Tuyết Rơi Đầy Nam Sơn - Chương 07
Tuyết Rơi Đầy Nam Sơn
Minh Khai Dạ Hợp
www.gacsach.com
Chương 7: Người quen cũ đầu tiên
người quen cũ đầu tiên
Khi ta không còn cách nào thoải mái với người nữa, hay người không hề quan tâm ta, xin ngàn vạn lần nhớ, trong những năm tháng tuổi thơ của chúng ta, từng có mười hai con cò trắng, bay qua hồ nước mùa thu.
— Giản Trinh tháng tư xé vải
Áo khoát vải nỉ của cô bị thổi bung ra, gió nhấc lên một góc.
Gió lướt qua tóc cô, đánh thành từng vòng, ngang ngược xuyên qua giữa những ngón tay của anh.
Trần Tri Ngộ cười một tiếng, cách tiếng gió thổi, có điểm không nghe rõ được cũng không nghe rõ được ý tứ: “Cảm ơn. Đã nhiều năm không nghe người ta nói trực tiếp với thầy những lời này.”
Anh giương mắt, chống lại ánh mắt nghi hoặc của cô, cúi đầu hít một hơi thuốc lá, nửa thật nửa giả giải thích: “Khi còn bé, vừa đến sinh nhật, thầy bị ba mẹ bắt lại, một phòng mấy chục người lần lượt chào hỏi, giống như ra vẻ đáng yêu. Cho nên, sinh nhật lần sau thầy có thể núp liền núp.”
Nhìn thấy khóe miệng cô tựa hồ mang theo ý cười, con mắt chiếu sáng, còn nói: “Thầy Trần cũng trải qua thời điểm chật vật như vậy.”
“Đây chính là việc tốt của trưởng thành,” anh chớp mắt, “Lại không ai buộc mình làm việc mình không thích, không ai nói em chọn đồ ăn gì, không ai để ý mấy giờ em bắt đầu đi ngủ.
“Đó là thầy?”
Anh nhìn thấy Tô Nam đi lên một bước, cách anh gần hơn, ngũ quan cuả cô bị bóng đêm che phủ cũng tựa hồ rõ ràng hơn một ít.
Tô Nam không hề muốn theo anh tranh cãi — ước chừng cũng không có gan này, “Thầy có thể không chịu người khác bức bách mình, nhưng có thể không bị chính mình bức bách sao?”
Khói thuốc bị nuốt vào, anh liền nhổ ra, trầm mặc một chút, anh cười nói: “em là muốn cùng thầy trò chuyện vấn đề triết học?”
“Không có đâu, em nói không lại thầy.”
“thầy kể cho em câu chuyện!”
“Gió ở đâu ra? Lạnh quá!”
Quả thực thật lạnh, trên người cô chỉ có áo khoác vải nỉ, cũng không biết có thể hay không chống lạnh.
” đi quán cà phê ở chỗ nghỉ chân?”
“... Vậy hay là ở tại chỗ này!”
“Làm sao? Không phải em ngại lạnh?” Trần Tri Ngộ liếc nàng một cái.
“Ở trong hoàn cảnh thư thái nghe chuyện xưa, thông thường đều không nhớ được.”
Khéo ăn khéo nói, cố ý đối nghịch với anh, cũng không biết quen qua bao lâu rồi mà chỉ có chút dũng khí này — hoặc chính là bởi vì sinh nhật anh, cố ý đùa có chừng mực cho anh vui?
Cô bé này kỳ thực không có đần như anh nghĩ.
Chuyện về một đôi tình nhân tự tử, hẹn đồng sinh cộng tử, mỗi người quy tiên vì một ly rượu độc, cùng hẹn nhau uống canh Mạnh bà trên cầu, sẽ chờ duyên định sau khi tái sinh.
Cái gì cũng không sai, nhưng mà tính hết lần này tới lần khác lại tính sai đời thứ hai, hai người đều là nam. Mỗi người ở thế gian phí hoài ba mươi năm, ngẫu nhiên gặp nhau, sau đó mơ hồ dựa vào dáng dấp nhận ra là tình nhân kiếp trước, chỉ có vô tận xấu hổ. Một người đã thành gia lập nghiệp, một người đã có hai con gái.
“Sau đó thì sao?”
Trong tay có một điếu thuốc lá sắp hút xong, Trần Tri Ngộ dập điếu thuốc lá ở tấm đá xanh trên bậc thang, đứng lên, lay động cái áo khoác ngoài dính vào gió lạnh, “Sau đó, hai người coi như người lạ, coi như lần gặp nhau này chẳng bao giờ phát sinh.”
Tô Nam ngơ ngác, “... Đây là lần đầu em nghe qua một câu chuyện không đầu không đuôi.”
