Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Chương 259

Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Ân Tầm
https://gacsach.com

Chương 259: Sóng gió trong dạ tiệc (6)

An Địch Á ưỡn thẳng sống lưng, cô ta không khó nhận ra ý cảnh cáo trong ánh mắt của Hoàng Phủ Ngạn Tước nhưng mà...

Bất luận thế nào cô ta cũng nhất định phải dạy dỗ nha đầu kia một trận ra hồn mới được, cô ta cũng không tin Hoàng Phủ Ngạn Tước có thể vì một cô nhóc mà ra tay đối phó với mình!

Nghĩ đến đây nụ cười trên môi cô càng rộng...

‘Hoàng Phủ phu nhân, tin rằng ngài phải trải qua nhiều lựa chọn khắt khe mới có thể được gả vào gia tộc Hoàng Phủ, không chỉ là xuất thân danh giá mà còn tinh thông các loại hình nghệ thuật, chỉ là một khúc đàn mà thôi, tin rằng cũng không thể làm khó được Hoàng Phủ phu nhân. Xin mời...!’

Cô cao ngạo làm một động tác “mời”...

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Liên Kiều, còn cô thì nét mặt khó xử, ngập ngừng cắn môi nói, ‘Tôi, thật ngại quá, tôi đàn không hay lắm...’

‘Không biết đàn?’

Giọng nói của An Địch Á cố ý vút cao hơn nữa, ‘Hoàng Phủ phu nhân, xin đừng đùa với chúng tôi, tin rằng chỉ cần là một cô gái quý tộc thì đều biết đàn!

Ý ở ngoài lời rất rõ ràng, cô ta gián tiếp nói với mọi người rằng... cô nhóc này vốn chẳng phải xuất thân danh giá gì, cũng không phải là dòng dõi quý tộc gì.

Trong tiếng xì xào bàn tán của mọi người cùng ánh mắt thấy người gặp nạn mà mừng của những cô gái xung quanh đang nhìn về phía Liên Kiều...

‘Nha đầu, đừng để tâm!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước bất mãn chau mày nhìn về phía An Địch Á... người phụ nữ này, lại dám nghĩ ra cách này để trả đũa, thật đủ to gan rồi!

‘An Địch Á!’

Hắn chầm chậm cất lời, giọng nói lạnh như băng, ‘Cô đừng tự đề cao mình quá mức, cô là ai mà muốn vợ tôi đàn cho cô nghe chứ?’

Một câu nói, như một ngọn roi hung hăng quất vào không trung, đánh thẳng vào lòng mọi người, ý cảnh cáo rất rõ ràng.

Trái tim An Địch Á không ngừng run rẩy nhưng cô vẫn cứng đầu nói: ‘Hoàng Phủ tiên sinh, câu này của ngài không đúng rồi, nghe được tiếng đàn của phu nhân là vinh hạnh của chúng tôi, về sau những yến hội như thế này rất nhiều, ngài cứ giữ mãi hình tượng cao quý của phu nhân... hình như là không hay lắm. Hoàng Phủ phu nhân, cô thấy thế nào?”

Thông minh như cô đương nhiên là không dám dùng cách cứng rắn đối với Hoàng Phủ Ngạn Tước, cho nên chĩa mũi dùi về phía Liên Kiều.

“Người phụ nữ này thật phiền phức!”

Cách đó không xa Lăng Thiếu Đường cũng chau mày nói, sớm biết như vậy hắn tuyệt đối không giật dây cho Liên Kiều đi đối phó với cô ta.

Tin rằng ý đồ của cô ta là trả thù cho những chuyện vừa phát sinh lúc nãy.

“Thiếu Đường, chúng ta qua đó xem đi, quả thực tình hình không tốt, em sẽ ra mặt giúp Liên Kiều!”

Kỳ Hinh kéo tay Lăng Thiếu Đường nói, “Cuộc chiến ngầm giữa phụ nữ với nhau, đàn ông các anh càng giúp càng rối mà thôi, vởi vì tuy giải quyết nhanh chóng nhưng tuyệt đối sẽ không làm cho người ta phục!”

“Được!” Lăng Thiếu Đường vịn eo cô, cùng bước đến.

Liên Kiều bị An Địch Á hỏi ngược lại một câu này, sau khi sững người một chút, rất nhanh liền nhẹ giọng nói: “Tôi chỉ sợ mình đàn không được hay, ngược lại làm mất hứng của mọi người mà thôi!”

“Sao lại có thể chứ?” An Địch Á càng cười càng đắc ý, “Hoàng Phủ phu nhân thật quá khiêm tốn rồi!”

Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa định mở lời thì đã bị câu nói tiếp theo của Liên Kiều cắt đứt...

“Vậy... tôi chỉ đành thử một chút!”

