Tường Vi Ngược Lối - Chương 31
Tường Vi Ngược Lối
Chương 31
Mấy ngày nay, Lộ Tri Nghi liên tục tiếp nhận những chuyện ngoài ý muốn và “kinh hỉ*” như bão táp, không ngờ tới hiện giờ lại đột nhiên được Trình Tố sưởi ấm cả trái tim.
*Kinh hỉ: chuyện vừa bất ngờ vừa vui mừng
Thì ra chiếc băng cá nhân anh cất giấu là do cô đưa, thì ra cô gái đưa băng cá nhân anh để trong lòng là cô.
Thì ra người cô trằn trọc bao đêm khó ngủ được, người cô xoắn xuýt hâm mộ chính là mình.
Lộ Tri Nghi thật sự chưa từng nghĩ tới khả năng này.
Là em đấy.
Vẫn luôn là em, cũng chỉ có em.
Nghe được lời này của Trình Tố, cô nắm chiếc băng cá nhân như thứ đã ràng buộc vận mệnh không thể tránh được của bọn họ, bỗng Lộ Tri Nghi đã bình thường hóa lại rất nhiều chuyện.
Bọn họ đều đã từng chân thành như vậy, thật cẩn thận mà tới gần đối phương.
Anh vứt bỏ đi bản thân thật sự của anh, thu lại mặt đen tối, không tiếc vì cô mà dệt nên một thế giới hoàn mỹ dịu dàng.
Cô hạnh phúc hưởng thụ rồi, ỷ lại rồi, hiện tại lại vì thân phận khác biệt mà bắt đầu đề phòng, nghi ngờ anh.
Lộ Tri Nghi, rốt cuộc mày đang làm gì vậy?
Lộ Tri Nghi cụp mắt, khó kiềm chế sự chua xót mạnh mẽ trong lòng, nước mắt nóng hổi rơi trên băng cá nhân.
Thấy cô khóc, Trình Tố hơi hoảng sợ, vội rút giấy lau cho cô, “Sao lại khóc?”
Lộ Tri Nghi chỉ lắc đầu, cô biết rất rõ không phải mình đang đau buồn, không phải khó chịu, kìm nén hai ngày, thật ra cô sợ mất đi Trình Tố hơn bất kì người nào.
Mà bây giờ bản thân cô đã nghĩ thông suốt, suy nghĩ cẩn thận, tất cả cảm xúc cuối cùng cũng có thể tùy ý xả ra.
Nhưng cô khóc khiến trái tim Trình Tố như bị bóp nghẹt.
Đã thấy dáng vẻ mỉm cười đơn thuần của cô nhiều, càng không muốn thấy cô chịu chút ấm ức nào.
Đặc biệt là, sự ấm ức đó còn là vì mình.
Trình Tố hoàn toàn không có kinh nghiệm, không biết dỗ dành con gái đang khóc như thế nào, chỉ có thể vừa giúp cô lau nước mắt vừa xin lỗi, “Đều là anh sai, em đừng khóc nữa được không?”
“Không phải.” Lộ Tri Nghi lắc đầu, giọng nghẹn ngào nói, “Anh không sai.”
Cô ngước mắt, nhìn khuôn mặt của Trình Tố, như tìm về bóng dáng khi xưa từng chút một, giây lát, cô xé băng cá nhân trong tay, nhẹ nhàng dán lên thái dương của anh.
Như đang đáp lại câu Trình Tố vừa nói vậy.
Anh chỉ cần cô, mà cô cũng tự nguyện vì anh.
Giống như lần trước, động tác của Lộ Tri Nghi rất nhẹ, chỉ là đôi mắt đo đỏ, khóe mắt còn có nước mắt, vừa dịu dàng vừa tan nát cõi lòng.
Cho dù lý trí cố gắng kiềm chế, nhưng cuối cùng Trình Tố vẫn không khống chế được bản thân mình, ôm cô vào lòng.
