Tử Dương - Chương 67

Tử Dương
Chương 67: Gia phả họ Triệu
https://gacsach.com

Dịch giả: Ma Đạo Tử

Hai người đi theo lão già tiến vào dịch trạm, phòng xá cùng với đồ vật trong nội viện đều giống như lão dịch trạm và hai con ngựa trong chuồng vậy, lộ ra dáng vẻ già nua và suy bại. Bên ngoài cửa phía tây còn có một cây mai già đang nở hoa, chỉ có điều hoa đã ít lại nhỏ, hiển nhiên là ngày thường ít được chăm sóc.

Lão già mời hai người vào phòng rồi đi tới tây phòng. Ở gần cửa sổ phía bắc của chính phòng đặt một cái giường gỗ, bên trên có để qua loa chút chăn nệm, phía nam có một hỏa kháng (1), về phần trung tâm căn phòng chính là cái hố lửa để sưởi ấm và nấu cơm. Lúc này bên trong đó còn một chút than lửa, những than củi, khúc gỗ chất lượng lại khá kém, tàn khói không sạch làm cho trọn vẹn bốn vách tường cùng với nóc nhà một màu đen kịt, đồng thời cũng khiến cho căn phòng nồng nặc mùi hun khói.

(1) giường lò, của người phương Bắc Trung Quốc, lợi dụng bếp lửa để sưởi ấm, chi tiết:https://zh.wikipedia.org/zh-hans/火炕

Do trong phòng không có cái bàn nào nên hai người đành đứng thẳng chờ đợi. Phía đông phòng là một cửa sổ gỗ hai cánh lúc này còn chưa khép lại. Có thể từ đó thấy được mấy cái lu với bình, trong đó hẳn là chứa gạo mễ và trấu cám cho ngựa ăn, bên trên bức tường phía đông còn treo mấy tấm yên ngựa, bởi vì ẩm ướt mà trên đó đã phủ một mốc trắng dày.

Sau khi nhìn ngắm bốn phía, Mạc Vấn liền đưa tay về phía Lão Ngũ. Lão Ngũ cũng hiểu ý, lập tức từ trong ngực lấy ra mấy khối bạc vụn đưa cho Mạc Vấn, thấy hắn nhíu mày không cầm lấy, Lão Ngũ liền nhếch miệng rồi lại lấy thêm một ít nữa. Thấy Mạc Vấn vẫn nhíu mày, gã bèn thấp giọng mở miệng. "Hết rồi, bên trong chỉ còn vàng thôi."

"Đưa ta một thỏi." Mạc Vấn nghiêm mặt.

"Hả? Sao lại đưa nhiều vậy chứ." Lão Ngũ ngạc nhiên trừng mắt.

Mạc Vấn không giải thích mà vẫn giữ nguyên cánh tay, Lão Ngũ bất đắc dĩ đành bỏ hành lý xuống lấy ra một thỏi vàng. Gã còn đang không muốn đưa cho Mạc Vấn thì hắn đã bắt lấy, ước lượng một chút rồi cho vào ngực.

Một lát sau, lão giả từ tây phòng mở cửa đi ra, trong tay cầm một quyển gia phả màu xám. Gia phả kiểu Trung thổ cũng không phải đều giống nhau, quyển này thượng hạ phiên chiết, tự trường cập hữu, hướng hạ khai chi. (2)

(2) Có thể hiểu thế này: Quyển gia phả trên cấu tạo kiểu lật giở từ dưới lên (như cuốn lịch ấy), ghi theo kiểu cây gia phả (người đứng đầu dòng họ được viết trên cùng, các chi con cháu viết theo thứ tự từ trên xuống dưới, nếu có con thì các con được viết cùng một hàng ngang bên dưới cha mẹ, thứ tự các con lớn nhỏ từ trái sang phải)

Gia phả chính là vật quan trọng của gia tộc, không phải người trong dòng tộc thì không được xem. Thế nhưng lão già cũng không nghi ngờ gì hai người, đặt lên giường gỗ rồi cẩn thận mở ra. Bởi vì niên đại đã lâu, gia phả cũng có nhiều chỗ bị mọt khoét, chữ viết có chút mờ mờ, may mắn là vẫn có thế nhìn thấy tên người cùng nơi chốn.

Sau khi mở gia phả ra, lão già không cùng xem xét với Mạc Vấn mà lấy ra chút hương nến còn dư lại từ cuối năm để tế tổ. Lấy gia phả ra thì phải thắp hương tế tổ, các nơi đều là như vậy.