Trần Tri Ngộ trong mắt lộ vẻ cười, nói rất nhạt nhẽo, “Bởi vì trên thế giới này đại đa số sự tình đều là không đầu không đuôi. Nghe xong, em lý giải đi! câu chuyện này nói cho chúng ta biết cái gì?”
Tô Nam đường hoàng ra dáng suy tư một chút, “Chỉ tính chuyện hiện tại, đừng tính nhiều quá chuyện tương lai?”
“Sai,” Trần Tri Ngộ đi xuống bước một bước, người anh mang theo chút gió mát và hơi thở mùi thuốc lá lập tức nhào vào xoang mũi của cô, “Nói cho chúng ta biết, không nên hứa hẹn.”
Anh đi lướt qua bên cạnh cô, “Đi thôi, nhìn em bị đông lạnh đến choáng váng. Đi uống chút đồ nóng, rồi thầy tiễn em xuống núi.”
“Thực sự không lạnh.”... Cô luôn cảm thấy ở chỗ rừng núi hoang vắng này, Trần Tri Ngộ mới là thật là Trần Tri Ngộ.
“Không lạnh mà run như cái sàng? Sàng xuống bột mì, đều đủ để gói sủi cảo ba năm.” anh khoát tay, cởi trên cổ khăn quàng cổ mình tùy tiện đeo, ném một cái vào trong lòng Tô Nam.
Tô Nam kinh ngạc tiếp được. Nhìn cái bảng hiệu, cô biết hiệu xa xỉ này, giá cả không rẻ. Vải cực kỳ mềm mại, ngón tay chạm tới khăn quàng cổ còn giữ nhiệt độ cơ thể trên người Trần Tri Ngộ.
... Cho cô làm cái gì? Cô không thể mang. Cái khăn quàng cổ đắt giá này, tuyệt đối không cùng loại với quần áo của cô.
Bóng lưng cao to đi xuống bậc thang, sắp dung nhập bóng đêm. Tô Nam siết chặc khăn quàng cổ, đuổi theo sát.
Trong quán cà phê, mùi hương, nhiệt độ cùng ngọn đèn đêm nho nhỏ thấp thoáng trong cánh đồng hoang vu vùng ngoại ô — buổi tối phải lên núi mới tới quán, không phải” liều mạng” vậy là cái gì?
Chỉ là có người vì nghệ thuật, có người vì ái tình.
“Uống gì?”
“... dạ gì cũng được” ánh mắt cô nhìn xuống phía dưới, cũng là nhìn chăm chú vào miếng tiramisu trong tủ trưng bày.
“Những người hay nói bất cứ cái gì, đem quyền lựa chọn giao cho người khác, lại đối với quyết định của người khác chọn ba bốn lần nữa.” Giọng nói anh mang theo ý đùa, dường như lại biến trở về Trần Tri Ngô bình thường.
Tô Nam mím môi một cái, nhanh chóng dứt khoát: “vanilla latte”
Ngồi chưa được bao lâu bên cửa sổ, hai ly cà phê liền được bưng lên.
Tô Nam uống một miếng — đồ uống trong quán cà phê nơi hoang vắng quả nhiên ỷ vào chút độc quyền – vị quá nhạt, giống như là dùng một ít cà phê pha nước uống nhiều lần vì luyến tiếc dùng một lần rồi đổ.
Ngồi trong chốc lát, đến cùng cô vẫn còn có chút canh cánh trong lòng,”... Thầy Trần, em đi toilet.”
“Đi thẳng, quẹo phải.”
... So với cô cái người này ở Sáng Thành mà còn quen chỗ hơn cô.
Màn hình điện thoại di động đặt ở trên bàn vừa sáng vừa tối. anh điều chỉnh âm thanh, tắt tiếng. Đều là tin nhắn ngắn, cuộc gọi, wechat oanh tạc chúc anh sinh nhật vui vẻ.
Lúc còn trẻ thích dầu sôi lửa bỏng, lấy cớ sinh nhật, cuồng nháo ở nhà còn chưa thỏa mãng — như chính mình sinh ra thật tốt, thật đáng giá làm phiền nhiều người ăn mừng cùng. Nhưng mà sống cả đời, bất quá sau này chỉ thành người trích dẫn được học sinh viết ở cuối bài luận văn*.
(*: khúc này là reference ở cuối bài luận văn. Mình không biết vn như thế nào. Ở nước ngoài rất coi trọng viết bản quyền, nếu xài ý tưởng của người khác trong bài, phải đánh dấu 1, 2 hay tên tác giả. Cuối bài viết reference, nêu ra những người, sách xài trong bài)
Một thời điễm bắt đầu khác, anh sẽ không tổ chức sinh nhật, sáng sớm nhận điện thoại của hai ba người thân, thời gian còn lại làm bộ chính mình bận rộn không rảnh liếc mắt điện thoại di động một cái, kì thực rãnh rỗi như một cô hồn dã quỷ, cái loại ba đời trôi giạt từ từ, đợi trăm ngàn năm.
