Trường Ca Hành - Ngoại Truyện 1

Sắc trời nhợt nhạt, mây mù che phủ không trung, xa xa núi non trùng điệp trông hùng vĩ dị thường, đỉnh núi rất cao, còn những ngọn núi khác bị ẩn giấu ở bên dưới, đối chọi lẫn nhau, xe ngựa chậm rãi quẹo qua một đoạn đèo, lại nghe tiếng nước ầm ầm cách đó không xa, một thác nước cao bất ngờ đan vào giữa núi, hẹp dài giống như dây lụa, cực kỳ tú lệ. Ngửa mặt trông lên, mây trắng tựa như băng nứt ra, ánh nắng từ chỗ nứt chiếu xuống, phản chiếu lên mặt nước, đẹp đến lóa mắt.

Cảnh vật này, khiến cho Trầm Mặc Sơn cũng nhìn đến vui vẻ thoải mái, dặn dò hỏa kế đánh xe dừng lại ở gần thác nước, tiểu Kỳ nhi bên cạnh sớm đã tràn trề sức sống, lớn tiếng ồn ào cả lên: “Cha mau nhìn, cầu vồng, là cầu vồng!”

Mọi người nhìn theo đầu ngón tay nhỏ mập của nó, quả nhiên, thác nước kia xối vào đá cuội, bắn lên vô số bọt nước, ánh nắng vừa chiếu vào, có cầu vồng ngũ sắc mỏng manh mơ hồ hiện ra.

Đứa nhỏ thấy mọi người đều chú ý đến nó, càng thêm đắc ý, ở trong xe nhảy nhót giống như con khỉ, không ngừng ồn ào: “Con muốn xuống dưới nghịch nước, Trầm bá bá dẫn Kỳ nhi đi nghịch nước!”

Trầm Mặc Sơn xoa xoa bím tóc của nó, cười nói: “Tự mình đi chơi đi, tiểu hầu nhi lớn như vậy, chơi gì mà còn cần người lớn mang đi?”

Kỳ nhi lập tức vui vẻ đến độ con ngươi đều sáng, mở to nhìn gia phụ của mình, nhẹ nhàng hỏi: “Cha cha, Kỳ nhi xuống đó nghịch nước được không? Kỳ nhi chơi một lát, chỉ một lát thôi.”

Cha nó lúc này sắc mặt có chút trắng bệch, mệt mỏi dựa lên đệm mềm, vị Trầm bá bá kia ở một bên ân cần giúp y xoa bóp nơi này, đấm đấm nơi kia, tiểu Kỳ nhi thường ngày thấy cảnh này rất nhiều, cũng không để ý lắm, trong lòng chỉ muốn mau chóng nhảy xuống xe ngựa để đi chơi. Nó ngẫm nghĩ, lát nữa phải xin thúc thúc đánh xe bên ngoài đi câu cá, hài tử mấy ngày trước nghe thúc ấy kể về chuyện câu cá, trong lòng ngứa ngáy không chịu được, khó khăn lắm mới thấy một nơi có nước, làm sao còn nhịn được chứ.

Nó thấy cha chỉ mỉm cười, cũng không đồng ý, lập tức dùng phương thức làm nũng, mông dính qua tiến vào trong lòng cha, uốn éo giống như kẹo vừng mà nói không ngớt: “Được mà được mà, cha mau đồng ý đi, Kỳ nhi sẽ ngoan, sẽ học thuộc bài, cũng sẽ ăn cơm thật tốt, y phục cũng tự mình mặc, cha để con chơi một chút đi…”

Nó nhõng nhẽo không quan trọng, nhưng cha nó lại không chịu nói một lời, Trầm Mặc Sơn một tay kéo nó xuống, mắng: “Xú tiểu tử lộn xộn cái gì, không thấy cha ngươi thân thể khó chịu sao?”

Tiểu Kỳ nhi ngây ngẩn, quả nhiên thấy hai hàng lông mi thanh tú của cha chau lại với nhau, trên mặt lộ ra vẻ uể oải mệt mỏi, vội ngoan ngoãn ngồi đường hoàng, cẩn thận hỏi: “Cha, cha lại bệnh sao?”

Cha nó chẳng biết vì sao, nghe thấy lời này thì lại lộ ra biểu cảm, ôn nhu nói: “Không sao, cha chỉ mệt thôi.”

