Tường Lân Uy Phượng - Chương 10
Tường Lân Uy Phượng
Chương 10
gacsach.com
Ngoại trừ trên mặt đất là một bãi máu, chứng minh Tường Lân đã từng bị đánh qua ra, giờ này khắc này hắn dung quang toả sáng, hai mắt hữu thần, hóa thân thành Kì Lân uy phong lẫm lẫm cực đại, đạp xuống bốn tường vân ở chân, vừa sinh khí vừa buồn cười, truy đuổi sau lưng phượng hoàng đang chạy trối chết.
Lại làm việc trái với lương tâm, bằng không, như thế nào chạy trốn nhanh như vậy, tiểu phượng hoàng cùng ngàn năm trước quả thực không có nửa điểm biến hóa. Xa xa thấy bóng lưng phượng hoàng, trong ánh mắt Kì Lân đầy tràn ôn nhu.
Không biết bay bao lâu, Cơ Thuấn rốt cục hậu tri hậu giác phát hiện, Kì Lân đuổi sát ở sau người.
“a a a... Truy, đuổi tới...”
Phượng hoàng thất kinh, một đầu vọt tới ngọn núi phía trước. Chuyển hướng đã không kịp, cho rằng sẽ bị đâm cho đầu rơi máu chảy, phượng hoàng tuyệt vọng nhắm lại hai mắt, vũ mao của hắn, phượng linh của hắn, ô ô ô... Không cần phải bị đâm cho rất khó xem a...
Phanh! Đánh lên a...
Di? Núi này tại sao lại mềm như thế?
Vuốt đầu, phượng hoàng nghi hoặc ngẩng lên đầu, đối diện Kì Lân đang cười toe toét, há miệng cười đến không thể ngậm lại, mà cái mình chạm phải lại là bụng Kì Lân mềm nhũn, thân thể Kì Lân đứng thẳng, dao động đến sáng ngời, tại thời khắc này, lại có vẻ ngốc hề hề.
“a, Tử Kì Lân, ngươi, ngươi, ngươi...”
Phượng hoàng bay lên, lúc này nếu còn muốn chạy cũng biết không còn kịp rồi, con ngươi vừa chuyển, ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế đào đào nói:” Tử Kì Lân, ngươi làm gì ngăn cản ta đụng vào núi?”
Kì Lân miệng trương thành hình tròn, trong nội tâm nghĩ kỹ lời của tiểu phượng hoàng, một câu cũng không nói ra, ngược lại tuôn ra một tràng cười to. Tiểu phượng hoàng của hắn, quá đáng yêu.
Thừa dịp hiện tại như vậy, nên tranh thủ thời gian chạy. Cơ Thuấn vỗ vỗ cánh, quay đầu muốn bay, không ngờ cái đuôi bị xiết chặt, lại bị Kì Lân cắn một ngụm.
“a a a... Đừng túm cái đuôi của ta...”
Phượng hoàng giận dữ, phịch cánh tại trên đầu Kì Lân một phát, vài cái lông tơ thật nhỏ con mắt cùng trong lỗ mũi bay vào Kì Lân, Kì Lân lập tức không mở mắt ra được, trong lỗ mũi lại ngứa hề hề, nhịn không được hắt xì, phun ra khí lưu, đem phượng hoàng không kịp chuẩn bị, phượng hoàng bị thổi trúng liền té ngửa ra sau, sau đó một đầu trồng trên mặt đất.
“Tử Kì Lân... Ta hận ngươi...”
Thanh âm Cơ Thuấn xa xa truyền đến.
Không xong! Kì Lân bất chấp con mắt còn không mở ra được, điều khiển đám mây bốn màu dưới chân, theo hướng Cơ Thuấn đuổi theo.
Phanh!
Theo một tiếng vang thật lớn, bụi đất bay lên, mặt đất khô ráo bị Kì Lân da dày thịt béo đụng thành một hố to, may mà là ở dã ngoại, phụ cận cũng không người ở.
“bổn Kì Lân...” phượng hoàng ở giữa không trung đã dùng cánh ổn định thân hình, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Kì Lân, bay đến trên mặt, bĩu môi, hô:” Cho chết, ngươi ngã mà không chết sao?”
“còn không có...” Tường Lân biến trở về hình người, người đầy bụi đất từ trong hố leo ra, chật vật phủi đi bụi đất trên người, hướng về phía phượng hoàng cười không ngừng.
