Tuyết Rơi Đầy Nam Sơn - Chương 31
Tuyết Rơi Đầy Nam Sơn
Minh Khai Dạ Hợp
www.gacsach.com
Chương 31
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Anh yêu em không phải vì em là ai, mà vì anh là ai khi có em bên cạnh”
— ( Roy Croft)
***
Cốc Tín Hồng đến báo tin cho Tô Nam, hỏi chuyện, biết cô còn chưa ăn tối, nhất định phải mời cô đi ăn cơm bằng được.
Bà chủ Cốc đợi dưới lầu, nhìn thấy cô, nhoẻn miệng cười: “Tô Nam, chào chị.” Khi cử động, chiếc áo khoác bên ngoài khẽ lay lộ ra hình dáng bụng tròn xoe như cái trống.
Bà chủ Cốc tên Trì Diệp, nhỏ hơn Tô Nam một tuổi.
Trong ấn tượng của Tô Nam, cô ấy là một người rất kiệm lời, luôn nhẹ nhàng mỉm cười lắng nghe mọi người trò chuyện. Mà Cốc Tín Hồng thì hoàn toàn trái ngược, hào sảng phóng khoáng, trời nam đất bắc đều kết giao huynh đệ anh em. Tô Nam cũng rất hiếu kỳ, một người đàn ông tự do ngang tàng như vậy sao có thể nên duyên cùng một cô gái như Trì Diệp.
Hỏi Trần Tri Ngộ, anh đáp: “Nghiệt duyên.” Còn bảo cô nếu sau này bị Cốc Tín Hồng chọc giận, cứ ném chuyện này ra, đảm bảo sẽ trị được hắn cụp đuôi, ngoan ngoãn nghe lời đâu vào đấy.
Tô Nam thầm nghĩ nếu lần tới có dịp tụ họp với mọi người, có lẽ sẽ hỏi thử.
Nhưng lúc này không còn lòng dạ nào, chỉ thấp thỏm nghĩ tới Trần Tri Ngộ.
Tô Nam ngồi ở ghế sau, bồn chồn không yên, sống lưng thẳng tắp, hai tay bám vào lưng ghế phụ lái, vội vàng hỏi: “Thầy Trần xảy ra chuyện gì sao ạ?”
“Cũng không phải chuyện bất trắc gì...” Cốc Tín Hồng cắn điếu thuốc trên miệng, chỉ cắn để đó chứ không châm lửa, nói mơ hồ không rõ: “Rất nan giải, khó giải quyết, bây giờ chắc chắn đang gà bay chó sủa. Trước khi đi, lão Trần đã đặc biệt dặn dò, bảo anh nếu đến tối mà vẫn không thấy hắn gọi điện thoại báo bình an, thì đi tìm em.”
“Báo, báo bình an...”
Trì Diệp lập tức nhìn Cốc Tín Hồng: “Anh đừng nói như vậy, sẽ làm Tô Nam sợ.”
Cốc Tín Hồng vội nói: “Uầy, xem anh nói cái gì thế này. Chuyện đó, sao nhỉ... Haizz, chuyện của bọn em, anh thật không biết bắt đầu từ đâu... Chuyện Trình Uyển và lão Trần ly hôn, mới chỉ lấy giấy chứng nhận của tòa, vẫn chưa thông báo cho cha mẹ hai bên, chuyện này chắc em nắm được đúng không? — à, dì Cố dễ nói chuyện, chỉ có một mình dì Cố biết.”
Tô Nam thả lỏng bàn tay đang bấu chặt lưng ghế, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Trì Diệp quay sang nhìn cô: “Chị không để ý ạ?”
Tô Nam mỉm cười: “Chị đang lo thầy Trần gặp chuyện gì... Nếu là chuyện này, chị tin tưởng anh ấy.”
Cốc Tín Hồng nói tiếp: “Phía Trình Uyển, có rộ lên một số tin đồn không hay. Thân phận cô ấy rất nhạy cảm, lần này vẫn là ba cô ấy — chú Trình ra mặt, mới đè được mọi chuyện xuống. Chú Trình sinh nghi ngờ, lại tức giận cô ấy hành động bộp chộp không suy nghĩ thấu đáo, giáo huấn mấy câu, kết quả hai cha con rùm beng. Tính cách Trình gia giống pháo đốt, châm một cái nổ um trời, rồi lộ ra chuyện kết hôn ly hôn hình thức... Sau đó, thể nào cũng là cha mẹ hai nhà nói chuyện với nhau, tình huống cụ thể ra sao, anh cũng giống em, không rõ, đành phải chờ lão Trần thoát thân về tự nói với em.”