“Phụ thân không ngoan ngoãn ngủ sao? Kỳ nhi ngủ rất ngoan đó.”

Cha nó càng thêm đỏ mặt, trừng mắt nhìn Trầm bá bá đang cười đùa cợt nhả ở bên cạnh, “bộp” một tiếng, kéo cánh tay của mình đang được hắn xoa bóp ra.

“Cha bị bệnh, vậy Kỳ nhi sẽ làm bảo bảo ngoan.” Kỳ nhi trề môi, ngoan ngoãn chồng đôi bàn tay nhỏ mập lên đùi, nhưng trên khuôn mặt nho nhỏ lại lộ ra vẻ ảo não, nhìn thấy khiến cha nó phải bật cười.

Tiểu Kỳ nhi lúc này lại thông minh hẳn lên, lớn tiếng nói: “Con biết rồi, nhất định là Trầm bá bá lại làm phiền đến giấc ngủ của cha phải không? Trầm bá bá không để Kỳ nhi ngủ cùng phụ thân, vậy Trầm bá bá cũng không thể tự mình ngủ cùng phụ thân được…”

Lời nói trẻ con của nó vừa thốt ra, lại không thấy sắc mặt cha nó đã đỏ lên, hung hăng trừng Trầm Mặc Sơn một cái, đưa tay qua ôm lấy nó nói: “Đúng, sau này Kỳ nhi vẫn là ngủ với phụ thân…”

Một câu còn chưa dứt, Trầm Mặc Sơn đã ngắt lời y: “Chiêu Tài Tiến Bảo…“

Bên ngoài xe lập tức truyền đến hai tiếng đáp, Trầm Mặc Sơn cười nói: “Còn bao lâu nữa thì chúng ta có thể đến thôn trấn kế tiếp?”

Chiêu Tài nói: “Hồi bẩm gia, vượt qua núi này, rồi đi thêm nửa canh giờ nữa thì sẽ đến, không xa lắm.”

“Vậy đưa tiểu hầu tử xuống dưới nghịch nước đi, giám sát chặt chẽ một chút, đừng để nó rơi xuống nước.”

“Vâng, gia.”

Tiểu Kỳ nhi sớm đã vui vẻ đứng lên nhanh như chớp, tự mình chạy ra ngoài xe kêu lên ngon ngọt “Chiêu Tài ca ca, Tiến Bảo ca ca”, chỉ trong chốc lát đã nghe thấy tiếng nói chuyện của mấy người xa dần, theo sau là tiếng vui chơi cười đùa không dứt bên tai.

Trong xe lúc này chỉ còn hai người bọn họ, Dịch Trường Ca chưa hết tức giận, vừa quay đầu qua liền thấy Trầm Mặc Sơn bày ra nụ cười xấu xa, lập tức mắng: “Cười cái gì? Bây giờ hài tử còn nhỏ, còn có thể gạt, sau này ta xem ngươi làm thế nào để tự bào chữa.”

“Nói cái rắm,” Trầm Mặc Sơn cười ha ha ôm lấy ái nhân, nói: “Tiểu tử kia tính tình vô tâm vô phế cũng có lợi, sẽ không quấn quít lấy, sẽ không để tâm vào những chuyện vụn vặt. Thấy chúng ta mỗi ngày ở trước mặt nó ân ân ái ái, đầu óc bé nhỏ kia của nó có từng vì chúng ta cùng người khác không giống nhau mà nghi ngờ? Không có. Không phải là ta nói, Kỳ nhi nhà chúng ta giống như con heo nhỏ, ăn no lại ngủ rồi lại ăn no, chơi đùa ồn ào so với cái gì cũng đều tốt hơn, mấy vấn đề ngươi lo lắng, đối với đứa trẻ thông minh có thể sẽ có, nhưng đối với Kỳ nhi…”

Dịch Trường Ca tức giận nói: “Ý ngươi là con trai ta ngốc hơn so với những người khác?”

Trầm Mặc Sơn ha ha cười nhẹ: “Ta không có nói vậy, chỉ là thỉnh thoảng nhịn không được suy nghĩ, Tiêu Vân Tường cũng là một nhân vật lợi hại, vị Tiểu Đồng kia, nghe nói cũng là giai nhân tài trí, làm sao con trai sinh ra lại không có nửa điểm giống phụ mẫu? Tuy nói trước mắt là do ngươi nuôi lớn, nhưng không học cái bản tính giấu tâm sự vào lòng kia của ngươi, trái lại còn là một người thẳng tính.”