Mạc Vấn đầu tiên nhìn về hàng dưới cùng, ở đó chỉ có một người, tên Triệu Cố, người này chắc chắn chính là lão dịch thừa này rồi. Hắn lại nhìn lên phía trên, nhìn được chữ Triệu Liệt, phụ thân của Triệu Cố, hai bên trái phải cũng không có ai nên lại nhìn lên trên. Cha Triệu Liệt là Triệu Tuần, là bá, bên phải có ba người, lần lượt là trọng thúc quý (3). Trọng và thúc đều có con, chỉ là đã di chuyển đến nơi khác định cư. Còn quý nhỏ nhất cũng chính là tiểu đệ của gia gia lão già tên Triệu Khang, người này không có con cháu cũng không được ghi lại là đã di chuyển đến nơi nào.

(3)Bá là anh cả, trọng là thứ, thúc là ba, quý là em thứ tư, thường là út

Dựa theo gia phả, Triệu Khang không thể nghi ngờ chính là tên tục gia của Triệu chân nhân. Biết được danh tính của Triệu chân nhân, nội tâm Mạc Vấn lại chua xót, tuy thời gian hai người ở chung cũng không dài nhưng lão lại có đại ân với hắn. Nếu không phải vì đã đem Linh tinh mà Triệu chân nhân lưu lại phân tặng cho sáu vị đồng môn thì có Linh tinh phụ trợ, lại nắm giữ Thiên Lang Hào, hiện tại hắn đã sớm tung hoành thiên hạ rồi.

"Xin hỏi trưởng lão, lão có biết vị tổ tiên Triệu gia này đã đi đâu không?" Mạc Vấn hỏi lão già, bởi vì gọi thẳng tên người chết thì thật thất lễ nên hắn gọi là vị tổ tiên Triệu gia.

"Tổ tiên chết sớm, không lưu lại lời dạy bảo nào, thế nên cũng không biết rõ, chỉ biết sau khi người rời nhà thì chưa từng quay trở lại." Lão già lắc đầu nói.

"Người này chính là Triệu Chân nhân đã truyền thụ pháp thuật cho chúng ta." Mạc Vấn xác nhận vô cùng chắc chắn.

"Đã làm phiền hai vị lặn lội đường xa. Hài cốt của thúc tổ cứ đưa cho lão hủ là được rồi, lão hủ sẽ chôn cất người thật chu đáo." Lão giả chắp tay bái tạ hai người.

"Triệu chân nhân có ân tình rất lớn đối với bần đạo. Bần đạo lúc đi đường có kiếm được chút tiền tài, xin tặng cho trưởng lão để lập mộ khắc bia, xây lăng cho tổ tiên Triệu gia đời thứ ba." Mạc Vấn nói đến đây liền lấy từ trong ngực ra một thỏi vàng, dùng hai tay đưa cho lão già.

"Việc này xin làm phiền trưởng lão rồi, bần đạo sẽ tìm nơi phong thủy phù hợp, về phần thợ thì phải nhờ trưởng lão mời tới."

Lão già chưa từng thấy thỏi vàng nào lớn đến vậy, vừa nhìn liền ngạc nhiên trố mắt, liên tục khoát tay không dám nhận lấy.

"Trưởng lão có chỗ không biết, Triệu chân nhân đối với bần đạo thân như thúc quý, đây cũng coi như là chuyện nhà của ta." Mạc Vấn nhét thỏi vàng vào tay lão già. "Kính xin trưởng lão đưa ta tới chỗ âm trạch tổ tiên để xem xét. Bấn đạo có chút hiểu biết về phong thủy, có lẽ sẽ có chỗ hữu dụng."

"Làm sao có thể dùng nhiều thế này chứ." Lão giả cầm lấy thỏi vàng kia mà run rẩy. Đây là trăm lượng vàng, cũng chính là ngàn lượng bạc, thậm chí có thể mua đến ngàn khoảnh (6,67 hecta) ruộng, hơn trăm nô bộc.

"Nếu như còn thừa thì xin lưu lại để trưởng lão sinh hoạt. Nếu trưởng lão muốn thì có thể mờ thân nhân trong tộc về, như vậy thì có thể chiếu ứng lẫn nhau thật tốt rồi." Mạc Vấn ôn tồn nói, phụ thân của lão giả này chính là con trai trưởng của dòng họ.Thế nhưng lão dịch thừa lại không có con cái, không chỉ trăm năm sau tạ thế không có ai chôn cất, mà Triệu gia tộc phổ cũng theo đó mà mất đi.

Lão dịch thừa này chưa từng có được nhiều tiền tài như vậy, cũng chưa từng được ai quan tâm đến vậy, vừa nghe xong liền quỳ sụp xuống đất. "Đa tạ đạo trưởng, đại ân đại đức của đạo trưởng, lão hủ trọn đời không quên."