Khó trách đi vội vàng.
Tô Nam biết bối cảnh hai nhà Trần Trình rất vững chắc, cho dù không hiểu rõ nhưng cũng biết ly hôn sẽ ảnh hưởng thế nào đến danh tiếng của hai người. Trần Tri Ngộ dù sao cũng còn đỡ, bên phía Trình Uyển mới thật sự nghiêm trọng.
Ăn cơm xong, Cốc Tín Hồng đưa Tô Nam về.
Lúc xuống xe, Trì Diệp cũng đi xuống theo Tô Nam, thấy Cốc Tín Hồng đẩy cửa xe định bước xuống, liền ngăn lại: “Anh đừng xuống, bọn em nói chuyện riêng với nhau.”
Cốc Tín Hồng lập tức ngồi lại vào chỗ, cười hì hì nói: “Cốc phu nhân, nơi đầu gió lạnh, hai người đừng nói lâu quá.”
Bên trái cổng tiểu khu có một gốc cây lâu năm tán lá xum xuê vừa được chuyển tới trồng, tòa nhà cao hai tầng cản bớt ánh mặt trời phủ một vùng râm mát, bên dưới có đặt một băng ghế dài.
Trì Diệp mang thai năm tháng, mu bàn chân sưng phù, đứng hồi lâu mệt mỏi liền ngồi xuống băng ghế, lấy áo khoác của mình phủ lên gối.
“Trì tiểu thư...”
“Chị cứ gọi em là Trì Diệp đi ạ.” Trì Diệp mỉm cười.
Tô Nam khẽ gật đầu.
“Cốc Tín Hồng, Trần tiên sinh bọn họ, bối cảnh tương đối phức tạp.” Ngón tay Trì Diệp nhẹ nhàng đặt trên đầu gối, ngồi ngay ngắn đoan chính: “Lúc Cốc Tín Hồng cầu hôn em, em không đồng ý, ba mẹ em cũng vậy. Không phải vì cảm thấy mình không xứng, mà là không muốn vào một gia đình như vậy rồi sau này phải nén chịu những giận dỗi không đâu. Bọn họ ít nhiều gì, trong tư tưởng vẫn còn quan niệm ‘môn đăng hộ đối’. Em nói với Cốc Tín Hồng, anh hãy giải quyết hết những vấn đề đó, đừng để em phải chịu ấm ức tủi thân, nếu không em sẽ không cam tâm tình nguyện theo anh.”
Trì Diệp nhìn cô: “Chị có nghĩ tới chuyện kết hôn với Trần tiên sinh không?”
“Chị...” Tô Nam nghẹn lời.
Không phải không nghĩ tới, nhưng luôn có một trực giác kỳ lạ, cho dù muốn kết hôn cũng không phải bây giờ.
Trong xương cốt Tô Nam có một loại cứng cỏi quật cường đến bản thân cô cũng không thể hiểu được. Năm đó, khi ba mẹ suốt ngày gây gổ đòi ly hôn, Tô Tĩnh bảo cô khuyên hai người, cô không làm như vậy mà thẳng thắn nói, ba mẹ cứ cãi nhau thật phiền muộn, hãy ly hôn đi.
Khi đó cô mới tám tuổi.
Cô có một nguyên tắc bất di bất dịch, không phá hoại gia đình người khác, không lừa dối bạn đời, còn lại đều dễ hợp dễ tan.
Mâu thuẫn, băn khoăn; phần lớn là tự gây khó dễ với bản thân — cô không cảm thấy mình và Trần Tri Ngộ có gì khác biệt về gia thế; mà là tự ti, bất luận là mình hay gia đình mình đều không thể trao cho anh những điều tốt đẹp như anh mang đến cho cô.
Những khác biệt khuôn khổ sáo rỗng, cô không để ý.
Cao thấp, giàu nghèo, đều có cái đẹp của riêng nó.
