Tu Chân Giả Tại Dị Thế - Chương 1031

Chương 1031: Cường giả tề tựu

- Vâng chủ nhân.

Thú Ma ngưng tụ một thủ ấn, nhẫn trữ vật quăng lên trên không trung, trong nháy mắt một tia sáng đã được bao trùm, hơn nghìn ma thú kia đã bị nhỏ đi thân hình cuối cùng chui vào trong nhẫn trữ vật không còn thấy đâu nữa.

Cảnh tượng này khiến cho Đại Song, Tiểu Song và Kim Cương khiếp sợ không thôi, vừa rồi Lang Lễ và Thú ma giao chiến bọn họ đã há hốc mồm rồi, bây giờ nhìn thấy thủ đoạn này, mới biết Thú ma cường hãn đến mức nào.

Mà lúc này Nhạc Thành cùng với Đại Song và Tiểu Song đều kinh ngạc, có thể đem hơn một nghìn ma thú cho vào nhẫn trữ vật vậy thì nhẫn trữ vật này tuyệt đối không phải là phàm vật.

- Kim Cương tộc trưởng, chúng ta đi trước, có duyên thì sẽ gặp lại.

Nhạc Thành xoay người nói với Kim Cương.

- Nhạc Thành huynh đệ, vậy mọi người đi thong thả.

Kim Cương tựa hồ vẫn chưa khôi phục tinh thần mà nói với Nhạc Thành.

Nhạc Thành biến đổi thủ ấn, Hạo Thiên Tháp xuất hiện trước mặt của hắn, trở về Nhạc gia vẫn phải mất thêm hai tháng nữa, trong khoảng thời gian này, mọi người dĩ nhiên là phải tu luyện ở trong Hạo Thiên Tháp.

Mà lúc này, Thú ma nhìn Hạo Thiên Tháp trước mặt của Nhạc Thành thì nghi ngờ sau đó sắc mặt đại biến.

- Hạo Thiên Tháp, đây chính là Hạo Thiên Tháp của Hạo Thiên đại đế.

Thú ma kinh ngạc mà nói.

- Không sai, đây chính là Hạo Thiên Tháp, ở trong Hạo Thiên Tháp tu luyện rồi trở về.

Nhạc Thành khẽ nói.

- Thì ra Hạo Thiên Tháp thật sự ở Huyền Thiên nội lục.

Thú ma khẽ nói, ban đầu hắn cũng nghe nios Hạo Thiên Tháp ở bên trong Huyền Thiên nội lục tuy nhiên không tìm ra, hiện tại cuối cùng cũng đã xuất hiện.

Tâm niệm của Nhạc Thành chuyển động, Hạo Thiên Tháp từ từ biến hóa, mọi người liền đi vào trong đó, Nhạc Thành bóp nát một cái ngọc giản, lập tức một không gian hiện ra.

Ở trong kết giới của Nhạc gia lúc này, có năm đạo thân ảnh nhảy ra, cầm đầu chính là Trần Vân lão tổ của Trần gia, mà sau lưng còn có Trần Bưu và ba người khác, đều là cường giả Đấu Thánh.

- Bái kiến chư vị đại nhân.

Trong đội hộ vệ Hoàng Long đã có mấy trăm người đi nghênh tiếp Trần gia.

- Không cần đa lễ, Vũ Văn gia và Tôn gia đã tới chưa?

Trần Vân cất tiếng hỏi.

- Bẩm đại nhân, Vũ Văn gia và Tôn gia hôm qua đã đến rồi.

Một đội trưởng của đội hộ vệ Hoàng Long lễ phép nói với Trần Vân.

- Đã đến rồi sao?

Trần Vân lẩm bẩm nói, thân ảnh sau đó liền đi về phía trước.

Ở trong đại sảnh của Nhạc gia, một đám cường giả Đấu Thánh đang ở trong đó, gồm có đại trưởng lão, nhị trưởng lão còn có tam trưởng lão nữa.

Lúc này trong đại sảnh của Nhạc gia có bảy tám chục người, trong đám bọn họ có Vũ Văn Lê, Tôn Dương.

- Các ngươi còn đến sớm hơn cả ta.

Thanh âm thánh thót của Trần Vân lão tổ vang lên ở bên trong đại sảnh, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt mọi người.

- Là tại ngươi tới chậm không phải chúng ta tới sớm.

Vũ Văn Lê nói với Trần Vân.

- Tên mập chết bằm kia, ngươi không biết rằng Trần gia chúng ta cách Nhạc gia xa hơn sao?

Trần Vân tức giận nhìn Vũ Văn Lê mà nói.

- Được rồi, mọi người mau ngồi xuống, chúng ta bắt đầu thương nghị chuyện đến bắc cực ma xuyên.

Nhạc Thiên lão tổ nói với Trần Vân và Vũ Văn Lê.

- Nhạc Thiên, hình như có người vẫn còn chưa tới thì phải?

Trần Vân khẽ mỉm cười nói với Nhạc Thiên.

- Tất cả mọi người đều đến đầy đủ rồi.

Nhạc Thiên lão tổ nhìn mọi người một cái sau đó liền nói:

- Nhạc Thành đi ma thú lãnh thổ, ta đoán rằng sẽ sớm trở lại, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng đi tới bắc cực ma xuyên.

- Ngươi còn giả bộ, ta hỏi ngươi, Hoàng Tôn muội muội vẫn còn chưa tới sao?

Trần Vân trừng mắt nhìn Nhạc Thiên lão tổ mà nói, quan hệ giữa Nhạc Thiên và Hoàng Tôn người của Tứ Đại Nhân Tộc đều rõ rang.

