Tửu Nương Tử Mạnh Mẽ - Chương 14

Tửu Nương Tử Mạnh Mẽ
Chương 14: Vì sao lão bộc ngươi cứ nhìn chằm chằm thiếu niên xinh đẹp này
gacsach.com

"A!... Tống Ngạn Triệt ngươi lại dám bóp mặt của ta, nếu ngươi có gan thì đừng chạy!" Đường Cửu bỏ lại nửa cái bánh bao trong tay, nhấc chân đuổi theo. Tên thần kinh Tống Ngạn Triệt này, bóp cái miệng đang chứa đầy thức ăn của biến hình rồi. Nghẹn chết nàng!

"Không chạy là ngu! Không phải chỉ bóp một cái sao? Bóp một cái thì bóp một cái thôi! Có gì đặc biệt hơn người, ta không cố ý, sao ngươi lại keo kiệt như vậy? Còn đuổi theo cắn ta..." Cái gì gọi là bóp méo sự thật, lời này của Tống Ngạn Triệt chính là bóp méo sự thật, đuổi theo đanh đấm. Mặt trời dần dần nhô lên, hai người cười đùa không ngừng dưới ánh nắng ban mai, tiếng cười khoan khoái vang vọng phía sau núi, trên sườn núi nho nhỏ từng trận cười như chuông bạc vang lên, rất dễ chịu.

Như lời nói, vào lúc giữa trưa Thái Dương Đằng nhấp nhoáng hừng hực ánh lửa, chỉ một lúc mà sắc hồng đã đầy trời, khác hẳn với sắc vàng của Thái Âm Đằng tối hôm qua. Hôm nay một cái rễ dây leo khác tên là Thái Dương Đằng, một âm một dương, mặt trời mặt trăng, hỗ trợ lẫn nhau, sinh trưởng ở sâu trong sa mạc, nước lửa hòa vào nhau. Đến hôm nay, sau khi tứoi thuốc nước đặc thù, cùng hút tinh hoa trời đất, kích phát dược hiệu, là thuốc trị thương cực tốt.

Cộng thêm Thượng Quan Hành đến nơi lạnh nhất ở cực bắc lấy hàn băng ngàn năm, bệnh cũ của Biệt Tiêu Tuyết lại vừa chữa khỏi, nhưng mà Đường Cửu và Tống Ngạn Triệt đều lo lắng, lấy tình trạng thân thể của Biệt Tiêu Tuyết, có thể chịu nổi hay không, đây vừa là lửa vừa là băng, còn thay đổi ngày đêm, nóng lạnh luân phiên, rốt cuộc Biệt Tiêu Tuyết có thể chịu được hay không?

Lo lắng thì lo lắng, thực tế là thực tế, hoàng hôn sắp buông xuống, Tống Ngạn Triệt cũng nên trở về phòng ngủ. Tuy nói giả bộ bệnh có thể lừa gạt trong chốc lát, nhưng lúc này đã học xong, ngộ nhỡ đến bạn học đến thăm hắn, hắn lại không có ở trên giường bệnh, vậy thì thật sự sẽ không giải thích được. Người khác không nói, nhưng biểu ca Lịch Nhược Hải kia của Đường Cửu nhất định sẽ đến.

Tống Ngạn Triệt và Đường Cửu dưới trời chiều, mỗi người đi một ngả, Tống Ngạn Triệt không ngừng dặn dò Đường Cửu đi đường cẩn thận. Đường Cửu vác Tiên Đằng lên, rất hào sảng vỗ ngực một cái: "Yên tâm đi! Dài dòng! À, đúng rồi, biểu ca ta và ngươi cùng học chung thư viện, khi gặp huynh ấy, ngươi cũng không nên bắt nạt. À không, ngươi không dám, huynh ấy là bề trên của ngươi."

"Ai là bề trên, là bạn học, cùng trường!" Tống Ngạn Triệt tỏ vẻ không đồng ý, bề trên từ đâu tới, rõ ràng là cùng trường, bọn họ đều là môn sinh của Trần phu tử, còn là cùng giới.

