Vệ Sĩ - Chương 37
Vệ Sĩ
Chương 37: Hương vị quen thuộc
gacsach.com
Sở Tuần ngoan cường đứng dậy, nhặt khẩu súng rơi trên đất của tên bị chết: “Phụt” một tiếng phun ra một miếng nước bọt lẫn máu.
Cậu không dám đi dọc đường phố, chui vào một cửa hàng, muốn từ cửa sau đi tắt ra đường nhỏ. Mới vừa đụng vào cửa sau, cửa thế nhưng “cạch” một tiếng từ bên ngoài bị mở ra. Có người dường như cũng thông minh khôn ngoan như cậu lựa chọn cửa sau, một người đàn ông đeo kính mát ngăm đen cao lớn cầm súng trường trong tay chợt tiến vào, mắt Sở Tuần không dám nhìn thẳng mặt tay súng, trực tiếp quay đầu bước đi, trong lòng ảo não thiếu điều quỳ trước đối phương!
Thật vất vả tìm được đường sống trong chỗ chết, lúc này còn có thể trông cậy vào khẩu súng lạnh lùng kia lại cứu mình sao?
Nhị gia là dân kỹ thuật, mẹ nó sợ nhất xui xẻo gặp phải đối cứng, đụng độ giao chiến...
Sở Tuần chưa chạy được một bước, thắt lưng đã bị người từ phía sau ghìm chặt. Một cánh tay màu nâu rắn chắc gần như dùng sức siết lấy bụng cậu, kéo cậu lại! Lồng ngực rộng lớn ép phía sau lưng cậu tỏa ra khí tức nóng bỏng ẩm ướt đặc biệt của rừng cây nhiệt đới, loại cảm giác áp bách cùng cường thế kỳ dị khó hiểu này làm cho Sở Tuần giãy dụa thở gấp trong mê muội, lần đầu tiên trong tình cảnh này không biết làm sao.
“Đừng nhúc nhích.”
Tiếng người phía sau trầm thấp dồn dập.
“A?...”
Sở Tuần quay đầu lại chỉ thoáng nhìn qua kính mát che khuất hơn phân nửa khuôn mặt đối phương, khuôn mặt lãnh khốc, súng trường trong tay, toàn thân phát ra khí tức lạnh lẽo nhiễm huyết.
“...”
Song phương đều ngây người một giây đồng hồ, Sở Tuần là trong óc tính kế thoát thân, người đàn ông phía sau là do dự không hiểu, hoảng hốt không thể xác nhận, thanh âm khàn khàn, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được kêu một tiếng.
“... Sở Tuần?”
Khẩu âm xa lạ, tựa như từ chốn xa xăm nào đó lóe lên một tia sáng, rồi lại rõ ràng như đã từng nghe qua, khàn khàn, trầm hậu, mang theo mùi mồ hôi quen thuộc cùng mùi vị của cỏ xanh đồng nội dưới ánh mặt trời. Sở Tuần sau đó nhận ra, khẩu âm người này nam không nam bắc không bắc, giống người Trung Quốc cố ý bắt chước giọng điệu người Hoa Đông Nam Á.
Sở Tuần theo bản năng “Vâng” một tiếng. Ngoài phòng tiếng súng lại vang lên, người phía sau siết chặt thắt lưng cậu: “Mang cậu đi.”
Sở Tuần lại một lần nữa bị người ném lên ghế sau của một chiếc xe jeep mui trần.
Lần này, thủ pháp của người này so với vệ sĩ Lâm Tuấn của cậu còn thô lỗ hơn, làm cái mũi thẳng tắp cao quý của cậu nện mạnh vào ghế, máu lại chảy ra.
Tay súng không kịp chiếu cố mũi cậu, chân đạp lên sườn xe, nhảy vọt vào vị trí người lái, nhấn ga, bánh xe jeep bắn ra một làn bụi mù.
Sở Tuần chùi máu trên khóe miệng, người đàn ông phía trước cậu có mái tóc đen được cắt rất ngắn, hai bên tóc mai lộ ra da đầu màu xanh, làn da sau gáy cùng cánh tay căng chặt rắn chắc, phơi nắng thành màu da đậm màu vùng nhiệt đới, cả người giống như được bao bọc trong dòng nước thép màu đỏ sẫm, có cảm giác như một binh khí lạnh lẽo sáng bóng...
