Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Quyển 7 - Chương 25

Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ
Ân Tầm
www.gacsach.com

Quyển 7 - Chương 25: Tình thành tro tàn (3)

"Cái gì? Bé cưng, con nói lại lần nữa cho mẹ nghe xem, con muốn đám cưới với ai?"

Buổi chiều, mặt trời vẫn chiếu những tia nắng ấm áp xuống vạn vật. Trong căn biệt thự chợt vang lên tiếng kêu kinh ngạc của bà Sầm...

Hôm nay sau khi về nhà, Sầm Tử Tranh liền nói cho mẹ và em trai biết một tin bất ngờ đó chính là... hai ngày sau cô sẽ làm đám cưới với Khương Ngự Kình!

Nghe được tin này, bà Sầm vừa chấn động vừa hoang mang.

Em trai cô cũng đứng bật dậy, vẻ mặt khó hiểu nhìn chị mình, hỏi: "Chị bị bệnh đến hồ đồ rồi sao? Kết hôn với anh Quý Dương mới đúng chứ? Mẹ..."

Em trai nhìn cô sau đó nhìn về phía bà Sầm, giọng trấn an: "Mẹ đừng quá kích động như thế. Chắc là chị nói nhầm thôi, hoặc là chị ấy đang cãi nhau với anh Quý Dương, nói vậy để trút giận thôi!"

Nghe vậy, tâm tình khẩn trương của bà Sầm mới dần giãn ra nhưng lại nghe giọng nói kiên định của Sầm Tử Tranh: "Không đâu... những gì con nói đều là sự thật cả, hơn nữa, con cũng không phải cãi nhau với Cung Quý Dương!"

"Con..." Hơi thở của bà Sầm dần trở nên dồn dập.

"Chị... không có gì chứ?"

Em trai nghe vậy vẻ mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc, "Chị không phải thật sự muốn đám cưới với vị luật sư họ Khương đấy chứ? Chuyện này thật quá đột ngột..."

"Loạn rồi! Con đúng là đang làm loạn rồi. Mẹ hỏi con, Quý Dương có biết chuyện này không? Đang yên đang lành sao con lại quyết định như vậy chứ?"

Bà Sầm tức đến không nói được trọn câu, thay đổi lớn như vậy mà sao thái độ của con gái lại bình thản hệt như đang nói về chuyện của một người khác vậy?

Hai ngày trước, con gái và Quý Dương vẫn còn vui vẻ hòa thuận mà hôm nay sau khi trở về nhà lại báo cho bà biết là muốn kết hôn với một người đàn ông khác? Điều này bảo bà làm sao có thể chấp nhận được chứ?

"Mẹ..." Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng, cô mệt mỏi nói: "Con đã lớn như vậy rồi, con có bất cứ quyết định nào cũng đều đã suy nghĩ kỹ càng rồi, con làm đám cưới với Khương Ngự Kình không phải là chuyện đùa, cũng không phải là đang giận lẫy gì!"

"Bé cưng, nói cho mẹ nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì bằng không sao có thể vô duyên vô cớ mà con lại có quyết định kỳ lạ thế này?"

Đánh chết bà Sầm cũng không tin con gái mình cứ như vậy mà gả cho một người đàn ông khác. Theo như bà biết, Tử Tranh chỉ yêu duy nhất một người đàn ông, đó là Quý Dương.

Đang ngồi nơi sofa, Sầm Tử Tranh đứng dậy nhẹ giọng nói với mẹ mình: "Mẹ, thật sự là không có chuyện gì cả. Con muốn kết hôn với Khương Ngự Kình cũng là chuyện thật. Lần này con về chỉ là để thông báo với hai người một tiếng. Riêng tiền mua căn hộ này, toàn bộ con sẽ trả lại cho Cung Quý Dương. Về chuyện chuyển công tác của em trai, con sẽ tìm cơ hội để trả ơn cho anh ta. Sau này chúng ta sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với Cung Quý Dương nữa cả!"

"Chuyện... chuyện này..." Bà Sầm càng nghe càng hồ đồ.

"Được rồi, mẹ, cứ như vậy đi..."

Sầm Tử Tranh ngắt lời mẹ mình, cô cầm chiếc điện thoại nãy giờ vẫn reo không ngừng của mình, nhận cuộc gọi, nói qua loa vài câu sau đó nhìn bà Sầm: "Mẹ, con còn có chuyện phải xử lý, có gì đợi con về rồi nói sau nhé!"

Nói rồi cô cầm lấy túi xách, rời đi.

"Bé cưng... bé cưng à... nha đầu này, có phải muốn làm ta tức chết hay không chứ?" Bà Sầm đuổi theo con gái ra ngoài, vừa chạy vừa gọi.

"Mẹ à..."

Em trai của Sầm Tử Tranh vội chạy đến dìu bà, vẻ mặt ngưng trọng khuyên can: "Bỏ đi mẹ, dù sao chị cũng đã quyết định như vậy rồi, con nghĩ chúng ta có khuyên cũng không được đâu. Nói không chừng là giữa chị với anh Quý Dương thực sự đã xảy ra chuyện gì thì sao!"