Mạc Vấn thấy thế vội vàng nâng lão dậy. Đặt vị trí của mình vào đối phương, hắn cũng hiểu được lão giả cảm động như thế nào, thật giống với tâm tình của hắn ngày đó khi được Triệu chân nhân nói rõ, sau khi hỏa thiêu lão sẽ lưu lại Linh tinh, toàn bộ thuộc về hắn. Đó chính là những di vật cuối cùng của Triệu chân nhân, lão cũng cho hắn. Đây là đại ân, đây là trọng nghĩa. Nhận ân huệ của người thì phải biết đầu đào báo lý (4), Triêu chân nhân đã mất, phần hồi báo này dĩ nhiên phải do con cháu của lão nhận thay.

(4) Nhận được quả đào, đáp lễ bằng cây mận. Ý là nhận ân huệ thì nên biết báo đáp.

Sau khi được Mạc Vấn khuyên giải, lão già cuối cùng cũng tiếp nhận món tiền khổng lồ kia. Rồi lão đóng cửa, đưa hai người Mạc Vấn cùng đi tới phần mộ tổ tiên Triệu gia. Tới được khu vực phần mộ, Mạc Vấn lại lần nữa đau buồn, hắn phát hiện nghĩa địa của Triệu gia ở khu vực phía bắc còn lưu lại một mảnh đất trống. Xét theo trình tự trước tây sau đông, trưởng nam ấu bắc (5), Triệu gia hẳn là vì Triệu chân nhân mà lưu lại một chỗ mai táng, chỉ là không biết vì sao Triệu chân nhân trước khi lâm chung lại không trở lại quê hương.

(5) trưởng là bậc bề trên, ấu là nhỏ (tuổi). Kết hợp với vế trước, cả câu nói về thứ những ngôi mộ tương ứng với các thứ bậc từng người trong dòng họ

Đã có tiền tài thì mọi việc đều dễ dàng. Lão dịch thừa nhanh chóng gọi nhiều trai tráng công tượng đến xây lăng và phần mộ, sau hai ngày khu mộ Triệu gia đã thay đổi hoàn toàn. Mạc Vấn tự mình dâng lễ tế bái cho Triệu chân nhân rồi cùng với lão dịch thừa đi mua ruộng đất, mời họ hàng đến. Sau năm ngày, mọi việc đã thỏa đáng, các thành viên của Triệu gia tụ họp, thanh thế năm xưa cũng trở lại.

Đến buổi chiều khi ngồi cùng Triệu gia kể chuyện, mọi người đều muốn Mạc Vấn ở lại, nhưng hắn cũng chỉ khéo léo mà cự tuyệt. Nơi đây địa thế bằng phẳng, vô cùng náo nhiệt, không phải chỗ để thanh tu.

Sáng sớm hôm sau, hai người rời đi. Hoàn thành mọi chuyện thật thỏa đáng, Mạc Vấn cũng trở nên vui vẻ, nhận người ủy thác thì phải ra sức hoàn thành, hắn đã làm được.

"Lão gia, ta thấy cậu thật khác người nha." Lão Ngũ đi theo sau Mạc Vấn.

"Ồ?" Mạc Vấn lên tiếng.

"Người khác khi kiếm tiền thì mặt mày hớn hở, cậu thì khi kiếm tiền mặt mày lại ủ rũ thế mà vừa tiêu được tiền thì liền hớn hở." Lão Ngũ từ đầu đến cuối vẫn thấy lão gia mình quá mức hào phóng.

"Nhận ân huệ của người thì phải hồi báo, bằng không thì sao có thể an tâm được. Người sống trên đời thì nên khoan hậu với mọi người, dẫu họ không biết thì lòng ta cũng được bình thản." Mạc Vấn tâm tình lúc này rất tốt, mỉm cười nói.

"Không biết còn đỡ, chỉ sợ có biết cũng không thèm để ý." Lão Ngũ nói.

Mạc Vấn nghe vậy liền dừng bước quay đầu, nhíu mày, lời này của Lão Ngũ với sự việc hiện tại không hợp, chắc chắn có ý.

Lão Ngũ thấy Mạc Vấn quay đầu nhìn gã thì nhếch miệng cười, có điều Mạc Vấn cũng không chịu bỏ qua như vậy, gã đành phải mở miệng. "Lão gia, người bên trong phủ tướng quân ở Nghiệp Thành kia có phải Nhị tiểu thư Lâm gia?"

Mạc Vấn nghe vậy thì lại nhíu mày. Hồi tưởng lại sự tình lúc trước, từ đầu đến cuối hắn không hề nói với Lão Ngũ mọi chuyện, gã làm sao mà biết được.

"Với tính cách của cậu, sau khi xuống núi nhất định sẽ tới Nghiệp Thành tìm người, thế nhưng cậu lại không làm vậy. Khi đó ta đã thấy có chuyện rồi, lại thêm lần trước ở trong nhà trọ, vừa nghe thấy người bệnh chính là Cao gia Nhị tiểu thư thì lập tức phẫn nộ..."

