Vân Long Phá Nguyệt - Chương 85

Chương 85: Nữ tử tuyệt mỹ.

Tử Y tim đột nhiên đập mạnh một cái, ngã xuống ngồi bệt trên mặt đất, nàng lau nước mắt trên mặt, có chút kích động, nàng rốt cuộc có thể nhìn thấy tiểu thư, cho nên nàng không thể khóc, bằng không Tiểu thư sẽ lo lắng, hấp hấp cái mũi, nàng đứng bên ngoài Vân Nguyệt các, chờ Vân Thiển Y xuất hiện lần nữa.

Gió thổi qua, mặt của nàng có chút lạnh lẽo, tâm tựa hồ cũng lạnh lẽo theo, đột nhiên, gió tựa như biến thành ấm áp, mà lòng của nàng, lúc này cũng có chút bất an không yên, cẩn thận ngẫm lại, có một số việc đúng là kỳ quái?

Nàng không rõ vì sao Đại tiểu thư lại thay đổi, rõ ràng vừa rồi vẻ mặt là không muốn, vì sao hiện tại đột nhiên muốn đi, không lẽ là vì Tri Dung đã nói gì với Đại tiểu thư?

Nhưng là vừa rồi Tri Dung đã nói cái gì?

Tâm, lại một lần nữa không thể bình tĩnh, chậm rãi cuộn sóng đào thiên...

Cúi đầu, Tử Y thầm nghĩ:.

Mặc kệ như thế nào, nàng nhất định phải thấy được Tiểu thư, nàng chỉ cầu mong Tiểu thư có thể mạnh khỏe, những việc khác không liên quan gì tới nàng.

Chỉ chốc lát sau, Vân Thiển Y cùng Tri Dung đi ra Vân Nguyệt các, Vân Thiển Y mặc trang phục xinh đẹp, nụ cười nhẹ nhàng, như tiên nữ xinh đẹp tuyệt mỹ làm động lòng người, quốc sắc thiên hương, phong tình tẫn sinh.

Không thể phủ nhận, Vân Thiển Y như vậy.

Thật sự rất đẹp, đẹp tới mức làm cho người ta không thể bỏ qua.

Ngồi trên xe ngựa, nụ cười trên mặt Vân Thiển Y thủy chung không hề giảm bớt, ánh mắt không giấu được chờ mong, gương mặt trắng noãn hiện tại so với son còn muốn hồng nhuận hơn vài phần, so với hồng ngọc còn xinh đẹp hơn không ít.

Kiều nhan không che giấu được, yểu điệu tựa thiên hương.

Đến cửa Phủ tướng quân, Tri Dung xuống xe trước, sau đó cẩn thận giúp đỡ Vân Thiển Y, cuối cùng là Tử Y một mình đi xuống, trong lúc nhất thời, tuyệt sắc dung nhan giống như bách hoa tề khai*, xinh đẹp tới mức làm cho người qua đường như mất hồn. Ngay cả thị vệ Phủ tướng quân trước giờ luôn bất động thanh sắc*, cũng không khỏi liếc mắt xem thêm vài lần.

CT: Trăm hoa đua nở.

Bất động thanh sắc: Không có biểu hiện gì.

Nói ra ý định tới Phủ tướng quân xong, thị vệ ở cửa giống như đã được dặn dò qua trước, không cần vào thông báo, liền trực tiếp nghênh đón bọn họ vào phủ. Thị vệ đi theo phía sau, đường đi được lót đầy hòn đá nhỏ. Vân Thiển Y trong mắt xẹt qua thần sắc khó hiểu, y phục của nàng giống như một cụm mây trắng bồng bềnh, phong tư xinh đẹp, khẽ lướt qua một mảnh lưu thương...

Hắn.

Tựa hồ đã biết trước nàng sẽ đến...

Nhưng là, hắn đã sai lầm, nàng sở dĩ tới nơi này, không phải như hắn đã nghĩ, không phải vì Vân Tâm Nhược, cũng không phải vì hắn.

Là vì một nguyên nhân khác...

Lê Hân ngẩng cao đầu đứng trong đại sảnh, quần áo phóng khoáng, mày rậm hiên ngang, mắt hẹp dài bí hiểm, một đôi mắt ma mỵ, như mã não trân quý nhất.

Lúc này, hắn không phải là Chiến thần được mọi người xưng tụng, không phải là Tướng quân cao cao tại thượng của Thiên Trạch, chỉ là một nam nhân bình thường, si ngốc ngóng nhìn ra ngoài cửa, đợi chờ nữ tử mình yêu thương tới.

Nguyên lai, ở trước mặt tình yêu.

Hắn cũng phải nhẹ nhàng, không dám cứng rắn làm cho nàng sợ hãi.

Cho dù đã từng hận qua, oán qua.

Nhưng chỉ cần nàng thản nhiên tươi cười một cái, là có thể làm cho tâm hắn khởi tử hồi sinh.

Tim đập nhanh hơn một chút, ngực cũng càng ngày càng tràn đầy lửa nóng.

Thiển Y, ta rốt cuộc đã đợi được nàng tới...

Nam tử thỏa mãn cười, gương mặt âm trầm gần nửa tháng rốt cuộc đã chuyển đổi thành bầu trời đầy mây.