Vạn Cổ Chí Tôn - Chương 1338
Chương 1338: Tình thế bức bách (2)
Nàng cùng Lý Vân Tiêu cũng hóa thành một ánh hào quang, hướng về thành bắc bay đi.
Tốc độ của mọi người cực nhanh, rất nhanh liền phát hiện vị trí của đám người, đều đang liều mạng hướng xa xa nhích thân thể.
Ninh Hàng Phong hừ lạnh một tiếng, hơn mười người nhất thời hạ xuống, trực tiếp vây nhốt toàn bộ chín người, từng cái từng cái cười gằn.
Sắc mặt bọn người Thương trắng bệch, biết lần này lại không may rồi.
Ninh Hàng Phong nói:
– Như Băng tiểu thư, ngươi cũng quá không hiểu chuyện, gây ra động tĩnh lớn như vậy.
Khương Như Băng vội nói:
– Nếu như ngươi còn nhận ta là Nhị tiểu thư, liền lập tức giúp ta đem quyền trượng này nhổ ra, sau đó mang theo người của ngươi trở lại.
– Làm càn.
Không trung hơi vặn vẹo, Khả Nguyệt cùng Lý Vân Tiêu đi ra, sắc mặt Trữ Khả Nguyệt âm lãnh, căm tức nhìn Khương Như Băng.
Khương Như Băng sợ đến cả người run lên, nguyên bản thân thể di động dị thường khó khăn, giờ khắc này làm cho nàng sợ đến lui một bước, trực tiếp đánh vào trên người Lê.
Lê thở hồng hộc nhìn chằm chằm nàng, trong mắt ánh sáng lấp lóe liên tục.
Khương Như Băng nhìn đôi mắt của nàng, đột nhiên nội tâm hơi sợ nói:
– Lê tỷ tỷ, tất cả mọi người chen ra bên ngoài, ngươi làm sao hướng về ta chen?
Lê cười khổ một tiếng nói:
– Trốn không thoát, chỉ có thể xin lỗi muội muội.
Nàng nhẹ nhàng giơ tay lên, một tay liền bóp lấy cổ Khương Như Băng, móng tay lạnh lẽo ở trên gáy ngọc nàng xẹt qua, lạnh nhạt nói:
– Chư vị đại nhân Hồng Nguyệt thành, chúng ta không thù không oán, duy nhất hây chuyện là Tử Thần Bát Tượng này, mong rằng đại gia có thể ở chung hòa thuận.
– Ngươi...
Khương Như Băng quýnh lên, cả giận nói:
– Ngươi dĩ nhiên lấy ta làm con tin, thiệt thòi ta còn coi ngươi là tỷ tỷ.
Lê bất đắc dĩ cười khổ nói:
– Muội tử xin lỗi, có cơ hội lần sau lại bồi thường ngươi, ta có thể chết, nhưng Thương đại nhân không thể, vì lẽ đó chuyện bắt con tin này chỉ có ta tới làm.
Tiết Nam vỗ sau đầu một cái, áo não nói:
– Nữ yêu thú thật thông minh, làm sao chúng ta sẽ không nghĩ đến.
Hắn liên tục áo não không thôi, bắt Khương Như Băng, có thể là cơ hội duy nhất.
Người Hồng Nguyệt thành đều kinh nộ liên tục, lập tức không biết như thế nào cho phải.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Lê, nguyên bản là không thù không oán, nhưng ngươi bắt Hồng Nguyệt thành Nhị tiểu thư, cũng đã là thâm cừu đại hận.
Lê một mặt thản nhiên nói:
– Tình thế bức bách, ta cũng không muốn. Đổi là các ngươi, cũng sẽ làm như vậy.
Khả Nguyệt lạnh lùng nói:
– Nàng tự mình phạm sai, tự làm tự chịu, có bản lĩnh ngươi liền giết nàng.
Con ngươi Lê đột nhiên áp súc, quát lên:
– Dừng tay.
Tiếng nói vừa dứt, năm ngón tay đã kháp nhập trong yết hầu, máu đỏ tươi chảy xuống, nhuộm đỏ y phục trắng noãn, nhìn thấy mà giật mình.
Sắc mặt Khả Nguyệt trở nên âm trầm, vừa nãy nàng xác thực muốn dùng ngôn ngữ làm Lê kinh sợ, lại xuất thủ đánh giết, không nghĩ tới bị đối phương nhìn thấu, nữ yêu này không đơn giản a.
Lê lạnh lùng nói:
– Tình thế bức bách, nếu bức ép, nhất định phải đồng quy vu tận, ta cũng không thể nói gì được.
Năm ngón tay của nàng xuyên càng sâu vào, lỗ hổng sâu đáng sợ, sắc mặt Khương Như Băng trắng bệch, chỉ cần lại thoáng dùng sức, toàn bộ đầu lâu sẽ bị cắt rời xuống, vậy thì thật sự không còn cách xoay chuyển đất trời.
Lê một mặt lạnh lùng nghiêm nghị, lạnh giọng nói:
– Chư vị đại nhân Hồng Nguyệt thành, là thả hay giết, kính xin các ngươi một lời quyết đoán.