Dịch Trường Ca tựa vào cửa sổ nhìn đứa con trai nhà mình đang hưng phấn ở trên bờ xúi giục Chiêu Tài xuống nước bắt cá, nhịn không được liền mỉm cười, nói: “Chỉ mong nó cả đời này đều có thể thẳng thắn đáng yêu như vậy, có vậy thì những đau khổ ta đã nếm qua, cũng đáng giá.”

“Ừ,” Trầm Mặc Sơn hôn người ở trong lòng một cái, nói: “Nếu Công tử gia gặp nó, chắc hẳn cũng sẽ rất thích, hắn thường cảm khái ta ngày bé quá ư xảo quyệt, không giống trẻ con, nuôi dưỡng chẳng đã ghiền.”

Dịch Trường Ca ánh mắt sáng lên, nói: “Mặc Sơn, nếu tiểu Kỳ nhi cũng có thể giống như ngươi, bái sư, sau này cũng xem như là có tiền đồ…”

“Ngừng,” Trầm Mặc Sơn kiên quyết nói: “Vừa rồi không phải là còn muốn nó bình an lớn lên là đủ rồi sao, sao đảo mắt lại mong con thành tài vậy?”

Dịch Trường Ca có chút xấu hổ, lúng túng nói: “Đó không phải đều là tâm tư của phụ mẫu trong thiên hạ sao? Hơn nữa tiểu Kỳ nhi tâm tư đơn thuần, ta vẫn sợ nó sau này sẽ chịu thiệt…”

“Có ta che chở, chịu thiệt cái rắm.” Trầm Mặc Sơn cười, nói: “Hay là ngươi coi thường ta, cảm thấy ta không dạy được con trai chúng ta?”

“Sao có thể?” Dịch Trường Ca tiến vào trong lòng hắn, mệt mỏi nói: “Ngươi lợi hại như vậy, Kỳ nhi đời này cũng không học được một phần, ta chỉ nghĩ, vị Công tử gia kia thần kỳ như vậy, có lẽ hắn có thể có cách chỉ bảo con của chúng ta…”

“Đồ ngốc,” Trầm Mặc Sơn mỉm cười hôn y, ôn nhu nói: “Ngươi chỉ nghĩ đứa con có tiền đồ, nhưng chưa từng nghĩ, đứa trẻ có tiền đồ, chí hướng thường ở bốn phương, trái lại không thể phụng dưỡng phụ mẫu, thiếu đi rất nhiều niềm vui thú gia đình. Đứa con này chúng ta nuôi dưỡng thật tốt, dạy nó cách sống yên phận, để nó lớn lên thành một đứa trẻ hiếu thuận có lương tâm là đủ rồi, sau này lớn lên cưới vợ sinh con cũng không xa rời chúng ta, người một nhà rảnh rỗi thì có thể tụ tập, không tốt hơn so với việc xưng hùng võ lâm, rong ruổi giữa triều đình và dân gian? Ta thấy Kỳ nhi cũng là một người không có chí lớn, làm sao lại phải ép nó lập chí cao xa? Ngươi nhìn thử mấy kẻ thành danh trong giang hồ này đi, nào có được một ngày tiêu diêu tự tại như chúng ta?”

Lời nói ra khiến Dịch Trường Ca gật đầu không ngừng, xấu hổ mỉm cười. Y vốn là tướng mạo bất phàm, cứ như vậy rũ đôi mắt xuống, trái lại hiện ra mấy phần nhu hòa mỹ lệ thường ngày không thấy làm Trầm Mặc Sơn tâm động không ngớt, lập tức ôm chặt lấy y, hai tay xấu xa bắt đầu lộn xộn.

Chờ đến khi vói vào vạt áo, xoa bóp một mảnh da thịt trơn nhẵn, Trầm Mặc Sơn càng thêm khó kiểm soát, hai ngón tay cầm lấy viên khỏa ngọc trước ngực Trường Ca, nhẹ nhàng vê nặn, thành công cảm giác hô hấp của người trong lòng trở nên thô đục, thân thể mềm nhuyễn xuống, rên rỉ thành tiếng cực kỳ mị hoặc.