Cái cô để ý, Trần Tri Ngộ là mây cao vùng vẫy phương trời, còn thân mình như cỏ bồng khô lạc gió, chẳng thể hóa kiếp rơm rạ mà thắp lửa như loài đom đóm soi đêm.
(* Cỏ bồng thường chết khô vào mùa thu, bị gió thổi tung bay trong không khí, nên gọi là tiểu phi bồng.)
“Nhất định là có nghĩ tới, đúng không ạ?” Trì Diệp mỉm cười: “Sau này, Cốc Tín Hồng thu xếp hết mọi chuyện trong nhà, em vào Cốc gia, không phải chịu bất kỳ ánh mắt coi thường nào. Em thấy Cốc Tín Hồng và Trần tiên sinh có thể trở thành bạn tốt của nhau, nhất định trong phương diện đối nhân xử thế có điểm tương đồng.”
Lúc này Tô Nam mới hiểu ra, Trì Diệp muốn động viên cô.
Cong môi nở nụ cười: “Chị biết.”
Trì Diệp chậm rãi đứng dậy, nhìn Tô Nam: “Ngày đó ăn cơm ở Bắc Kinh, em đã quan sát chị — hy vọng chị không để bụng, từ nhỏ em đã thích quan sát mọi người, cảm thấy một số động tác nhỏ rất có ý nghĩa. Mỗi ngành nghề chuyên sâu một lĩnh vực khác nhau, cảm thấy không thể hòa nhập vào là chuyện rất đỗi bình thường, lĩnh vực em am hiểu, Cốc Tín Hồng cũng không thể nói được gì về nó. Cổ phiếu, chính trị, bóng đá... gặp phải chủ đề em không thích, bọn họ tán gẫu, em bèn phát huy sở thích của mình, quan sát bọn họ trò chuyện... Thú vị lắm ạ, nghe người ta nói đủ chuyện trên trời dưới đất cũng là thú vui.”
Tô Nam càng hiếu kỳ hơn: “... Chuyên ngành của em là tâm lý học sao?”
Trì Diệp: “Dạ không, em là y tá khoa hậu môn trực tràng.”
Tô Nam: “...”
Trì Diệp cười: “Cốc Tín Hồng quen biết em lúc làm phẫu thuật trĩ.”
***
Buổi tối, Tô Nam uống thuốc, thay băng ngón chân.
Bông dính chặt vào vết thương, lúc gỡ ra, đau đến ứa nước mắt, cắn răng dùng tăm bông chấm thuốc bôi vào, tay run lên vì đau.
Bôi thuốc xong, lại dùng bông gạc sạch băng lại, để sáng đèn phòng khách, đi vào phòng ngủ.
Gửi tin nhắn cho Trần Tri Ngộ, báo với anh mình chuẩn bị đi ngủ.
Đợi năm phút, không thấy trả lời, bèn đặt điện thoại sang bên cạnh, nhắm mắt lại.
Chìm vào trong mơ, phong đỏ ngút ngàn đỉnh núi Túc, cô từng bước nhọc nhằn leo lên, nhìn thấy Trần Tri Ngộ gần trong gang tấc, vừa vươn cánh tay muốn nắm lấy tay anh, anh đã cách xa xăm, lúc nào cũng đứng ở một nơi rất cao, cúi đầu nhìn cô.
Chạy đến hụt hơi rã rời, nhưng không biết vì sao không chịu từ bỏ hay cất tiếng gọi anh.
Cứ chạy mãi chạy mãi, đến khi trượt chân ngã.
Chân nảy lên, giật mình tỉnh dậy.
Nghe loáng thoáng trong phòng tắm có tiếng nước chảy, cô sửng sốt, lật đật quờ tìm dép, lê chân trái chạy nhanh qua.
Gõ cửa: “Thầy Trần.”
Tiếng nước dừng lại, cửa mở ra.
Trần Tri Ngộ vừa tắm xong, quấn khăn tắm ngang hông: “Sao lại thức rồi?”
“Anh về sao không gọi em dậy.”
Sợ cô đi vào trượt ngã, anh bước chân trần ra, ngăn cô ở cửa phòng tắm: “Hôm qua em ngủ không đủ giấc.” Anh mỉm cười, sắc mặt có phần mệt mỏi: “Đợi anh mặc quần áo. Trong túi giấy trên sofa có mì ăn liền, em nấu cho anh đi.”