“A, anh?...”
Sở Tuần nhìn không rõ mặt người này, liếc mắt nhìn thấy hình xăm sau cổ anh ta. Hình hoa hướng dương đen, đóa hoa diễm lệ quỷ dị, rõ ràng là hình xăm biểu tượng của băng đảng Tisa La.
“Anh là người của Tisa La?”
Phản ứng đầu tiên của Sở Tuần, có thể nào tiểu tử anh chính là con vịt nổi danh trong truyền thuyết mà người đàn bà kia dưỡng không? Xoay lại đây cho Nhị gia nhìn một cái, băng đảng này có vài phần tư sắc, xem có thể đẹp đến cỡ nào?
Người kia dường như biết Sở thiếu gia trong lòng suy nghĩ tính toán cái gì. Cho dù không nhìn thấy mặt, từ sau đầu cũng nhìn ra được người này tầm mắt lãnh đạm đối với Sở Tuần hừ một tiếng, không lòng dạ nào giải thích.
Sở Tuần nghi hoặc giây lát đã bị thùng xe điên cuồng xóc nảy cùng với bụi đất mù mịt đầy trời ập vào mặt. Người kia phóng xe qua cầu lớn, chạy vào con đường đất trong núi, bốn bánh xe jeep cơ hồ bay lên, nhảy vọt lên núi, giống một con trâu rừng cường tráng ở trong rừng mở mang bờ cõi.
Sở Tuần dồn dập hỏi: “Anh chở tôi đi đâu?”
Người kia hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”
Sở Tuần nói: “Tôi phải trở về trang viên của Kim Bách Thắng!”
Người kia không đáp lại, nhưng Sở Tuần tựa hồ có thể hiểu được người này tích tự như vàng, không nói lời nào chính là đáp ứng. Người này sẽ đưa cậu trở về...
Sở Tuần bỗng nhiên nghĩ đến: “Lái xe Tiểu Lâm của tôi, hắn vừa rồi rớt xuống cầu, có thể trở về nhìn xem không?”
Người kia đáp: “Không thể.”
Sở Tuần nói: “Hắn cả người lẫn xe đều rớt xuống đó!”
Người kia bình tĩnh, thanh âm không mang theo gợn sóng: “Phía dưới cầu là nhánh sông, nước đủ sâu. Hắn từ trong xe chui ra, có thể bơi lên bờ. Ra không được, sớm chết đuối.”
Sở Tuần: “...”
Sở Tuần không phải lần đầu tiên ra ngoài làm nhiệm vụ, hiểu được đạo lý. Thời khắc mấu chốt cần bỏ phải bỏ, lúc này cậu cũng không thể mạo hiểm trở lại vùng súng đạn càn quét để cứu “Vệ sĩ” của mình. Cậu chỉ có thể tự bảo vệ mình...
Sở Tuần không kịp cò kè mặc cả với vị cứu tinh chưa hoàn toàn quen biết này, trong rừng rậm đã có bóng người xuất hiện.
Xe phóng như điên, Sở Tuần theo bản năng đè thấp thân mình. Cậu lui vào giữa thùng xe, tầm mắt vừa lúc lướt từ trên xuống dưới, từ lưng đảo qua mông đối phương, nhìn thấy cơ thể rắn chắc cùng xương bả vai rung lên. Lưng người kia hiện ra một tam giác ngược hoàn mỹ, bả vai rộng lớn, thắt lưng kiện mỹ, mặc một chiếc quần quân đội màu xanh thẫm...
Lúc này, anh ta đột nhiên một tay giữ tay lái, tay phải từ sau thắt lưng rút súng ra, nghiêng đầu giơ súng liền bắn, chỗ hai viên đạn nổ vang, bóng đen trong lùm cây truyền ra hai tiếng kêu rên thảm thiết.
Đạn bay loạn trên đỉnh đầu, Sở Tuần ở trong chiếc xe xóc nảy liên hồi chạy trên đường núi gập ghềnh.