Trầm Mặc Sơn chỉ cảm thấy có một luồng nhiệt tuôn xuống dưới bụng, không hề nghĩ ngợi, liền áp người xuống dưới thân, vén y bào lên, hôn mút lấy ngạnh quả sáng bóng đỏ tươi giống như viên san hô kia.

Dịch Trường Ca thở dốc, lúc Trầm Mặc Sơn mút thêm lần nữa thì ngửa đầu khẽ kêu “a” một tiếng, Trầm Mặc Sơn bị y khiêu khích đến độ trong lòng giống như có lửa thiêu đốt, tay không ngừng hạ xuống, vội vàng tháo dây lưng của y ra, muốn sờ soạng vào giữa hai chân.

“Dừng tay,” Dịch Trường Ca mềm nhuyễn nói: “Ngươi, ngươi tối qua mới làm qua, muốn, ta chết sao?”

Thanh âm rất nhẹ rất mềm, nhưng giống như một thùng nước đá, dội xuống người, lập tức khiến cho dục hỏa của Trầm Mặc Sơn chậm rãi mất đi.

Không có cách nào, đây là chuyện nghiêm trọng.

Thời gian hai người họ ở chung cũng không ngắn, từ lúc nếm qua cho tới nay, Trầm Mặc Sơn ăn hoài thành nghiện, càng ngày càng không thể kiềm chế. Chỉ là thân thể Dịch Trường Ca bị thương tổn đến tận gốc rễ, trong chuyện phòng the phải thật sự cẩn thận. Mà Trầm Mặc Sơn hết lần này tới lần khác ở phương diện này lại có thiên phú dị bẩm, mỗi lần chỉ làm một hồi, liền có thể lăn tới lăn lui Trường Ca đến chết đi sống lại. Làm một lần, trái lại giống như bị bệnh một lần, mỗi lần đều phải mặt dày nghe Lật Đình nói dông dài chỉ trích.

Thời gian đã lâu, Trầm Mặc Sơn không được tận hứng, Trường Ca cũng bất an trong lòng, y cho dù đã buông xuống tâm tư bị vứt bỏ, nhưng những thương tổn kia đều ăn sâu vào xương tủy, không cách nào bứt rễ. Bất an cùng sợ hãi, hoài nghi cùng nhạy cảm trước sau quấn lấy nam nhân này, cho dù Trầm Mặc Sơn đối xử với y rất tốt, mỗi ngày đều thề thề thốt thốt, nhưng Dịch Trường Ca cũng chỉ có thể tin được ba phần. Cứ như vậy, trở ngại trong chuyện phòng the, liền trở thành vấn đề lớn nhất của hai người, mặc dù Dịch Trường Ca không để ý đến sức khỏe của mình, nhưng Trầm Mặc Sơn cũng không thể không quan tâm đến tâm can bảo bối của hắn. Hắn nghĩ đi nghĩ lại cũng không ra cách gì, đột nhiên nhớ tới trưởng bối Công tử gia nhà mình, không phải từ trước đến giờ cũng ốm đau đến độ uống thuốc như cơm bữa, Bạch Tích Hạo bạn đời của Công tử gia khuôn mặt lộ ra bộ dáng cẩu mà nhìn người, khi lột y phục xuống không phải chính là một tên cầm thú hay sao? Nhớ đến năm đó, họ Bạch nếu như không phải thấy sắc nảy lòng tham, bị Công tử gia mê hoặc đến độ mê muội, thì làm sao làm ra nhiều việc ngu ngốc đến như vậy? Trầm Mặc Sơn không tin, kẻ háo sắc như Bạch Tích Hạo, cả ngày cùng với đệ nhất mỹ nhân Thiên Khải triều năm đó, lại có thể khắc chế bản tính, cố nén dục vọng? Mà nhiều năm như vậy, thân thể của Công tử gia cũng không thấy bị Bách Tích Hạo lăn qua lăn lại tới sinh bệnh.

Có thể thấy, lão tiểu tử nhất định là cất giấu bài thuốc bí truyền gì đó mà người ngoài không biết.