Không ai nói gì, nhưng giây phút này, sự dịu dàng thầm lặng còn hơn cả muôn vàn lời nói.
Lần đầu tiên Lộ Tri Nghi duỗi tay đáp lại cái ôm của anh, nhắm mắt nghĩ, cứ như vậy đi.
Sa vào cũng được, trầm luân cũng được, chỉ cần là anh, cô đều sẵn lòng.
Sở Nghiên đã từng nói, năm 18 tuổi phải có một cuộc tình oanh oanh liệt liệt.
Lần oanh liệt của Lộ Tri Nghi cô, đại để là vì gặp Trình Tố, vì anh mà trả giá bằng lòng dũng cảm và điên cuồng lớn nhất trong thời thanh xuân của cô.
Hai người trẻ tuổi trong xe dùng cách thức của mình để làm hòa với đối phương, lại không biết trong chiếc xe đã đi theo Lộ Tri Nghi từ khi cô rời nhà...
Lộ Hoằng đã thấy được tất cả.
-
Đưa Lộ Tri Nghi về xong, khi trở lại quán, tâm trạng của Trình Tố nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tuy anh biết để Lộ Tri Nghi tiếp nhận bản thân anh thật sự còn cần chút quá trình, nhưng ít nhất cô không rời đi, không lập tức vạch rõ khoảng cách với anh.
Điều này với anh mà nói, đã là kết quả tốt nhất.
Trở về câu lạc bộ, bữa tiệc của Lương Triển Triển vẫn còn đang tiếp diễn, Trình Tố không muốn nhìn thấy Thành Lan, nên không đi qua góp vui.
Vừa đúng lúc Trì Duệ gọi điện thoại tới, nói là Lương Mỹ Lam đến, hỏi về chuyện bị phục kích tối qua một chút, bây giờ đang ở văn phòng chờ anh qua.
Trình Tố không nghĩ nhiều lập tức đến văn phòng.
Lương Mỹ Lam cũng bị Lương Triển Triển kéo tới tham dự tiệc, nhưng đám trẻ bên trong quá ồn ào, bà chỉ đi vào ngồi một lát là trở về văn phòng.
Lúc Trình Tố đến, Trì Duệ vẫn đang ở đó.
“Mẹ nuôi.” Trình Tố đóng cửa lại, đi đến trước mặt Lương Mỹ Lam.
Lương Mỹ Lam khẽ quét mắt qua cánh tay anh, không nói gì ngay, mà nhận lửa từ vệ sĩ bên cạnh, hút vài ngụm mới chậm rãi nói:
“Ngày mai con bắt đầu về Toản Hào, bên này có A Duệ là được rồi.”
Trì Duệ sửng sốt, cho rằng mình nghe nhầm: “Đừng mà mẹ nuôi, con...”
“Cứ vậy đi.”
“…”
Trì Duệ rất không hiểu, rõ ràng vừa rồi còn đang nói chuyện của Chu Hành, sao lúc Trình Tố đến lại đột ngột nhắc tới thuyên chuyển vị trí.
Bầu không khí trong văn phòng nhất thời rơi vào sự im lặng áp lực.
“Con có thể biết nguyên nhân không?” Một lát sau, Trình Tố hỏi.
“Nguyên nhân?” Lương Mỹ Lam cười nhẹ, “A Tố, từ khi con bắt đầu hỏi mẹ nguyên nhân, thì đây đã là nguyên nhân.”
Bắt đầu ra ngoài làm việc từ năm 18 tuổi, Trình Tố và Trì Duệ chính là những đứa con trung thành nhất của Lương Mỹ Lam, bọn họ chỉ biết phục tùng quyết định của Lương Mỹ Lam vô điều kiện.
Nhưng hiện giờ, Trình Tố thay đổi.
Hôm đó trong xe Lương Mỹ Lam đã nhìn thấy anh liên tục mất hồn nhìn cổng trường học, buổi tối vừa đến hội sở lại gặp được anh rời đi cùng một cô gái.
