Vật Trong Tay - Chương 22
Vật Trong Tay
Chương 22
Hà Nghiên chợt nhận ra sự ngu ngốc của mình, nhất thời khoe khoang miệng lưỡi chỉ tổ chọc giận hắn, lại không mang tới lợi ích gì cho bản thân. Có lẽ, cô nên lý trí và bình tĩnh hơn. Nếu hắn say mê cô thật, cô cũng nên nắm chặt điểm này, tiến hành lợi dụng, chứ không phải dùng nó để cãi nhau với hắn.
Hà Nghiên ngậm miệng im lặng.
Hai người quay trở về trạng thái đình trệ, giống y hoàn cảnh lúc bị cô gái trẻ cắt ngang. Cô nguyền rủa hắn ác giả ác báo sớm muộn gì cũng bị đày xuống địa ngục, vĩnh viễn không được siêu thoát. Còn Phó Thận Hành thì nói, hắn sẽ kéo cô cùng xuống địa ngục, làm bạn với hắn.
Một lúc lâu sau, Phó Thận Hành mới nhướng môi, cười trào phúng, thản nhiên nói: “Hà Nghiên, tôi thừa nhận hiện tại có hứng thú với cơ thể của cô. Nhưng điều này không có nghĩa là tôi coi trọng cô. Nếu tôi là cô, tôi sẽ nắm lấy cơ hội đó, cố gắng nghĩ cách để lấy lòng tôi. Biết đâu trong tương lai tôi sẽ nể tình mà thả cô ra, hoặc để cô thoải mái hơn một chút. Chứ không phải khiến cô muốn chết không được, muốn sống chẳng xong.”
Cô tin hắn nói được làm được nên vô thức giật mình, ánh mắt rủ xuống, sau đó khẽ khàng trả lời: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở.”
“Không cần khách sáo.” Hắn đáp.
Cô nắm chặt tấm thẻ phòng, quay người rời đi. Không ngờ vừa quay lại quầy phục vụ thì có một sinh viên nữ hào hứng chạy tới hỏi: “Cô giáo Hà. Vị tiên sinh kia là ai vậy ạ? Quả là đẹp trai muốn rụng trứng luôn.”
Cô không phản bác, muốn mỉm cười như bình thường. Nhưng sau rất nhiều nỗ lực, đôi môi cô không tài nào nhấc lên nổi. Trong lúc đang cảm thấy chật vật, Hứa Thành Bác không biết đến bên từ bao giờ, trả lời nữ sinh kia thay cô: “Mình biết rõ anh ta là ai, cậu mời mình ăn cơm đi, mình sẽ nói cho mà biết.”
Đương nhiên là nữ sinh kia đồng ý, buông tha Hà Nghiên sáp lại gần Hứa Thành Bác, thúc giục cậu ta: “Nói mau nói mau.”
Hứa Thành Bác cười cười, không dùng dằng đáp luôn: “Anh ta là Phó Thận Hành, tổng giám đốc của doanh nghiệp Phó thị. Cậu có biết Vu Gia lớp mình không? Phó tiên sinh là anh họ của bạn ấy. Thủ tục bảo lưu của Vu Gia là do anh ta đến trường làm giúp, đúng không cô giáo Hà. Vừa nãy Phó tiên sinh có nhắc gì đến Vu Gia không? Hiện tại bạn ấy thế nào rồi ạ?”
Cậu ta giải thích lý do tại sao Hà Nghiên lại quen biết Phó Thận Hành một cách rất tự nhiên, Hà Nghiên sao nghe không hiểu. Tâm trạng của cô đã vững vàng hơn nhiều, thấy vậy chỉ cười nhạt một tiếng: “Đúng, Phó tiên sinh là anh họ của Vu Gia.”
Tổ nhân viên và nhóm sinh viên tình nguyện làm công tác hội nghị được chia thành hai lớp. Lớp đầu tiên đi ăn cơm tối đã quay lại. Hứa Thành Bác nói mấy câu đối phó với nữ sinh kia xong, quay sang mời Hà Nghiên: “Cô giáo Hà, chúng ta cùng đi ăn đi. Cô nói xem, ăn chùa thì ngu gì không ăn.”
Hà Nghiên không tập trung, chậm nửa nhịp mới ngẩng lên nhìn cậu ta: “Hả? À, không được, cô có việc rồi, em đi trước đi.”
Ở phía bên kia khu nghỉ dưỡng công cộng, Phó Thận Hành không còn ở đó, không biết rời đi từ lúc nào. Cô thoáng lưỡng lự, cầm di động ra khỏi cửa quầy bar, tìm một góc bể bơi hẻo lánh ngồi xuống, gọi điện cho Lương Viễn Trạch. Điện thoại nhanh chóng kết nối, anh ‘alo’ trước, vừa cười vừa nói: “Nghiên Nghiên, anh chưa được về nhà đây này. Em ăn cơm chưa? Tối có về không?”
“Em vẫn chưa ăn, buổi tối không về được.” Cô trả lời, khịt mũi, đáp không đầu không đuôi: “Viễn Trạch, em nhớ anh, nhớ anh vô cùng.”