"Không được, chuyện này mẹ không làm cho rõ ràng thì không được!" Bà Sầm nói một cách kiên quyết.

"Vậy mẹ định làm sao đây? Chị đã đi rồi, cho dù có đuổi theo kịp thì chưa chắc chị đã chịu nói cho chúng ta biết đâu!"

Bà Sầm suy nghĩ một lúc rồi thúc giục con trai: "Nhanh, đưa điện thoại của con cho mẹ!"

"Mẹ làm gì?" Vừa tò mò nhìn bà, em trai Sầm Tử Tranh vừa lấy điện thoại đưa cho mẹ.

"Mẹ muốn gọi điện cho Quý Dương, mẹ muốn hỏi nó xem chuyện là như thế nào!" Bà Sầm vừa nói vừa ấn phím...

"Mẹ, sao mẹ lại có số điện thoại của anh Quý Dương?"

"Con là đồ ngốc sao? Lần đầu tiên gặp mặt nó đã đưa danh thiếp cho mẹ còn gì. Tấm danh thiếp quý giá như vậy mẹ đương nhiên phải giữ cho thật kỹ rồi!"

Điện thoại reo vài hồi thì đầu bên kia đã nhận điện.

"Alo!" Giọng nói đầy từ tính vang lên, đích thực là giọng của Cung Quý Dương không sai.

Bà Sầm vừa nghe được giọng nói quen thuộc liền nói nhanh: "Quý Dương à, là bác gái đây!"

"Bác gái?" Rõ ràng đầu bên kia có chút bất ngờ, sau đó từ điện thoại vọng đến một tiếng cười khẽ: "Thật không ngờ bác lại gọi cho con. Tranh Tranh sao thế ạ? Giờ này chắc là cô ấy đang nghỉ trưa rồi!"

Chỉ vài câu nói ngắn ngủi bà đã biết Cung Quý Dương rất quan tâm đến Sầm Tử Tranh.

"Quý Dương à..."

Bà Sầm nghe vậy trên mặt vẻ khó hiểu càng rõ rệt, thế nào chứ... nó không biết quyết định của Tử Tranh sao?

"Bác gái, bác sao vậy? Có gì xin bác cứ nói!" Cung Quý Dương cực kỳ nhẫn nại hỏi.

Nghe mấy lời này, bà Sầm càng thêm tin tưởng, vấn đề xuất phát từ con gái mình.

"Quý Dương à, con nghe kỹ lời bác gái đây..."

Bà vội thuật lại cho Cung Quý Dương nghe những chuyện xảy ra gần đây.

***

Trong một quá cà phê, Sầm Tử Tranh chọn vị trí gần cửa sổ quen thuộc, cuôc điện thoại vừa rồi là của Tĩnh Nghiên gọi cho cô, xem ra Tĩnh Nghiên đã biết chuyện cô sắp gả cho anh trai của mình rồi.

Đang lúc chờ đợi thì điện thoại của Sầm Tử Tranh chợt reo lên, vừa nhìn vào cái tên hiện lên trên màn hình, lòng Sầm Tử Tranh liền trầm xuống...

"Alo!" Thầm thở dài một tiếng, cuối cùng cô vẫn nhận cuộc điện thoại.

"Sầm tiểu thư, tôi là mẹ của Quý Dương. Tôi muốn nhắc nhở cô một câu, hai ngày nữa Quý Dương sẽ về đến đây. Cô đã nghĩ ra phải làm thế nào chứ?" Giọng Trình Thiến Tây vẫn tao nhã ung dung như thường nhưng vẫn mang theo một tia đe dọa khiến người ta không rét mà run.

Lời của bà như một ngọn roi hung hăng quất vào trái tim đã mang đầy thương tích của Sầm Tử Tranh, khiến cho nỗi đau càng tăng thêm một bậc...

"Bà Cung, xin bà yên tâm. Tôi đã quyết định làm đám cưới với một người khác, như vậy chắc bà hài lòng rồi chứ?"

"Cô quả nhiên là biết giữ chữ tín. Hy vọng cô nói lời sẽ giữ lời, chuyện này tôi cũng không hy vọng Quý Dương sẽ biết, chắc cô hiểu rõ ý tôi chứ? Còn nữa, tôi biết hôm nay cô đã gửi thư từ chức đến Cung thị, làm tốt lắm! Cô yên tâm, thương hiệu Leila mà cô vất vả gây dựng nên tôi đảm bảo, trong vòng ba tháng nó sẽ trở thành một thương hiệu hàng xa xỉ nổi tiếng khắp toàn cầu!" Trình Thiến Tây hài lòng nói.

Sầm Tử Tranh chỉ lặng yên lắng nghe sau đó chậm rãi tắt điện thoại, trong mắt là một mảnh trống rỗng...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3