Nhìn ánh mắt anh nhìn cô gái đó, Lương Mỹ Lam đã hiểu ra tất cả.
Đứa con có ý chí sắt đá mà bà nuôi lớn, thế mà cũng có điểm yếu.
“Bên kia gần đây không yên ổn, cảnh sát liên tục tới cửa, con về quản lý đi.” Lương Mỹ Lam uống một ngụm trà, nhẹ nhàng bâng quơ.
Trình Tố biết mình không có đường phản đối, trên thực tế, ở Danh Trăn hay ở Toản Hào, với anh mà nói vốn không có gì khác biệt.
Có thể là bởi vì chỗ này có Lộ Tri Nghi, nên anh mới có thể thêm chút tình cảm khác lạ.
Dù sao trở về Thành Đông, cách xa Thành Nam, cũng cách xa Lộ Tri Nghi hơn.
Vốn quan hệ của bọn họ đang được hàn gắn, nếu lại có thêm chướng ngại khoảng cách…
Nhưng Trình Tố không có lựa chọn.
Anh đè cảm xúc của mình xuống, nhàn nhạt đáp: “Dạ.”
Chờ khi trình Tố rời đi cùng Trì Duệ, vệ sĩ đi theo Lương Mỹ Lam mới khó hiểu hỏi:
“Anh Tố đang quản lý Danh Trăn khá tốt, vì sao lại gọi anh ấy về ạ?”
“Con trẻ trưởng thành, có suy nghĩ riêng của mình.” Lương Mỹ Lam dụi tàn thuốc, đã nhìn thấy sự khác thường gần đây của Trình Tố từ sớm, “Hôm nay nó dám vì một người phụ nữ mà đè Chu Hành trên sân thượng, ngày mai sẽ dám vì cô ta mà ngay cả mạng cũng không cần.”
Lương Mỹ Lam thở dài, chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, sau một lúc mới thương cảm mà than thở một câu: “Hai cha con giống y như nhau.”
Người vệ sĩ không hiểu câu sau, nhưng không tiện hỏi nhiều. Lúc này đột nhiên điện thoại vang lên, vệ sĩ nhìn thoáng qua, đưa cho Lương Mỹ Lam, “Dì Lam, là Chu Toàn Sinh.”
Chu Toàn Sinh là bố Chu Hành.
Trong điện thoại, giọng điệu của Chu Toàn Sinh vang lên khẩn thiết lấy lòng, “Dì Lam, con trai tôi không hiểu phép tắc, chuyện này dì xem còn có đường sống không, chúng ta có thể thương lượng.”
Lương Mỹ Lam đã sớm mặc kệ chuyện giang hồ, bình thường mấy ân oán nhỏ nhặt xảy ra trong quán đều mang chủ trương cố gắng giải quyết trong hòa bình, cho dù là lúc đầu xảy ra xung đột với Chu Hành, cũng là bảo Trình Tố về tránh đi trước.
Nhưng hiện giờ lại có người đạp lên đầu bà, chơi trò hiểm với con nuôi bà.
Tục ngữ nói, kẻ sai trước đáng bị mắng.
“Ông chủ Chu.” Lương Mỹ Lam ngay lập tức thay đổi sắc mặt, bình thản cười cười, “Tôi không hiểu ông đang nói cái gì.”
“Đừng như vậy dì Lam, bên con nuôi của dì yêu cầu bao nhiêu tiền bồi thường, tôi có thể đưa, nhưng đừng bắt Chu Hành đi, trò đùa này không làm được đâu, nó sẽ bị xử tội đó.”
Lương Mỹ Lam nhíu mày, “Chu Hành bị bắt?”
Rõ ràng bà chỉ sai vài người gậy ông đập lưng ông với Chu Hành thôi mà.
Chu Toàn Sinh lại cho rằng Lương Mỹ Lam đang giả ngu, “Dì Lam, nếu không phải dì mở miệng, sao có thể kinh động đến người ở trên sở tỉnh? Chuyện này coi như tôi xin dì, tha cho Chu Hành một lần, trở về sẽ bảo nó đích thân tới dâng trà nhận sai với con nuôi của dì có được không?”
