Vệ Sĩ - Chương 39

Vệ Sĩ
Chương 39: Hoắc gia quyền
gacsach.com

Hoắc Truyền Võ vừa lên đài, Sở Tuần liền hối hận, vô cùng khó chịu hối hận đã làm trò khiêu khích trước mặt Tisa La, khơi mào ván cược này.

Cậu đang làm gì đây? Ngày thường trước mặt người ngoài tao nhã lịch sự, thành thạo điêu luyện, Thái Sơn có sụp cơ mặt cũng không run một chút, chuyện trò vui vẻ. Trên đời này cũng cũng chỉ có một người có thể khiến cậu không thể khống chế cảm xúc, trước mặt mọi người thất thố. Hơn nữa nghĩ tới chuyện bát quái truyền lưu ở đây, người đàn ông Trung Quốc anh tuấn là thuộc hạ mụ đàn bà kia nuôi, cũng là đồ chơi của ả, Sở Tuần tức giận đến mức giống hệt một con sư tử đực tràn đầy tính chiếm hữu muốn cắn người.

Hai tay Sở Tuần bóp nát tay vịn ghế dựa, người bên ngoài cũng chưa phát hiện, chỉ có Lâm Tuấn phía sau cậu chú ý tới.

Lâm Tuấn từ phía sau nắm vai Sở Tuần, khẽ ấn vài cái, trấn an tâm tình thủ trưởng. Vai Sở Tuần đang run lên.

Một trong tứ đại sát thủ dưới tay Tisa La – Hàn Thiên, cùng cao thủ đệ nhất của Kim Bách Thắng – Richard Chung thi đấu, người điều khiển chương trình ở trên đài hô lên tên, người xem bốn phía bùng nổ, hò hét vỗ tay cổ vũ, cởi áo vét và mũ ném lên. Vài năm khó gặp cao thủ quyết đấu, đây là nhân vật mà bình thường tiêu tiền bao trọn trận đấu, mua vé mời đến cũng mời không được.

Các con bạc điên cuồng lấy máy cá cược điện tử trong tay tiến hành đặt cược, trên màn hình lớn tỷ lệ cá cược tăng vùn vụt, cao đến hoa cả mắt, tỷ lệ cá cược của hai người tranh nhau tăng.

Ông chủ Kim cười híp mắt ưỡn bụng nói: “Lão tử đặt cược đồn điền trồng trọt ở sông Hồng.”

Tisa La nhìn năm chiếc nhẫn ngọc bích lớn trên tay phải, cười quyến rũ: “Vậy tôi đây đặt cược hai mươi phần trăm cổ phần công ty khai thác ngọc bích ở Long Sơn.”

Trước mặt công chúng, trận đấu quyền Anh này hai lão đại mắt thấy ai cũng không thể thua, không chỉ là tiền đặt cược kếch xù, tranh giành còn là uy thế cùng thể diện cường hào ác bá một phương.

Ở đây thịnh hành võ Muay Thái (1), mà Richard Chung là cao thủ môn võ này, quyền vương chợ đen. Người này gầy gò ngăm đen, ánh mắt nhanh nhẹn, dũng mãnh hung ác, bắt đầu trận đấu tiến lên thực hiện nghi thức cầu nguyện. Người này đầu tiên quỳ xuống đất, cúi đầu, chắp tay, sau đó đi vòng quanh sàn đấu, nhảy lên nhảy xuống, lẩm bẩm, nhảy những điệu phổ biến. Trên đầu Richard Chung còn đeo một cái băng đeo hổ phách làm từ da rắn, bên trong ẩn dấu tà chú kinh văn.

Richard Chung nhảy lên nhảy xuống, Hoắc Truyền Võ ngồi ở một góc sàn đấu, sắc mặt trầm tĩnh, phía sau có người bóp vai đấm chân cho anh, thả lỏng cơ thể.

Sở Tuần ngồi ở vị trí VIP, tầm nhìn chuẩn xác, nhìn không chuyển mắt.

Hơn mười năm, cậu sớm đã không phải người trước kia, Truyền Võ cũng không phải.

