Vạn Cổ Chí Tôn - Chương 2986
Chương 2986: Núi không thể chứa hai hổ
Thiên địa trở về như thường, Ninh Khả Nguyệt cùng Thiên Tư cũng không lưu lại, quay người rời đi.
Đám người Khúc Hồng Nhan nhìn bóng lưng đìu hiu của nàng, không đánh lòng nhìn.
Công Dương Chính Kỳ cau mày nói:
- Hồng Nhan cung chủ, vì sao không giết nàng? Ngươi biết thả hổ về rừng là hậu họa vô cùng không?
Trong mắt Khúc Hồng Nhan hiện ra thần thái chán ghét, lạnh lùng nói:
- Thật có lỗi, Bổn cung thực lực thấp kém, giết không được. Công Dương đại nhân nếu cảm thấy không ổn, vậy ngươi xông lên đi.
Lệ Hoa Trì cũng cười cười, nói:
- Ta cũng như thế, phụ nhờ vả của đại nhân.
Công Dương Chính Kỳ rên một tiếng, mặc dù trong nội tâm không vui, nhưng cũng không nói cái gì, nói:
- Mấy vị vất vả. Quy Khư vừa đi, đám Yêu tộc này chưa đủ thành họa.
Đột nhiên lực lượng mạnh mẽ bộc phát, thiên địa chấn động, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lên..
Chỉ thấy trên người Mạch sinh ra vô số phù quang, thiên địa quy tắc xoay chuyển quanh thân, không ngừng hút vào trong người.
Một đao đánh bay Hoàng Phủ Bật, hắn cũng không tái chiến, hắn đã rút sạch máu Hoàng Phủ Bật, tiếp tục hấp thu máu huyết chung quanh.
Tuy máu chung quanh đã nhiễm độc, nhưng chúng còn nằm trong tầm khống chế.
Nếu mất đi cơ hội tuyệt hảo này, sợ rằng không thể tìm nhiều máu cao thủ như vậy, muốn trùng kích tầng thứ cao hơn càng khó khăn.
Cho nên sau khi hấp thu máu Hoàng Phủ Bật, hắn cắn răng tiếp tục thu nạp, máu tươi đầy trời bị hắn hấp thu đi.
Rốt cuộc phá tan bình cảnh đăng phong tạo cực, trực tiếp bước vào Hư Cực Thần Cảnh.
Ha ha ha!
Mạch đứng trên trời cười to, thu liễm khí tức quanh thân, dùng thần thức cảm ứng.
Nguyên lực trên người chấn động tần suất nhanh hơn, người Yêu tộc chung quanh có cảm giác muốn quỳ bái.
Hắn đột phá làm mọi người khiếp sợ, ngay cả Hoang vẫn đuổi theo Ngạo Trường Không cũng cảm ứng được, Hoang giật mình rồi dừng lại.
Ngay cả Quy Khư cùng Thiên Tư thua chạy, hắn cũng không quan tâm tới, mà lúc này Mạch bước vào Hư Cực, mặt của hắn như băng sương, lập tức đình chỉ đuổi giết Ngạo Trường Không.
Hai người tách ra, lập tức bay về trận doanh của mình.
Thân ảnh Ngạo Trường Không bay lên chiến hạm, liền nhịn không được há miệng phun máu tươi, máu rơi xuống chiến hạm bắn ra hào quang màu vàng, chỉ mấy hô hấp sau biến thành máu bình thường.
Thiên Chiếu Tử tiến lên phía trước, nói:
- Như thế nào?
Ngạo Trường Không thở sâu, nói:
- Thật mạnh! Bằng vào lực lượng, hắn có thể đã bước vào Hư Cực.
- Duy trì không hạn chế...
Mọi người đều cả kinh, đây không phải tin tức tốt, sắc mặt biến hóa.
Ngạo Trường Không nói:
- Không chỉ có như thế, từ khi bắt đầu chiến đấu, hắn với Không dung hợp càng ngày càng cao, chi phối lực lượng càng mạnh. Ta thậm chí hoài nghi, tiếp tục chiến tiếp, hắn sẽ chạm vào tầng thứ cao hơn.
Chi!
Vi Vô Nhai cùng Cố Thanh Thanh là số ít người hít khí lạnh, Hư Cực Thần Cảnh đã là chiến lực mạnh nhất trong mười vạn năm qua, mặc dù là Diệp Thiên Nam năm đó chỉ duy trì mấy canh giờ mà thôi, Hoang có thể duy trì cảnh giới không hạn chế là quá đáng sợ, về phần chạm đến tầng thứ cao hơn, càng khó tưởng tượng nổi.
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
- Không có khả năng không có tác dụng phụ gì chứ? Ninh Khả Nguyệt sau khi bị Quy Khư phụ thể, trực tiếp mất đi thần trí, nếu Hoang dung hợp quá nhiều, có lẽ cũng bị Không thôn phệ mới đúng.
Ngạo Trường Không trầm tư, nói:
- Có khả năng, trong trận chiến vừa rồi, ta có thể cảm giác được hắn còn lực lượng mạnh hơn nữa, giống như giương cung mà không bắn, hiện tại tăng lên như vậy, ta dường như đã hiểu, hắn không dám mượn lực lượng kia.