Cơ Thuấn lật ra cái xem thường, vỗ vỗ cánh đang muốn rời đi, trong tai chợt nghe Tường Lân kêu đau một tiếng.
“a... Chân của ta...”
Hắn quay đầu xem xét, Tường Lân ôm chân té trên mặt đất, kêu đau không ngừng. Chẳng lẽ té gãy chân? Cơ Thuấn luống cuống, nhất thời không có nghĩ lại, cúi đầu hướng phía dưới xông đến, vừa đến mặt đất, thân ảnh hắn nhoáng một cái hóa thành hình người, bổ nhào vào trên người Tường Lân, liên thanh hỏi:” chân của ngươi bị gẫy sao? Có đau hay không...”
“Tiểu Thuấn, ta đã bắt được ngươi.”
“ngươi, ngươi gạt ta...”
Cơ Thuấn giận, một cước dẫm trên chân Tường Lân, Tường Lân đau đến mặt đều nhanh bị bóp méo, tay vẫn ôm Cơ Thuấn, gắt gao không tha.
“ngươi vì cái gì không buông tay?” Cơ Thuấn thở phì phì.
“buông tay ngươi sẽ bỏ chạy.”
“ta chạy với ngươi có quan hệ gì?”
“ngươi chạy... Ta lại phải đi tìm vợ.”
“ngươi tìm vợ liên quan gì đến ta...”
Cơ Thuấn phản ứng, chậm rãi hiểu được ý tứ trong lời Tường Lân, trên mặt bỗng trướng đỏ bừng, con mắt mọi nơi ngắm loạn, chính là không dám nhìn Tường Lân nữa, hai cánh tay cũng cảm thấy như thừa, không biết để ở đâu mới hảo.
Tử Kì Lân, nào có... Nào có như vậy thổ lộ, xấu hổ... Mắc cỡ chết người.
Tường Lân nhìn hắn mắc cỡ, mặt mũi tràn đầy đỏ ửng, hé ra khuôn mặt vốn là xinh đẹp, lại so với áng mây tía nơi chân trời càng thêm kiều diễm, giật mình, nhịn không được nhẹ nhàng trên hai gò má Cơ Thuấn hôn một cái.
“ngày ấy, là ta sai rồi, ngươi sẽ không sinh khí đâu a.”
Phượng hoàng bốc đồng, nhưng thật ra là tối thích được hống, tùy tiện hai ba câu liền có thể làm hắn mặt mày hớn hở. Bất quá, lúc này đây, muốn cho Cơ Thuấn vui vẻ, sẽ không phải dễ dàng như vậy.
“hừ!”
Cơ Thuấn đầu uốn éo, trên mặt tuy một mảnh ửng hồng như cũ, nhưng là cao cao nhếch miệng lên, lại tinh tường biểu hiện ra tâm tư của hắn.
“Tiểu Thuấn... A, quần áo bị bẩn!” Tường Lân đảo tròn mắt, đột nhiên kêu một tiếng.
“Bị bẩn? Ở đâu, ở đâu?”
Cơ Thuấn bất chấp sinh khí, trái ngó phải nhìn, nhìn không thấy chỗ nào bẩn.
“ở sau lưng, đây nè...” vẻ mặt Tường Lân ra vẻ ghét bỏ, chỉ vào lưng Cơ Thuấn
“thực bẩn a, nếu bị người khác thấy được khẳng định là nói ngươi là phượng hoàng vô cùng bẩn, thật mất mắt, ta mang ngươi đi rửa.”
“, còn không mau đi...”
Tường Lân cố ý mọi nơi nhìn:” chính là... Phụ cận đều không có nước...”
“trở về thành, mau trở lại trong thành...” Cơ Thuấn cảm giác được trên lưng có con kiến bò đến khó chịu.
“cứ như vậy bay trở về sao? Không được, sẽ bị người trông thấy, mọi người sẽ chỉ vào ngươi cười nhạo...” Tường Lân lắc đầu liên tục.
“vậy làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ...” đại não Cơ Thuấn trong nháy mắt xuất hiện hình ảnh vô số người đối với hắn chỉ trỏ cười nhạo hắn vô cùng bẩn, lập tức gấp đến độ liền mồ hôi đều xuất hiện. Phượng hoàng thích đẹp lại chết vì sĩ diện, sao có thể dùng hình tượng chật vật như vậy xuất hiện ở trước mặt người khác, chết cũng không thể.