Hoắc Truyền Võ dáng người kiện mỹ, cởi quần áo càng hiển lộ một cơ thể xinh đẹp, lồng ngực rộng lớn hoàn mỹ, cơ bụng sắp đều đặn, chân tay không quá tráng kiện, có vóc dáng cao ngất, dẻo dai, linh hoạt điển hình của đàn ông Đông Á. Sở Tuần ngẩn người nhìn, tâm trí không thể ngừng hoảng hốt, si ngốc, khó mà tin cậu bé trầm mặc thon gầy trong ấn tượng kia, trở nên anh tuấn như vậy...

Ngay từ đầu trận đấu đã vô cùng gay cấn, Richard Chung tung quyền ý đồ đấm trực diện, Hoắc Truyền Võ một cú đá đem người đá ra năm mét, sau đó hai người lâm vào cận chiến.

Vụn gỗ Sở Tuần nắm trong tay đâm vào lòng bàn tay, chảy máu, đau đớn.

Cậu biết rõ đau còn liều mạng dùng sức, cậu cần đau đớn để giảm bớt sự tê dại vô trọng lượng nơi trái tim.

Thái quyền chú trọng xuất chiêu hiểm và hung, mục tiêu ở trên đài KO trọng thương đối thủ, hơn nữa kiểu thi đấu cá cược chợ đen này, quá trình lại càng tàn nhẫn huyết tinh. Lên đài phải lập giấy sinh tử; cho dù trên đài không nói sống chết, nhưng nếu đánh thua, những người tai to mặt lớn phía sau xúi quẩy bị mất tiền, cũng không sẽ bỏ qua quyền thủ.

Sở Tuần cực nhanh suy tính lời nói có kim của Tisa La, Hàn Thiên nếu thua Richard Chung, người này tặng không cho cậu.

Sở Tuần trong lòng rất rõ, người đàn bà này mở miệng nói như vậy, hiển nhiên là bức Hoắc Truyền Võ cùng Richard Chung tử chiến, ở trên võ đài liều mạng anh chết tôi sống, trở mặt với ông chủ Kim. Hoắc Truyền Võ nếu dám chiến bại, kết cục tuyệt đối không phải “Tặng không” cho Kim Bách Thắng, chỉ sợ không thể còn sống đi ra sòng bạc này.

Richard Chung khí thế khiếp người, ra quyền kiêu ngạo, từng bước ép sát. Truyền Võ dùng găng tay cùng cẳng tay bảo vệ đầu, khéo léo né tránh, ngăn cản đối phương tiến công. Richard Chung hung ác nhào lên ôm cổ Truyền Võ, ý đồ thi triển kỹ thuật lên gối siết cổ.

Lên gối siết cổ là kỹ thuật giết chết người của Thái quyền, hơn nữa cực kỳ hung tàn, cấm dùng trong thi đấu chính quy, nhẹ thì húc gãy xương sườn, nặng thì đá thủng nội tạng.

Sở Tuần cơ hồ nghiền nát răng, trên lưng đổ mồ hôi, môi không tiếng động mặc niệm.

Truyền Võ cùng đối thủ đụng đầu gối, tiếng xương cốt va chạm thực khủng bố khiến các con bạc kinh hãi. Hai người song song ra quyền, tay phải Richard Chung nện thẳng vào khóe mắt Truyền Võ, làm nó rách ra, chảy máu đầm đìa, Truyền Võ đồng thời tung ra một cú đấm móc vào huyệt Thái Dương của đối thủ, Richard Chung ăn đau đến mức có hai giây đứng thẳng không xong. Trên võ đài hai cao thủ song song đổ máu, người xem càng thêm điên cuồng.

Sở Tuần vỗ tay như thật, trầm trồ khen ngợi, cổ vũ trợ uy cho Richard Chung bên phía ông chủ Kim, còn bật ngón tay với Tisa La: “Chị La, hôm nay cũng đừng trách chúng tôi không khách khí, Richard Chung nếu thắng, tiền chị đừng đổi ý, người chị cũng không thể đổi ý a!”

Thừa dịp hiệp một chấm dứt, tạm nghỉ năm phút, Sở Tuần làm như vô tình, thấp giọng trao đổi với ông chủ Kim: “Anh Kim, người kêu Hàn Thiên này im thin thít, ngay cả rắm cũng không thả, thật sự là người tình của mụ đàn bà kia sao?”