Tay Tô Nam khẽ run: “Anh chưa ăn cơm sao?”
“Ừ... Không ăn tối ở nhà, vừa xong chuyện vội chạy về, sợ em lo lắng.”
“Anh đừng ăn mì ăn liền, để em nấu mì sợi — thức ăn em mua lúc trưa vẫn chưa ăn hết, anh đợi thêm năm phút, chỉ năm phút thôi...” Lời nói lộn xộn, đứng nhìn anh giây lát rồi hấp tấp đi thật nhanh vào bếp.
Trần Tri Ngộ thoát được ánh mắt Tô Nam, trở về phòng ngủ mặc quần áo mặc nhà vào rồi đi ra phòng bếp.
Nước đang chờ sôi, Tô Nam rửa cải thìa. Tóc buộc lên, lộ ra vành tai xinh xắn, chếch nghiêng bên cổ có những dấu đỏ sậm lớn nhỏ cỡ đầu ngón tay hơi xéo về sau, có lẽ chính cô cũng không thấy.
Trần Tri Ngộ ngắm nhìn, cũng không nói cho cô biết, bản thân cong khóe môi mỉm cười.
“Sắp xong rồi, anh đợi chút nữa...” Động tác trên tay Tô Nam càng nhanh hơn.
“Cốc Tín Hồng giải thích với em rồi sao?”
“Dạ.”
Trần Tri Ngộ dừng giây lát: “Không nói tỉ mỉ nữa, sau này...” Anh đi tới, vòng tay ôm cô từ phía sau, vùi đầu vào tóc cô: “... không còn chuyện cũ quá khứ, hiện tại tương lai đều là em.”
Tay Tô Nam khựng lại, không biết vì sao nước mắt trào ra.
Đau lòng anh sắc mặt mệt mỏi, giữa đêm hôm còn lặn lội đường xa hối hả chạy về; đau lòng anh đến cơm cũng không kịp ăn... Thật sự không cách nào thôi lo lắng, không tin trong chuyện này anh không phải chịu chút ấm ức nào.
“Có thể kể được không anh? Em muốn nghe.”
Trần Tri Ngộ bật cười: “Thật sự muốn nghe hử? Chẳng khác gì lưu manh đánh nhau.”
Một bát mì trứng gà cải thìa, Trần Tri Ngộ xì xụp loáng cái đã ăn xong, hút điếu thuốc, rửa miệng, nằm trên giường, ôm Tô Nam, kể cho cô nghe những việc trải qua cả ngày hôm nay.
Bảy giờ sáng chạy thẳng đến nhà Trình Uyển, ba mẹ hai nhà – trừ Cố Bội Du đứng ngoài cuộc – hợp lực công kích hai người một trận, vừa đấm vừa xoa, than thở khóc lóc đủ đường đến đầu lưỡi cũng chói lọi hoa sen*. Ba người phối hợp chặt chẽ đến giọt nước không lọt, tuyệt đối là mức đãi ngộ hậu hĩnh nhất mà Trần Tri Ngộ nhận được từ khi sinh ra cho tới giờ.
(*Xuất phát từ ‘ thiệt xán liên hoa ’: đ iển cố về cao tăng Đồ Trừng thời Nam Bắc. Triệu vương Thạch Lặc muốn thử đạo hạnh của ông. Đồ Trừng bèn đem ra một bát nước, thắp hương niệm chú, không bao lâu, từ trong bát nước mọc lên một đóa sen xanh chói lọi, người ngoài nhìn vào lòng thư sướng. Người đời sau dùng “thiệt xán liên hoa” hay lưỡi sáng hoa sen để chỉ tài ăn nó i, lưỡi không xương trăm đường lắt léo.)
Cần mắng, cần lao tâm khổ tứ dạy dỗ đều đã làm hết ngô hết khoai, đến nước này rồi mà Trần Tri Ngộ và Trình Uyển vẫn kiên quyết chống trả, người lớn trong nhà quả thật cũng hết cách.
Tiếp theo là cha mẹ hai nhà rối rít xin lỗi nhau, một người thì nói con gái nhà mình có bệnh tâm lý, làm liên lụy con trai nhà anh chị nhiều năm như thế; một người thì bảo con trai nhà mình hành động không có chừng mực, lấy hôn nhân đại sự làm trò đùa, không làm tròn trách nhiệm...