Ánh mắt Cố Thanh Thanh sáng ngời, nói: "
- Đúng vậy! Phải biết rằng Không là tồn tại có thể thôn phệ chính mình, nếu như Hoang có thể dễ dàng khống chế, lúc này cũng không cần mở phong ấn Ngũ Hà Sơn, liên hợp Mạch đối phó Thương! Một khi mượn lực lượng quá độ, lại không thể thôn phệ, đứng mũi chịu sào là bản thân hắn.
Lý Vân Tiêu nói:
- Đây thật sự là phỏng đoán đáng cao hứng, nhưng mà có thật hay không còn cần kiếm chứng, nhưng mà hiện tại Yêu tộc xuất hiện hai Hư Cực Thần Cảnh, đối với chúng ta là vô hại.
Cả Yêu tộc vào lúc này vô cùng khẩn trương, nhìn qua hai tồn tại đứng đầu đang giằng co nhau.
Một núi không thể chứa hai hổ, đạo lý này bọn họ vẫn hiểu.
Nếu Thương vẫn còn, tạo thế chân vạc, kiềm chế lẫn nhau, ngược lại có thể hình thành hợp lực, nhất trí đối ngoại, hiện tại thành hai hổ tranh chấp, sợ rằng vị trí Yêu Hoàng sẽ do một bên đảm nhiệm, cả Yêu tộc sẽ không bình an.
Hoang nhìn chằm chằm vào Mạch, lạnh lùng nói ra:
- Mạch tiên sinh, chúc mừng. Đỉnh phong của thiên địa lại nhiều ra một người.
Mạch cười hắc hắc, nói:
- Đa tạ Hoang đại nhân, cùng vui cùng vui. Hư cực Thần Cảnh, cảnh giới thật tốt.
Khí thế của hắn dừng ở Hư Cực Thần Cảnh một lát, lại trở về đăng phong tạo cực, cũng không duy trì quá lâu.
Sắc mặt Hoang đại biến, đối phương bình thường xưng mình là "Bệ hạ ", lại gọi là "Hoang đại nhân ", hiển nhiên đã cải biến lập trường.
- Hừ! Đỉnh phong sao, tuy phong cảnh ưu mỹ, nhưng mà không thể chứa nhiều người, bổn hoàng cảm thấy nó chật chội đấy.
- Ha ha ha!
Mạch cười to mấy tiếng, nói:
- Nhiều người cũng là chuyện không có biện pháp, chuyện trên đời sẽ không theo tâm ý của Hoang đại nhân đâu.
Hoang lạnh lùng nói:
- Hơi cải biến vẫn có thể, ví dụ như trừ đi một người.
Mạch cầm cốt lân đao trong tay, xiềng xích đảo quanh kêu ầm ầm.
- Không biết Hoang đại nhân muốn trừ ai?
Sắc mặt Hoang tái nhợt, nội tâm bốc lửa, giờ này khắc này, nếu như động thủ với Mạch, như vậy Yêu tộc xong đời.
Nhưng hiện tại không trừ hắn, hậu họa vô cùng, nhưng vấn đề là lực lượng của hắn hiện tại, nếu một lòng muốn đi, có thể làm gì sao?
Trừ khi rút nhiều lực lượng của Không, bằng không...
Vừa nghĩ tới Không thôn phệ khủng bố, không cẩn thận là góp bản thân vào.
Trên mặt Hoang biến hóa, vạn phần hối hận chính mình ham Phạm Yêu Thánh Công, không có gạt bỏ hắn.
Ngả sợ hai người sinh xung đột, nói ra:
- Bệ hạ, không thể.
Hoang nhìn qua Ngả, tràn đầy khẩn cầu cùng lo lắng, hắn hừ một tiếng, năm ngón tay niết "Đùng", lạnh giọng nói:
- Cút cho ta!
Mạch xùy cười một tiếng, lơ đễnh, nói:
- Đám tiểu tử, đi theo ta.
Đại quân Yêu tộc bạo động, một đám người bay ra, đi theo sau Mạch tiến vào Ngũ Hà Sơn.
Sắc mặt Mạch run rẩy, cũng phi thường đau lòng, ba ngàn đại quân chỉ còn bốn năm trăm người, chết tổn thương quá nhiều, kết cục làm hắn đau lòng, dường như có cảm thấy không chân thực.
Mặt hắn âm trầm nhìn qua chiến hạm, nói
- Cố Thanh Thanh, đi thôi!
Tuy nhân tộc đoán được thân phận Cố Thanh Thanh, nhưng mà do Mạch nói ra đã làm mọi người bạo động.
Lý Vân Tiêu nhướng mày, ngăn nàng lại, nói:
- Không cần đi! Cấm chế trên người của ngươi, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp.
Cố Thanh Thanh cười đẩy tay Lý Vân Tiêu ra, nói:
- Cấm chế trong thiên hạ cũng không phải chỉ có hắn mới phá được, nhưng kẻ khác khó ra tay bằng hắn, yên tâm đi, ta không có việc gì. Thiên Võ Giới rất nguy hiểm, tiểu tình lang ngươi đừng chạy lung tung, chờ bổn cô nương quay lại tìm ngươi.