Đúng lúc này, sắc mặt của Nhạc Thiên lão tổ bỗng nhiên biến đổi, lão cất tiếng nói:

- Các ngươi ngồi xuống trước, ta đi đón người.

Nhạc Thiên lão tổ nói xong liền đứng dậy rời khỏi đại sảnh.

- Xem dáng vẻ của lão ta thì Hoàng Tôn có lẽ đã tới.

Tôn Dương mỉm cười nói.

- Đó là chắc chắn, chỉ có Hoàng Tôn ở bên ngoài thì hắn mới tự mình đi đón tiếp.

Vũ Văn Lê mỉm cười sau đó lại thở dài nói:

- Đáng tiếc lại khiến cho người khác ghen tị.

- Tên mập chết bằm kia, ngươi nói gì?

Trần Vân trợn mắt tức giận nhìn Vũ Văn Lê:

- Ta với Hoàng Tôn là tỉ muội, ghen tỵ cái gì, ngươi chỉ được cái nói mò.

- Ta đoán mò, ta đoán mò,chỉ là…

Vũ Văn Lê khẽ mỉm cười sau đó cũng không nói thêm gì nữa, nếu nói nữa thì không phải là chuyện đùa nữa.

Ở trong kết giới của Nhạc gia, một không gian thông đạo xuất hiện, mà lúc này một đạo thân ảnh xuất hiện, nhanh chóng chạy về phía Nhạc Thiên lão tổ.

- Bái kiến lão tổ.

Đám người thuộc đôi hộ vệ Hoàng Long thấy Nhạc Thiên lão tổ tới thì vội vàng kính sợ hành lễ.

- Các ngươi mau lui ra.

Nhạc Thiên lão tổ nói với đội hộ vệ hoàng long.

- Vâng.

Một người thuộc đội hộ vệ hoàng long mặc dù nghi hoặc trong lòng nhưng vẫn lui xuống.

Sau một lát, hai thân ảnh xuất hiện trong thông đạo, một người chính là Hoàng Tôn lão tổ của Thần Phượng Hoàng tộc, một người khác là trung niên phụ nhân, thực lực tam tinh Đấu Thánh.

Thần Phượng Hoàng tộc trải qua nội chiến, thực lực không cách nào so sánh với Tứ Đại Nhân Tộc.

- Mấy trăm năm trôi qua, nàng vẫn không có gì thay đổi.

Nhạc Thiên lão tổ nhìn Hoàng Tôn, trong mắt hiện ra một vẻ nhu tình.

- Ba trăm năm rồi chúng ta cũng đã già.

Nhìn Nhạc Thiên lão tổ trước mắt, khuôn mặt của Hoàng tôn lão tổ cũng hơi ửng đỏ.

- Đúng thế, đã ba trăm năm không gặp, nàng vẫn còn khỏe chứ?

Nhạc Thiên lão tổ khẽ nói.

- Vần còn khỏe, chuyện của huynh ta đã nghe Nhạc Thành nói, muội còn tưởng không còn gặp lại huynh, ai ngờ vẫn có thể gặp.

- Không chét được, ta làm sao có thể dễ chết như vậy.

- Huynh vẫn như vậy, vẫn thích cậy mạnh, đã mấy trăm tuổi rồi mà vẫn không thay đổi.

Hoàng Tôn nhìn Nhạc Thiên lão tổ, trên mặt hiện ra vẻ hồng nhuận.

- Cứ cho là như vậy đi, người đã già rồi.

Nhạc Thiên lão tổ nói.

- Bọn họ đã tới rồi chứ?

Hoàng Tôn nhìn Nhạc Thiên lão tổ rồi khẽ nói.

- Trúc Can và Bàn Tử bọn họ đã tới, đang ở ngoài đại sảnh.

Nhạc Thiên lão tổ trả lời.

- Chúng ta đi mau thôi.

Hoàng Tôn khẽ nói.

Ở trong đại sảnh của Nhạc gia, Trần Vân, Tôn Dương, Vũ Văn Lê ba người đang thao thao bất tuyệt cùng với Nhạc Tề, Nhạc Thái, Nhạc Giác giảng thuật lại chuyện ở Song Phong sơn mạch.

- Bàn Tử, Trúc Can, Vân tỷ, mọi người đang nói chuyện gì đó?

Đúng lúc này, Hoàng Tôn lão tổ đi vào chào mọi người.

- Hoàng Tôn muội muội, cuối cùng muội cũng đã tới, trải qua mấy trăm năm không gặp, muội càng ngày càng xinh đẹp.

Trần Vân mỉm cười nói.

- Vân tỷ, tỷ nói đùa rồi, muội không bảo dưỡng tốt được như tỷ.

Hoàng Tôn khẽ mỉm cười nói.

- Mọi người ngồi xuống đi, hiện tại tất cả đã đến đông đủ, chúng ta thương nghị chuyện tới bắc cực ma xuyên.

Sau một hồi hàn huyên, Nhạc Thiên lão tổ nói với mọi người.

- Nhạc Thiên, bắc cực ma xuyên chính là hang ổ của Hắc Ám Thần Điện, chúng ta mấy người đi xem ra không đủ.

Tôn Dương nói với Nhạc Thiên lão tổ.

- Hay là mỗi tộc chúng ta mang theo một nghìn cường giả Đấu Tôn, một đòn làm bị thương Hắc Ám Thần Điện.

Vũ Văn Lê cất tiếng nói.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3