Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi! - Chương 73

Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi!
Chương 73: Ngoại truyện 4: Gia đình khó khăn ~ Việt ~

Năm tháng qua đi, chúng tôi giờ đã là một đại gia đình!

5h chiều.

Tôi và vợ ngồi chơi trong phòng Gia Đình!

Tôi chơi xếp hình với thằng Ếch, còn vợ tôi cho con Nhái ăn.

Mấy đứa lớn hơn còn đi học.

Tiếng cửa mở…cộng tiếng hét chói tai:

-”BA MẸ…chúng con đã về!”

Đấy là cặp sinh đôi của bọn tôi, Cún và Mèo, năm nay vừa vào lớp một. Bọn chúng luôn ồn ào như vậy, theo thông lệ thì khi về nhà, thằng Cún sẽ xà vào lòng vợ tôi, còn con Mèo chắc chắc sẽ quấn tôi, trẻ con mà…

Lạ rằng hôm nay, vừa mới mở cửa phòng, hai đứa tranh nhau vợ tôi, tranh nhau ôm ấp, hôn hít.

Kẻ làm cha như tôi có chút chạnh lòng.

Một lúc, con Mèo òa khóc.

-”Mẹ ơi, Mèo con thương mẹ lắm…”

-”Cún cũng thương mẹ nhất trên đời…mẹ ơi mẹ có mệt không?”

-”Mẹ ơi…mẹ ơi…”

-”Mẹ ơi để con cho em Nhái ăn cho, mẹ nghỉ đi…”

Vợ tôi cũng sốc không kém, liếc nhìn tôi, rồi lại cúi xuống, nhẹ nhàng hỏi bọn chúng:

-”Hôm nay Cún Mèo đi học vui không con? Con đi bộ về hay chú Cẩm đón?”

-”Chú…chú tới trường đón bọn con, nhưng bọn con đi bộ từ ngõ vào mẹ ạ!”

-”Vui lắm mẹ ạ, cô giáo dặn phải thương mẹ…”

Thằng Cún cướp lười:

-”Cô giáo nói mẹ vất vả, bọn con thương mẹ lắm…”

Thầm nghĩ cô giáo này cũng tốt thật đấy, nhưng cô đã dậy mẹ vất vả sao không dậy luôn bọn chúng ba chúng cũng vất vả lắm chứ?

-”Mẹ, mẹ…cô giáo nói tiền học thêm tháng sau miễn cho con và anh Cún…”

Tôi bế thằng Ếch lại gần “đám đông”, ân cần hỏi:

-”Sao cô lại miễn cho các con?”

-”Vì cô bảo gia đình mình khó khăn ạ!”

Bọn chúng trả lời rất hồn nhiên, mắt vẫn dán vào vợ tôi, coi như sự xuất hiện của tôi chỉ là hạt cát bụi trên sa mạc,….thiên vị quá đáng rồi nha!

Vợ tôi bế Mèo vào lòng, ân cần hỏi:

-”Sao cô nghĩ nhà mình khó khăn?”

-”Con không biết!”

-”Thế cô có hỏi gì con?”

-”À, cô giáo hỏi vài câu về nhà mình…”

-”Câu gì, con kể mẹ nghe xem…”

-”Cô bảo ngoài Cún Mèo ra nhà mình có mấy chị em?”

Tôi sốt ruột, hỏi con trả lời sao, nó đáp:

-”Con trả lời còn 4 người nữa, ba mẹ có tất cả 6 con…đúng không mẹ?”

-”Đúng, giỏi lắm…”

-”Cô còn hỏi ba mẹ làm nghề gì, để cô điền vào sổ liên lạc…”

-”Cún Mèo có biết ba mẹ làm nghề gì không?”

Vợ tôi hỏi các bé.

-”Có chứ, con bảo cô mẹ em bán bánh…còn ba…còn ba…”

Thấy nó ấp úng, tôi hơi bực, chả nhẽ con mình nó không biết cả nghề của mình ư…

-”NÓI MAU”

-”Anh cứ bình tĩnh nào, thế con nói ba làm nghề gì?”

-”Con bảo…không phải con, anh Cún bảo ba chỉ ngồi nhà chơi máy tính, không đi làm…mà con thấy đúng mà…”

Ặc? Con mới cái!

-”Xong cô giáo còn bảo về phải thương mẹ, mẹ làm việc vất vả lắm…mẹ mệt nhọc nhưng vẫn cho chúng con cuộc sống ấm no”

Phải nói, giờ phút này, hận, giận, ức, khí nóng phừng phừng…Vậy là, trong mắt cô giáo và bạn bè của Cún Mèo, vợ tôi biến thành người phụ nữ kham khổ vừa bán bánh, vừa nuôi 6 đứa con và chồng.