Chuyện đã ngã ngũ, những gì cần nói hai bên đều đã nói xong, mỗi nhà dẫn con mình về, đóng cửa, tiếp tục phê bình chỉ trích, đấu nhóm.
Trần Tri Ngộ ngẫm nghĩ, dù sao hôm nay cũng đã thành ra thế này, nhân cơ hội đó đem chuyện Tô Nam trút ra gọn ghẽ.
Chuyện này khiến Trần Chấn tức đến thiếu điều muốn bất tỉnh nhân sự, tới tấp mắng anh uổng công làm thầy, dụ dỗ nữ sinh, mặt người dạ thú, giả vờ đạo mạo, mặt chai mày đá, không biết xấu hổ, quả thật mất hết thể diện Trần gia!
Cuối cùng, lấy ‘Gia pháp’ nhiều năm không đụng tới ra.
Tô Nam vội hỏi: “Gia pháp gì ạ?”
Trần Tri Ngộ cười khổ: “Nói ra mất mặt...”
Đường đường là phó giáo sư đại học thành phố Sùng, quỳ tám tiếng đồng hồ trước di ảnh ông nội trong nhà cổ.
Ròng rã.
“Còn gì nữa không ạ?”
“Không có.”
“Thật không? Anh đừng gạt em.”
“... Trên lưng bị đánh chút ít, gậy ba toong của ông nội anh.”
Tô Nam lập tức giơ tay định cởi áo anh ra.
Trần Tri Ngộ quả thật ngượng đến rối rắm, dù sao lớn ngần này, đồng thời sợ cô lo lắng, vội vàng nắm lấy tay cô, nghĩ thế nào cũng phải để chuyện này mơ hồ qua đi, miệng liền bắt đầu nói xàm nói bậy không đâu vô đâu, còn cố tình đùa giỡn ngả ngớn: “Bảo bối cưng của anh, đừng, hôm nay anh mệt, không tới được...”
Tô Nam không nhúc nhích.
Một lát sau, anh nghe thấy tiếng nức nở.
Lật đật cầm tay cô ấn vào trong ngực mình: “... Em muốn xem thì xem đi, đừng cười anh là được.”
Hôm nay, thật đúng là, mất sạch uy nghiêm.
Nước mắt lưng tròng, Tô Nam vén áo anh lên.
Một vết đỏ sưng tấy, chạy dọc từ bả vai xuống hông, hiện ra trên làn da rất trắng của anh, vô cùng rõ rệt.
Thật sự xuống tay đánh rất mạnh.
Cô khẽ chạm ngón tay vào rồi lập tức rụt lại thật nhanh, hai mắt ngập nước mịt mờ nhìn anh: “Đau không anh?”
“Đau gì chứ, lớn thế này.”
“Hay là bôi thuốc... Em đi tìm thuốc của em...”
“Đừng tìm...” Trần Tri Ngộ nắm tay cô: “Bây giờ em ngoan ngoãn ngủ với anh một giấc, hiệu nghiệm hơn bất kỳ thuốc gì.”
“Anh... không phải anh không tới được...”
Trần Tri Ngộ vỗ đầu cô, xị mặt: “Ngủ đơn thuần!”
Hài lòng thỏa dạ ôm người vào lòng, chăm chú nhìn cô không rời, vùi đầu vào tóc cô hít ngửi thật sâu.
Không phải trẻ con, cái gì mà gia pháp không gia pháp, nếu anh không nghe theo, một người hơn sáu mươi là Trần Chấn có thể làm gì được anh sao?
Nhưng mà chính là muốn tuân thủ tôn trọng, không muốn về sau Trần Chấn vì chuyện này mà có bất kỳ vướng mắc gì với Tô Nam.
Hồi nhỏ, Trần Chấn nói, Tri Ngộ, nếu con không gánh được trách nhiệm, thì đừng ôm ‘chuyện’ vào người.
Quỳ dưới đất, lúc mắt to trừng mắt nhỏ với ông nội trong ảnh, anh nghĩ:
‘Tô Nam à Tô Nam, vì đem ‘chuyện’ này của em chịu trách nhiệm đến cùng, mà đời anh đây phải chịu một trận gia pháp nặng nhất, chính là vì em.’
(Cỏ bồng)