Vệ sĩ lâm thời của cậu vẫn tay trái lái xe, tay phải cầm súng không ngừng nhắm vào bóng người trong rừng đang truy đuổi phía sau, một phát một tên, nhắm thẳng vào sọ, cơ hồ không phát nào trật.
Sở Tuần công phu tay chân cũng không tinh thâm, là một văn chức, nhưng cậu gặp nhiều thành quen, biết rõ bản lĩnh của các cao thủ đặc phái viên chỗ Tổng tham bọn họ. Không đề cập đến người khác, chỉ một Lâm Tuấn bên cạnh cậu, có đủ tư cách được phái làm hộ vệ bên cạnh Sở đại tá, đương nhiên không phải người bình thường, cũng là cao thủ kinh nghiệm phong phú có thể lấy một địch năm sáu.
Mà người trước mắt này, thân thủ tuyệt không kém Tiểu Lâm, bóp cò súng dứt khoát lưu loát, trong chớp mắt bắn vỡ sọ đối thủ mà không cần nhắm, chiếc cằm thô ráp lộ ra hàn quang, thân hình túc mục (1), bình tĩnh lấy mạng đối thủ...
(1) Túc mục: Nghiêm túc & trang trọng.
Súng hết đạn, người này dùng ngón tay gẩy một cái, băng đạn rỗng rơi ra, tay mang súng cầm băng đạn mới, ở trên đùi cạch một tiếng, một tay đổi băng đạn, động tác thuần thục thong dong, sau đó lại giơ súng bắn, làm Sở Tuần nhìn ngây người...
Thoát khỏi đại đội truy binh dây dưa, Sở Tuần từ trong thùng xe ngẩng đầu, khó có thể tin, người đàn ông trước mắt này cho cậu một loại cảm giác an toàn mãnh liệt không thể dùng ngôn từ nghiền ngẫm hình dung, ùn ùn kéo đến.
Xe ở trong rừng gào thét, cây cối nhiệt đới rậm rạp che trời xẹt qua đỉnh đầu, cành lá gần như quẹt vào cậu trong tích tắc lại bứt ra, trước mắt rộng mở sáng rõ, thời gian trong rừng tựa như nhấp nháy vội vàng trôi qua...
Cả người mới an tĩnh lại, trong nháy mắt ngắn ngủi, Sở Tuần tâm thần hoảng hốt, mùi trong xe khiến cậu cảm thấy vô cùng quen thuộc, đó là hương vị từ nơi sâu nhất trong cơ thể một người phát ra. Một người mặt có thể thay đổi, nhưng hương vị vốn có trong thân thể đổi không được, vô luận bao bọc bao nhiêu lớp da đều không thể che dấu, trừ phi đem lục phủ ngũ tạng trong túi da khoét ra, thay đổi trái tim.
Gần đến Kim gia trang viên, rừng cây phía trước đột nhiên xuất hiện một đoàn công-voa (2), là đội bảo vệ tư gia của Kim Bách Thắng. Có người Latin mở chốt an toàn, có người kêu gọi đầu hàng.
(2) Đoàn công-voa: Đoàn xe hộ tống có trang bị vũ trang.
Người kia lái xe đánh mạnh tay lái, chiếc xe jeep xoay một cú thần long vẫy đuôi, săm lốp hất lên một mảnh bụi mù dày đặc khí thế, che lấp mặt trời.
Người kia không quay đầu lại, thấp giọng nói: “Xuống xe.”
Hai mắt Sở Tuần nhìn chằm chằm vào gáy đối phương, đột nhiên hỏi: “Anh là ai?”
Ngườ kia lạnh lùng: “Cậu xuống xe.”
Sở Tuần: “...”
Người này chậm rãi nghiêng mặt, hầu kết giật giật, bên dưới kính mát che mặt lộ ra một vết sẹo sâu làm cho người ta sợ hãi. Vết sẹo kia tựa hồ bắt đầu từ bên cánh mũi, ngang nửa khuôn mặt, kéo đến tai phải, màu đỏ sậm.
Sở Tuần còn chưa phản ứng lại, giây tiếp theo, người kia đột nhiên dẫm lên ghế đứng dậy, túm áo cậu xách lên, ném xuống, không chút khách khí quăng cậu xuống đường đất, ném trả lại cho đội bảo vệ Kim gia.
