc Sơn rất vui, vỗ vai ta nói: “Không sai không sai, mắt thấy tai nghe, thật đúng là có phong cách của ta.”

“Thú vị, Mặc Sơn, ngươi quả thực tìm được người thú vị.” Cầm Thu cười, thật sự từ trong ngực lấy ra hai thỏi vàng, đặt trước mặt ta, cười nói: “Không mang theo bạc, lấy vàng thay thế vậy, Trường Ca công tử, mời.”

“Cầm Thu tiền bối, mời ngồi, Trường Ca bây giờ sẽ bắt đầu.” Ta cười rồi cúi đầu gảy dây đàn, cười động viên Trầm Mặc Sơn, đưa tay phải lên, ung dung tự tại hiện ra ngón tay bị đứt, Trầm Mặc Sơn biết ý, lấy bao ngón tay ta để ở chỗ của hắn giúp ta đeo vào, thấp giọng hỏi: “Thực sự không sao?”

“Không sao. Chỉ là tiêu khiển, không ảnh hưởng đến tính mạng.” Ta khẽ cười an ủi hắn.

Ta cúi đầu gảy dây đàn, giai điệu lay chuyển, lại là khúc “Việt nhân ca” mà ngày đó ở Minh Đức sơn trang, Ô tổng quản đã cầu ta đàn.

Giai điệu này mộc mạc thê lương, người trong Thiên Khải triều như ta trước đây nghe cũng chưa được nghe, ngày đó ta nhìn thấy cầm phổ liền bị thuyết phục, toàn bộ nhạc phổ này, đều giống với suy nghĩ của ta. Chỉ cần gọt giũa khúc điệu cẩn thận lần nữa, thì sẽ cảm thấy được bên trong thô ráp rất nhiều, giống như tảng đá cứng rắn bị bổ thành hai nửa, cảm giác sắc lẹm đó, lại không phải là thứ tình cảm miêu tả được, trái lại giống như tráng sĩ chặt tay, khẳng khái hy sinh. Ta đã biến đổi một chút, khiến cho những chỗ cứng nhắc thêm thông thuận, nhưng cũng không giảm đi vẻ hùng hồn trung hậu.

Khúc này vừa vang lên, Cầm Thu liền “ồ” một tiếng, mọi người lập tức cùng nín lặng trầm ngâm, ta xưa nay chỉ cần một cây đàn trong tay, thì cho dù có là vương giả khinh thường thiên hạ, cảm xúc thất thường, xa xôi biến chuyển, hỉ nộ ai lạc, cũng đều cùng ta nói ra nguyện vọng. Khúc Việt nhân ca đau buồn này, ta nếu như muốn, có thể khiến nó giống như mưa phùn lất phất, mượt mà mềm mại, làm kẻ khác không thể cảm nhận được, chỉ nhớ về những năm tháng thanh xuân, hay thời thơ ấu; bao tay kim bạch [1] âm vang, lại có thể khiến kẻ đang suy tư rơi vào quyết định dù biết rõ không thể nhưng vẫn cố chấp làm, cùng với loại quyết định này, ắt hẳn không thể thiếu sự nuối tiếc và níu kéo. Một đời người, bao nhiêu điều không vừa ý, đều có thể trong một chữ tình mà phóng đại vô cùng, thân thể rơi vào trong đó, trăm mối cảm xúc đan xen, đợi đến khi quay đầu lại, cũng đã là hai mái tóc mai màu hoa râm, chốc lát đã qua trăm năm.

Những người có mặt, đều không phải là người bình thường, bọn họ đều đã trải qua rất nhiều chuyện, hiểu được thứ gì cầu không được, thứ gì bất đắc dĩ phải làm, bọn họ cũng không còn trẻ, nhưng vẫn chưa già, thứ có thể tác động đến bọn họ nhất, chẳng qua chỉ là cảm xúc về những câu chuyện cũ không sao nhớ lại được, về những chuyện sau này không thể làm được mơ hồ ẩn sâu trong khúc điệu này, chứ không hẳn là tình cảm trong đó, hay sự tiếc nuối vì lòng yêu chàng nhưng chàng không hề hay biết [2].

