Trường Ninh Tướng Quân - Chương 62
Trường Ninh Tướng Quân
Chương 62
*) uống mã: cho ngựa uống, thường dùng trong thời chiến
Thúc Thận Huy nhìn qua, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, nhận lấy quay vào, đến cạnh bàn thắp nến, mở thư.
Y liếc mắt rất nhanh qua tấu thư, vẻ mặt bình tĩnh.
Sí Thư không chết, khuấy động tám bộ. Dù đột ngột nhưng cũng không tính là bất ngờ gì lớn.
Về phần Khương Tổ Vọng, hắn tại nhận được Đại Hách Vương cầu cứu về sau, lập tức phái binh gấp rút tiếp viện, cái này cũng phù hợp Thúc Thận Huy mong muốn.
Trước đây sở dĩ y đặt toàn bộ binh quyền trên mặt đất vào tay Khương Tổ Vọng, ngoài ý biểu lộ chuyện thông gia có qua có lại với Khương Tổ Vọng còn là cân nhắc khả năng Bắc Địch sẽ nổi dậy trước khi Đại Ngụy xuất quan.
Quân tình như lửa cháy. Cho Khương Tổ Vọng càng nhiều binh quyền chính là vì có thể để ông phản ứng tức khắc, phòng khả năng trễ nãi quân cơ nếu tin tức chuyền đi chuyền về.
Nhưng đọc đến kế tiếp, y đột nhiên sững lại, tim đập cuồng loạn.
Dường như y có phần không dám tin vào mắt mình. Y đăm đăm nhìn đoạn cuối, từ đáy mắt nhanh chóng dấy lên vẻ lo lắng.
Đêm đó sau khi nói chuyện với Khương Hàm Nguyên trên giường, sau khi rõ ràng cùng chung tâm nguyện đã phái người dùng danh nghĩa triều đình đưa binh phù và sắc lệnh đi.
Dù lúc ấy y không nói rõ, song y tin tưởng, trong lòng Khương Tổ Vọng nhất định đã nắm chắc.
Nếu ông ấy đã gả con cho mình, như vậy, dù mình thả nàng ấy về quân doanh, có chuyện nguy hiểm Khương Tổ Vọng hẳn cũng không phái nàng đi làm.
Điểm này, y cho rằng căn bản không cần nói rõ.
Với kinh nghiệm lão luyện của Khương Tổ Vọng sao có thể không rõ?
Thúc Thận Huy tuyệt đối không ngờ rằng, Khương Tổ Vọng dám làm việc kiểu này!
Nhìn ngày lạc khoản trên tấu, hẳn là ngày nàng về Nhạn Môn không bao lâu.
Nàng ấy vừa mới về, trước đó còn bị tức giận tranh chấp một bữa với mình, e là tâm tình và mỏi mệt đi đường còn chưa hồi phục thì Khương Tổ Vọng đã lập tức phái nàng đi chuyến xâm nhập vào vùng đất nguy hiểm của người Địch!
Cứ cho là chính nàng yêu cầu đi, chả lẽ Khương Tổ Vọng không cự tuyệt sao?
Ông ấy là Đại tướng quân. Nếu ông không hé miệng, con gái ông ấy có quật cường cỡ gì cũng không thể tự ý lĩnh phù lên đường.
Thúc Thận Huy giận điên, hận quan ải cách trở mình không cách nào chắp cánh bay, ném tấu chương cái cạch, nhìn ra ngoài, nghiêm nghị quát: “Lưu Hướng!”
Thư do Nhạn Môn đưa tới khẩn cấp, là chỗ Lưu Hướng xuất thân, có phần nhớ nhung trong lòng nên mới mình tự mình đưa vào, sau khi Nhiếp Chính Vương nhận lấy ông cũng chưa lập tức rời đi, đang đứng bên cạnh chờ. Đột nhiên nghe Nhiếp Chính Vương triệu hồi, giọng giận dữ, lòng nhảy lộp độp, lập tức bước vội đẩy cửa vào.
“Điện hạ có gì sai bảo?”
“Lập tức điều tám trăm dặm khẩn cấp cho ta! Truyền lời ta đến Nhạn Môn! Bảo Khương Tổ Vọng —— ” Y chợt khựng lại.
Lưu Hướng chờ giây lát, thấy y đứng im không nhúc nhích, mắt nhìn chằm chằm tấu chương không biết về thứ gì trên bàn, sắc mặt rất khó coi, càng thêm lo lắng cho Khương Tổ Vọng.