Nhưng Bạch Tích Hạo là kẻ đối địch lâu năm của Trầm Mặc Sơn, từ nhỏ làm mấy chuyện ngáng chân trêu đùa bắt nạt vân vân nhiều vô số kể, bây giờ kêu hắn làm sao hạ mình thỉnh giáo vấn đề riêng tư này đây? Hắn không có cách, không có can đảm hỏi trực tiếp Công tử gia, đành phải vòng vo hỏi Bảo thúc, nghĩ Bảo thúc cũng được xem như đệ tử thân truyền của lão Bạch, bản lĩnh cho dù không bằng, nhưng cũng là đại phu, chắc hẳn sẽ biết một vài manh mối. Nào biết hắn chỉ là mơ hồ theo Từ Đạt Thăng nói chuyện dân gian, vậy mà lại khiến cho một người luôn hòa nhã thân tình như Bảo thúc nghiêm túc viết một bức thư dài, trong thư trách cứ đầu óc hắn tràn đầy ý nghĩ gian tà, không quan tâm đến tình hình sức khỏe của bạn đời, là loại người không xứng làm phu quân, còn nói là nếu như lại có suy nghĩ vớ vẩn nữa, Bảo thúc nhất định sẽ tự thân ra mặt, khuyên nhủ Dịch Trường Ca rời đi, sớm tránh khỏi tình huống bị thương vân vân.

Xem xong khiến Trầm Mặc Sơn suýt nữa hộc máu, trực tiếp vỗ đùi mắng nhị thúc nhà mình vô dụng.

Thế nên, đành phải tự mình âm thầm điều tra nghe ngóng, tìm mấy phương thuốc cổ truyền dân gian nọ, chỉ là lúc nhỏ đã quá quen thuộc với vị thần y trăm năm khó gặp kia, bây giờ làm sao có thể đặt mấy phương thuốc tạp nham kia vào trong mắt?

Không còn cách nào khác, đành phải tự ủy khuất chính mình vậy.

Trầm Mặc Sơn vẫn chưa bỏ cuộc mà vươn tay ra, giúp Trường Ca chỉnh lại y phục, ngẫm lại thực không cam lòng, lại chuyển qua hung hăng hôn lên mặt y vài cái, lúc này mới hỏi: “Tiểu hầu nhi vẫn còn nghịch nước một hồi nữa, không bằng ta ôm ngươi xuống đó hít thở không khí?”

Trường Ca gật đầu, tự mình vươn tay ra khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng, Trầm Mặc Sơn đưa tay qua giúp y buộc dây lưng, nhảy xuống xe trước, rồi cẩn thận ôm y ra khỏi xe, Trường Ca hơi giãy dụa, nói: “Ta tự mình đứng được.”

Trầm Mặc Sơn đặt y xuống đất, nhưng lại ôm chắc lấy eo y, để y nửa dựa vào trên người mình. Ánh nắng ấm áp, chiếu lên trên người, có cảm giác khiến người ta muốn say. Cách đó không xa là tiểu Kỳ nhi đang nhảy nhót trên một tảng đá, nhìn thấy cha, bàn tay nhỏ bé liền giơ lên thật cao, cao hứng bừng bừng hô: “Cha, cha nhìn nè, cha, Chiêu Tài ca ca bắt cá đó.”

Trường Ca cười lên, cất cao giọng nói: “Biết rồi, con tự mình cẩn thận một chút, rơi xuống nước cũng không được khóc đâu đấy.”

Kỳ nhi bĩu môi: “Con mới không, cha cha nhìn con nè, con chạy đến đó nha.”

Nó nói rồi làm liền, thật sự tung đôi chân ngắn nhỏ từ trên tảng đá không lớn lắm chạy qua, Trường Ca bị dọa một trận, vội kêu: “Dừng lại, cẩn thận…”

Lời còn chưa dứt, tiểu Kỳ nhi đã trượt chân, cả người sắp ngã vào trong nước, may mà Tiến Bảo ở một bên nhanh tay lẹ mắt, thân thủ không tồi, cánh tay dài chụp lấy, ôm chắc lấy tiểu Kỳ nhi vào trước ngực.

Đứa nhỏ bị dọa sợ, lúc này mới ôm cổ của người lớn oa oa khóc to.

Trường Ca trái lại thả lỏng một hơi, thấy con trai khóc nước mắt nước mũi giàn dụa, trong lòng mềm nhũn, vội nhấc chân đi đến bên kia, Tiến Bảo ở đó cũng ôm lấy Kỳ nhi rời khỏi mép nước, giao Kỳ nhi vào trong tay Trường Ca.