Ngón tay ta hạ xuống khúc điệu thê lương, tình ý dường như nói bao nhiêu cũng không hết, lại không thể không nuốt xuống hóa thành một tiếng thở dài. Dây đàn ngân vang không dứt, một bên bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng quản tiêu nghẹn ngào, ta hơi ngẩng đầu, thì thấy Cầm Thu tay cầm quản tiêu, cúi đầu thổi, vừa hay chính là khúc “Việt nhân ca” này. Chợt thoáng nhìn, trên mặt hắn ưu thương, ánh mắt ôn nhu, tiếng quản tiêu trở nên lưu luyến, nhưng hắn vẫn thổi ra ba phần tình cảm thê lương, nghĩ đến, có lẽ là nhớ đến tình cảm dịu nhẹ trong lòng, nhịn không được lấy đây làm nguyên nhân, bộc lộ hết tâm sự trong lòng.

Kỹ nghệ của hắn so với sự điềm đạm cao xa của Cốc chủ, dĩ nhiên là không bằng, nhưng lúc thổi tấu lại nghe văng vẳng, lộ ra dẫn dắt tâm trạng kẻ khác, khiến tinh thần họ vì thế mà tác động lên suy nghĩ. Ta trong lòng nghi hoặc, nhịn không được liền kéo dây đàn, tiếng kim bạch bỗng nhiên vang lên, trong dư âm lượn lờ, đã lặng lẽ thu lại từ khúc, hắn giống như đột nhiên bừng tỉnh, quản tiêu thổi ra âm rung, rồi cuối cùng trở lại giai điệu chính, dần dần trầm thấp, tan đi đến độ không thể nghe thấy nữa.

Mọi người như ở trong mộng tỉnh lại, Bảo thúc thúc vỗ tay tán thưởng nói: “Một khúc của Trường Ca, giống như được nghe tiên nhạc, ta ngày xưa cũng từng nghe Công tử gia đàn tấu khúc này, nhưng không siêu phàm nhập thánh như ngươi, thật sự tuyệt diệu. Ta vừa rồi còn ngăn cản không cho ngươi đàn, hôm nay thế nhưng phải cảm kích Cầm Thu, nếu không phải hắn khăng khăng cố chấp, thì ta đây sao có phúc phận để nghe.”

“Bảo nhi, phóng đại cũng quá rồi đó.” Từ gia chau mày nói, ánh mắt nhìn về phía ta, lần đầu không mang theo địch ý, trái lại mơ hồ lộ ra một chút khâm phục, gật đầu nói: “Chẳng qua, thực sự là không tệ.”

Trầm Mặc Sơn rất đắc ý, cười nói: “Như thế nào, tài này của Tiểu Hoàng, có thể tính là tuyệt kỹ không? Một trăm lượng bạc một khúc, không uổng công chứ?”

“Vật báu vô giá, há có thể dùng tiền làm bẩn.” Bảo thúc trừng hắn một cái, hòa nhã nói với ta: “Trường Ca, không sao chứ?”

Ta chỉ cảm thấy mệt mỏi, nhưng tâm mạch không có trở ngại gì, liền mỉm cười nói: “Không sao.”

“Cầm thúc thúc, bây giờ thúc không thể nói là không cao hứng a, ta xem vừa rồi thúc hợp tấu cũng rất cao hứng nha, mau lấy dược cho Tiểu Hoàng ra đi, đợi đến khi thân thể hắn khỏe hơn, thì thúc có thể thường xuyên đến cùng hắn luận bàn nhạc lý, ta sẽ không thu thêm bạc của thúc đâu.” Trầm Mặc Sơn vui vẻ nói với Cầm Thu.

Nhưng Cầm Thu vẻ mặt thất hồn lạc phách, mắt điếc tai ngơ. Ta có chút khó hiểu, cùng Trầm Mặc Sơn nhìn nhau một cái, Trầm Mặc Sơn lại kêu một câu: “Cầm Thu thúc thúc.”