Kim Bách Thắng rung người cười ha ha: “Ở đây mọi người đều truyền như vậy, mụ Tisa La này năm đó chỉ mới hơn mười tuổi, đã trở thành người tình của tướng quân quân chính phủ bang Kachin, người nọ trong cuộc phản loạn bị đánh chết, cô ta dựa vào thế lực quân đội trở thành một trùm ở Mogaung. Cô ta quả thật nuôi một đám trai lơ làm đồ chơi, nhưng là không phải muốn ai cũng có thể chơi đùa. Hàn Thiên này không giống những người khác, nghe nói không làm chuyện đó.”

Sở Tuần mặt mày căng thẳng, không làm chuyện đó? Nhị gia còn tưởng rằng... Hoắc Truyền Võ cậu tên khốn này... Kim béo ông một câu không nói cho hết còn để lấp lửng...

Kim Bách Thắng tùy tiện tán gẫu: “Hàn Thiên nghe nói là từ Vân Nam quá cảnh tới, tình cờ đầu nhập vào băng của cô ta. Ban đầu cô ta không tín nhiệm hắn, nhưng người này rất lợi hại, giúp cô ta hoàn thành mấy chuyện, cơ hồ tự mình diệt hai tên đối thủ của Tisa La, nghe nói có biên bản ghi lại, trong vòng một ngày bắn tỉa chết hơn năm mươi tên đối thủ...”

“Người này nghe nói ở Đại lục từng đi lính, là lính xuất ngũ, kỹ thuật bắn súng vô cùng tốt, tôi còn thật không biết, hắn có thể đánh như vậy.”

Kim Bách Thắng rất tự tin vào công phu Thái quyền của Richard Chung dưới tay hắn, trận tỉ thí này nhất định phải chiến thắng. Hàn Thiên quả thật là tay súng bắn tỉa số một số hai, nhưng người như thế hàng năm mai phục thâm sơn rừng già, an tĩnh nằm sấp ngắm bắn, công phu quyền cước cận chiến chưa hẳn xuất sắc, người bình thường không có khả năng tất cả các kỹ năng đều vô địch.

Giọng điệu Kim Bách Thắng mờ ám, hạ giọng: “Lão tử nghe nói, hai tên đàn ông bên cạnh Tisa La cùng với cô ta trong sạch, một tên là cận vệ Huy Tử nhà cô ta, hồi nhỏ bị bọn buôn người bán sang Myanmar, tướng quân đem đứa nhỏ này nuôi lớn, đối đãi như con trai, vì thế Huy Tử này cũng thành con nuôi cô ta, tuy rằng chỉ nhỏ hơn cô ta vài tuổi. Người còn lại chính là Hàn Thiên này, chỉ bán mạng, không bán thân, ha ha còn mẹ nó rất có cá tính.”

Chỉ bán mạng, không bán thân...

Sở Tuần trong lòng yên lặng nhớ kỹ, thấp giọng mắng một câu, cắn môi, thân ảnh trên màng con ngươi dao động...

Hiệp hai bắt đầu, Sở Tuần ngồi trên ghế xoay người, cùng đám khán giả trong phòng hưng phấn huơ tay: “Richard Chung, giết hắn!”

Trong lòng cậu kêu gào chính là, Hoắc Truyền Võ, cậu con mẹ nó, hôm nay diệt con khỉ lớn Thái Lan kia cho Nhị gia.

Cậu cũng âm thầm quan sát võ đài cùng tình hình bốn phía, nội tâm tính toán, trước con mắt theo dõi của hàng trăm con bạc ở đây, rất khó âm thầm xuống tay xử Richard Chung, nhưng cậu tuyệt không nhịn được trơ mắt nhìn Truyền Võ ở trước mặt cậu cùng người khác ác chiến, bị thương...

Song phương ác đấu hơn mười hiệp, công thủ lẫn nhau, thể lực tiêu hao rất lớn, mồ hôi ướt đẫm, liền xem ai có thể đánh đòn phủ đầu, một kích trí mạng.