Phải biết, tám trăm dặm khẩn cấp chỉ giới hạn khi có quân tình đột phát hoặc tin tức trọng đại không kém mới dùng cách đưa tin này.
Thấy biểu cảm của Nhiếp Chính Vương, hình như không phải quân tình – điểm này Lưu Hướng rất chắc chắn. Dù có quân tình bao lớn, dù hiện giờ Bắc Địch cho đại binh tiếp cận đánh Nhạn Môn, ông thấy Nhiếp Chính Vương cũng sẽ không lộ dáng vẻ khó coi thế này. Lưu Hướng không nén được nghi ngờ, phải chăng Khương Tổ Vọng đã gửi tin gì vô cùng đắc tội Nhiếp Chính Vương.
Lưu Hướng nín thở đợi chốc lát, thử thăm dò: “Điện hạ, Khương đại tướng quân sao rồi?” Hỏi xong, thấy y vẫn không phản ứng, Lưu Hướng không dám nói tiếp. Lát sau, cuối cùng thấy y nhấc tay phủi mình đi.
Lưu Hướng biết ý. Đành nén nỗi nghi ngờ bất an trong lòng, cúi đầu lui ra.
Thúc Thận Huy chậm rãi ngồi xuống, nhìn đoạn cuối của thư tấu, mắt cứng đờ, người không nhúc nhích.
Sau cơn tức điên sôi sục, y chợt tỉnh ngộ.
Dẫu giờ này nàng chưa xuất phát, cũng không ai có thể ngăn cản được nàng. Nếu nàng thật sự là người thích hợp nhất được chọn. Khương Tổ Vọng cũng không được.
Về phần mình…
Về công, y là Nhiếp Chính Vương.
Về tư…
Y nào có tư cách? Một người vừa mới trở mặt với nàng cách đây không lâu, e là nàng sau khi về lại Nhạn Môn luôn tâm tâm niệm niệm của mình, như cá gặp nước, quẳng y ra sau đầu từ khi nào.
Y đè cảm giác chua xót chợt mãnh liệt dâng trong lòng, chậm rãi đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, đứng yên thật lâu.
Đêm nay y về lại chỗ này, ngoài hành cung kia, trăng như mày ngài, phồn hoa phấp phới, thoang thoảng có tiếng hát êm tai bay trên bờ hồ.
Còn nàng.
Nàng đang ở nơi nào cho ngựa uống? Ở chỗ nào rút đao?
Phía Bắc mấy ngàn dặm xa, đồi cát vùng bỏ hoang, núi cao không trăng. Khương Hàm Nguyên và hai ngàn khinh kỵ của cô đã vào đất U Châu, đang dọc theo đường tắt trường thành, mượn bóng đêm che chắn, trong vùng hoang dã trong núi tiến từ Nam ra Bắc, phi như bay.
Ra khỏi Cao Liễu Tắc, vượt qua một đoạn gọi là biên giới khu vực xong, ngày hôm sau, Khương Hàm Nguyên và người mình sẽ hoàn toàn tiến vào đất địch.
Giữa dãy núi chập trùng hùng vĩ, hoang dã trải ra bát ngát, đồng cỏ xinh đẹp, thành trì điểm điểm rải rác như sông sao. Vốn là vùng đất Tấn, vài chục năm trước đã bị người Địch dần dần từng bước xâm chiếm, cuối cùng biên giới đẩy mãi xuống Nam đến giờ là tuyến Nhạn Môn.
Sau khi chiếm cứ môn hộ Bắc Trung Nguyên, bức tường thật dài bắt nguồn từ nướcTriệu và nước Yến cổ xưa đứng sừng sững vùng đất Bắc từng chứng kiến biết bao gió lửa, đối với người Địch mà nói, cũng hoàn toàn mất đi ý nghĩa. Mấy mươi năm qua cho đến nay, ngoại trừ số ít vài chỗ dùng làm Tắc điểm cần thiết, để truyền tin hay vật liệu, đoạn còn lại mặc cho bão cát ăn mòn, bức tường sụp nát.
Ngày xưa lang yên binh tường*, giờ đây biến thành vùng đất bỏ hoang sụt lở, nhưng cũng chính là chỗ che chắn cho Khương Hàm Nguyên hành quân dẫn đường.
(*) tường có binh canh phòng và khói báo hiệu
Đây là buổi tối thứ tám từ khi họ xuất phát.