Cầm Thu lúc này mới hồi phục tinh thần, ngây người nhìn ta, rất lâu sau đó, nhắm mắt thở dài một tiếng, từ trong ngực lấy ra một hộp gấm, mở ra, lại là hai viên thuốc đỏ đen, thanh âm hắn chua chát nói: “Thứ Bạch Tích Hạo nghiên cứu mấy năm nay ở đây, ngươi cũng biết, Công tử gia thân thể không khỏe, sở dĩ chống đỡ được nhiều năm, hoàn toàn là dựa vào Bạch Tích Hạo tận tâm tận lực, lòng dạ bất an, thường xuyên nghĩ đến làm sao giúp hắn kéo dài mạng sống. Hai viên thuốc này, cũng không có tên gọi, nhưng so với Tư Mặc, linh đan giải độc đều quý giá hơn. Hắn tốn hai năm công sức, mới chế thành bốn viên, Công tử gia đưa ra một nửa cho ngươi, còn phải lừa Bạch Tích Hạo. Mặc Sơn a, bất luận lát nữa ngươi nghe được điều gì không vừa ý, ngươi đều phải hiểu, Công tử gia là thật sự thương ngươi, hiểu rõ chưa?”

Trầm Mặc Sơn gật đầu, nói: “Đương nhiên, Công tử gia là sư trưởng Mặc Sơn trong lòng coi trọng nhất, ta đời này, đều ghi nhớ ân tình của hắn.”

“Thế này mới đúng.” Hắn gật đầu, nhìn về phía ta, nói: “Trường Ca cũng vậy, thuốc này cực kỳ trân quý, kẻ tầm thường tuyệt đối không có phúc phận có được, ngươi lần này có được hai viên, ân tình này, bất kể tương lai xảy ra chuyện gì, mong ngươi đừng quên.”

Ta vội khom người nói: “Trường Ca xin ghi nhớ.”

“Mặc Sơn, ngươi nghe cho kỹ,” Cầm Thu nghiêm túc nói: “Công tử gia nói, ngươi đời này quá mức thuận lợi, tuy không có phụ mẫu, nhưng có rất nhiều trưởng bối yêu thương ngươi, hiếm khi có người vứt bỏ thành kiến, thành tâm vì ngươi suy nghĩ. Luyện công cũng vậy, kinh doanh cũng thế, làm người cũng vậy, ngươi chưa bao giờ gặp địch thủ, cũng không hẳn là hiểu được yêu thương li biệt của người bình thường, và đủ loại đau khổ khi cầu không được. Hôm nay ngươi vì Trường Ca chữa bệnh, nhìn giống như một lòng vì hắn, nhưng thật ra, ngươi xưa nay tùy hứng làm càn, thích làm gì, thì tâm tính lại quấy phá như thế đó.”

Trầm Mặc Sơn vẻ mặt xấu hổ, nói: “Nào có, ta quả thật không thể rời khỏi Tiểu Hoàng…”

“Mặc Sơn, để Cầm Thu nói xong đã.” Từ gia cắt ngang hắn.

Cầm Thu gật đầu, nói: “Công tử gia bảo ta nói với ngươi, nếu thật sự đối xử tốt với một người, thì cần phải biết rằng hiểu được người này không phải là dễ dàng, mà có được cũng không dễ dàng gì thì ngươi mới biết quý trọng. Muốn mạng sống của Trường Ca, có thể, nhưng ngươi phải lấy một thứ yêu quý tương đương đổi lấy.”

Hắn từ trong ống tay áo lấy ra một tờ giấy, mở ra, đưa cho Trầm Mặc Sơn nói: “Đây là Công tử gia tự tay viết, ngươi bây giờ sở hữu thứ trân quý, không nỡ rời xa, nếu ngươi chọn cách bỏ nó đi, ta đương nhiên sẽ đem thuốc cho Trường Ca.”

.


[1] Kim bạch (金帛): kim là kim loại, vàng; bạch là lụa. Có thể hiểu nôm na kim bạch là chỉ chất liệu bao ngón tay mà bạn Dịch đeo ^^
[2] Lòng yêu chàng nhưng chàng không hề hay biết: Nguyên văn tiếng Trung là心悦君兮君不知的无奈,đây là câu trong bài thơ Việt nhân ca (một trong những bài thơ tình cổ nhất có cách đây 2800 năm).