Hoắc Truyền Võ một đầu tóc ngắn mướt mồ hôi nóng, mồ hôi theo đường gân xanh trên cổ chảy xuống, dọc theo rãnh ngực chảy xuôi xuống, cơ bắp cả người sáng bóng.

Richard Chung đột nhiên nhảy lên ôm vai ý đồ dùng hai khuỷu tay thụi xuống!

Hoắc Truyền Võ nhanh như chớp phi lên tung đầu gối húc vào mạn sườn đối thủ!

Rất mạo hiểm, toàn bộ người xem kinh hô, lúc Richard Chung lại nhào tới là lúc Hoắc Truyền Võ nghiêng người giả vờ lui về phía sau, đột nhiên trước khi lùi ra sau một bước liền vung khuỷu tay đánh!

“A”

Sở Tuần nín thở, toàn trường bao phủ trong tiếng kinh ngạc tán thán. Khuỷu tay Hoắc Truyền Võ sau động tác đánh lén thoải mái duỗi thẳng như kiếm ra khỏi vỏ, cánh tay cường kiện vung ra hệt một thanh roi chùy, vào lúc đối phương không hề phòng bị hết sức đánh vào trán đối thủ! Mi cốt tên kia bị đánh trúng nứt toác ra, phun máu.

Người xem còn chưa phản ứng lại, Hoắc Truyền Võ mặt không đổi sắc bước chéo về phía sau hai bước sau đó đột nhiên nhảy lên!

Phần eo kiên cường dẻo dai ở trên không xoay một góc độ đáng kinh ngạc, sau đó tung hai chân, chân trái duỗi thẳng ở trên không giữ thăng bằng, chân phải phát lực quét ngang đầu đối phương, xương cẳng chân cường tráng hung hăng đá vào...

“A...”

Khu ghế VIP vang lên một mảnh kinh diễm.

Đừng nói Kim Bách Thắng vỗ chân kêu to, mặt Tisa La cũng lộ vẻ dị sắc.

Cao thủ vật lộn phía sau Tisa La – Huy Tử, thầm giật mình, không ngờ Hàn Thiên còn có một tay công phu cao thâm như vậy.

Lâm Tuấn ở phía sau Sở Tuần đưa mắt quan sát xung quanh, nhìn ra người trên đài tuyệt không bình thường, thân thủ trên cả mình, người như vậy ở trong Tổng tham cũng là nhất đẳng cao thủ trong nhóm vệ sĩ đặc phái viên.

Tốc độ này, độ cao bay lên không, ở đây chỉ có một mình Sở Tuần từng được chứng kiến.

Sở Tuần cảm thấy trái tim cũng run lên, dường như đã qua mấy đời, trước mắt là cậu bé của cậu.

Năm đó trên sân huấn luyện trong doanh trại đại viện đường Ngọc Tuyền, Hoắc Tiểu Nhị mười tuổi lấy chiêu này bay lên không quét ngang, đánh cảnh vệ lẫn tiểu binh vô địch thủ. Trong mười tám chiêu tuyệt sát quyền pháp cước pháp của Hoắc gia quyền, chiêu này tên là “Song Long Phi Môn”.

Thắng bại đã phân, đại cục lộ rõ.

Hoắc Truyền Võ chiêu chiêu lãnh huyết trí mạng, không mang theo chút chần chờ thương hại, mồ hôi theo mỗi một lần ra quyền văng ra từ đỉnh đầu cùng trước ngực, biểu tình lãnh khốc, mặt mày dương cương.

Richard Chung bị đánh bại miễn cưỡng lảo đảo đứng lên, Hoắc Truyền Võ lạnh lùng xoay người bước đi, đang khi mọi người không rõ làm sao là lúc người này đột nhiên xoay eo trở lại, tung một cước sắc bén “Cá sấu vẫy đuôi”!

Một cú đá xoáy bất ngờ cực kỳ tinh chuẩn vào giữa xương cổ đối thủ.

Sở Tuần dưới đài nắm chặt tay vịn, trán mướt mồ hôi, hai mắt nhìn chăm chú võ đài, ý niệm chợt phát lực — Nhị gia cho rằng trận đấu này cũng nên kết thúc.

Cổ Richard Chung rắc một tiếng ngả về phía sau, cùng lúc đó vòng bảo hộ một bên võ đài đột nhiên đứt đoạn, người này trực tiếp bay xuống võ đài.