Tiểu Kỳ nhi liền chui vào trong lòng cha nó lớn tiếng khóc, Trường Ca vội vàng ôn nhu dỗ dành, nào biết càng dỗ thì nó càng hăng, khóc nháo không yên. Lúc này Trầm Mặc Sơn liền nghiêm khắc nói: “Khóc cái rắm, nam tử hán đại trượng phu, đầu có thể rơi máu có thể chảy, duy chỉ có thứ nước mắt này không phải muốn chảy thì chảy đâu, đứng thẳng lên cho lão tử, muốn trốn trong lòng cha ngươi cả đời sao?”

Tiểu Kỳ nhi trời sinh mềm nắn rắn buông, nghe thấy như vậy, sụt sịt ngừng khóc, giấu thân mình trong lòng Trường Ca, rụt rè lén nhìn Trầm Mặc Sơn.

Trầm Mặc Sơn vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng nói: “Bản thân ngươi không ngoan mà còn cáu kỉnh, chuyện người lớn kêu ngươi đừng làm thì ngươi khăng khăng muốn làm, vậy thì xảy ra nguy hiểm cũng phải tự mình ngươi gánh chịu, hơn nữa không phải là vẫn chưa rớt xuống sao? Khóc cái gì?”

Trường Ca thấy bộ dáng đứa nhỏ vừa ủy khuất vừa sợ sệt, vội giảng hòa: “Được rồi được rồi, nó vừa rồi không chú ý, bị dọa nên mới khóc, không phải là tiểu Kỳ nhi anh dũng nhất sao, đúng không nào?”

“Dạ!” Trên khuôn mặt tròn tròn của tiểu Kỳ nhi vẫn còn đọng nước mắt, nhưng vẫn nặng nề gật đầu.

“Ngươi xem, nó biết rồi.” Trường Ca cười sờ đầu con trai, nói với Trầm Mặc Sơn: “Hài tử biết sai là được rồi, khi không sao phải làm kẻ xấu?”

Trầm Mặc Sơn lúc này sắc mặt mới dịu lại, vẫy tay kêu tiểu Kỳ nhi qua, nói: “Có muốn học võ công để không bị té trên đá không?”

Tiểu Kỳ nhi gật đầu nói: “Muốn.”

“Vậy để Tiến Bảo ca ca dạy ngươi, chỉ là hắn vừa mới cứu ngươi, ngươi nên làm như thế nào?” Trầm Mặc Sơn cúi đầu nhìn nó.

Tiểu Kỳ nhi ngẫm nghĩ, đi qua khom mình hành lễ với Tiến Bảo: “Cảm ơn Tiến Bảo ca ca.”

Tiến Bảo tính tình thẹn thùng hơn Chiêu Tài rất nhiều, lúc này đỏ mặt xua tay nói: “Tiểu thiếu gia sao lại như vậy, không thì tiểu nhân sẽ giảm thọ mất.”

“Được rồi, ngươi cứ nhận đi.” Trầm Mặc Sơn khua khua tay, nói: “Lúc còn nhỏ nếu không biết cách cám ơn, thì sau này sẽ không có cách nào dạy dỗ.”

“Vâng, gia.” Tiến Bảo lúc này mới chắp tay, trịnh trọng nói với tiểu Kỳ nhi: “Tiểu thiếu gia khách khí rồi.”

Tiểu Kỳ nhi không biết sau đó nên làm thế nào cho phải, gãi gãi đầu, quay đầu qua nhìn Trường Ca.

Trường Ca bật cười, đi qua sờ đầu nó, thấp giọng nói: “Con nên nói, Kỳ nhi sau này sẽ làm bảo bối ngoan, sẽ không gây thêm phiền phức cho ca ca, cũng không để cha phải lo lắng.”

Tiểu Kỳ nhi thanh âm trẻ con nói: “Kỳ nhi sau này sẽ làm bảo bối ngoan, sẽ không gây thêm phiền phức cho ca ca, cũng không để phụ thân phải lo lắng.”

“Ngoan lắm.” Trường Ca vui vẻ khen nó một câu.

Hài tử lúc này lại đỏ mặt, chui vào trong lòng phụ thân, không chịu lộ mặt ra.

Đúng lúc này, đột nhiên truyền đến một hồi tiếng xe ngựa, mọi người theo tiếng động nhìn lại, thì thấy ở trên đường đằng kia có một đoàn người ngựa đang từ từ đi đến, cứ bốn con ngựa thì kéo một chiếc xe, trên xe chất lên hàng đống đá, người đánh xe không ngừng quát to đánh ngựa, bên cạnh còn có không ít nha dịch, thắt lưng đeo đao, cưỡi ngựa, uy phong lẫm liệt hộ tống đống đá này.