“khái... Ngươi dựa vào lưng ta, có mây mù chống đỡ, cam đoan sẽ không bị người trông thấy.” Tường Lân nín cười, nghiêm trang nói.
“hảo hảo hảo...”
Liên tiếp vài cái hảo, phượng hoàng nóng vội sớm vứt tức giận bao ngày lên chín tầng mây, không nói hai lời, vụt một tiếng, lại biến thành bộ dáng phượng hoàng, bổ nhào bổ nhào trên lưng Kì Lân đã biến thành Tường Lân.
“ngồi xong, đi thôi!”
Tường Lân sung sướng hô một tiếng, dưới chân vọt ra tường vân bốn màu, mang theo phượng hoàng bị lừa bịp, khoái khoái lạc lạc về nhà.
Hôm nay dân chúng kinh thành đều thấy được chân trời bay một đám mây bốn màu, vòng quanh tường thành đi dạo tròn một ngày, thẳng đến lúc chạng vạng tối, đám mây bốn màu kia mới rơi vào trong phủ Ngũ hoàng tử, đồng thời, hoàng đế băng hà.
Vì vậy, đồn đãi rất nhanh đều nói là trời giáng tường vân (tường vân = đám mây may mắn), Ngũ hoàng tử là thực long thiên tử. Vì vậy, việc Thái Tử cùng Ngũ hoàng tử tranh đoạt ngôi vị hoàng đế lại biến thành chuyện xưa từ đời nào.
Cuối cùng, theo lời thiên ngôn (lời của trời) Tường Lân đại tướng quân cùng Ngũ hoàng tử, hô cao một tiếng liền được vạn người hưởng ứng, Ngũ hoàng tử trở thành tân hoàng.
Đương nhiên, đây đều là việc sau này, trước mắt, Tường Lân cùng Cơ Thuấn, chiếm cứ Hoa Thanh trì mà Thanh Long vất vả lắm mới dẫn được nước trong nhất Lưu Ly Hải đến mà kiến thành, hai người ở bên trong hết lặn xuống lại nổi lên, khiến cho không vui cũng mừng, làm Thanh Long đứng ở bên cạnh bờ mắt trợn trắng, đâu còn là Ngũ hoàng tử cao quý uy nghiêm.
“Chết đi, hai người các ngươi... Ngoạn đủ chưa hả?”
Mắt thấy Hoa Thanh trì bị một con Kì Lân cùng một con phượng hoàng quấy đến một mảnh đục ngầu, Thanh Long dù tính tình thoáng đạt, cũng chịu không được. Hắn bắt đầu hối hận xếp đặt làm cho Kì Lân thức tỉnh, sớm biết như thế, còn không bằng làm cho Kì Lân chỉ là Tường Lân đại tướng quân thì hảo rồi..
“Không nói chuyện với ngươi, đi qua một bên đi, con giun thối.” nếu có người gọi Thanh Long như vậy, cũng chỉ có phượng hoàng bốc đồng, mắng xong Thanh Long, lại mắng Kì Lân,” Tử Kì Lân, lại gạt ta, xem hỏa cầu...”
Ngâm mình ở trong nước hết rửa lại chùi, phượng hoàng rốt cục phát hiện vũ mao mình thiệt sáng, nửa điểm không có vết bẩn, lập tức mới giận cũ giận mới, xông vào Kì Lân trút giận.
Mắt thấy phượng hoàng vừa mới còn cùng mình chơi đùa lại đã trở mặt, Kì Lân cười khổ, không tránh không né, cứng ngắc bị đánh vài cái hỏa cầu, kim giác trên trán kim quang chớp lên, hỏa cầu hóa làm Hỏa Tinh, mọi nơi vẩy ra, tung tóe đến mặt nước, liền phát rathanh âm, vài hơi nước bạch sắc bốc lên, biến mất trong không khí.
“Nước biển Lưu Ly Hải của ta a...”
Thanh Long ở bên cạnh thấy thế trong lòng kêu rên, những giọt nước ở đây đều là kết tinh từ thưở khai sinh lập địa, mỗi một giọt, hoàn toàn không thể tái sinh.
“Tiểu Thuấn, đừng nóng giận, ngươi xem, rửa xong, vũ mao của ngươi thật đẹp a, so với thái dương trên bầu trời còn muốn lóng lánh sáng rọi hơn, vô luận là ai gặp lại ngươi, đều vì ngươi mà lòng say thần mê, ngươi là phượng hoàng xinh đẹp nhất cao quý nhất trên đời, khái khái... Chú ý phong độ...”