“Ai u”
“Anh sao lại vậy...”
Sở Tuần ăn một miệng đất, muốn mắng người, ủy khuất ngẩng đầu, đột nhiên sửng sốt.
Tay súng thần bí đạp ga, tuyệt trần mà đi, lúc gần đi, quay đầu lại nhìn cậu một lần cuối.
Ngay vào cái nhìn kia, gương mặt lạnh lùng thon gầy dưới kính mát ánh lên màng con ngươi Sở Tuần, chiếc cằm góc cạnh, vết sẹo ngang, khí chất bức người... Khuôn mặt này khảm trên một thân hình vô cùng quen thuộc, khiến Sở Tuần giật mình, giương mắt đờ đẫn.
Hai người rốt cục mặt đối mặt nhìn nhau, lại chỉ có một cái liếc mắt như vậy, Sở Tuần thậm chí không kịp, không có cơ hội thấu thị kính mát nhìn rõ mắt đối phương.
Tay súng của Tisa La vẻ mặt hờ hững, tựa hồ cũng đắm chìm trong hồi ức vô tận cùng hoảng hốt, cổ họng run run, muốn nói lại thôi, rất muốn nói chuyện, lại có thể là lâu lắm không tìm được ai có thể nói, mồm miệng vụng về nghẹn lại, cuối cùng cái gì cũng không nói, quay đầu lái xe rẽ vào rừng...
* * *
Sở Tuần ngày hôm đó chật vật trở lại biệt thự Kim gia, là nhờ vài tên gia đinh dùng loại ghế ngồi cáng tre khiêng cậu từ trên đường vào nhà.
Vào phòng, ở trước mặt đám người ông chủ Kim, hiển nhiên là một trận kêu đau lăn lộn chửi má nó. Sở Tuần trước mặt người ngoài đều luôn tỏ ra yếu thế, không thèm để ý mất mặt, gào khóc bưng cái mũi chảy máu điên cuồng chửi đổng hai băng đảng kia.
Nhị đại gia nhà chúng.
Tam đại gia nhà chúng.
Mẹ nó một đám đui mù, dám khi dễ Sở Nhị gia đây!
Bà cô ông cậu nhà chúng!
Bác sĩ Kim gia băng bó vết thương cho Sở Tuần, tay chân có mấy chỗ bị rách, cái mũi bị nhét bông y tế.
Kim Bách Thắng vỗ vỗ vai cậu: “Là người của Tisa La cùng một băng buôn lậu vũ khí khác giao chiến, Sở lão đệ, chú hôm nay không may gặp phải.”
Sở Tuần hít bông trong lỗ mũi, lo lắng lầm bầm: “Ở cửa hàng ngọc thạch một phát súng bắn bể đầu một tên, chính là sát thủ của Tisa La sao? Thực mẹ nó nhanh gọn.”
“Bắn đầu người ta cứ như bắn vỡ một quả dưa hấu lớn, bụp, ruột đỏ ào ào chảy ra, hù chết tôi luôn!”
Trong lòng cậu nấn ná chính là, nổ phát súng đầu tiên bắn chết mục tiêu, chính là người đàn ông thần bí lái xe đưa cậu về trang viên.
Nhất định là người kia.
Trong biển lửa khói thuốc bình tĩnh giương súng bắn vào đầu đối thủ, mang theo loại mỹ cảm tao nhã lại tàn khốc đẫm máu.
Kim Bách Thắng hỏi: “Người của tôi nói, lái xe đem chú trở về là thuộc hạ của Tisa La?”
Sở Tuần nói: “Không biết, tôi lại không biết hắn.”
Nhưng đối phương gọi ra tên cậu.
Kim Bách Thắng híp đôi mắt nhỏ khôn khéo: “Nếu người của tôi không nhận sai, không nhìn nhầm, người nọ là một trong tứ đại kim cương dưới tay mụ đàn bà dâm đãng kia, phi thường lợi hại, bắn súng trong vòng một cây số, giết người cũng không thêm phát thứ hai.”
Sở Tuần không biết vì sao không yên lòng, trọng điểm chú ý chếch đi nghiêm trọng, có chút đăm chiêu: “Không cần thêm phát thứ hai? Những người Tisa La dưỡng đều lợi hại như vậy, tôi nghe nói đều là người tình của cô ta, ra ngoài xuất sắc trên chiến trường, trở về tiến vào phòng ngủ?”