Từ lúc vừa khởi hành, trên đường đều đi qua vùng đất hoang, phóng ngựa cả ngày cũng không thấy một bóng người. Tạo cơ hội cho họ nhanh chóng hành quân, mỗi ngày có thể đi ba trăm dặm. Nhưng bắt đầu từ hai hôm trước, căn cứ theo địa đồ, họ đã từ từ tiếp cận Nam Vương phủ U Châu ở quận Yến, quả nhiên, bất ngờ trên đường bắt đầu nhiều hơn.
Ngay tối hôm đó, lúc Khương Hàm Nguyên dẫn người dọc theo một đoạn tường hoang tiến lên đã nhận được cảnh báo của Trương Tuấn dò đường phía trước. Ở chỗ cách họ tầm chưa tới vài dặm xuất hiện một tiểu đội lính Địch mấy chục người đang đi từ hướng đối diện họ.
Lấy hai ngàn tinh kỵ đánh mấy chục người, dĩ nhiên không cần tốn nhiều sức. Nhưng toán người vẫn đang chuyển động gần Nam Vương phủ, tiêu diệt lính Địch không phải là mục đích trên đường của bọn họ, nếu có thể tránh được xung đột chính diện thì tuyệt đối cố hết sức phòng ngừa.
Khương Hàm Nguyên quyết định nhanh chóng, lệnh dừng hành động, thu gom toàn bộ, trấn an ngựa kề sát chân tường chờ đợi toán người kia đi qua. Ngay lúc hai bên gần nhau nhất chỉ còn cách có hai ba chục trượng, Khương Hàm Nguyên thậm chí nghe được tiếng đối phương ở cách lớp tường nói chuyện theo gió truyền đến.
Đấy hẳn là một tiểu đội tuần tra thường ngày, không hề cảm thấy rằng ngay dưới chân tường đổ nát cách chúng không xa là một đội quân hai ngàn người.
Sau trận chạm trán, Khương Hàm Nguyên lập tức điều chỉnh kế hoạch hành động. Đổi thành ban ngày ẩn nấp, ban đêm hành động.
Ngay ở phía Bắc cách quận Yến chưa tới vài trăm dặm, trên địa đồ biểu thị còn có một thành trì khác. Họ muốn xuyên qua giữa hai bên vào ban ngày là nguy hiểm quá lớn.
Đối với mệnh lệnh của cô, dưới trướng cho đến giờ đều tuyệt đối chấp hành. Ban ngày chia làm vài nhóm, lấy khoảng cách có thể liên hệ nhau, chia ra, nấp ở rừng, khe núi, cỏ hoang chờ tất cả có thể tìm được chỗ ẩn thân, đêm tối tập hợp tiếp tục đi. Cứ thế ngày nấp đêm ra kiên nhẫn tiến lên.
Dẫu làm vậy sẽ chậm thời gian đi đường nhưng nhanh chóng chứng minh cẩn thận như vậy là rất cần thiết. Hẳn là vì nguyên nhân phía Đại Hách giao chiến mà ở vùng này bắt đầu gặp được càng lúc càng nhiều người qua lại đưa tin và trinh sát trên đường. Có khi gặp cả vào ban đêm. May mà nhờ cẩn thận, đêm đó, sau khi đi suốt một đêm đến bình minh, cuối cùng họ đã bỏ lại khu vực nguy hiểm nhất lại sau lưng, vào ngày thứ chín lại tiến vào vùng đất hoang.
Lấy tốc độ này, nhưng nếu không có gì bất ngờ, ba ngày sau, họ sẽ đến An Long Tắc.
An Long Tắc trước đây là một điểm quan trọng được nước Tấn xây dựng để đề phòng Bắc Địch, cũng là nơi mà con đường hành quân phía Bắc của cô đến tám bộ buộc phải đi qua, là điểm không xác định lớn nhất trong kế hoạch của cô, nếu vượt qua không trở ngại thì buộc phải lấy được cửa ải. Quân Bắc Địch chạy tới tám bộ cũng phải ngang qua An Long Tắc, tất nhiên nơi đó sẽ có trú quân. Đoán chừng số lượng không quá nhiều nhưng cũng không thể bảo dễ như trở bàn tay.