Tiếng cười của Viễn Trạch truyền qua loa, xen lẫn tiếng còi xe, mấy giây sau mới nghe anh nói tiếp: “Đồ ngốc, nói cứ như khoảng cách của chúng ta xa mấy nghìn dặm ấy. Em đợi anh ở đấy đi, anh sẽ đến tìm em. Em không thể về, thì anh sẽ đến khách sạn được chưa nào?”
Hà Nghiên thấy trong lòng khó chịu nên muốn trò chuyện cùng anh, nghe anh nói vậy, Hà Nghiên vội thảng thốt: “Anh đừng đùa, có tiền nhưng không có chỗ tiêu nên muốn tới đây để phung phí sao? Toàn bộ phòng trong khách sạn này đều đã được đặt hết, không còn phòng trống đâu.”
Lương Viễn Trạch cười cười: “Không thử sao biết được không?”
Cô thật sự cuống, hấp tấp đáp: “Không được, thật sự không được, người ta biết sẽ ảnh hưởng không tốt. Viễn Trạch, anh đừng gây rắc rối cho em. Anh mà làm loạn là em giận đấy.”
“Thôi được, không đặt phòng nữa. Chỉ gặp em một chút có được không?” Anh thỏa hiệp, đưa ra điều kiện mới, không đợi cô từ chối, nói thêm: “Nghiên Nghiên, anh quay đầu xe rồi, em không phải nói nhiều, mau chóng tìm quản lý xin nghỉ đi, một tiếng là được. Anh biết gần đó có nhà hàng cá nướng ngon lắm. Anh sẽ đưa em đi ăn, ok?”
Cô nhìn đồng hồ, thời gian còn sớm, đành cắn răng đồng ý: “Vâng.”
Nửa giờ sau, xe của Lương Viễn Trạch mới tới khách sạn, Hà Nghiên đã thay đồng phục tình nguyện đứng bên ngoài chờ. Sau khi mở cửa xe ngồi xuống, cô giục anh lái đi: “Đi mau, đừng ăn cá nướng, tìm một khách sạn gần đây, chúng ta mướn phòng.”
Anh giật mình, lập tức bật cười: “Nghiên Nghiên, chúng ta ăn cơm trước được không?”
“Không được.” Cô từ chối, nhìn anh nghiêm túc: “Em không muốn ăn cơm, giờ em chỉ muốn anh thôi.”
Mới đầu, Lương Viễn Trạch mỉm cười, nghĩ Hà Nghiên đang đùa. Nhưng khi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, nụ cười liền tắt dần, im lặng nhìn. Anh đột nhiên giữ gáy cô, kéo cô lại, nghiêng đầu hôn. Hai người hôn nhau mãnh liệt, phía sau bỗng vang lên tiếng còi xe thúc giục, anh không thể không buông Hà Nghiên ra trước, sau đó đảo vô lăng, lái chiếc xe sang đường phụ.
“Đi kiếm khách sạn gần nhất nào.” Anh bảo.
Không cần sử dụng công cụ tìm kiếm, xe đi khỏi được mấy trăm mét đã tìm thấy ngay một loạt khách sạn nhà nghỉ bên đường. Bọn họ dừng xe, giống như một đôi đang yêu nhau, tay trong tay vào trong khách sạn, lúc đăng ký ở quầy lễ tân cũng không chịu buông, khiến nhân viên phục vụ liếc trộm họ mãi không thôi.
Lương Viễn Trạch chỉ cười cười, nhận thẻ phòng từ tay nhân viên, kéo Hà Nghiên lên lầu. Hai người vừa mở cửa phòng đã không nhịn được lao vào nhau. Anh dùng chân đá cửa, cắm lung tung thẻ phòng vào rãnh. Sau đó, bế bổng Hà Nghiên khỏi mặt đất, áp cô lên vách tường, ra sức hôn.
Cô nhiệt tình đáp lại anh, thở hổn hển yêu cầu: “Ôm em, Viễn Trạch, ôm em chặt vào.”
Anh ôm Hà Nghiên mạnh hơn, siết chặt khiến cô gần như không thở nổi. Hai người cởi bỏ mớ quần áo vướng víu đến bên giường, cùng nhau ngã nhào xuống. Dây dưa hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cô không kiềm chế nổi bật khóc thành tiếng, bấy giờ anh mới phóng thích vào trong cơ thể cô.
Viễn Trạch thở hổn hển rời khỏi người Hà Nghiên, liên tục hôn môi hôn trán cô: “Em đúng là yêu tinh nhỏ, không biết dùng lời chú gì mà chỉ cần nói I love you là khiến anh phát điên, sẵn sàng chết vì em.”
Cô vẫn thẫn thờ chìm đắm trong dư âm, khóe môi hơi hé mở thở dốc, nghe vậy chỉ nhìn anh mơ màng. Anh cũng cúi đầu nhìn, rủa thầm một câu, sau đó trở mình lên người cô, hôn môi cô, cất giọng khàn khàn: “Chúng ta làm tiếp đi.”
Bấy giờ cô mới hoàn hồn, ngửa đầu hôn anh. Đang hôn thân mật, cô bỗng dừng lại, vươn tay ôm anh, vùi đầu vào trong lòng anh, bật khóc. Anh hốt hoảng, cuống quýt trở mình xuống, nhẹ nhàng ôm cô dỗ dành, lo lắng hỏi: “Sao vậy em yêu? Em đừng làm anh sợ, nói cho anh biết đã có chuyện xảy ra đi?”