Chỉ mấy câu ít ỏi của Chu Toàn Sinh, Lương Mỹ Lam lập tức hiểu ra mọi chuyện.
“Việc này tôi không có cách gì đâu.” Lương Mỹ Lam đáp lời Chu Toàn Sinh, “Thằng con trai ông đá phải ván sắt, nếu đã không hiểu quy tắc, vừa đúng lúc để cảnh sát tận tình dạy nó cái gì gọi là quy tắc. Miễn cho sau này lại bị cụt tay cụt chân thì không thể trách người khác được rồi.”
Cúp điện thoại, Lương Mỹ Lam trầm ngâm một lát, đột nhiên cười.
Người của sở tỉnh.
Động tác của bọn họ còn nhanh hơn cả mình.
-
Ngày hôm sau Lương Mỹ Lam sai người đưa Trình Tố đến địa chỉ mới ở Thành Đông.
Trình Tố chuyển đến Thành Nam hơn ba tháng, cuối cùng vẫn phải tới lúc rời đi.
Khác biệt so với lúc trước chính là, từ trước tới nay anh đều lạnh lùng, lần này thế mà lại sinh ra vài phần lưu luyến và không nỡ.
Nhưng cái không nỡ không phải là nhà, không phải là nơi chốn, chẳng qua nơi này có bóng dáng của Lộ Tri Nghi mà thôi.
Bọn họ quen nhau ở đây, trở nên gần gũi ở đây, vào biết bao đêm, cùng nhau tâm sự bí mật, cùng nhau giảng đề, cùng nhau chuyện trò.
Nơi này có quá nhiều kí ức thuộc về họ, không thể mang đi được, chỉ có thể yên lặng tạm biệt trong lòng.
Trước khi rời đi, Trình Tố gọi điện thoại cho Lộ Tri Nghi.
Không thể gọi được.
Anh chỉ nghĩ có thể cô đang ngủ, hoặc là bận chuyện khác, Trình Tố không để ý.
Nhưng chờ đến tối, mấy người kia đã sắp dọn sạch đồ qua nhà mới ở Thành Đông, anh lại liên lạc với Lộ Tri Nghi, nhưng vẫn không thể gọi được.
Nhất thời Trình Tố suy nghĩ lung tung, cho rằng Lộ Tri Nghi chặn anh, gọi điện thoại qua cho Hồ Hiểu Vũ, vẫn là kết quả giống nhau.
Có điểm kì lạ không thể giải thích được.
Trình Tố nhẫn nại chờ qua hôm sau, tiếp tục gọi, nhưng trước sau vẫn không liên lạc được với Lộ Tri Nghi.
Rốt cuộc Trình Tố không ngồi nổi nữa, lập tức lái xe đến tiểu khu hôm đó anh đưa Lộ Tri Nghi về.
Nhưng khu biệt thự này quản lý rất nghiêm, không có thẻ chủ sở hữu và xác thực khuôn mặt thì không thể vào.
Trình Tố không vào được, thật ra dù có vào cũng không biết Lộ Tri Nghi ở căn nào.
Anh ngồi trong xe, lần đầu tiên sinh ra một cảm giác khủng hoảng vô cớ.
Giống như đống cát nắm trong tay lại chảy xuống từng chút một qua khe hở ngón tay, anh lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, bất lực.
Là xảy ra chuyện gì sao.
Nhưng ngày hôm qua anh đích thân nhìn Lộ Tri Nghi đi vào tiểu khu mà.
Hay là… cô đổi số điện thoại, âm thầm từ biệt.
Trình Tố không biết, không muốn nghĩ linh tinh.
Ở trong xe gần một ngày, anh vẫn không chờ được Lộ Tri Nghi.
Cho đến khi ánh hoàng hôn chiều tối buông xuống xe, Trình Tố mới đột nhiên nhớ ra... còn có Giang Ánh Nguyệt.