Khương Hàm Nguyên cùng hai ngàn người dưới trướng đã chuẩn bị xong tư thế đánh một trận ác liệt. Trong điều kiện ấy, biện pháp tốt nhất dĩ nhiên là tấn công bất ngờ. Khương Hàm Nguyên cho mình thời gian ba ngày. Ba ngày nhất định phải lấy được. Kéo dài hơn thì chẳng những thành Phong Diệp có khả năng gặp nguy cấp, mà tiếp tế họ mang theo chuyến này cũng tiêu hao hết.
Chỉ cần thuận lợi qua An Long tắc, thành Phong Diệp của tám bộ, gần ngay trước mắt.
Đêm, đội quân khinh kỵ tiếp tục dọc theo đoạn trường thành đi về phía Đông, đến tầm giờ Hợi, thời tiết chợt đổi, bắt đầu mưa.
Đêm qua hành quân cả đêm, hôm nay chỉ được nghỉ ngơi nửa ngày, giờ không còn sớm, cả đám thấm mệt, vốn nên tìm chỗ nghỉ ngơi thì lại đột nhiên trời mưa. Nhưng quét mắt gần xa, chỉ thấy đất hoang trơ trọi, đất đá xếp chồng chất, cây cối thưa thớt, không có chỗ thích hợp tránh mưa qua đêm.
Mưa mỗi lúc một lớn, ngay sau đó, ai nấy từ đầu đến chân ướt đẫm, vó ngựa cũng bắt đầu trơn trượt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Trương Tuấn dẫn người thăm dò đã về, bảo đã xem xét gần đây đều không có chỗ thích hợp dừng chân tránh mưa.
“Thôi! Tướng quân không cần tìm nữa! Có tí mưa ấy xá là gì! Đi tiếp là được, đại đội chờ ở đây mưa cũng không khỏ đi!” Dương Hổ lau nước mưa trên mặt, lớn tiếng nói.
Đám còn lại cũng có ý đó, nhao nhao phụ họa.
Khương Hàm Nguyên đang trầm ngâm bỗng nhớ lại một điểm trên bản đồ. Cô hơi ngửa đầu nhìn đêm mưa tối đen trên đỉnh đầu, nói: “Theo hướng Tây Nam đi khoảng mười dặm có thể có một dịch binh* nước Tấn xưa kia, bố trí cho trú quân gần trường thành hẳn hiện giờ đã bỏ hoang. Mưa quá lớn, đường không xa, cứ qua đấy thử xem sao!”
(*) trạm dịch, trạm ngựa bố trí để dừng chân khi đưa thư
Cả đám thật ra đã mỏi mệt, chẳng qua ban nãy nghĩ không có chỗ nghỉ mới tiếp tục tiến lên. Giờ nữ tướng quân đã nói có thể có, cầu còn không được. Mệnh lệnh nhanh chóng truyền xuống, tướng sĩ cả đội đi theo Khương Hàm Nguyên tìm binh dịch. Sắp tới nơi, vẫn là Trương Tuấn dẫn thủ hạ đi trước dò đường.
Đám người bắt đầu cảm thấy người rét run, đợi một lát thấy Trương Tuấn phóng ngựa chạy về, hô: “Tướng quân! Phía trước đúng là có một binh dịch bỏ hoang, chỗ không nhỏ, mọi người chen chúc nhau có thể qua đêm. Sau đấy còn có cánh rừng, vừa vặn có thể cột ngựa!”
Khương Hàm Nguyên nghe vậy nhẹ thở phào, bọn Dương Hổ cũng vui ra mặt, cả đám phấn chấn tinh thần, tăng tốc chạy theo Trương Tuấn nhanh chóng đến binh dịch.
Đúng như lời Trương Tuấn, chỗ này rất lớn, vuông vức ngăn cách trước sau. Bốn phía ban đầu còn có tường bao nhưng vì lâu năm không được tu sửa, có mấy chỗ bị sụp đổ, bên trong mưa dột khắp nơi song dù sao cũng đỡ hơn dầm mưa trực tiếp bên ngoài nhiều.
Tướng sĩ bình thường được huấn luyện nghiêm chỉnh, đến nơi, bận rộn nhưng không loạn, tự sắp xếp ngựa phần mình, cho ngựa ăn no rồi mới đến chính mình.