"Ta chẳng cần biết ngươi cùng trường hay cùng ngủ. Tóm lại, không được bắt nạt biểu ca của ta, nếu không, nếu không, ta trở về bắt nạt biểu muội của ngươi!"

Hì hì! Bắt nạt biểu muội của hắn! Nàng lại có thể nghĩ được điều này, lời nói lạ đời như vậy cũng chỉ có Đường Cửu mới nói ra được: "Còn cùng ngủ? Ta với biểu ca ngươi cùng ngủ, vậy không phải ta bệnh sao?"

Đường Cửu chớp chớp mắt to vô tội: "Ngươi có bệnh còn gì? Ngươi không phải có bệnh thì ngươi uống thuốc làm gì? Ấm sắc thuốc, lải nhải nhiều..."

Còn làm ngoáo ộp! Nhìn dáng vẻ như tinh linh đáng yêu lại bướng bỉnh của Đường Cửu, trong lòng Tống Ngạn Triệt rất vui vẻ, thật là đáng yêu.

Đường Cửu nhìn bộ dạng cợt nhả này của Tống Ngạn Triệt, bất đắc dĩ lắc đầu, chẳng nhẽ bị sắc (thuốc) đến ngu luôn rồi sao? Sao mà mắng hắn, hắn cũng không tức giận? Điên rồi sao? Vác Tiên Đằng lên, quay người đi, tiêu sái phất tay một cái, chỉ chừa một bóng lưng xinh đẹp. Trời chiều ngã về tây, Đường Cửu khoác ánh nắng chiều, dần dần nhạt đi trong ánh chiều tà. Cho đến khi bóng dáng này biến mất, Tống Ngạn Triệt mới cười quay người rời đi, chạy về phòng ngủ.

Bên này Đường Cửu chạy về nhà, giao Nhật Nguyệt Thần Tiên Đằng cho Tần Mộ Sắc, cũng chẳng quan tâm cái gì, xoay người ngả đầu nằm ngủ, coi như trời sập xuống, nàng cũng mặc kệ! Ngủ! Ngủ! Nàng phải ngủ! Khò khò khò!...

Bên này Đường Cửu được bổ giấc rất sung sướng, ngay cả trong mộng cũng cười. Bên kia Tống Ngạn Triệt phải cười khổ. Quả nhiên biểu ca Lịch Nhược Hải của Đường Cửu đến rất đúng giờ, tới cửa thăm hỏi. Đây cũng không phải điều quan trọng, trước kia cũng đã từng quen biết. Mặc dù Lịch Nhược Hải là một cô nhi, thuở nhỏ nuôi ở Đường gia, nhưng lại hết sức hiểu lễ.

Dượng, dì của hắn, cũng chính là phụ thân, mẫu thân của Đường Cửu cực tốt với hắn, thuở nhỏ đã cho hắn đọc sách học chữ, khiến Lịch Nhược Hải vốn sinh ra trong một gia đình giang hồ lỗ mãng thành người có phong độ của người trí thức. Bởi vì phụ thân Lịch Nhược Hải chết trong trận quyết đấu trên giang hồ, nên càng không muốn múa đao lộng thương, ngay cả võ công học khi còn bé, cũng quên hết sạch.

Nói chung là do ân oán giang hồ, khiến Lịch Nhược Hải cửa nát nhà tan, phụ thân chết bởi quyết đấu, mẫu thân tự tử vì tình. Ở trong lòng Lịch Nhược Hải, ghét nhất là võ thuật! Một lòng đọc sách thánh hiền, hy vọng có thể làm quan.

Thế nhưng, ngay cả người qua đường cũng có thể nhìn ra, Lịch Nhược Hải này vốn không phải loại ham học. Thoạt nhìn là một thư sinh trắng trẻo nõn nà, đáng tiếc học vấn văn chương vô cùng cứng nhắc, học vẹt cũng không nên học kiểu như vậy, hoàn toàn không hiểu được tinh tuý trong sách. Quân tử có sáu cái tài: lễ (lễ nghi), nhạc (âm nhạc), xạ (bắn cung), ngự (cưỡi ngữa), thư (viết chữ), sổ (tính toán). Trong đó chỉ có bắn tên là cực kỳ ưu tú, thành tích có thể nói là một tên bắn ra, bách phát bách trúng!

