Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi! - Chương 41
Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi!
Chương 41: Tiểu yêu tinh hay hồ ly tinh? ~ Việt
Đêm ấy tôi không sao ngủ được, ôm chặt em trong lòng mà tôi vẫn cảm thấy không đủ…nhìn cơ thể trắng ngần của em tràn ngập những dấu hoa đỏ chói của tôi, lòng lại ngập tràn cảm xúc…
Tôi không biết ngày mai nên làm như nào? Có nên nói mọi chuyện cho em, tôi nên bắt đầu từ đâu? Tôi suy nghĩ rất nhiều…em biết thì sao…không biết sẽ ra sao…em mong đón giao thừa đầu tiên với tôi như thế…cái Tết đầu tiên, em chuẩn bị tươm tất chu toàn mọi thứ…liệu biết mình nằm cả chục ngày, qua cả Tết, em sẽ ra sao???
Cuối cùng, tôi có một quyết định ích kỉ…để mọi thứ trong quá khứ, từ ngày mai, tôi sẽ cùng em, đón Tết…’Tha thứ cho anh, cô bé nhé…’
Tờ mờ sáng, tôi dậy chuẩn bị…
Đã bao nhiêu bữa sáng rồi…hôm nay con tiểu yêu bé bỏng và tôi lại ngồi chung một chiếc ghế; mười ngày…là mười ngày mà tôi tưởng cả thế kỉ trôi qua???
Từ phía bụng, một luồng khí ấm khẽ chạy qua…mùi hương từ em hoàn toàn làm tôi lấy lại được sức sống – đúng là tiểu yêu tinh của tôi.
-”Còn đau không?”
Em thấy vậy, quay lại phía sau, mặt nũng:
-”Đau chết đi được, anh Vịt xấu lém…”
-”Rồi, anh xấu, thương lắm…anh đền nè…”
Tôi đặt nụ hôn lên chiếc cổ trắng trẻo, em quay lại, khẽ lườm:
-”Đền gì chứ, là anh được lợi mà…”
Ăn xong, ra phòng khách, có lẽ đã nhìn thấy vali ở trước cửa, em tò mò hỏi:
-”Vịt…va li gì thế? Anh định đi đâu à…”
Tôi e hèm:
-”Ừ, anh có công chuyện, nhất định phải đi…”
-”Công chuyện gì chứ, mới mồng một Tết, em không thích ở nhà một mình…”
-”Nhưng việc này quan trọng…”
-”Quan trọng hơn cả vợ?”
Em ngúng nguẩy dỗi hờn:
-”Biết thế tối qua tôi đã không nhận lời lấy anh…được, thích thì đi đi…”
Định trêu thêm, nhưng nể mặt người đẹp vừa ốm dậy, tôi bâng quơ:
-”Em thích đi theo không?”
-”Có thể hả…”
-”Ừa…”
Con tiểu yêu nhanh chóng lấy lại vẻ tươi vui vốn có, nhảy lên người tôi, thơm chụt một phát…trái tim tôi, như dựng đứng…
-”Yêu chồng nhất, vợ sẽ ngoan, không làm phiền chồng đâu…mà việc gì thế?”
-”À, hôm qua anh mới cưới vợ nên hôm nay nhất định phải đi hưởng trăng mật…”
-”Nỡm nhà anh…mà mồng Một chỗ nào mở cửa nữa?”
-”Có nơi mở!”
-”Đâu?”
-”Lạc Tâm…thời tiết rất đẹp, có biển, có núi…”
-”Hi, thích quá…để em lên chuẩn bị đồ…”
Em cù nhẹ, tôi đã bảo là tôi đã xếp đồ cho em rồi, mà con bé vẫn không tin tưởng, nó kiểm tra…sau đó kết luận:
-”Em biết ngay thiếu mà…”
Đoạn, nó lên phòng, lanh lẹ cầm bộ quần áo bơi đỏ cất vào túi, phải nói hành động này khiến tôi cực kì ngứa mắt.