“Mấy tên phía trước, mắt cẩu nhà ngươi mù rồi à? Mau nhường đường!” Một gã nha dịch đi đằng trước vênh váo tự đắc quát mắng.

Tiến Bảo chau mày, nhìn về phía Trầm Mặc Sơn, Trầm Mặc Sơn khà khà cười lạnh, nói: “Nhường đi.”

Tiến Bảo kéo xe ngựa của bọn họ đến bên đường, nhường đường đi, mấy nha dịch không ngừng quát mắng: “Nhanh lên, nếu chậm một chút nữa, cẩn thận cái roi trong tay gia!”

Trầm Mặc Sơn cũng không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn bọn chúng đánh xe đi qua, đám người này không ngừng hét ra lệnh, mắt thấy sắp sửa đi qua, thì có một người quay đầu, mắt nhìn Dịch Trường Ca, con ngươi ngay lập tức trợn ra, tấm tắc nói: “Ô, đại mỹ nhân từ đâu đến này, hẳn là tiểu nương tử nhà ai nữ giả nam trang.”

Khuôn mặt Dịch Trường Ca tràn đầy vẻ không kiên nhẫn, quay đầu đi, không để ý tới bọn chúng.

Đám nha dịch kia thường ngày làm mưa làm gió đã quen, mặc dù không đến mức giữa ban ngày ban mặt vi phạm pháp lệnh, nhưng lại ăn nói thiếu suy nghĩ, một người rêu rao như thế, những người còn lại đều nhìn qua, từng người mê đắm nhìn chằm chằm Dịch Trường Ca, mỗi người một câu nói: “Không giống nữ nha, nhìn đi, ta thấy lại giống tướng công trong tướng công quán…” (Tướng công ở đây nghĩa là nam kỹ)

“Thật sự không giống nữ, bộ dạng các cô nương làm sao sống nổi a?”

“Là nam hay nữ, cởi quần ra nhìn không phải sẽ biết à?”

“Chậc chậc, làn da này, cái miệng nhỏ nhắn này, làm khó hắn lớn lên như thế nào nhỉ, ai u, hắn trừng ta, ánh mắt này thế nhưng thật câu hồn nha, ha ha ha.”

“Nhìn thấy dáng vẻ mất hồn này, chắc hẳn mùi vị cũng không tệ đâu.”

Cả bọn nha dịch từng kẻ ha ha cười lớn, lời lẽ bẩn thỉu không dứt bên tai. Trầm Mặc Sơn cười cười, nói: “Vạn Quán, Đa Tiền, giải quyết mấy tên vương bát đản miệng đầy phân này cho ta, tránh để Dịch công tử nghe thấy trong lòng khó chịu.”

Vạn Quán cùng Đa Tiền lĩnh mệnh, thi triển khinh công nhào qua. Bốn gã thị vệ hầu cận này của Trầm Mặc Sơn, mỗi người từ nhỏ đã theo hắn luyện võ, bản thân Trầm Mặc Sơn là kỳ tài võ thuật, dù không phải thuộc loại quá ngu ngốc, nhưng bốn người này lúc nhỏ không ít lần vì học chiêu thức không tốt mà bị phạt. Dần dà, trái lại từng người luyện đến thân thủ bất phàm, mang theo ra ngoài cũng không làm Trầm gia mất mặt.

Bọn hắn tuy chỉ có hai người, nhưng đối phó với đám nha dịch châu phủ này lại dễ như trở bàn tay, chỉ nghe thấy tiếng chửi bới đánh nhau không ngớt, trong chốc lát, đã bắt toàn bộ mười hai tên nha dịch xuống ngựa, từng người bị điểm huyệt liền gân cổ lên quát mắng. Trầm Mặc Sơn ngại ồn, nói: “Tiến Bảo, xếp mấy con ngựa này lại, quất roi sau mông ngựa, giẫm chết cái đám cẩu này cho ta.”

