Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc - Chương 311

Chương 311: Cháu gái

Mang theo một đầu đầy nghi vấn và hưng phấn khi lần đầu tiên ra nước ngoài cùng Lâm Phi, Tô Ánh Tuyết và Lâm Phi đặt vé máy báy tới Chicago – Mỹ.

Hai người đều không phải người thường, vì thế cũng không cần đợi hộ chiếu.

Buổi tối, Lâm Phi thông qua Look gửi một tin nhắn cho một người tham gia hội nghĩ, tạm thời muốn tiến cử một người tham gia hội nghị của Đại sảnh.

Trên thực tế, Cục trưởng Đại sảnh có tư cách tiến cử một người tham gia vào hội nghĩ. Trước đây, Lâm Phi chưa từng tiến tử bất kỳ ai. Tuy hiện nay hắn đã không còn là Cục trưởng, nhưng vẫn là tổng giám khảo, địa vị tương đương Cục trưởng, vì thế hắn cũng có thể tiến cử.

Khuya hôm đó, trong nhà trọ của Bạch Hân Nghiên.

Cửa bảo hiểm bị người bên ngoài đẩy vào. Hạ Lâm Mỹ mặc một chiếc váy hai dây màu đỏ thẫm, loạng choạng xông vào nhà, hình như vừa nôn rượu ở bên ngoài, nên vẫn còn đang nôn khan.

Bà ta đang định bật đèn lên thì phát hiện ra đèn trong phòng khách đang bật. Vì thế bà ta tùy hứng ném túi xách trên ghế, đá bay giày cao gót rồi đi vào trong.

Hạ Lâm Mỹ bất mãn kêu to:

- Xú nha đầu! Ở nhà mà không ra mở cửa cho lão nương? Có biết lão nương tìm lỗ đút chìa khóa mệt lắm không hả?

Bà ta lảo đảo đi vào phòng khác, nằm sấp trên ghế salon, thì nhìn thấy thân ảnh một người phụ nữ đang ngồi trên ghế salon uống cà phê. Bóng dáng của người này có điểm không giống Bạch Hân Nghiên.

Lúc này, người phụ nữ mặc áo choàng màu xanh lam xoay đầu lại, cười với Hạ Lâm Mỹ.

- Đã nhiều năm không gặp, chị ba, chị còn nhớ em không?

Ánh mắt Hạ Lâm Mỹ trì trệ, tất cả men rượu đều bốc hơi sạch sành sanh. Bà ta hít vào một hơi thật sâu, hốt hoảng lùi về phía sau hai bước, ngồi phịch xuống đất.

- Em... em tư? Vô Ngưng!

Người tới là lão tứ của nhà họ Hạ, Hạ Vô Ngưng.

- Ôi trời, chị ba, sao chị lại ngồi xuống đất thế, để em đỡ chị dậy.

Hạ Vô Ngưng để tách cà phê xuống bàn, thân thiết đi tới đỡ Hạ Lâm Mỹ dậy.

- Chị xem, chị uống nhiều rượu như vậy... Năm đó chị có bao giờ uống nhiều như vậy đâu. Mấy năm nay, chị lại thành nghiện rượu thế này rồi.

Toàn thân Hạ Lâm Mỹ run rẩy, cầu khẩn cầm lấy tay em gái:

- Vô Ngưng, sao em lại tới đây? Đại ca bảo em tới tìm chị sao? Không phải đại ca đã buông tha chúng ta rồi sao... không phải đã trục xuất chị khỏi nhà, không còn quan tâm đến chị rồi sao?

Hạ Vô Ngưng thở dài, đỡ bà ta ngồi lên ghế salon.

- Chị ba, sao chị phải sợ hãi như vậy. Dù thế nào đi nữa, chị, em, đại ca... đều anh chị em ruột thịt. Làm sao đại ca có thể triệt để quên hết mọi thứ về chị được chứ.

Dường như Hạ Vô Ngưng nhớ ra cái gì đó, liền cười quái dị:

- À, đúng rồi, còn có anh hai đã mất, chắc chắn anh ấy cũng rất nhớ chị...

Nói đến “anh hai”, toàn thân Hạ Lâm Mỹ run rẩy, mắt lộ ra vẻ sợ hãi và đau thương.

- Em tư, em mau nói cho chị biết, rốt cuộc em tìm chị làm gì... chị hiện giờ chỉ còn lại hai bàn tay trắng, cuộc đời thê thảm, đại ca hà tất phải bảo em đi tìm chị?

Hà Lâm Mỹ nghẹn ngào nói.

- Chị ba, chị yên tâm đi, em không tới tìm chị.

Hạ Vô Ngưng ngẩng đầu nhìn ra cửa ra vào, cười lạnh:

- Em... tới đây để chờ cháu gái của em.

Lúc Hạ Vô Ngưng nói ra câu đó, cửa lại bị mở ra, người mở chính là Bạch Hân Nghiên vừa tan làm về nhà.