-”Bỏ đi, bộ ấy cũ rồi, tới anh mua bộ khác cho…”
-”Không, bộ này đẹp mà, sợ tới không có bộ nào đẹp như thế…”
Nhí nha nhí nhảnh mang hành lý ra cốp rồi khoác tay tôi, tôi còn làm gì ngoài cười gượng nữa, chả nhẽ thừa nhận mình ghen???
Cũng may Lạc Tâm là một khu nghỉ dưỡng cách biệt thế giới bên ngoài nên không có internet, tối qua tôi cũng tranh thủ đổi ngày trên điện thoại, laptop; hơn nữa vì là sở hữu của Đại Bàng Đen nên mấy ngày tới tôi đã bảo Hai cho dừng nhận khách và dặn dò nhân viên…có lẽ kế hoạch sẽ thành công!
………………….
Thấy người yêu miệng há hốc hết lần này tới lần khác, lòng tôi cũng như mở cờ.
-”Đẹp quá, anh Việt…”
-”Anh ơi…mình đang tới thiên đường phải không?”
-”Á…á…trời ơi thích chết mất…”
Hầu hết các nhân viên ở đây không biết, nên không được chào đón với tư cách là ông chủ của khu, nhưng với thân phận là bạn đặc biệt của “anh Hai”, cũng đủ để được chăm sóc chu toàn…
-”Vịt ơi…vịt ơi, lại đây mà xem này…phòng của chúng ta đẹp quá…từ đây thấy hết cả biển, núi…em như đứng giữa đất trời ý…”
-”Đâu, đâu…anh xem…”
-”Mà khu này thấy bảo sáu năm rồi mà em nhìn mọi thứ mới tinh…họ bảo quản tốt thật…”
Tôi mỉm cười, hạnh phúc theo hạnh phúc của em…tự nhiên thấy quyết định thật sáng suốt; xưa kia cho xây dựng Lạc Tâm, tôi đã thiết kế riêng một phòng độc lập, bao xung quanh đơn giản là kính trắng; căn phòng đặc biệt này, là muốn dành cho người đặc biệt của mình, trước giờ chưa từng sử dụng…cũng không ngờ, ngày ấy tới nhanh vậy…cảm xúc thật khó tả!
-”Anh, ở trăng mật bao lâu?”
-”Tới bao giờ vợ chán…”
-”Hí… anh là nhất! Yêu quá…”
Buổi chiều, chúng tôi đi dạo quanh bờ biển, tôi hỏi ý em:
-”Bao giờ muốn tổ chức đám cưới?”
-”Đám cưới gì cơ?”
-”Ô hay cái nhà cô này? Đám cưới hai đứa mình chứ đám cưới gì…”
-”Không tổ chức có được không?”
-”Em không muốn?”
-”Người ta lấy chồng, có gia đình họ hàng mới cần…em làm gì có ai, có tổ chức ra cũng may có vài khách…”
-”Thì anh cũng vậy, nhưng em không muốn mặc váy cưới một lần trong đời à? Rồi cũng phải chụp lại ảnh cho con cháu xem chứ?”
-”Vậy nghe theo anh đi…a, có cái chòi đằng kia…xem bói ý sao, xem thử đi anh”
Bà bói này xem rất chuẩn, Hai phải cất công lắm mới mời được, thực ra tôi cũng không tin lắm, nhưng đây là chiến lược làm ăn…
-”Chào bà!”
-”Chào cô cậu!”
-”Con muốn xem ngày nào tổ chức lễ cưới với anh này là tốt nhất, để chúng con sống hạnh phúc nhất, nhiều con nhiều cái nhất…”
Bà ấy nhìn tôi và em, ánh mắt hơn chững lại…sau đó vẻ mặt rất xấu…im lặng hồi lâu…
-”Ngày nào hả bà?”