Cả người Sở Tuần ướt đẫm mồ hôi, gần như sụp đổ, vừa khẩn trương vừa mệt mỏi, cuối cùng thở hắt một hơi, đấm tay giậm chân gào thét phát tiết.

...

Hoắc Truyền Võ đi xuống võ đài, cả người giống như từ trong nước vớt lên, mi cốt nứt ra khóe mắt chảy máu, cởi găng tay, lấy ngón tay lau máu.

Mặt Tisa La lộ ý cười, tán dương người mình yêu, quyến rũ liếc mắt nhìn Kim Bách Thắng: “Ông chủ Kim, thực ngại quá.”

Kim Bách Thắng sắc mặt trắng bệch, mất binh lại mất tiền, nhưng trường hợp ác chiến hơn cũng đã gặp qua, ngoài cười nhưng trong không cười hừ một câu: “Hàn Thiên, lợi hại, lão tử kiến thức. Đồn điền trồng trọt ở sông Hồng, tôi trong ba ngày sẽ giao hàng.”

Sở Tuần bắt chéo chân, hung hăng vén tóc, bĩu môi, vẻ mặt tức giận bất bình.

Cậu dùng ánh mắt uy hiếp nhìn chằm chằm Hoắc Truyền Võ, chỉ tay: “Hay lắm, Hàn Thiên, tiểu tử anh, Sở Nhị gia bây giờ nhớ, kỹ, anh!”

“Chúng tôi miếu nhỏ, thỉnh không được vị Bồ Tát lợi hại như vậy, quên đi! Tiểu tử anh có gan lần tới đến Bắc Kinh, Nhị gia tìm người cùng anh luyện tập...”

Sở Tuần câu chữ căm tức, lời này cố ý nói cho Tisa La nghe, giúp Hàn Thiên giải trừ hoàn toàn nguy cơ tín nhiệm.

Cậu cũng là nói cho Truyền Võ nghe, trong những câu nói mang ý châm biếm, mang theo u oán cùng không cam lòng, tiểu tử cậu, có thực hiện lời hứa đến Bắc Kinh không?

Hoắc Truyền Võ điều chỉnh mở mắt, chẳng ừ chẳng hử, giống như căn bản không biết cậu. Sở Tuần nhìn thấy một giọt mồ hôi trên cổ họng người này, theo sự co giật rất khẽ của hầu kết, rơi xuống...

Richard Chung nhanh chóng được đưa đến bệnh viện. Người này không chết cũng gãy xương cổ, xem như phế.

Kim Bách Thắng hiển nhiên là giận dữ, thua một ván vừa tức vừa giận, ở trong biệt thự mắng to Tisa La gian trá kiêu ngạo muốn làm gì thì làm.

“Hàn Thiên tên tiểu tử kia, ngày nào đó cũng đừng để rơi vào tay lão tử, ông đây bẻ gãy cổ hắn.”

Thân mình béo tốt của Kim Bách Thắng lọt thỏm vào sô pha, nghiến răng nghiến lợi.

Sở Tuần an ủi nói: “Anh Kim, Hàn Thiên nếu thực rơi vào tay ta, anh hẳn phải là cao hứng, đó là một nhân tài... Tôi còn muốn thu hắn đây.”

Ông chủ Kim hừ một tiếng, phì bụng tức giận: “Hàn Thiên từ biên cảnh lại đây, Tisa La này vài năm nay có lui tới với bọn buôn người bên Tứ Xuyên, nghe nói liên quan đến hơn một ngàn thợ chui, thợ mỏ, còn có lao động trẻ em, loại mua bán đoạn tử tuyệt tôn này cũng làm không ít. Tiểu tử Hàn Thiên kia nhất định có liên quan.”

Trong đầu Sở Tuần nảy lên một ý nghĩ: “Một lượng lao động buôn lậu qua biên giới lớn như vậy, người bản địa không biết, không điều tra sao?”

Ông chủ Kim cười lạnh: “Mất tích một hai người không ai quản, mất tích hơn một ngàn người quan phủ lại không biết? Trung Quốc các người tóm lại đông dân, trong giới buôn bán này bán nhiều lắm rồi, không ngăn được, bước tiếp theo, ở đó còn bắt đầu ‘bán người’ phát tài đó.”