Nàng cái gì cũng không thèm đến xỉa, những Đại Yêu bọn họ qua nhiều năm bồi bạn Thương như vậy, đã sớm xem tính mạng Thương so với hết thảy đều trọng yếu hơn, không tiếc bất kỳ đánh đổi cũng phải bảo vệ Thương.
Khả Nguyệt ngưng mắt nhìn Lê, dĩ nhiên có loại cảm giác tổn thương tầm mắt, nàng chậm rãi mở miệng nói:
– Lý Vân Tiêu, ngươi thấy sao?
Tất cả mọi người đều sững sờ, việc trọng yếu như vậy, làm sao sẽ đi hỏi Lý Vân Tiêu?
Bá.
Ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Lý Vân Tiêu, Khương Như Băng cũng như vậy, hơi lộ ra vẻ thống khổ, một mặt điềm đạm đáng yêu.
Lý Vân Tiêu cười khổ một tiếng nói:
– Những người này tuy rằng đáng ghét, nhưng tính mạng có thể nào cùng Như Băng tiểu thư so. Lần này thả bọn họ, lần sau còn có thể lại giết, chỉ là một ít lâu la mà thôi.
Tuy rằng hắn cực kỳ hi vọng mượn tay Hồng Nguyệt thành giết Thương, thậm chí so với giết Tử Thần Bát Tượng còn muốn khát vọng, nhưng Khương Như Băng là không thể không cứu.
Khả Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng nói:
– Khương Như Băng cấu kết người ngoài cướp ngục, chính là tội chết, vừa vặn giết xong hết mọi chuyện, làm sao còn muốn cứu nàng?
Lý Vân Tiêu nhìn vẻ mặt ung dung khó có thể phát hiện trong con ngươi Khả Nguyệt, nội tâm cảm thấy buồn cười, mắng thầm: Cáo già, rõ ràng mình rất muốn cứu Khương Như Băng, nhưng kéo không xuống mặt mũi cùng quy định của Hồng Nguyệt thành, lúc này mới đến hỏi mình.
Nếu nhìn ra ý đồ của Khả Nguyệt, Lý Vân Tiêu đương nhiên phải cực lực phối hợp, kinh hãi nói:
– Không thể Khả Nuyệt đại nhân, tuy rằng Như Băng tiểu thư có tội thì phải chịu, nhưng giờ khắc này nàng cũng nhận rõ khuôn mặt người xấu, hơn nữa cũng ăn vị đắng, không bằng trước tiên cứu nàng lại, chờ trở về thành lại dựa theo quy định tiến hành xử phạt.
Khả Nguyệt vô cùng kinh ngạc nhìn Lý Vân Tiêu một chút, nơi sâu xa trong mắt lướt qua một tia tán thưởng không dễ phát hiện, thầm nghĩ tiểu tử này quả nhiên có thể so với phụ thân hắn, trả lời phù hợp khẩu vị ta như vậy, nàng giả vờ trầm ngâm nói:
– Hừ, như vậy chẳng phải là làm lợi cho nàng, Hàng Phong, ngươi cho rằng thế nào?
Nội tâm Ninh Hàng Phong cũng mắng nàng một trận, thầm nghĩ: Lý Vân Tiêu đã nói như vậy, ta cũng không thể nói không để ý Khương Như Băng chết sống, chỉ phải nghiêm mặt nói:
– Lý Vân Tiêu nói như vậy cũng coi như có lý, dù sao phạm vào quy định của Hồng Nguyệt thành, phải là chúng ta đến xử phạt, bằng không đó mới là làm lợi cho Như Băng tiểu thư, huống hồ chúng ta cùng những yêu nhân kia trong lúc đó xác thực không có thù hận, không cần thiết làm ra một mất một còn.
– Được rồi, đã như vậy...
Khả Nguyệt liếc mắt nhìn Lê, lạnh nhạt nói:
– Thả Như Băng xuống, các ngươi đi thôi.
Nàng lâm không chỉ tay, quyền trượng nhất thời tranh một tiếng hóa thành một ánh hào quang, thu vào trong thân thể, ẩn mà không gặp.
Lê đại hỉ, tầng tầng thở phào nhẹ nhõm, vội nói:
– Muội tử đắc tội rồi, lần sau có cơ hội tỷ tỷ lại bồi thường ngươi.
Không còn quyền trượng ràng buộc, thực lực của bọn họ lập tức khôi phục, Lê vỗ nhẹ nhẹ một thoáng, đem Khương Như Băng đẩy đi qua, trực tiếp đưa đến trước người Khả Nguyệt.
Khương Như Băng như tiểu hài phạm lỗi lầm, cúi đầu ở trước mặt Trữ Khả Nguyệt không dám hé răng, nhưng máu tươi ồ ồ còn từ trên cổ chảy ra, toàn bộ bạch y trắng noãn đều bị máu nhuộm đỏ, nhìn thấy mà giật mình, dáng dấp điềm đạm đáng yêu.
Lý Vân Tiêu vội vàng đánh ra một đạo quyết ấn, điểm ở chỗ yết hầu của nàng, đem huyết ngừng lại.