Trần Tri Ngộ hoàn hồn giương mắt nhìn, cái học sinh ngu ngốc mà nửa đường quen được của anh, bưng một miếng bánh có cắm một ngọn nến, không biết bánh gì, thận trọng đi tới.
Trần Tri Ngộ sửng sốt nửa phút, thẳng đến khi Tô Nam đứng đối diện anh, có chút câu nệ nói một tiếng “Sinh nhật vui vẻ”, mới phản ứng được.
“Tô Nam.”
Tô Nam chậm rãi giương mắt, nhìn anh, không biết làm sao khẩn trương.
Anh trầm mặc mấy giây, cuối cùng vẫn không đem những lời “Thầy không có hơn nửa đêm lên tới núi để ăn bánh ngọt yêu thích” này nói ra khỏi miệng, tựa như để hoàn thành nhiệm vụ, cầm lấy đĩa bánh trước mặt Tô Nam.
“Ai! Thầy chưa cầu nguyện!”
Ánh nến lung lay một cái, chiếu vào con mắt trong suốt của Tô Nam.
“Thầy không có nguyện vọng gì.”
Anh không tự chủ được nghĩ tới đêm đó ngữ điệu không nhẹ không nặng của Trình Uyển như trần thuật sự thật, nói: “Đời ta cũng chỉ là như vậy.”
Học sinh ngốc vẫn còn khuyến khích anh, “Tùy tiện cầu nguyện một cái! thân thể khỏe mạnh, thăng chức tăng lương...”
“em có nguyện vọng gì?” Trần Tri Ngộ cắt đứt lời cô, nhìn khuôn mặt cô càng lúc càng hiện ra vài phần xấu hổ, “em nói đi, thầy tặng cho em.”
“Cái này là sinh nhật của thầy...”
“Vậy được, nguyện vọng sinh nhật của thầy chính là giúp em thực hiện một nguyện vọng.”
Tô Nam sửng sốt một chút, trong đầu có điểm không thông, “Có thể... Có thể thực hiện được sao?”
“Ngoại trừ nguyện vọng học kỳ kế không chọn giờ học của thầy, nguyện vọng gì đều được.”
Anh có chút ranh mãnh thổi tắt ngọn nến, nắm lấy cái nĩa cắt một miếng bánh tiramisu không biết để bao lâu rồi. Nhai, một vị ngọt ngấy xông thẳng cổ họng. Miễn cưỡng nuốt xuống, lập tức đem đĩa đẩy ra xa, “Cảm ơn”
Tô Nam nở nụ cười, dường như vui vẻ vì sinh nhật chính mình.
... Anh thành công ăn hết! miếng bánh tiramisu thấp kém này cũng không phải hoàn toàn tệ.
Trần Tri Ngộ nhìn cô, không hiểu sao có chút nhớ thuốc lá, tỉ mỉ nghĩ lại, tối nay chính mình dường như hút hơi nhiều, chỗ này lại là bên trong phòng, vẫn là nhịn xuống, cách ngọn đèn, nhìn học sinh ngốc đối diện, “Sinh nhật em lúc nào?”
“Tháng hai,” cô bỏ thêm một câu, “ngày 16.”
“lúc đó mùa xuân bắt đầu rồi.”
“Cũng vẫn lạnh, có vài năm còn có thể gặp được tuyết rơi. Em không thích lắm mùa đông... Chị của em là tháng tư sinh ra, thời điểm cây cỏ nảy mầm”
Tối nay, nói cái gì cũng cảm thấy có thể bị kinh ngạc.
“Em có chị?”
“vâng. Lớn hơn em sáu tuổi.” Tô Nam rũ xuống ánh mắt, như là không hứng thú nói thêm.
Trần Tri Ngộ mơ hồ từ miệng lưỡi của người khác, biết điều kiện gia đình thông thường của Tô Nam, từ lúc học nghiên cứu sinh tới nay không xin tiền trong nhà nữa rồi, có đôi khi còn phải vừa học vừa làm để trả học phí. anh cũng không tỉ mỉ hỏi thăm sự tình đến cùng, cho nên cặn kẽ sự tình anh cũng không rõ ràng lắm. Anh cũng không có tùy tiện làm việc anh thích, anh tự nhận mình bất thường, nhưng vẫn biết nguyên tắc xã giao có những cái cấm kỵ.
Rời khỏi quán cà phê, Trần Tri Ngộ lại chở Tô Nam đi cây cầu lớn ở sông Trường Giang.