Sắc mặt Sở Tuần chìm xuống, vẻ mặt túc mục...

Trang viên biệt thự của Tisa La nằm tại vùng đồi núi ở ngoại ô, đến trang viên cần phải lái xe, sau đó đi bộ một đoạn xuyên qua rừng cây.

Thân ảnh tựa như một động vật họ mèo, vóc dáng nhanh nhẹn thần bí, đường nét tấm lưng phập phồng thong dong tao nhã, xuyên qua cây lá rậm rạp, thân ảnh giống như báo, lại như mèo. Trong rừng cây nhiệt đới vùng đồi núi Đông Nam Á có một loài động vật ăn thịt đặc biệt sinh sống, tên gọi mèo rừng, có bộ lông tuyệt đẹp cùng cặp mắt đá đen (2), thường ngủ trên ngọn cây, ban ngày ẩn núp ban đêm đi ra, như một tia chớp phóng tới giết chết con mồi...

Sở Tuần trong đêm tối lặng lẽ lẻn vào trang viên của Tisa La, bí quá hoá liều, muốn tìm những thông tin người đàn bà này cùng những tên quan to trong nước thông đồng. Cậu mơ hồ có dự cảm, trang viên Tisa La mới là thu hoạch lớn nhất trong chuyến đi Myanmar lần này của cậu. Thịnh Cơ cùng Đại lục chặt chẽ lui tới, kẻ khả nghi buôn lậu cùng trao đổi tình báo, mà Tisa La từ nội địa buôn lậu súng ống đạn dược cùng nhân công, có phía chính phủ bao che, trung gian nhất định có người giật dây bắc cầu, bán đứng lợi ích quốc gia, ở giữa lấy hoa hồng.

Biệt thự của Tisa La là một biệt thự bốn tầng theo phong cách Pháp, kiến trúc bảo trì phong cách thuộc địa, hoa mỹ đồ sộ. Tường trắng nóc nhà màu da cam, ban ngày thánh khiết, ban đêm sáng ngời.

Sở Tuần thân thủ ưu nhã mạnh mẽ, leo lên một cây cọ lớn, sau đó quăng dây thừng, đong đưa trên tường cao, vịn cửa sổ vào phòng.

Sở Tuần trời sinh dáng người tiêm gầy, không thể đối kháng một chọi một, lực lượng vô cùng bất lợi, đây thuộc điểm yếu từ nhỏ của cậu, lớn lên rất khó bù lại. Thiên phú của cậu không phải là luyện võ. Nhưng mà trọng trách áp trên vai, bí mật nhận huấn luyện rèn giũa nhiều năm, cũng có những ngón nghề của riêng mình. Cơ thể cậu rất mềm, dẻo dai, linh hoạt, ra tay tốc độ mau, cực thích hợp nhiệm vụ đơn thương độc mã lẻn vào thám thính, là nhân tài trong nghề đặc công.

Sở Tuần trước đó thu thập tình báo, địa hình biệt thự phóng mắt nhìn đại khái trong lòng nắm rõ.

Cậu lặng yên không một tiếng động lẻn vào phòng phía trước, cột hành lang, phòng khách, ban công cùng các chỗ nấp bí mật. Luôn có vệ sĩ đi ngang qua hành lang, Sở Tuần cách một bức tường nhìn thấy người đến, lập tức lách mình vào phòng! Vệ sĩ đẩy mạnh cửa, ló đầu vào phòng xem xét, Sở Tuần đã sớm một bước trốn lên trên, hệt một con mèo nhỏ cuộn mình trên nóc tủ nơi góc tường, hai mắt trong bóng đêm phát ra ánh sáng xanh lục...

Cậu tìm tòi vài phòng, từ cầu thang chậm rãi tiến vào đại sảnh ngầm.

Sở Tuần kinh nghiệm phong phú, lập tức cảm thấy lối vào đại sảnh có bố trí cơ quan, tia hồng ngoại rà quét nguồn nhiệt, giám thị hết thảy kẻ thù bên ngoài có thể xâm lấn. Bố trí canh gác nghiêm mật cũng hoàn toàn thuyết minh có chuyện cơ mật.