Lịch Nhược Hải quan tâm đến Tống Ngạn Triệt bị bệnh, cùng Lam Thiếu Lăng, Tống Ngạn Triệt cùng đến hàn huyên một lát, rồi ai đi đường nấy. Tống Ngạn Triệt vốn cho là có thể nghỉ ngơi rồi, ai ngờ sư phụ hắn lại tới, không nói hai lời, xách lên đã, nhân tiện mua một tặng một, còn bắt Lam Thiếu Lăng. Gương mặt của Lam Thiếu Lăng cực kỳ không tình nguyện! Tại sao Thiết tiền bối này lại tới, cứu mạng với!... Cứu mạng với!...

"Đừng gào thét nữa, gào thét nữa, ta làm vứt ngươi xuống!" Thiết Trung Nhạc giống như một con chim lớn, chao liệng trên không trung ở rừng cây nhỏ, xách hai người Tống Ngạn Triệt và Lam Thiếu Lăng bay trên khoảng không giữa rừng rất tự nhiên. Tình cảnh này, giống như là một con chim ưng lão làng bắt hai con gà con từ trên mặt đất, săđi săn trở về.

Ở trước mặt Thiết Trung Nhạc, hai người Tống Ngạn Triệt và Lam Thiếu Lăng bọn họ không phải là hai con gà con sao? Sao có thể địch nổi vị trưởng lão Thiết Kiếm Môn võ công vô địch thiên hạ đây?

Xong rồi! Xong rồi! Bị Lão Ngoan Đồng này bắt được, thật là thảm! Trong lòng Lam Thiếu Lăng không ngừng kêu khổ, lúc lên núi cũng biết sẽ có một ngày như thế, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy! Quả thật muốn chết muốn chết...

Ban đêm, lão già này không giống như trước lôi kéo bọn họ so chiêu, ngược lại lại tâm tình, chỉ là đề tài này nói đi nói lại, vòng tới vòng lui, thế nào đều ở trên người của Lịch Nhược Hải, cái gì mà bạn học nhỏ tuấn tú kia, tiểu thư sinh vừa rồi á!

Tuấn tú? Đã có hai người tuấn tú ở đây, Tống Ngạn Triệt và Lam Thiếu Lăng tỏ vẻ không chấp nhận được. Tống Ngạn Triệt thừa dịp Thiết Trung Nhạc không chú ý, trở tay một cái thoát khỏi sự kiềm chế của Thiết Trung Nhạc, bay người lên cây, lười biếng bay một mạch lên cây, làm bạn với gió lạnh, ngắm cái mâm ngọc bự lạnh như băng. Tại sao Tống Ngạn Triệt lại cảm giác cùng sư phụ ngắm trăng lại khiến lại cảm thấy ý nghĩa của ánh trăng cũng thay đổi đây? Tối hôm qua thì gió mát trăng thanh, đẹp không sao tả xiết, tối nay là gió lạnh trăng đau, khó mà dễ chịu.

Bên này Tống Ngạn Triệt nằm ở trên cây còn nói khổ, còn đáng thương hơn Lam Thiếu Lăng hay sao? Bị Thiết Trung Nhạc giữ không thể động đậy, không đường lên trời, không cửa xuống đất. Chỉ có thể tử tế thành thật nói chuyện trên trời dưới đất với vị này lão tiền bối này. Ta nói lão tiền bối này! Lão tiền bối! Tại sao ngài đột nhiên cảm thấy hứng thú với Lịch Nhược Hải, chuyện này ngài nên đi hỏi đồ đệ tốt Tống Ngạn Triệt của ngài đi? Bằng không hỏi nương hắn cũng được mà! Bọn họ là thân gia đấy, chắc hẳn Tống phu nhân hiểu rất rõ thân quyến Đường gia. Lúc cầu hôn Đường gia, chắc hẳn cũng điều tra rất rõ.

Lời này của Lam Thiếu Lăng vừa mới ra khỏi miệng, trên đầu liền nhận một hạt dẻ và một viên đá, hạt dẻ đến từ Thiết Lão tiền bối, cục đá đến từ nhị ca Tống Ngạn Triệt đang tiêu sái trên cây. Lam Thiếu Lăng không rõ, tại sao Thiết tiền bối này lại sợ Tống bá mẫu như vậy, coi như Thiết tiền bối gạt Tống phu nhân dạy nhi tử người ta võ công, cũng không thể sợ thành cái dạng này chứ?