Mỗi một người xuất chiến đều mang một túi hành lý tùy thân, bọc bằng vải dầu chống nước, trong có những vật thiết yếu như đá lửa, lương khô, quần áo, cột trên lưng ngựa mỗi người. Song đêm nay cũng không dám chắc độ an toàn, nên mỗi người đều chuẩn bị có thể rời đi trong thời gian ngắn nhất nếu cần, tại trong thời gian ngắn nhất đối khả năng đến dị thường làm ra nhanh nhất phản ứng cũng kịp thời rời đi, thứ như bọc hành lý vướng víu vầy, Khương Hàm Nguyên không cho phép đưa vào.
Khương Hàm Nguyên hạ lệnh, chỉ lấy lương khô binh khí không thể thiếu, còn lại tất cả để lại trên lưng ngựa. Sợ ánh lửa dẫn tới chuyện ngoài ý muốn, trừ đốt trong thời gian ngắn chiếu sáng, cũng không nhóm lửa. Vào trong, tự vắt nước trên y phục, ăn chút lương khô, lập tức tắt lửa, mỗi nhóm chừa lại người canh chừng, còn lại nằm ngay tại chỗ.
Khương Hàm Nguyên đã quen xử lý quần áo ướt trên người, ngay sau đó ngồi dựa vào một góc chính giữa. Dương Hổ nằm ngang ra đất cách cô mấy bước, xoay lưng lại về phía cô, dùng cơ thể mình chừa cho cô một chỗ trống trải. Phía bên kia, là mỗi một chiến hữu. Cả đám đi đường mệt mỏi, giờ được ngả vai, tất cả nhanh chóng lần lượt ngủ thiếp đi.
Cách qua đêm như này Khương Hàm Nguyên là nhìn lắm thành quen. Hiện giờ cô cũng cảm thấy mệt mỏi. Cô ngồi trong bóng đêm một lát, nghe tiếng ngáy binh sĩ bên tai, bèn nằm xuống nhanh chóng bảo mình chìm vào giấc ngủ.
Chú Phàn ra ngoài gác đêm, để cô nghỉ ngơi.
Cô khép mắt. Tiếng mưa rơi ngoài kia ào ào không dứt. Hoặc là thứ tương tự đêm mưa đã quấy rối tâm trí cô, trong phút chốc cô không cách nào ngủ được.
Cô buộc phải ngủ. Không ngủ, ngày mai sẽ không đủ sức tiếp tục hành quân.
Cô chầm chậm hít thở vài hơi.
Bên người, hai ngàn tướng sĩ gối giáo chờ sáng, bọn họ tin tưởng cô vô hạn, giao tính mạng mình cho cô.
Người trong thành Phong Diệp, giờ này cũng đang sôi sục chiến đấu, gấp rút trông mong viện quân Đại Ngụy đến.
Cô nhanh chóng xua tan tạp niệm trong đầu, tiếp tục nhắm mắt chốc lát, từ từ, cơn buồn ngủ như ý nguyện ập tới, ngủ thiếp đi.
Chừng nửa đêm, bỗng một tiếng còi thâm trầm mà xé tai vọng vào tai cô.
Đây là cảnh báo của gác đêm ngoài kia, nghĩa là có tình huống khẩn cấp.
Khương Hàm Nguyên choàng tỉnh, mở mắt. Dương Hổ dưới chân cô cũng nhanh chóng tỉnh lại, bật dậy, quát đồng đội trên đất: “Có biến! Tỉnh!”
Một binh sĩ trực đêm gấp gáp chạy vào, hô: “Tướng quân, phía đằng sau có một toán người ngựa đang tới, dường như là người Địch, bên ngoài trời mưa, chúng không đốt đèn, phát hiện trễ, đã cách không đến hai dặm! Xem có vẻ như là đội xe vận chuyển lương thảo, có lẽ cũng muốn qua đêm ở đây!”
Binh sĩ ngủ trong dịch đã toàn bộ tỉnh lại, xôn xao cầm đao. Khương Hàm Nguyên ra ngoài, trèo lên một đoạn tường bao bị sụp, nhìn ra hướng sáng sủa kia..
Trong màn mưa đêm tối, quả nhiên, có một đội nhìn như là đội xe đang đi tới phía này.
“Có nên lập tức rời đi không?” Phàn Kính hỏi nàng.
Nhóm người ngựa này nhìn tầm ba trăm người, đã cách rất gần.
Khương Hàm Nguyên cao cao đứng, ngóng nhìn bốn phía.
Chung quanh tất cả đều là vùng bỏ hoang, ngoại trừ cánh rừng không lớn xa xa kia, tầm mắt không gì che chắn, hai ngàn người dẫn ngựa, muốn cứ thế rời đi mà không bị đối phương phát hiện, nắm chắc không lớn.