Cầu có chút lịch sử, trên dưới hai tầng, đường sắt đường cái giao nhau. Anh
đem xe dừng ở đầu cầu, theo cô đi dọc theo hai bên lối đi bộ ước chừng 500 mét, cô siết cái khăn quàng cổ kia, hai gò má bị thổi làm đỏ bừng.
“Sao không đi lên?”
Trong lúc Tô Nam dừng lại bước chân, bóng dáng cao lớn tiến thêm một bước, khăn quàng cổ trong tay bị quất bay bay, thổi bay hai vòng, bao lấy cổ cô, ngón tay như là xuất phát từ thói quen, lấy khăn quàng cổ dịch xuống dưới một chút.
Gió sông cuồn cuộn thổi tới, thổi vào trên mặt anh.
Sau một lúc lâu, Tô Nam lấy lại hô hấp đi đến, trái tim cô đột nhiên rống rỗng, lung la lung lay, như rơi giữa không trung.
“Trần...”
Tiếng kèn xe đạp điện vang lên phía sau, anh nhẹ nhàng đỡ cánh tay cô, kéo sang một bên, xe đạp điện từ phía sau anh chạy băng qua.
Trong đầu cô trống rỗng, nháy mắt một cách máy móc, một lát sau, cảm giác cả người mình đều cứng ngắc, không biết có phải hay không là vì lạnh.
Trần Tri Ngộ liền bước trở về chỗ cũ, tay cắm vào trong túi quần, như là đang sờ hộp thuốc, trong khoảng khắc ngừng lại, “Đi, trở về trên xe, tiễn em trở về trường học.”
“... em lần đầu tiên tới.”
“Muốn đi tản bộ một chút?” trong mắt Trần Tri Ngộ có chút ý cười, vô cùng thành thục nói, “Cây cầu kia 5 km, đi bộ nhiều hơn mười lăm phút!”
“Thầy Trần,” Tô Nam dừng một chút, “em cũng kể cho thầy một câu chuyện!”
Trần Tri Ngộ nhìn cô.
Có hai người, từ nhỏ đã biết nhau, lục đục với nhau nửa đời người. Sau đó một người chịu khổ cực, người kia làm viện trợ, nửa là lợi dụng nửa là tình cảm thật, đem mọi cái cửa ải khó khăn vượt qua. Hai người, có một thời gian rất gần gũi, giống như trong tuần trăng mật, thương lượng cùng nhau làm sao đem nợ cũ xóa sạch sẽ, làm sao xây dựng cái gia đình này... Nhưng mà, nhưng mà chính cái người làm viện trợ vẫn là ngựa quen đường cũ, nợ cũ không bỏ được, tranh đấu với chuyện xưa, chiếm được liền đắc ý bỏ rơi.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó...” lông mi Tô Nam run lên một cái, “Sau đó, cái người đó liền chết... Người kia hoài niệm hắn, nhưng có đôi khi nên hiểu rằng rất nhiều chuyện tốt hơn nên để lại trong quá khứ.”
Vẫn là hoài niệm, nhưng chỉ ở trong mơ nhớ lại.
Trần Tri Ngộ đã trải qua câu chuyện này.
“Thầy nghe qua Katyusha chưa?”
*Katyusha mọt bài hát thời chiến tranh của Nga
“Thì ra câu chuyện này không phải chuyện người thật?”
Tô Nam đưa ánh mắt nhìn về mặt sông mờ mịt, phía trên mặt sông chỉ có mấy chiếc thuyền đánh cá nho nhỏ, ngọn đèn như một ngôi sao.
“... Em đi qua cây cầu trên sông Vũ Hán Trường Giang, dài 1600 mét –Liên Xô xây trước kia. Trên lan can thân cây cầu Cầu có khắc họa hoa hướng dương. Không dài, đi vài bước đã xong... Như là quan sát một đoạn di tích.”
Dừng một chút, Tô Nam muốn đem mỗi chữ mỗi câu đều nói rõ: “Cái loại cảm giác này, như là người vĩnh viễn chìm hãm trong quá khứ... Đi không đến tương lai.”
Trong khoảng khắc, cô nở nụ cười thật nhanh, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Tri Ngộ, “Câu chuyện này không hay, không có thâm ý như câu chuyện của thầy, cũng không học được lý giải gì. Đi thôi... Chỗ này thật là lạnh a!”
Đoạn “Quan sát di tích tại chỗ” thuyết giảng này quá mức tru tâm, làm cho trái tim Trần Tri Ngộ nhịn không được giật thót.
Anh cúi đầu nhìn cô.
Chính cô cũng không có phát hiện ra — trong mắt của cô mông lung một tầng hơi nước chưa có rơi xuống.