Vạn Cổ Chí Tôn - Chương 1575
Chương 1575: Truy đào (1)
Khương Nhược Mai lạnh lùng nói:
– Đường Khánh lão thất phu kia bất quá là muốn cưỡng ép mẫu thân của ta, để tan ra một ít thế lực chống cự Khương gia, mẫu thân đại nhân sớm đã nhìn thấu âm mưu của các ngươi. Lúc này mới lẩn trốn thoát, hôm nay mặc dù bị chết nơi đây, cũng sẽ không cùng với đám súc sinh sống nhục các ngươi trở về.
Lão bà ngang nhiên nói:
– Nói không sai hôm nay liền lấy máu của chúng ta, đến thổi lên ngọn lửa chiến đấu của Hồng Nguyệt thành Khương, Ninh, Nguyễn ba nhà.
– Ha ha? Trái tim chiến đấu?
Hoành Quân Hoán cười to nói:
– Quy phục Đường lão gia tử, chính là thân đệ đệ của phu nhân chính miệng hạ quyết tâm, đại biểu đó là ý chí của bản thân phu nhân, nếu đã là ý nguyện của tất cả mọi người trong Hồng Nguyệt thành. Lẽ nào các ngươi sẽ muốn chống đối ý nguyện của mọi người sao?
Nguyễn Hồng Ngọc vẫn một mực không lên tiếng, rốt cục mở miệng nói rằng:
– Nguyên Tư hắn cũng là bất đắc dĩ chịu trận, nhưng nghĩ không ra Đường gia các ngươi từng bước tới gần, vậy mà muốn chiếm đoạt ba nhà chúng ta, quả nhiên là lòng tham không đủ rắn muốn nuốt voi, hắn cuối cùng sẽ có một ngày tự nhận ác quả.
– Hừ, mặc dù có, phu nhân ngươi cũng không thấy được!
Hoành Quân Hoán ra lệnh một tiếng, nói:
– Toàn bộ bắt trở lại, có người phản kháng giết trước bất luận tội!
Khương gia thân thuộc đều sắc mặt đại biến, nghĩ không ra đối phương vậy mà thực sự dám hạ sát lệnh, bọn họ cho rằng tối đa chỉ là bắt trở về mà thôi. Dù sao Nguyễn Hồng Ngọc tồn tại, đối với Đường khánh mà nói vẫn có giá trị lợi dụng cực lớn.
Vẫn là nội bộ Hồng Nguyệt thành vừa xảy ra biến cố bọn họ không tưởng tượng nổi, có thể khiến Nguyễn Hồng Ngọc lập tức mất đi giá trị.
– Không, không nên, ta đầu hàng
Lập tức có vài tên ý chí không kiên định, sợ đến sắc mặt đại biến, vội vàng làm phản đi qua.
Lão bà cả giận nói:
– Ngươi, các ngươi...
Trên mặt vài tên võ giả làm phản kia hiện ra hổ thẹn, nói:
– Tình thế địch so với ta mạnh hơn, chúng ta chỉ là không muốn chết mà thôi.
Lão bà nghiến răng nghiến lợi, lạnh giọng nói:
– Thành Chủ Đại Nhân cùng phu nhân bình thường đối với các ngươi thế nào?
Mấy người kia cúi đầu thấp lợi hại hơn, tự biết xấu hổ, không dám ngẩng đầu nhìn mọi người.
Nguyễn Hồng Ngọc lạnh nhạt nói:
– Mặc bọn họ đi thôi, xu lợi núp hại chính là bản tính của con người, không trách được bọn họ.
– Ha ha, không sai kẻ biết nhận rõ đại cục mới có thể giữ mạng sống, có còn ai muốn bỏ gian tà theo chính nghĩa?
Hoành Quân Hoán lạnh lùng quét mắt một vòng, đã không còn ai hé răng nữa, đều là vẻ mặt thấy chết không sờn.
– Tốt, tốt, quả nhiên rất có cốt khí.
Trên mặt Hoành Quân Hoán lộ ra một tia làm dáng tươi cười châm chọc, chỉ vào vài tên võ giả mới đầu hàng tới nói:
– Để khen ngợi thành ý của các ngươi, hiện tại sẽ do các ngươi xuất thủ trước, từng người lấy đầu đến, là có thể chứng minh các ngươi thật tình.
– A? Cái đó?
Vài tên võ giả cũng là đại kinh, lập tức hoa mắt choáng váng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng từ trên người toát ra, cầu khẩn nói:
– Hoành đại nhân, mấy người chúng ta thực lực thấp, căn bản đánh không lại Chủ Mẫu bọn họ.
Hoành Quân Hoán sắc mặt trầm xuống, quát dẹp đường:
– Ta không cần đám cặn bã thực lực thấp. Nếu là thực lực không đủ, vừa không có chiến công, giữ lại sẽ có ích lợi gì? Hồng Nguyệt thành không nuôi phế nhân!
Vài tên võ giả ngây ngốc ra ở đó, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, lúc này hận không thể có cái lỗ nẻ để chui vào.
– Làm sao? Không muốn lập công?