Ả là mẹ kế của Lộ Tri Nghi, chắc chắn biệt cô ở đâu.
Anh sợ bại lộ quan hệ của mình và Lộ Tri Nghi trước mặt người nhà cô, cho nên Trình Tố không hỏi thẳng, mà tìm một đồng nghiệp cũ của Giang Ánh Nguyệt qua trò chuyện suông, lại nghe báo lại là hai ngày nay ả ta đi vào núi dưỡng thai tránh nóng với bảo mẫu.
Chuyện trong nhà không biết gì.
Hi vọng duy nhất của Trình Tố cũng tan biến.
Trừ việc liên tục gọi vào điện thoại của Lộ Tri Nghi, anh không còn làm được việc gì khác.
Bắt đầu từ ngày đó, suốt ba ngày, Trình Tố liên tục mất liên lạc với Lộ Tri Nghi.
Gần như ban ngày hôm nào anh cũng đến chờ ngoài tiểu khu, thậm chí còn bảo Lương Triển Triển lấy thân phận bạn học tới tìm cô, nhưng sau khi bảo vệ ở cửa giúp liên lạc, lại nói trong nhà của chủ sở hữu không có ai nhận điện thoại, có thể không ở nhà.
Lộ Tri Nghi như đột nhiên bốc hơi khỏi thế gian, hoàn toàn biến mất trong thế giới của Trình Tố.
Lúc về đêm ngủ không được Trình Tố cũng sẽ suy nghĩ.
Rốt cuộc là liên lạc không được, hay là sau khi cô trở về lại thay đổi quyết định gì đó, không muốn liên lạc với mình.
Anh không biết, không cách nào biết được.
Ba ngày sau khi sự việc xảy ra, một buổi tối nọ Trình Tố đang ở trong quán bỗng nhận được một cuộc gọi xa lạ.
“Chào cậu, tôi là bố của Lộ Tri Nghi, chúng ta gặp mặt đi.”
Cuộc điện thoại này tới rất đột ngột, kết hợp với việc mấy ngày nay Lộ Tri Nghi biến mất, trong lòng Trình Tố cảm thấy bất thường, lập tức đồng ý yêu cầu của Lộ Hoằng.
Địa điểm Lộ Hoằng hẹn gặp là một quán cà phê ở Thành Nam.
Trình Tố đi luôn ra khỏi quán, không thay đồ, trên người là bộ quần áo đơn giản.
Sau khi đến quán cà phê, anh gặp được Lộ Hoằng, chủ động duỗi tay: “Chào ngài.”
Lộ Hoằng gật đầu, khi bắt tay lại với anh, ông chú ý tới hình xăm chỗ cổ tay anh, nhưng không thể hiện gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Ngồi đi.”
“Tôi không biết tên cậu, chỉ tìm ra trong điện thoại của Tri Nghi.” Lộ Hoằng đánh giá cách ăn mặc của Trình Tố, nói tiếp: “Nhưng cậu là ai thật ra không quan trọng.”
Trình Tố nhíu mày, mơ hồ cảm thấy có thể Lộ Tri Nghi đã gặp chuyện gì.
“Bác trai nói thẳng đi ạ, cháu không thích quanh co lòng vòng.”
“Được.” Điều này vừa hay hợp với tính cách của Lộ Hoằng, “Chuyện hai đứa tôi đã biết, nhưng rất xin lỗi, tôi không thể đồng ý cho hai đứa qua lại.”
“…”
“Từ nhỏ Tri Nghi đã được chúng tôi chở che rất tốt, con người rất đơn giản, là tôi sơ sẩy, vốn thuê cho con bé một căn nhà để ở là muốn con bé ngủ ngon một chút, không nghĩ tới lại khiến cho một chuyện khác phát sinh.”
“Chuyện khác” trong miệng ông là chỉ anh.
Trình Tố hiểu.