Thanh Long trên trán nổi lên ba đạo hắc tuyến, nhận thức Kì Lân gần vạn năm, chưa bao giờ biết rõ Kì Lân chất phác như thế cũng có thể nói ra lời chán ghét như vậy.
Cơ Thuấn ngẩng đầu lên thật cao, triển khai lông đuôi không ai bì nổi, ngũ thải ban lan, quả nhiên biết dùng để làm hoa mắt người, một lát sau, hắn đã tỉnh hồn lại, lại liên tiếp phun hỏa cầu tới.
“Tử Kì Lân, ai tin dỗ ngon dỗ ngọt của ngươi.”
Phun ra hỏa còn không hết giận, phượng hoàng bay đến trên đỉnh đầu Kì Lân, ta mổ ta mổ ta mổ mổ mổ...
“ta mổ ngươi là kẻ gặp sắc quên nghĩa, ta mổ ngươi chần chừ, ta mổ ngươi là vong tình phụ nghĩa, ta mổ ngươi là không có tim không có phổi...”
Kì Lân là da dày thịt béo, cũng nhịn không được phượng hoàng không muốn sống đang hung ác mổ, rốt cục, kiên trì nửa nén hương, ôm đầu chạy thục mạng.
“Tiểu Thuấn... Tiểu Thuấn... Ta sai rồi, ta sai rồi còn không được sao? Xem ta thích ngươi, thích đến ăn không ngon ngủ không yên, ngươi liền tha thứ ta đi...”
“phi, ngươi yêu thích ta? Yêu thích ta sẽ không bò lên giường của tử hồ li.”
Cơ Thuấn nước mắt lưng tròng, ủy khuất năm đó liền thoáng cái đều phun lên tất cả
.” ta toàn thân máu huyết ngược dòng, đau đến lăn đầy đất, ngươi lại đang ở cùng thối hồ li liếc mắt đưa từng, ta bị tâm ma tra tấn thiếu chút nữa chết, ngươi lại ở đây cùng thối hồ ly bái đường thành thân, ta rốt cục tiến thành thất linh phượng hoàng, tới tìm ngươi tính sổ ngươi còn hảo hơn, bị thối hồ ly đánh vào vòng luân hồi, ta cho ngươi trốn ta, cho ngươi trốn...”
Cơ Thuấn càng nói càng sinh khí, càng nói càng não, càng nói cũng càng ủy khuất, không đầu không đuôi đuổi theo Kì Lân mà mổ, xem tử Kì Lân lúc này hướng ở đâu để trốn.
Mọi việc này đều tính cùng một chỗ a? Tường Lân nhất thời dở khóc dở cười, rốt cục hiểu Cơ Thuấn vì cái gì sinh khí, biết tiểu phượng hoàng ghi hận, đang cùng hắn tính nợ cũ.
“ngươi toàn thân máu huyết ngược dòng, đau đến lăn đầy đất, ta đúng là cùng cửu vĩ hồ cùng một chỗ, nhưng không phải liếc mắt đưa tình, là muốn mượn thiên hồ tộc ẩn nấp thuật tránh né thiên kiếp, ngươi bị tâm ma tra tấn, ta một mực canh giữ ở bên cạnh ngươi, chỉ là ngươi bị tâm ma che tâm trí, trước mắt chỉ thấy ta ảo giác cùng cửu vĩ hồ cùng một chỗ.”
“gạt người gạt người gạt người... Ta khi... tỉnh lại, rõ ràng ngửi thấy mùi của cửu vĩ hồ...”
“đúng vậy, cửu vĩ hồ xác thực đã tới, đó là ta vô lực trấn trụ tâm ma của ngươi, không thể không dùng Kì Lân kim giác cùng nàng đổi lấy trấn tâm linh thạch, giúp ngươi độ kiếp...”
“dát? Thật sự?” Cơ Thuấn ngây ngẩn cả người.
Tường Lân nhìn hắn không mổ, tranh thủ thời gian biến trở về nhân thân, tại trên đầu phượng hoàng nhẹ nhàng một gõ, thở dài:” ngươi này, tiểu ngu ngốc a...”
“ta, ta mới không ngu ngốc...”
Cơ Thuấn vịt chết mạnh miệng nói một câu, chính là trên mặt lại đỏ bừng, cẩn thận ngẫm lại... Lúc ấy tiến hóa thất linh, trong quá trình xác thực mơ mơ hồ hồ cảm giác được có một lực lượng quen thuộc đang thủ hộ bên người, chẳng lẽ thật sự là hắn hiểu lầm?