An Địch Á hơi giật mình, Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng không ngờ Liên Kiều sẽ nói như vậy mà Kỳ Hinh và Lăng Thiếu Đường vốn đang bước đến cũng ngừng lại chờ đợi.

Liên Kiều đi đến bên chiếc đàn dương cầm trong ánh mắt chờ đợi cảu mọi người, đây là một chiếc đàn dương cầm rất sang trọng, vừa nhìn cũng biết là tuyệt phẩm, mặt đàn sáng bóng soi sáng gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô.

Không có sợ hãi, không có lo lắng, không có hoảng loạn, nếu có thì chỉ là một nụ cười ưu nhã...

“Nếu như mọi người đều có hứng thú như vậy, vậy thì... Không ngại thử nghe một khúc “Impromptu Fantasie”, tin chắc rằng mọi người đối với tác phẩm này của Chopin đều đã rất quen thuộc!”

Giọng nói dễ nghe của Liên Kiều du dương vang trong đại sảnh, cô điềm đạm quét mắt một vòng qua mọi người sau đó ngồi xuống bên chiếc đàn.

Hoàng Phủ Ngạn Tước sững người...

‘Impromptu Fantasie’?

Lần đó là lúc cô vẫn còn ở trường đại học Hồng Kông bị hiệu trưởng phạt phải học cho xong khúc nhạc này, nha đầu này không phải trước giờ vẫn đàn không hay sao?

“Ngạn Tước...”

Kỳ Hinh lúc này mới cất lời, trong giọng nói không giấu được sự tán thưởng, “Không ngờ Liên Kiều còn biết đàn khúc nhạc này, ‘Impromptu Fantasie’ của Chopin nha, thật khó!”

Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói gì bởi vì lúc này hắn còn chưa hiểu rõ trong lòng Liên Kiều đang định làm gì, rõ ràng là đàn không hay khúc nhạc này sao lại còn muốn đàn chứ?

Nha đầu này, chắc không phải là chỉ vì nóng giận nhất thời mà chạy lên làm loạn chứ? Hành động này... nói không chừng với tính cách của Liên Kiều cũng sẽ làm ra được.

Liên Kiều nhấc nắp đàn lên, nhẹ nhàng ấn thử vài phím như thử đàn sau đó ngừng một chút như muốn điều tiết lại tâm trạng.

Ngón tay thon thả đặt trên bàn phím, màu trắng nõn của ngón tay tương phản với những phím đàn đen trắng thật bắt mắt.

Mà dưới ánh mắt chờ đợi xem trò hay của An Địch Á và ánh mắt chờ mong của mọi người, một màn khiến ai cũng không ngờ tới đang diễn ra...

Ngón tay của Liên Kiều, linh hoạt mà thuần thục nhấn như bay trên phím đàn, lả lướt như bươm bướm vờn hoa, nhẹ nhàng mà tự tại.

Từng nốt nhạc đẹp đẽ theo động tác của ngón tay mà du dương vang vọng khắp đại sảnh.

‘Impromptu Fantasie’ là tác phẩm mà Chopin tâm đắc nhất trong suốt sự nghiệp sáng tác âm nhạc vĩ đại của ông!

Dưới bàn tay của Liên Kiều, khúc nhạc này như gió mùa xuân nhẹ nhàng phiêu động, nhẹ nhàng len vào lòng mọi người.

Ai nấy đều bị tiếng đàn này làm chấn động, không ai ngờ một cô gái tuổi còn trẻ như Liên Kiều lại có thể đàn khúc nhạc này đến động lòng người như thế.

Cô ngồi đó, trong vắt như một thiên sứ giáng trần, biểu tình thoát tục trên gương mặt càng khiến người ta cảm thấy như mình đang chìm trong giấc mộng, ngón tay trắng như ngọc vẫn không ngừng lả lướt trên những phím đàn.

Không chỉ những người đứng đó bị tiếng đàn của Liên Kiều làm cho chấn động mà cả Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng giật mình, hắn vốn không ngờ cô lại có thể đàn khúc nhạc này lưu loát đến như vậy.

Chuyện này... sao lại có thể chứ?

Cô không phải là ghét đàn dương cầm lắm sao?

Lúc này Liên Kiều đã đàn đến phần thứ hai trong tổ hợp khúc ‘Hoang tưởng’, tiết tấu của khúc này là tao nhã nhất, từng nốt nhạc đẹp đẽ du dương làm say hồn người.

Giữa tiếng nhạc du dương, chợt vang lên giọng nói dịu dàng của Liên Kiều...

“Khúc nhạc này, là ông xã tôi đích thân dạy tôi học...”

Trên môi cô khẽ câu lên một nụ cười xinh như mộng, “...cho nên, hôm nay tôi đặc biệt đàn khúc nhạc này xem như là một món quà tặng cho ông xã của tôi, Hoàng Phủ Ngạn Tước!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3