“Tri Nghi có vị hôn phu rất xuất sắc, tháng sau sẽ đính hôn, bọn nó cũng sắp du học nước ngoài, tôi mong cậu có thể suy xét cho tiền đồ của nó, đừng làm lỡ dở con bé.”
Trình Tố bình thản nghe, hỏi ngược Lộ Hoằng: “Đính hôn với người mình không thích, du học ở đất nước mình không muốn đi, chính là con đường tốt?”
“Ít nhất…” Lộ Hoằng chững lại một lúc, tầm mắt rơi vào hình xăm giữa cổ tay anh, “Tốt hơn ở cạnh cậu.”
“Đừng trách tôi nói thẳng, xin cậu thông cảm cho tấm lòng làm cha, Tri Nghi đơn giản, nhưng tôi đã nhìn ra được cậu có kinh nghiệm xã hội, nơi con bé không biết, cậu hẳn hiểu hơn nó, nếu cậu là một người cha, sẽ sẵn lòng để con gái mình đi trên con đường thênh thang, hay là dẫm lên bụi gai đi trên một con đường mình không biết.”
Lộ Hoằng nói nhìn thì như lịch sự hòa nhã, nhưng từng câu đều đánh vào chỗ đau của Trình Tố.
Trình Tố không nói gì.
Thật ra ngay từ lúc bắt đầu anh đã rất rõ khoảng cách giữa mình và Lộ Tri Nghi.
Một người gia cảnh sung túc, là học sinh tài năng có học vấn cực cao sẽ học trường đại học danh tiếng, một người ngày nào cũng đi trong thế giới màu xám, là người đàn ông bước ra đời sớm không có nơi ở cố định.
Giữa bọn họ, khác nhau một trời một vực, ngăn cách bởi biển rộng núi cao.
Là Trình Tố không cam lòng, đang mơ hão thôi.
Trình Tố hít sâu một hơi, “Cháu sẽ không để con gái cháu đi con đường nào, nếu nhất quyết phải chọn, cũng chỉ là con đường con bé đi xong sẽ có thể vui vẻ.”
Nói xong, Trình Tố nhìn về phía Lộ Hoằng, “Cháu sẽ không ép con bé.”
“Đó là tương lai cậu chọn, nhưng hiện giờ, xin hãy trả lại con gái cho tôi trước.”
“…?”
Trình Tố nhíu mày, “Bác có ý gì?”
Lộ Hoằng: “Buổi tối Tri Nghi lén nhảy xuống từ ban công lầu hai chạy mất, không mang theo điện thoại, trên người không có tiền, trừ tới tìm cậu thì nó còn có thể đi đâu.”
Trong chớp mắt Trình Tố gần như nhảy dựng lên, “Mấy ngày nay bác vẫn luôn nhốt cô ấy trong nhà?”
Mặt Lộ Hoằng lộ vẻ không vui, “Cậu đang dạy dỗ tôi sao?”
“Lão điên!” Trình Tố không nói chuyện với Lộ Hoằng nữa, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài.
Lộ Hoằng đuổi theo giữ chặt anh, “Tri Nghi đâu?”
“Tôi cũng muốn biết cô ấy ở đâu!” Trình Tố hất Lộ Hoằng ra, khí thế tàn bạo bỗng chốc bùng nổ: “Nghe đây, nếu cô ấy thiếu một cọng tóc, dù ông là bố cô ấy thì cũng vô dụng.”
Lộ Hoằng: “…”
Ra khỏi quán cà phê, đầu tiên Trình Tố gọi điện cho Lương Triển Triển, sau khi biết Lộ Tri Nghi không đi tìm cô bé, anh lại lập tức chạy đến tiểu khu chỗ hai người ở lúc trước.
Nhưng vẫn không tìm được tung tích của cô.
Tiếp tục gọi điện thoại cho Trì Duệ, cũng nói không thấy Lộ Tri Nghi tới câu lạc bộ.
Trình Tố đến trường, đi đến dưới cây ngô đồng, nhưng ban đêm trường học trống trải, học sinh khối 12 đã nghỉ từ lâu.