Còn tôi, đường đường là đấng nam nhi, ăn bám vợ?

Gia đình chúng tôi thế thì ai mà không nghĩ là hoàn cảnh cơ chứ?

Dường như cảm nhận được sự ức chế của chồng, vợ tôi thủ thỉ:

-”Ặc, các con nhầm rồi, nhà mình cũng không khó khăn, các con có nhà ở, thức ăn ngon, quần áo đẹp là nhờ ơn ba làm việc vất vả kiếm tiền, tất cả là nhờ ba hiểu không, MAU QUAY RA ÔM CẢM ƠN BA NHANH!”

Gớm, đúng là vợ mình, một câu nói xoay chuyển thế sự, một câu nói khiến tôi ấm hết cả lòng.

Bọn chúng lại sấn vào tôi, rối rít yêu thương, thằng Cún vẫn còn thắc mắc, nó hỏi:

-”Ba ơi thế ba làm nghề gì đấy ba?”

Vừa hay, Gà và Ngỗng đi học về, tôi quay sang, thử hỏi các con:

-”Có ai biết ba làm nghề gì không?”

Bọn chúng ớ người, con Ngỗng nhanh nhảu:

-”Con biết, con biết…”

Cuối cùng cũng có một đứa có hiếu, haizz…

-”Hôm nọ nghe chú Hai nói ba là…là gì ý nhỉ…là …là …đúng rồi…ba là Chúa Tể, ba là Chúa Tể phải không ba?”

Vợ tôi nhìn tôi, đôi mắt nàng đầy ngạc nhiên sửng sốt. Phải nói, tôi còn sửng sốt hơn.

Thằng Ếch nhảy phỗng lên.

-”A, em biết rồi, ba là Chúa Tể của những chiếc nhẫn…”

Bọn còn lại mặt ngơ mày ngáo, nhìn tôi bằng ánh mắt kính nể, vợ tôi mặt đỏ như cà chua, hiệu ứng muốn cười mà phải nhịn đấy mà!

-”Ba, ba ban con ít sức mạnh đi ba…”

-”Ba, ba biết phép thuật không?”

-”Chúng mày ngu, ba làm Chúa Tể Hội Đồng Quản Trị, không phải Chúa Tể của những chiếc nhẫn…”

-”Ai bao anh thế?”

-”Ba, ba nói xem ba là gì? Chúa Tể Hội Đồng Quản Trị có oai hơn Chúa Tể của những chiếc nhẫn không ba? Ba có sức mạnh không?”

….

Bọn trẻ ríu rít tít mù!

….

Tôi tới méo cả mặt, cũng may, sau khi chạy vào nhà vệ sinh cười sướng, vợ tôi cũng quay ra, phân tích:

-”Ba không phải Chúa Tể, ba là Chủ Tịch- Chủ Tịch Hội Đồng Quản Trị, hiểu không con?

-”Chủ Tịch là gì hả mẹ?”

Xem ra giải thích cho bọn oắt con hiểu quả khó khăn, vợ tôi đành đổi hướng:

-”Thôi, khi nào có ai hỏi, thì trả lời ba là Doanh Nhân cũng được,…”

-”Doanh Nhân là gì hả mẹ?”

-”Là kinh doanh con ạ!”

-”Kinh doanh là gì ạ?”

….

Mệt người, tôi cũng nản.

-”Mày muốn nói ba là chi thì nói, nhưng nhớ bảo ba là tiềm lực kinh tế chính của gia đình là được…”

-”Tiềm lực kinh tế là gì hả ba?”

Mệt, oải, nản…cuối cùng tôi và vợ thống nhất ai hỏi thì chúng sẽ nói ba chúng bán hàng, mẹ chúng bán bánh, nhà bọn con không khó khăn. Có lẽ, một ngày trong tương lai, chúng ắt tự biết!

******************

Buổi tối, sau khi cho con Nhái đi ngủ, tôi lên phòng, vợ tôi đã nằm sẵn trên giường, lả lơi lả lướt trong chiếc áo ngủ mỏng manh…máu nóng trong người tôi cứ gọi là hầm hập, cho tới khi nàng gọi:

-”Hỡi Chúa Tể của những chiếc nhẫn, chàng hãy tới đây…Hãy đem cho em một chút sức mạnh đi nào!”

Vậy đấy, tôi bây giờ không chỉ là Vịt, mà còn là Chúa Tể của những chiếc nhẫn! Oai v~!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3