Kim Bách Thắng cười không đứng đắn: “Ha ha ha, xuống giường một cây thần thương, lên giường một cây kim thương, đây mới là cuộc sống của cánh đàn ông ở Kachin này!”
Ông chủ Kim dường như chưa thấy đủ, nhắc tới người phụ nữ tính tình phóng đãng đáng khinh kia, nói sinh động như thật: “Chú có biết mụ đàn bà kia chơi đàn ông thế nào không? Thiếu phụ (3) bộ dạng thướt tha, có tư sắc có tiền tài, đối với đàn ông rất hết mình, bằng không bên cạnh sao có nhiều người khăng khăng một mực với cô ta như vậy? Nghe nói cô ta để vài tên cao thủ dưới tay cởi sạch quần áo, trần truồng chơi cái kia, cương lên, bịt kín mắt bắn bia, ai bắn trúng, cô ta liền cưỡi lên người người đó... Ha ha ha!”
(3) Thiếu phụ: Phụ nữ đã có chồng.
Sở Tuần khóe miệng co rút: “Ha ha... cừ thật.”
Ông chủ Kim vỗ đùi: “Đủ cuồng dã, ha ha ha, trúng mục tiêu mười phát, cô ta cưỡi ngay tại chỗ, bịt mắt bắn không trúng đứng đó nghe! Vừa làm vừa bắn tiếp, tuyệt đỉnh cao thủ bắn trúng mười phát liên tiếp, sẽ sung sướng đến tận trời!”
Sắc mặt Sở Tuần bỗng dưng thay đổi, cực kỳ buồn nôn, người kia... Không có khả năng... Là mình hoa mắt nhận sai, tên khốn, nhất định là bị “cường ép”...
Kim Bách Thắng ngẩng cái cổ đầy thịt cười to, đưa tay ôm chầm Sở công tử, lại ở trên trán hung hăng chụt một cái.
Ông chủ Kim nói: “Thủ hạ cô ta cứu Sở lão đệ của chúng ta, tôi hôm khác phải hoàn cho cô ta một cái nhân tình. Sở Tuần lão đệ, chúng ta đích thân đến gặp cô ta một lần chứ?”
Sở Tuần nhún vai, ngụy trang ngốc nghếch vụng về, bất động thanh sắc. Cậu cũng muốn gặp thử đối phương, cùng thủ hạ đối phương, chính là người thần bí kia...
* * *
Vào lúc màn đêm buông xuống, Lâm Tuấn chạy về đến đây, cả người sa sút chật vật, cũng may không có trở ngại gì.
Xe lao ra vòng bảo hộ, từ trên thành cầu xi măng cao ngất rơi xuống, đập vào mặt nước. Cũng may con sông này rất rộng, nước rất sâu, Lâm Tuấn rơi xuống sông trước tiên liền thoát ra khỏi xe, kỹ năng bơi lội rất tốt, nín thở lần về phía bờ. Trên bờ có người quét một loạt đạn xuống sông thăm dò, không bắn trúng người, Lâm Tuấn sớm đã ẩn nấp vào bụi cây bên bờ, trốn vào rừng cây. Hắn không có xe chạy, bởi vậy chậm trễ một lúc, dọc đường ẩn núp dùng hai chân đi bộ về trang viên.
Lâm Tuấn không dám kinh động bác sĩ Kim gia, ở trong phòng Sở Tuần băng bó vết thương. Hắn nằm trên chiếc ghế dài, cắt quần áo, trước ngực cùng cổ có lằn đỏ do đập vào vô lăng khi rơi xuống cầu, sưng lên.
Sở Tuần lấy bông y tế, thuần thục chà lau, rịt thuốc. Việc như vậy, hai người đều làm cho nhau rất nhiều lần, ngựa quen đường cũ.
Sở Tuần vỗ lưng quần đối phương: “Quần.”
Lâm Tuấn thở nhẹ một hơi, cởi bỏ dây lưng, chậm rãi cởi quần dài, trên đùi trên đầu gối có một vài vết trầy xước nhỏ, vết thương mới đè lên những vết sẹo cũ màu trắng nhợt, là dấu vết mấy năm nay ở bên cạnh Sở Tuần lưu lại.