Nhà ăn từng ăn cùng nhau, bờ sông từng ước nguyện cùng nhau, tiệm sách cô thường đến, Trình Tố gần như đã đi tìm tất cả nơi mà Lộ Tri Nghi có thể đến.
Nhớ tới người bạn thân Dư Đồng sống ở Thành Đông của cô, hình như đã từng nói là bố mẹ bán sỉ ở chợ Thành Đông, Trình Tố nhanh chóng gọi điện thoại cho người bên kia, chưa tới mười phút đã tìm được số điện thoại của bố mẹ Dư Đồng.
Nhưng liên lạc với Dư Đồng, cô ấy lại nói chưa từng gặp Lộ Tri Nghi.
Trình Tố đã sắp lật tung hết thành phố rồi.
Anh không thể tưởng tượng được sắp 10 giờ tối, một cô gái như Lộ Tri Nghi, không có điện thoại, không có tiền, rốt cuộc là đang một thân một mình đi đến nơi nào, lỡ như gặp phải người xấu thì làm sao bây giờ.
Trình Tố căn bản không dám nghĩ đến những khả năng đó.
Lấy nhà Lộ Tri Nghi làm trung tâm, anh lái vài vòng tìm khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Thành Nam, phát động tất cả những người từng gặp Lộ Tri Nghi cùng nhau giúp đỡ tìm, thậm chí cuối cùng từ nam đến đông, một đường tìm đến tận Thành Đông.
Vẫn không có bất kì tin tức gì.
Trình Tố sắp điên rồi.
11 giờ rưỡi tối, cuối cùng Trình Tố quyết định về lại phòng 903 một chuyến, nghĩ thầm có thể Lộ Tri Nghi đã ngủ rồi nên không nghe tiếng anh gõ cửa không chừng.
Lúc trước Lộ Tri Nghi có cho anh chìa khóa, nhưng anh không mang theo bên người. Trình Tố đành phải lái xe về nhà, định lấy chìa khóa rồi mới qua đó xem thử.
Lúc lên thang máy, Hồ Hiểu Vũ bỗng gọi điện cho anh.
“Anh Tố, anh ở đâu?”
Trình Tố không có tâm trạng nói chuyện phiếm, “Chuyện gì, nói!”
Hồ Hiểu Vũ “à” một tiếng, rất cẩn trọng thăm dò, “Chính là… Vừa rồi có một cô gái xinh đẹp tới Toản Hào, hỏi em địa chỉ nhà của anh, em, em cho…”
Trình Tố không tìm được Lộ Tri Nghi đã rất phiền, bây giờ Hồ Hiểu Vũ còn nói về đề tài không đàng hoàng này với anh nữa.
Cửa thang máy mở, anh không kiên nhẫn đi ra ngoài, “Mày muốn chết có phải không?”
Thật ra Hồ Hiểu Vũ cũng không xác định được mình làm đúng hay không, nghe Trình Tố nói vậy liền mang vẻ đau khổ, “Nhưng ngày đó ở ngõ nhỏ, em cho rằng anh thích cô ta nữa cơ.”
Nghe câu đó, Trình Tố bỗng chốc chững người, “Ngõ nhỏ?”
Không đợi Hồ Hiểu Vũ nói tiếp, Trình Tố như phản ứng lại đó là gì, lập tức đi về phía trước vài bước.
Quả nhiên, cuối hành lang, trước cửa nhà mới của mình, có một bóng hình nhỏ yếu đang ngồi xổm.
Phát hiện có tiếng động, cô từ từ đứng dậy, cũng nhìn qua đây.
Trong lối đi nhỏ yên tĩnh, Lộ Tri Nghi đứng ở đó, ngược sáng, mái tóc dài có chút hỗn loạn, lại đẹp đến nỗi như ánh trăng buông xuống.
“… Trình Tố.” Cô nhẹ nhàng gọi anh.
- -------------------