Trước khi cậu đến đây, Lâm Tuấn đã nói: “Rất nguy hiểm, để tôi đi.”

Sở Tuần kiên trì: “Tôi đi. Nơi ở của Tisa La nhất định ẩn chứa cơ quan, anh có thể đánh, nhưng anh ứng phó không được mấy thứ công nghệ cao này.” Trong lòng cậu cũng có một chờ mong không thể nói, muốn cùng người kia không hẹn mà gặp, không biết Hoắc Truyền Võ có phải đang ở đó chờ cậu hay không, có muốn nói chuyện với cậu hay không...

Sở Tuần có thể tàng hình.

Cái gọi là “Tàng hình”, không phải là làm cho cơ thể mình hoàn toàn biến mất hình thái vật lý, người sống không cánh mà bay, mà là Sở Tuần có thể lấy ý niệm khống chế nhiệt độ cơ thể cùng năng lượng điện trường, làm cho máy dò xét hồng ngoại không nhạy với cậu.

Sở Tuần nín thở tàng hình bước từng bước thăm dò, mỗi một chân giẫm lên viên đá cẩm thạch vuông vức đều trải qua quá trình đo lường tính toán nghiêm cẩn tinh vi ở đại não.

Đỉnh đầu đột nhiên phát ra một âm thanh bất thường, Sở Tuần ngẩng mạnh đầu.

Cơ quan phát động, Sở Tuần giật mình, sàn nhà trước mặt đột nhiên nâng lên, vũ khí bén nhọn lao thẳng vào mặt!

Sở Tuần ngửa ra sau lăn một vòng tránh thoát ám tiễn, mình khi nào thì ngu ngốc kích hoạt cơ quan ngầm vậy?

Sở Tuần té vào góc tường, cái chụp thủy tinh trên đỉnh đầu rơi xuống, ầm một tiếng, nhốt chặt cậu ở bên trong.

Không còn kịp rồi, bên tai vang lên tiếng lách cách đẩy chốt an toàn.

Họng súng đen ngòm chỉ thẳng vào đầu cậu, Sở Tuần chậm rãi đứng lên, thân thể dán tường, ánh mắt trấn định, trước mắt đứng hai người trong tứ đại sát thủ dưới tay Tisa La.

Địch Khang giương súng nhắm vào Sở công tử, nhếch miệng lộ ra hai cái răng vàng: “Ha ha, Hàn Thiên, quả nhiên như anh sở liệu, Sở thiếu gia tự động đưa đến cửa.”

Người đàn ông bên cạnh Địch Khang, lúc này không mang kính râm, vết sẹo sâu xẹt ngang qua xương gò má phải, sắc mặt lãnh khốc, hai mắt thờ ơ, nhìn không ra cảm xúc.

Sở Tuần ở trong lòng thầm mắng, nhị đại gia nhà cậu, lão tử tối nay xuất môn không tra hoàng lịch, kỹ thuật không tinh, đụng phải đinh rồi.

Trên mặt cậu lộ ra nụ cười, nghiêng đầu nháy mắt với hai người kia: “Lại gặp mặt, Hàn Thiên nhi.”

Hoắc Truyền Võ cũng nghiêng đầu, híp mắt, bất động thanh sắc: “Cậu tới đây làm gì?”

Cậu còn giả vờ hả.

Tôi đây cũng giả vờ cho cậu xem.

Sở Tuần không chút do dự lộ ra nụ cười nịnh nọt với người này, cười đến xấu xa lại lấy lòng: “Nhị gia tới tìm anh, tôi nhớ anh, buổi tối ngủ không yên, muốn đến gặp anh, thế nào?”

Hoắc Truyền Võ: “...”

___

(1) Muay Thái là một môn võ thuật cổ truyền đồng thời là một môn thể thao phổ thông của Thái Lan. Người phương Tây gọi môn này là Thái quyền (Thai boxing). Trước giờ giao đấu, các võ sĩ tranh tài cúi mình thực hiện một nghi thức cầu nguyện. (Theo Wiki)

(2) Đá đen: Hay còn gọi là đá vỏ chai (obsidian) – Hắc diệu thạch.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3