Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi! - Chương 13

Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi!
Chương 13: Tẩu thoát

Linh nhanh chóng chuồn khỏi căn biệt thự, thì ra là cô ta đi cổng sau…nhưng nhìn cái cổng cao vút nàng tới chịu, cô ta quả nội công thâm hậu, vừa hay lúc đó Việt về, hắn hất hàm hỏi:

-”Ngủ ngon không…”

‘Ngon nghẻ quái gì? Người nào chặn cả người lên tôi, ê buốt mỏi nhức hết còn ngon gì?’ Nghĩ là nghĩ thế thôi, nhưng trước mặt, đâu dám láo:

-”Cũng được”

-”Vào ăn sáng…”

Thức ăn trên bàn khiến nàng hoa cả mắt, đây là ăn tiệc chứ ăn sáng nỗi gì??? Có tiền có khác, sướng thật, ới một câu là có tất cả…Nàng thấy đồ ăn là mắt sáng, chúi đầu chúi mũi, quên cả nhiệm vụ phải dò xét thái độ đại ca…lúc ngẩng đầu lên, thấy hắn nhìn nàng, đôi môi hơi cong nét cười, hắn nhẹ tay lau thức ăn còn dính trên miệng cho nàng, trêu:

-”Còn nhiều lắm, cứ từ từ…”

Nàng ngại…lại biết ngại nữa rồi…

Ăn xong, nàng biết điều dọn dẹp, hắn ngồi đọc báo…đúng chẳng khác vợ chồng già là mấy…

Xong xuôi, nàng tới bên hắn, hết sức nhẹ nhàng:

-”Cho tôi địa chỉ…”

-”???”

-”Địa chỉ chỗ học làm bánh…”

-”Không…”

Ặc, cái tên này, nói mà nhuốt lời nhanh quá ta??? Nàng tiu ngỉu…

-”Đứng đấy làm gì…mau vào thay đồ, tôi đưa đi…”

Nàng sung sướng vì được đi học, nhưng càng ngày càng ý thức được giá trị của mình trong kế hoạch của hắn…tới đi học hắn cũng đích thân đưa đi thế này thì quả là việc lớn rồi…hẳn sẽ mang lại lợi nhuận rất cao…

-”Vào đi…”

Tẩn ngẩn nhìn chiếc xe thể thao sang trọng…nghe hắn quát mới vội vàng bước lên, ánh mắt hắn lướt qua nàng một lượt…đúng là thay đồ hay không thay đối với nàng chả khác nhau là mấy, vẫn quần đùi áo phông dép lê…

Buổi đầu đi học, hắn không quên dặn dò nàng, chúc nàng học vui vẻ…cảnh tượng thu hút bao sự chú ý, suýt xoa…Nàng nghĩ bụng, họ mà biết sự thật chắc chạy mất dép…Cũng theo lời dặn dò của Linh, nàng để ý, phân tích tình hình, nhận dạng rõ khuôn mặt của một đứa tóc vàng bấm lỗ tai, luôn lởn vởn quanh đấy…xác định là người của hắn.

………………………………….

-”Anh ạ”

-”Thế nào, gài được mấy người…”

-”Gài được hai người anh ạ, nhưng hắn cũng ghê gớm, người của ta mới ở chỉ thị mức thấp, vẫn chưa được làm nhiệm vụ lớn hay gặp mặt hắn…”

-”Không sao, đánh gục Golden Face không phải ngày một ngày hai…Hắn còn theo dõi người em cùng cha khác mẹ này không?”

-”Dạo này có vẻ không quan tâm, chắc đợt trước anh làm chúng yên tâm…mới cả, việc theo dõi anh bây giờ là nhiệm vụ cấp thấp, có giao thì người của ta vẫn tác động được…hắn đang càn quét điên cuồng tìm người đứng sau Đại Bàng Đen…”

-”Thằng này…”

-”Mấy phi vụ bị ta hớt tay trên chắc hắn còn căm…”

Việt đăm chiêu, lần trước đã cố gài để lão tin thằng Hai là trùm rồi mà vẫn không xong…mấy vụ làm ăn gần đây, mỗi lần đi cùng thằng Hai, hắn đều phải chắc chắn không liên quan tới lão, và đều phải cải trang đôi chút…nhưng xem ra tình hình này nếu không chuẩn bị chu đáo thì không thể giấu mãi được…

-”Mày tìm một thằng có máu mặt về…cố gài lão…làm khéo vào…”

-”Dạ vâng, em hiểu…”

-”Còn nữa, vụ nhập khẩu sữa lần này, chuẩn bị cho kĩ….”

……………………………………….

Phải nói từ khi cha sinh mẹ đẻ, hôm nay mới được đi học…theo đúng nghĩa…Trước đây có lần bị bắt cóc nàng cũng được học…nhưng là học cách…chiều đàn ông…thật không muốn nghĩ lại chút nào…Thầy giáo rất chi là đẹp trai, lại vui tính, nghe nói thầy còn được vào top cao cao của vua đầu bếp nữa ý sao…

Bước ra khỏi lớp, chiếc McLaren đã đợi sẵn ngoài cửa, thấy vẻ mặt nàng tươi hớn hở, hắn hỏi han…nàng ngây thơ đem chuyện lớp học, chuyện thầy giáo ra kể, cứ tưởng là nịnh được hắn…hắn tìm lớp cho nàng, giờ nàng rất thích, tại sao hắn lại khó chịu cơ chứ…

Ngày hôm sau, hắn không chở nàng tới chỗ đó học nữa, mà tới một chỗ khác…lần này, cô giáo dậy nàng rất xinh, hắn chỉ bảo:”Cô này nổi tiếng hơn, học nhanh giỏi hơn…”, nàng gật đầu…

Nàng ngoan ngoãn chờ thời cơ, đúng ba buổi, mọi việc rất tốt, hắn cũng lơ là cảnh giác, giờ giải lao, nàng cầm chiếc bánh làm được, đem ra mời tên tóc vàng…

Nàng có hơi chần chừ…thực sự thì nàng có phần thích cuộc sống này…được học làm bánh, có cơm ăn áo mặc, nhà ở tiện nghi đầy đủ,… hắn đối với nàng, trừ chuyện bắt làm gấu ôm, không có gì là không tốt cả…

Nhưng nàng trấn an ngay…chỉ là biễn lặng trước bão thôi…nếu nàng không nhân cơ hội mà trốn…sau này chết không kịp ngáp…

Đứng nép vào gốc cây, thấy tên tóc vàng đau bụng tìm nhà vệ sinh, nàng nhanh nhẹn chuồn…trốn…chạy…đã trở thành vận mệnh…tuy không giỏi bằng ai…nhưng khoản này, cũng coi như nàng có tố chất!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3