Sở Tuần nghiêng người tựa vào sô pha, cúi đầu, lông mi cụp xuống: “Vất vả rồi. Tôi rất lo lắng cho anh, cũng may an toàn trở về, nghỉ ngơi hồi phục mấy ngày đi.”
Eo cậu đặt ở cẳng chân Lâm Tuấn, đơn giản bôi thuốc. Lâm Tuấn nằm ngửa, hầu kết hơi rung động, từ dưới lên trên miêu tả khuôn mặt Sở Tuần.
Lâm Tuấn tuy rằng hơn ba mươi, nhưng dáng người bảo trì rất tốt, cùng tiểu tử hơn hai mươi tuổi cũng không khác mấy. Hắn xuất thân là đặc công, cấp hai, cấp ba đi học ở nước ngoài, hàng ngày dày công rèn luyện toàn bộ các kỹ năng bảo vệ, bối cảnh không quá rình rang, tính tình thâm trầm ổn trọng, thân thủ giỏi, hơn nữa tướng mạo bình thường, tuyệt không xấu, cũng không đẹp, ở trong đám người không chói mắt, khiến người ta nhìn qua một lần, hồi tưởng lại cũng nhớ không nổi người này như thế nào, rồi sau đó mỗi một lần nhìn thấy, đều cảm thấy người này mỗi lần đều khác, khó có thể miêu tả.
Sở Tuần bôi thuốc lên đùi hắn, ngẫu nhiên xẹt qua phần thịt mềm bên trong đùi. Lâm Tuấn không tự chủ được run lên một chút, quần lót bó sát người đột nhiên gồ lên rõ ràng, theo đầu ngón tay xoa nắn của Sở Tuần cương lên, đũng quần độn lên một sườn núi dốc.
Lâm Tuấn cắn môi, quay mặt qua chỗ khác, che dấu dục vọng bị kích thích.
Sở Tuần cũng không nhìn mắt đối phương, tựa như một màn này đều thấy bình thường, sớm đã quen, hiểu rõ từng chi tiết của nhau!
Sở Tuần cười lạnh nói: “Từ trên cầu cao như vậy rớt xuống nước, không đem xương cốt cắt nát, xem ra mấy vết thương nhỏ không nặng lắm, còn có tâm tư kia sao?”
Khuôn mặt tuấn tú của Lâm Tuấn ửng đỏ, nói lại: “Tôi lại không bị thương ở đó.”
Sở Tuần tắm rửa xong, thay áo ngủ đi ra, thuận miệng nói: “Anh ngủ ở đây?”
Lâm Tuấn gật đầu: “Ừ, đêm nay tôi thủ một đêm, cam đoan an toàn.”
Đôi mắt đen láy của Lâm Tuấn nhìn chằm chằm Sở Tuần, hỏi: “Hôm nay... Rốt cuộc ai cứu cậu?”
Sở Tuần nhíu mi, ra vẻ không thèm để ý: “Không biết, tôi thực không nhận ra...”
Lâm Tuấn cảm thấy vô cùng áy náy, lại không biết biểu đạt thế nào, vào thời khắc mấu chốt mình lại quăng Sở Tuần ra khỏi xe, Sở Tuần suýt chút nữa là vứt bỏ cái mạng nhỏ. Vốn là việc của hắn, cuối cùng lại là dựa vào tên đạo tặc hắc bang từ đâu chui ra kia hộ tống Sở công tử an toàn trở về. Sở Tuần là ai chứ? Nếu xảy ra chuyện bất trắc, thật là muốn mạng hắn mà...
Sở Tuần đêm đó ở trên giường lăn qua lộn lại, trên màng con ngươi luôn di động một bóng người, mang theo khói thuốc súng cùng khí thế sắc bén.
Gió nhiệt đới thổi bay bức màn, ngoài cửa sổ, trong rừng có một ngọn lửa âm ỉ, chợt lóe chợt tắt. Có người châm một điếu thuốc, vào ban đêm tịch mịch ẩm ướt, lẳng lặng chăm chú nhìn cửa sổ phòng ngủ Sở Tuần...