Trong mắt Hoành Quân Hoán lóe lên một tia châm chọc cùng sát cơ, hừ nói:
– Đã như vậy, các ngươi phải đám cặn bã này giữ lại có ích lợi gì, đồng thời giết đi!
– Ngươi, ngươi nhục nhã chúng ta!
Mấy tên võ giả nổi giận nhảy ra, từng người một trên mặt tìm giống như quả cà, gào thét lớn xông lên, muốn liều mạng rồi.
– Hừ, mấy con kiến hôi, chẳng lẽ còn cho rằng có tư cách cùng ta đàm phán? Làm trò hề!
Hoành Quân Hoán giơ tay phải lên, một đạo lam quang ở lòng bàn tay hội tụ, trực tiếp chụp xuống.
Một vòng chưởng uy đẩy ra, trên không trung càn quét đi qua.
– Bang bang bang...
Liên tiếp thanh âm giống như thạch đầu đập vụn, vài tên võ giả đều xương cốt vỡ nát, phun ra từng ngụm máu tươi, bị một chưởng ép thành thịt nát ngã trên mặt đất, chết vô cùng thê thảm.
Không ít Khương gia nữ quyến đều hoảng sợ kêu lên, tử trạng quá mức kinh khủng.
– Thất Tinh Vũ Đế!
Nguyễn Hồng Ngọc sắc mặt trầm xuống, Hoành Quân Hoán cùng mình tu vi tương đương, nhưng từ mới vừa rồi ra tay xem, tựa hồ muốn càng lớn hơn một bậc.
Nàng truyền âm cho lão bà trước người kia, nói:
– Hà bà bà, ngươi lập tức mang theo Nhược Mai cùng Nhược Băng đào tẩu, liều lĩnh giết về phía khu vực truyền tống, chỉ cần thoát khỏi Hồng Nguyệt thành, lập tức đi đến Bắc Vực Ngọc Thiềm Tông.
Ngọc Thiềm Tông chính là một trong Bắc Vực thập đại phái, cùng Hồng Nguyệt thành quan hệ vô cùng tốt, đặc biệt cùng Khương gia lui tới dị thường mật thiết.
Trên mặt Hà bà bà hiện lên vẻ kiệt ngạo cùng không muốn, nhưng ở dưới Nguyễn Hồng Ngọc đau khổ cầu khẩn, thở thật dài.
– Làm sao, bắt đầu giao phó hậu sự?
Hoành Quân Hoán tự nhiên nhìn thấu nàng đang Truyền Âm Nhập Mật, cười lạnh nói:
– Ngày hôm nay người nào cũng đừng nghĩ trốn đi, giết!
Hắn ra lệnh một tiếng, bên cạnh thân võ giả đều xuất thủ, hướng phía đám nữ quyến đi tới.
Nguyễn Hồng Ngọc đang muốn nghênh địch, đột nhiên Lý Vân Tiêu trực tiếp che ở trước người của nàng, nói:
– Các ngươi nhanh đi, ở đây giao cho ta.
Sắc mặt hắn âm trầm không gì sánh được, vừa ra tay đó là một chiêu Đại Phong Hỏa Luân, nguyên tố chi lực kinh khủng tràn ngập đại sảnh, bay nhanh hướng phía tên võ giả xoay chuyển đi.
– A a!
Liên tiếp vài tiếng kêu thảm thiết, đám võ giả kinh khủng phát hiện, Cửu Thiên Đế Khí cũng không cách nào ngăn trở phong hỏa chi lực kinh khủng kia, dính vào một điểm lập tức bị đốt thành tro bụi.
Nguyễn Hồng Ngọc sửng sốt một chút, trong mắt vẻ giằng co chợt lóe lên rồi biến mất. Loại thời khắc mấu chốt này, nàng cũng không phải hạng người nhiều lời lắm chuyện, tùy tiện nói:
– Bảo trọng!
Nhất thời một kiếm ảnh từ trên người lao ra, đâm rách Thiên Khung, quát dẹp đường:
– Theo ta đi!
Người của Khương gia đều theo sát phía sau, tên Hà bà bà kia đoạn hậu, hơn mười người nối đuôi nhau đâm rách Thiên Khung bay ra ngoài.
Hoành Quân Hoán kinh hãi, cả giận nói:
– Đầy tớ nhỏ, chết tiệt nhanh đuổi theo cho ta!
Những thủ hạ kia kinh sợ uy thế của Đại Ngạc Ngư, sau khi nghe được mệnh lệnh như trút được gánh nặng, đều chạy ra khỏi phòng, truy kích nguyễn Hồng Ngọc đi.
Hoành Quân Hoán tự mình bay lên trời, bàn tay hóa thành đạm lam sắc, trực tiếp bổ về phía Lý Vân Tiêu.
Trên mặt Lý Vân Tiêu một mảnh đạm nhiên, nhưng mà sát cơ trong con ngươi cũng khiến người kinh sợ.
Giới Thần Bia trực tiếp hiện lên ở trong tay, xem như viên gạch ném đi.
– Phanh!
Hoành Quân Hoán một chưởng vỗ ở trên Giới Thần Bi, nhất thời cảm giác trong tay mình truyền đến đau nhức, hoảng sợ vội vàng thu hồi, toàn bộ bàn tay đã trở nên huyết nhục không rõ.