Lam Thiếu Lăng không hiểu tại sao Thiết Trung Nhạc lại sợ Tống phu nhân như vậy. Tống Ngạn Triệt hiểu, nhưng Tống Ngạn Triệt sẽ không nói, hắn muốn nhìn một chút xem lúc nào lão già này chịu nói ra? Chỉ là, Tống Ngạn Triệt cũng tò mò, tại sao lão già này lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với Lịch Nhược Hải?

Lão già sao có thể chịu nói, vừa hỏi liền pha trò, khiến Tống Ngạn Triệt và Lam Thiếu Lăng tức giận đến mức tỏ ý xem thường rất rõ. Bất kể như thế nào, lão già cũng không chịu nói, Lam Thiếu Lăng và Tống Ngạn Triệt cũng đành phải thôi!

Nhưng mà bắt đầu từ một đêm này, sau lưng Đông Sơn thư viện cps thêm một đôi mắt. Đôi mắt này tuy lớn tuổi nhưng thần thái vẫn sáng láng, oai hùng bất phàm như cũ. Chỉ là vì sao luôn gian sảo lén lén lút lút nhìn chằm chằm Lịch Nhược Hải. Có thể là do huyết mạch người giang hồ, bất kể thế nào cũng không xóa bỏ được, tính cảnh giác của Lịch Nhược Hải so với thư sinh tầm thường cao hơn, rõ ràng phát hiện được lão nhân lén lút này.

Nhắc tới Thiết lão nhân dầu gì cũng là trưởng lão Thiết Kiếm môn, đường đường là kiếm khách đệ nhất thiên hạ, thế nhưng làm việc lén lút như thế, lén lén lút lút nhìn chằm chằm người ta giống như cái lão biến thái, làm người ta kinh ngạc chính là còn hóa thân làm lão bộc quét dọn đình viện, vậy mà lại chạy đến Đông Sơn thư viện làm việc vặt. Nói là làm việc vặt, nhưng một đôi mắt gian giảo lại cứ nhìn Lịch Nhược Hải, ánh mắt gian giảo không ngừng quan sát trên dưới, nhìn chăm chú khiến toàn thân Lịch Nhược Hải run sợ, sau lưng nổi da gà.

Thấy vẻ mặt hoảng sợ không hiểu của Lịch Nhược Hải, toàn thân từ đầu đến ngón đều mất tự nhiên, lại khiến Lam Thiếu Lăng và Tống Ngạn Triệt sặc cười! Rốt cuộc thì lão già này muốn làm cái gì? Còn tiếp tục như vậy nữa, sợ rằng Lịch Nhược Hải phải kêu cứu rồi. Cứu mạng! Ở đây có một Lão Biến Thái! Tống Ngạn Triệt và Lam Thiếu Lăng suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy không khỏi buồn cười. Che miệng không nhịn được muốn cười lên tiếng. Thiếu chút nữa bị Trần phu tử đánh đòn, lão già này thật sự là hại không ít người nha! Không có việc gì chạy đến đây gây cười làm cái gì?

Đông Sơn thư viện có đôi mắt, vẫn nhìn chằm chằm vào Lịch Nhược Hải, Tống gia cũng có một đôi mắt, vẫn nhìn chằm chằm vào Đường Cửu, anh chị em họ hai người này, thật là đồng nhân đồng mệnh, xui xẻo giống nhau! Khác biệt chính là Lịch Nhược Hải có cảnh giác, mà lão già này lắc lư ngay trước mắt, không ngừng liếc trộm hắn, có thể nói là trắng trợn theo dõi hắn. Mà đôi mắt sau lưng Đường Cửu, nàng lại không phát hiện chút nào, hoặc là nói, vốn Đường Cửu không hề suy nghĩ nhiều, vị lạt thủ y tiên Tần Mộ Sắc Tần cô nương mà Thượng Quan đại ca mời tới có dụng ý khác.