“Không.” Cô từ đầu tường nhảy xuống.
“Tất cả lập tức xóa dấu vết của mình, rút lui vào trong rừng, đợi chúng thu xếp đâu vào đấy lại tìm cơ hội rời đi.” Phàn Kính truyền lệnh xuống. Binh sĩ nhanh chóng rời khỏi dịch binh, mượn mưa đêm che chắn, lặng lẽ không tiếng động tản vào cánh rừng, biến mất tăm tích.
Mấy ngày gần đây, người Địch và phản quân tám Bộ tạo thành liên quân tiến đánh thành Phong Diệp, tình hình trận chiến giằng co, hao tổn hẳn lớn hơn dự đoán, đây là một đội xe vận chuyển quân nhu sang bên đó, chủ yếu là cung tiễn. Vì gấp gáp, đội vận chuyển đã đi mấy ngày đêm liên tục, đêm nay gặp mưa đã rã rời không chịu nổi, biết gần đó có chỗ này bèn tạt qua.
Khương Hàm Nguyên nấp trong rừng, binh sĩ mai phục ngay phía sau. Cô chăm chú quan sát trước đó không xa.
Toán người kia đã đến gần dịch hoang, dưới chỉ huy của một Thiên phu trưởng, dừng một đội xe chuyên chở đồ quân nhu thật dài, ngay lập tức vài trăm người ào vào trong dịch, ngay sau đó, bên trong nhóm lửa, tiếng bước chân hỗn tạp qua lại, rõ ràng lọt vào tai.
Cô kiên nhẫn chờ đợi. Mưa nhỏ lại. Qua hai khắc, dịch bên trong động tĩnh dần dần biến mất, cuối cùng hoàn toàn yên tĩnh trở lại, người bên trong hẳn đã ngủ.
Lúc này, mưa cũng ngừng.
Khương Hàm Nguyên đợi tiếp hai khắc, ngó Trương Tuấn mai phục bên cạnh cô.
Trương Tuấn hiểu ý, ra khỏi chỗ ẩn nấp, lát sau, anh mò mẫm quay về, thấp giọng n: “Xác định bên ngoài chỉ có hai vệ binh, một trái một phải, canh giữ trước dịch. Số còn lại đều ở bên trong.”
Khương Hàm Nguyên triệu Dương Hổ cùng Thôi Lâu: “Đưa người đi xử lý.”
Hai người gật đầu, một đông một tây, vòng quanh tường bao bị sụp lặng lẽ lẻn đến hai bên trái phải phế dịch kia không còn cổng kia.
Trước cửa nhóm đống lửa lớn, hai binh sĩ người Địch to con ôm đao trong ngực, đứng trước hai đầu đài đất, đi tới đi lui.
Dương Hổ và Thôi Lâu nép vào hai bên tường, nhìn nhau, ra hiệu cùng hành động, đếm ba hơi, đến, hai người lập tức thả người ra như mãnh hổ, đánh hai thủ vệ phía phía trước.
Dương Hổ cầm một chuỷ thủ trong tay. Binh Địch chớ nói phản kháng, gần như là còn chưa kịp cảm thấy gì, yết hầu đã bị một lưỡi dao từ sau dò tới cắt đứt. Máu phụt ra. Gã kinh hãi, vô thức mở miệng định hô to, lại bị một bàn tay to khoẻ chặn mạnh, không phát ra được tí âm thanh gì.
Binh Địch rất khoẻ, còn sức giãy xoay định rút đao, sao rút nổi, giãy giụa rơi đao, Dương Hổ dùng một cước bắt lấy vỏ đao tránh rơi xuống đất phát ra động tĩnh, hai tay kẹp đầu binh Địch còn chưa có chết hẳn, phát lực đột ngột bẻ sang một bên.
Cùng với một tiếng xương sống gãy trầm đục phát ra từ trong da thịt, cổ tên lính Địch bị vặn gãy, tắt thở, người mềm nhũn ra đất.
Dương Hổ vừa thắng thế, lập tức kéo cả người lẫn đao ra sau đoạn tường cậu vừa nấp kia, đẩy thi thể vào góc tối. Quay lại nhìn đồng đội, thấy Thôi Lâu bên kia cũng xong việc, hai người ra hiệu rút lui, nhanh chóng xoay người.