Lan tò mò:
-”Hiện tại chưa thấy, vào mùa thu là tốt nhất”
Nghe bà trả lời, tôi đoán em cũng nghĩ như tôi, mùa thu là mùa cưới, ai mà chả biết….em nhanh chóng cảm ơn rồi đi dạo tiếp với tôi…
-”Này, cô cậu …”
Bà lão đuổi theo chúng tôi, dí vào tay Lan hai miếng đồng, dặn dò:
-”Sắp tới có thể có biến cố, tôi không giúp được gì, nhưng cứ giữ theo mình…coi như là bùa hộ mệnh!”
Ngơ ngác hồi lâu, em đưa tôi miếng to hơn, lệnh phải luôn giữ bên mình, có lẽ lời bà ấy đã dọa tới cô vợ bé bỏng của tôi…
Nhân lúc Lan tắm, tôi tự mình đi một vòng Lạc Tâm.
Sau một vòng, kết luận cơ sở hạ tầng vẫn rất vững chãi, thái độ nhân viên tốt, môi trường giữ gìn sạch đẹp, tôi yên tâm quay về, trên đường đi không ý thức được gặp sự cố bất ngờ!
Thực đây cũng là chiến lược kinh doanh thôi, nếu như có anh nào, dù trẻ hay già đi dạo một mình trầm lắng cô đơn – kiểu gì cũng gặp một em chân dài nóng bỏng lả lướt…chiêu này chỉ có thằng Hai mới nghĩ ra, nhưng không thể phủ nhận, nó giúp tăng doanh thu khá nhiều…
Đang định từ chối, thì lại thấy bóng dáng con tiểu yêu mặc váy tím thắt nơ đáng yêu kinh khủng…chắc đi tìm tôi…tự dưng tôi nhớ tới vụ áo bơi màu đỏ, cũng nghĩ tới sự khổ sở của mình bao lâu nay…rõ ràng, tôi vì em mà điên tiết hết lần này tới lần khác, nhưng em…thì chưa một lần…
Thực, tôi thèm khát được chứng kiến cảnh đó…
Lập tức, vừa vuốt ve, tôi vừa giở giọng dê già nhất có thể:
-”Cô em tên gì?”
-”Em là Hương ạ…mà anh thích gọi là gì thì em là thế…”
-”Tốt…thân hình mập mạp săn chắc…anh rất thích…”
Phía xa xa, cảm nhận được sự phẫn uất từ con mắt đó, thái độ giận dữ quay đi, tôi thấy hả hê hết cả.
Nói chung là sướng, rất sung sướng! Đợi một lúc, tôi mới từ từ về phòng, nào, tới giờ phút dỗ dành em bé rồi!
Về tới phòng, em không có…
Đi loanh quanh tìm, tôi bắt đầu thấy lo, liệu tôi có đùa quá đáng, nếu như, em vì chuyện này mà trốn biệt tăm…em là trốn rất giỏi…
Thấy bóng dáng quen thuộc, tôi thở phào…được vài giây, cảm thấy lửa trong lòng cháy lên ngùn ngụt…
Con tiểu yêu chết tiệt kia!
Giờ này lẽ ra nó nên trốn trong phòng khóc lóc vì ghen tuông chứ?
Gì vậy? Nó diện bộ bikini đỏ chót, tuy có quấn thêm một lớp khăn voan nhưng không thể che giấu người ngợm trắng nõn nuột nà …ngồi kia…chơi bài…với thằng quản lí??? Cái mặt thỉnh thoảng e thẹn cười đùa…người thì cúi thế kia, chả phải tên đó nhìn sắp no rồi???
Máu điên nổi cuồn cuộn…cảm giác mặt nóng bừng, con tiểu yêu tinh của tôi, mà không – tiểu yêu cái nỗi gì, phải gọi là con hồ ly tinh mới đúng…để xem…để xem…ông xử chúng mày như nào…
Đi được nửa đường, bỗng tôi thấy bực. không thể được, lại để em vênh vênh tự đắc lần nữa sao? Đường đường là một đấng nam nhi, có thể chịu thua dễ dàng thế sao??? Nghĩ ngợi, tôi ấn điện thoại, chưa đầy hai phút, em Hương đã xuất hiện trước mặt, chúng tôi thong dong tình tứ đi vào.