"Được rồi, không cần nói nữa." Mạc Vấn quay người bước đi. Có một số việc người ta có thể đối mặt, một số khác lại trở thành cơn ác mộng cả đời. Lâm Nhược Trần chính là cơn ác mộng của hắn, tất cả hành động của nàng làm cho hắn không thể khoan dung, làm nỗi lòng hắn khó có thể tiêu tan. Mỗi lần nhớ tới những cảnh tượng ngày hôm đó, cổ họng hắn lại bị uất nghẹn, nôn không ra, nuốt không trôi.

Mạc Vấn rất ít khi nổi giận. Lão Ngũ thấy hắn tức giận như vậy cũng biết mình đã nói ra lời không nên nói rồi, không dám nhiều chuyện nữa, lùi lại nửa bước rồi đi theo.

Có điều người trẻ tuổi làm sao chịu được sự im lặng, mới đi không bao lâu, Lão Ngũ lại lên tiếng lần nữa. "Lão gia, bây giờ chúng ta đi đâu?"

Mạc Vấn nghe vậy liền nhíu mày, trên đường đi Lão Ngũ đã hỏi rất nhiều lần về vấn đề này rồi. Thế nhưng cũng không thể trách gã ồn ào, dù sao bọn họ cũng chưa biết rõ ràng mình sẽ đi đâu.

"Cứ đi về phía tây, tùy cơ ứng biến." Mạc Vấn trầm ngâm một lúc rồi trả lời.

"Nước Tấn đang đánh Man nhân, chúng ta nếu đi tới phía tây chẳng phải đi tới chiến trường rồi sao?" Lão Ngũ thần sắc có vẻ lo lắng.

Mạc Vấn nghe vậy thì lắc đầu cười khổ. "Đông bắc Bất Hàm sơn có thung lũng rừng rậm, ở đó nước Triệu với họ Mộ Dung nước Yên đang giao chiến, có đi tới đó cũng không được yên bình. Phía tây bắc Chu Nam sơn cũng là linh địa, nhưng ở đó Lương với Triệu đang đánh nhau, chiến sự liên miên, cũng không đi được. Hiện tại thì nước Tấn lại khai chiến với Man nhân. Muốn tìm một chỗ yên ổn sao mà khó khăn."

"Lão gia, bằng không chúng ta đi Vô Danh Sơn đi, ở đó chẳng những xa trần thế lại thanh tịnh, khắp nơi đều là linh vật, bốn phía hoa quả tươi tốt." Lão Ngũ hiến kế.

Mạc Vấn vốn đang buồn phiền, nghe vậy cũng không khỏi mỉm cười. Lão Ngũ không giỏi văn vẻ, không thể nói ra những lời này, mà gã còn chưa tới Vô Danh Sơn, làm sao biết được tình huống nơi đó. Những lời này chắc hẳn lúc trước A Cửu có nói cho gã, dụng ý cũng quá rõ ràng, nàng muốn thông qua Lão Ngũ khuyên hắn đi tới Vô Danh Sơn.

"Lão gia chúng ta mau đi đi." Lão Ngũ thấy Mạc Vấn suy nghĩ, lại khuyên bảo lần nữa.

"Đi không được a." Mạc Vấn lại cười.

"Vì sao không đi, có Cửu cô ở đó, như vậy chúng ta có thể chiếu cố lẫn nhau thật tốt." A Cửu địa vị ngang hàng với Mạc Vấn, thế nên Lão Ngũ gọi là Cửu cô.

"Nhưng mà ở đó chẳng có lấy một bóng người." Mạc Vấn cười nói.

"A vậy thì chắc không được rồi." Lão Ngũ vừa nghe xong lập tức thay đổi chủ ý.

Mạc Vấn bật cười, hắn hiểu Lão Ngũ rất rõ, cũng biết gã thực ra là muốn cái gì.:)D)

Vừa đi vừa nói chuyện một lúc thì đã thấy một thành trì phía trước, Mạc Vấn và Lão Ngũ liền đi về hướng đó. Đi ngàn dặm đường đúng là rất tốt, ít nhất cũng biết được giá cả ra sao. Nơi đây muối ăn khá rẻ, có thể mua một ít để ngày sau dùng đến.

Khi còn cách cửa thành trăm trượng thì hai người phát hiện ở đó đang tụ tập không ít nông dân. Lão Ngũ thấy thế liền chạy như bay tới. "Lão gia, ta đi xem sao, hình như là bố cáo cầu y (chữa bệnh)."

Mạc Vấn lắc đầu cười, Lão Ngũ không biết chữ, có thể nhìn ra cái gì chứ.

Làm hắn không nghĩ tới là Lão Ngũ thực sự có thể nhìn ra. Sau một lúc gã ở trong đám người quay lại hô lớn. "Lão gia, mau đến xem, hình vẽ trên này hình như là chúng ta..."

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3