“, về sau cửu vĩ hồ tại sao đem ngươi đánh vào vòng luân hồi?”
Tường Lân cười khổ nói:
“Vốn là ý định duy trì đến khi ngươi tỉnh lại, nói tinh tường mọi chuyện, cho ngươi ngoan ngoãn chờ ta ứng kiếp trở về, không cho phép chạy loạn, không cho phép gặp rắc rối, muốn gặp rắc rối cũng chờ ta trở lại... Khái khái, ai ngờ mất kim giác, thiên hồ tộc ẩn nấp thuật cũng mất hiệu lực, khi đó ta trốn tránh vạn năm kiếp đã mấy ngày, thoáng cái đã bị chín đạo kiếp đánh vào vòng luân hồi, cùng cửu vĩ hồ không có vấn đề gì.”
Cơ Thuấn “ a” một tiếng, nói:” khó trách ta sau khi tỉnh lại chỉ thấy bên người có một hố to bị sét đánh ra, còn tưởng rằng là ứng kiếp tiến hóa của ta, nguyên lai là ngươi...”
Nói đến đây, hắn đột nhiên dừng lại, cánh vừa thu lại, hóa hình người, trên mặt một bộ xấu hổ:” là ta hiểu lầm ngươi, có đau hay không?”
Nói, lấy tay sờ sờ nơi vừa mổ. Phượng hoàng dùng nhân sâm linh chi ngàn năm... linh dược vi thực, tất nhiên là ngày thường băng cơ ngọc phu, một đôi tay mềm lại mềm, mò mò khiến Tường Lân thoải mái toàn thân, trên mặt lại cố ý vo thành một nắm, ai ai kêu lên:” đau nhức đau nhức đau nhức... Trên mặt chỗ nào cũng đau nhức... Phía dưới... Mặt phải...”
“Kì Lân ca ca, không đau không đau, ta hôn nhẹ ngươi sẽ bớt đau đớn...”
Kì Lân biến giảo hoạt. Vị ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, Thanh Long ở một bên tức giận thầm mắng, nghĩ đến mình đến nay cô đơn một người, không khỏi thở dài một hơi.
“thối con giun, ngươi vì cái gì cũng ở đây trong?”
[ Khứ: Người ta ở trong này suốt mà... ]
Cơ Thuấn bên tai nghe được tiếng thở dài, lúc này mới ý thức được bên cạnh còn đứng một tên Thanh Long, nghĩ đến vừa rồi hôn lên hai gò má của Kì Lân, đều bị Thanh Long nhìn thấy, lập thẹn quá hoá giận.
“ngươi cuối cùng cũng nhìn thấy ta.” Thanh Long vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười,” ta cùng Kì Lân cùng một chỗ ứng kiếp, đương nhiên cũng ở trong đây.”
Cơ Thuấn từ trên xuống dưới xem xét hắn vài lần, cười nhạo nói:
“tấm tắc, ngươi cũng vào luân hồi, Kì Lân ca ca nhà của ta là vì không có kim giác mới bị chín đạo kiếp lôi bắn rơi, ngươi không phải là cũng bị bắn rơi tới chứ, con giun chính là con giun, da mỏng thịt non, tùy tiện bổ cái sẽ không hảo.”
Thanh Long chán nản, một hồi lâu mới tức giận nói:” tính ta hay xen vào việc của người khác, sớm biết tính tình tiểu phượng hoàng ngươi đáng chán ghét như thế, ta sớm nên làm cho cửu vĩ hồ mang theo kim giác Kì Lân bỏ trốn mất dạng, khiến Kì Lân cả đời cũng nhớ không nổi ngươi.”
Cơ Thuấn nghiêng đầu, liếc Kì Lân, đắc ý cười to:” mới không, Kì Lân ca ca sẽ không quên ta.” tại Tường phủ, Tường Lân đối với hắn nhiều sủng nịch a.
“Tiểu, Tiểu Thuấn...” cái trán Tường Lân rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh, Cơ Thuấn vừa rồi thoáng nhìn, giống như khóe mắt rút gân a.
Cơ Thuấn lại liếc tới.
“Kì Lân ca ca, không cần để ý tới thối con giun, chúng ta trở lại Nam Sơn a.”