Giọng hắn như tiếng chuông, ngay lập tức khiến từng người trên đất nghe rất rõ ràng. Bọn chúng lúc đầu còn phát ra thanh âm khiêu khích, đến lúc thật sự thấy rõ Tiến Bảo dắt mấy con ngựa qua, ai nấy liền bị dọa đến độ mặt tái mét. Trầm Mặc Sơn khinh miệt nhìn bọn chúng một cái, nói: “Cái loại người vô dụng này, lưu lại cũng lãng phí bổng lộc, không bằng giẫm chết sạch hết đi.”

Đám nha dịch khóc cha gọi mẹ, vang lên thanh âm cầu xin tha thứ, Trường Ca nghe đến độ phiền toái, nói: “Thôi bỏ đi.”

“Được, đều qua đây dập đầu nhận tội, ta sẽ cân nhắc đến chuyện thả người.” Trầm Mặc Sơn nói.

Đa Tiền cùng Vạn Quán giải huyệt đạo của bọn chúng, mười hai tên nha dịch mặt đầy căm phẫn, nhưng không thể không nối đuôi nhau đi đến, muốn dập đầu với Dịch Trường Ca. Dịch Trường Ca chỉ cảm thấy buồn cười, khua tay nói: “Thôi đi, một bá tánh như ta, làm sao nhận được.”

“Ngươi không nhận? Vậy đám người kia vẫn là phải chết,” Trầm Mặc Sơn cao giọng nói: “Dắt ngựa qua đây, giẫm lên bọn chúng, giẫm cho đến khi công tử hết giận mới thôi.”

Đám nha dịch kia bị dọa hai chân mềm nhũn, vội vã quỳ xuống, kêu loạn lên cái gì mà “Đại vương tha mạng”.

“Được rồi được rồi,” Dịch Trường Ca cười khổ nói: “Đừng dập đầu nữa, chuyện hôm nay liền bỏ qua đi, chỉ có một chuyện, các ngươi vận chuyển những tảng đá này làm gì?”

Một gã nha dịch kinh ngạc nói: “Đây… đây là đá dựng núi a.”

“Hả? Đây chính là đá dựng núi có giá không nhỏ trong kinh thành?” Trầm Mặc Sơn hưng phấn đi qua, nói: “Loại đá này vận chuyển đến kinh thành, lớn thì giá trị lên đến trăm lượng vàng, nhỏ thì giá trị trăm đồng, đều là do các ngươi vận chuyển?”

“Đúng… đúng vậy.” Nha dịch kia lo lắng bất an đáp.

“Trầm bá bá, vì sao phải vận chuyện đá đến kinh thành? Ở chỗ kinh thành không có đá sao?” Tiểu Kỳ nhi hiếu kì hỏi.

“Không phải là không có đá, là không có loại đá này. Về phần có lợi ích gì, bên cạnh ao nước dựng một khối, giữa vườn hoa dựng một khối, trong sân dựng một khối, có thể khiến mọi người cảm thấy đẹp chăng.” Trầm Mặc Sơn cười hì hì đáp.

“Thật kỳ quái nha, tảng đá cũng không phải hoa hồ điệp, cũng có thể xem là đẹp sao?” Tiểu Kỳ nhi không lâu trước đó đi theo phụ thân đã thấy được rất nhiều hoa hồ điệp ở Nam Cương, chỉ cảm thấy trên đời này không có gì đẹp bằng, bây giờ làm sao cũng không hiểu, vì sao một tảng đá cũng có thể xưng là đẹp, liền nghi hoặc nhìn phụ thân.

Trường Ca lại ngây người sững sờ, trong mắt hiện lên hồi ức xa xưa, cùng ưu thương phủ đầy, Trầm Mặc Sơn thấy bất thường, vội sải bước qua, một tay nắm chặt tay y, nhưng lại cảm giác bàn tay lạnh lẽo, không kìm được lo lắng nói: “Tiểu Hoàng, sao vậy?”

Trường Ca không để ý đến hắn, lại nhìn nha dịch kia, hỏi: “Ở đây, là khu vực sản xuất đá xây núi?”

“Đúng… đúng vậy.”

“Vậy xin hỏi, thôn Minh Hiệp ở gần đây?”

“Ở… dưới trấn Quan Đường, cách khoảng chừng một hai ngày đi đường.”

“Một hai ngày thôi a.” Trường Ca thì thào khẽ nói, bỗng nhiên mơ hồ cười, nói với Trầm Mặc Sơn: “Ta… ta nhớ… thôn nơi ta từng sống lúc nhỏ cách đây không xa.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3