Tự cho là mị nhãn học được mười phần, chứng kiến Kì Lân ngẩn người t, Cơ Thuấn trong nội tâm thỏa mãn như được uống mười cân mật ngọt, đâu dự đoán được Kì Lân là bị mị nhãn rút gân của hắn mà bị hù cho sợ.
“hảo... Ách, không được!”
Tường Lân phục hồi tinh thần lại, nhìn thoáng qua Thanh Long đang bưng lấy bụng cười đến ngả nghiêng, nhịn không được trừng một cái lãnh nhãn, Thanh Long che môi, làm vài cái thủ thế, thừa dịp Cơ Thuấn không chú ý, tranh thủ thời gian chạy đi, không biết trốn đến đâu cười to. Phượng hoàng vứt mị nhãn... Thiên...
“vì cái gì không được?” Cơ Thuấn nóng nảy, cũng bất chấp vứt mị nhãn, nắm chặt cổ áo Tường Lân lớn tiếng nói,” ngươi lại không nghĩ muốn ta?”
Tường Lân cười khổ, vỗ vỗ lưng Cơ Thuấn, nói:
“Tiểu Thuấn, ta còn đang ứng kiếp, sau trăm tuổi, kiếp số tan hết, mới có thể trở lại Nam Sơn, ngược lại ngươi... Ngươi đã là thất linh phượng hoàng, tại sao bị đánh hạ phàm giới, liền nhân thân đều biến không được, nếu không phải ta vừa vặn gặp được ngươi, chẳng phải là...”
Nghĩ lại tới mới nhớ lần đầu gặp gỡ, phượng hoàng bị giam trong lồng chim, Tường Lân lúc này nhịn không được một thân mồ hôi lạnh.
“dát? Cái này... Cái kia...” Cơ Thuấn ấp úng, còn trong chốc lát mới xoay động mắt, bưng lấy bụng kêu đau,” Kì Lân ca ca, ta thật đói, thật đói, đã lâu không ăn.”
Tại thời gian chống lại cửu chuyển chi kiếp, trong ảo giác xuất hiện thân ảnh Kì Lân, vì vậy mà nhất thời phân thần, mới bị bắn rơi tới phàm giới, quyết định không cho Kì Lân ca ca biết rõ, mắc cỡ chết.
Tường Lân sao không biết hắn là giả vờ, nhưng là nghĩ đến mấy ngày này, Cơ Thuấn là phượng hoàng cao quý nhưng bốc đồng như vậy, một người ở bên ngoài, vô thân vô cố (không người nương tựa), cũng chịu ít nhiều khổ a, lòng của hắn lại mềm nhũn.
“hảo, chúng ta về nhà, mua cho ngươi linh chi, mua cho ngươi nhân sâm, cho ngươi ăn thật no.”
“ta biết rõ Kì Lân ca ca đối với ta tốt nhất!” Cơ Thuấn vội vàng nịnh nọt vài câu, tiện thể tặng kèm một cái ‘ mị nhãn ‘ mình khổ cực tập luyện hồi lâu.
Tường Lân thái dương có chút co rúm, sau đó bắt đầu âm thầm tính toán, tiểu phượng hoàng ăn như thế, tướng quân phủ của hắn có thể cung ứng không nổi, xem ra tốt xấu cũng phải đem Thanh Long đưa lên ngôi vị hoàng đế, thuốc linh dược ngự hiệu, mới có thể nuôi được phượng hoàng rất kén chọn. Dù sao năm đó hắn cũng đáp ứng muốn tới hiệp trợ Thanh Long thủ hộ quốc gia này, hắn là Kì Lân cũng cam tâm làm bảo tiêu, như chính tông Thanh Long làm hoàng đế cũng sẽ không có vấn đề gì a.
Nghĩ đến từ trước đến nay Thanh Long yêu thích tự do tự tại, vẻ mặt bất đắc dĩ ngồi ở trên ghế rồng, cho dù là nhân thú, Tường Lân cũng không khỏi lộ ra vài phần ác đến vui vẻ, vì tiểu phượng hoàng, đành phải hy sinh Thanh Long, nhiều nhất, khi sinh thời, hắn nhất định phụ trách giúp Thanh Long tìm sủng nịch bảo bối là được.
Xa xa, Thanh Long bỗng dưng hắt xì một cái, cảm giác được trên lưng phát lạnh, hắn không khỏi vuốt vuốt cái mũi.
“ai đang tính toán ta? Cửu vĩ hồ? Hay là tiểu phượng hoàng?”