Bạch Hân Nghiên cởi áo đồng phục ra, đổi sang áo cộc tay màu trắng vào quần màu nâu thường ngày. Tuy bận đến đêm khuya, nhưng vì cô có luyện công nên cũng không thấy mệt mỏi.

Chỉ là vừa về đến nhà đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc của mẹ, cô khẽ nhíu mày.

Khi vào đến phòng khách, đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ, còn mẹ mình đang ngồi khóc trên ghế salon, Bạch Hân Nghiên bỗng trở nên cảnh giác.

- Cô là ai? Sao lại ở nhà tôi?

Bạch Hân Nghiên lập tức phát hiện ra, đây không phải là một người phụ nữ bình thường. Cô có thể cảm nhận được khí tức của người học võ từ trên người Hạ Vô Ngưng.

Hạ Vô Ngưng tỏ vẻ vui mừng, một tay dìu Hạ Lâm Mỹ nói:

- Chị ba, chị không giới thiệu em sao? Cháu gái của em hình như không hoan nghênh em lắm thì phải.

Chị ba? Bạch Hân Nghiên sững sờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hạ Lâm Mỹ đã hết cách, cố gắng bình ổn lại tâm trạng, thấp thỏm giới thiệu:

- Hân Nghiên à... đây là em tư của mẹ, em ruột của mẹ, tên là Hạ Vô Ngưng...

- Dì?

Đây là lần đầu tiên Bạch Hân Nghiên gặp người thân của mẹ. Nhưng vấn đề là, vì sao người thân của mẹ lại là người học võ cổ?

- Sao rồi, cháu gái Cục trưởng Cục cảnh sát của dì, cháu không tin sao?

Hạ Vô Ngưng cười nói.

Bạch Hân Nghiên cũng không biết nên làm thế nào mới phải. Nhìn mẹ, có thể khẳng định đối phương chính là dì của mình, nhưng rõ ràng, mẹ cũng không vui khi gặp người em này.

- Vì sao... dì lại đột nhiên đến nhà cháu?

Bạch Hân Nghiên hỏi.

Hạ Vô Ngưng khẽ thở dài, buông Hạ Lâm Mỹ ra rồi đi về phía Bạch Hân Nghiên. Bước đi chậm rãi, khóe miệng cười như không cười.

Bạch Hân Nghiên cảnh giác. Cô cảm thấy, khí tức của Hạ Vô Ngưng đang bao vây lấy cô, giống như có thể ra tay với cô bất cứ lúc nào.

Quả nhiên, ngay một giây sau, một chiêu trực tiếp của Hạ Vô Ngưng đánh úp về phía ngực Bạch Hân Nghiên. Chiêu cô ta dùng là loại quyền tay gần giống Vịnh Xuân Quyền.

Hạ Vô Ngưng không dùng nhiều nội lực mà chỉ là thuần túy mang tính dò xét mà thôi.

Nhưng dù sao, trước kia, Bạch Hân Nghiên cũng chỉ là một người dựa vào sức lực, cấp bậc chiến đấu. Tuy về sau, Lâm Phi đã truyền thụ cho cô Đại diễn thiên tinh chú, nhưng thời gian cô tu luyện còn ngắn. Sau khi có chân khi, coi như sức chiến đấu đã lên đai đen, nhưng khi đối mắt với cao thủ sức chiến đấu hoàng kim như Hạ Vô Ngưng, dù đối phương không dùng chân khí cũng rất khó chống đỡ.

Sau khi Bạch Hân Nghiên cố gắng nhìn rõ chiêu, gặp chiêu phá chiêu, giơ tay đánh trả, trước sau khóa chặt, kết hợp đánh trả Hạ Vô Ngưng vài chiêu.

Hạ Lâm Mỹ ở bên cạnh nhìn thấy thế hết hồn hết vía, muốn bảo hai người đừng đánh nữa, nhưng lại sợ làm Bạch Hân Nghiên phân tâm rồi bị trúng chưởng trọng thương.

Khi Hạ Vô Ngưng tăng thêm chân khí, Bạch Hân Nghiên liền khó ngăn cản.

Một chiêu Bạch Lãng Tam liên tiếp, thân ảnh của Bạch Hân Nghiên bay lên. Sau khi Bạch Hân Nghiên ngăn được hai chưởng, chân khí thủ ấn của chưởng thứ 3 đánh trúng ngực cô.

- Phốc!

Bạch Hân Nghiên phun ra một búng máu, thân thể đập vào trên vách tường, chậm rãi rơi xuống. Cô che ngực đầy đau dớn, biết rõ mình đã bị nội thương.

Trước mặt Hạ Vô Ngưng, cô quá yếu, chẳng qua đối phương chỉ trêu chọc mình mà thôi.

- Hân Nghiên!

Hạ Lâm Mỹ sốt ruột chạy tới, một tay ôm mặt con gái, hai mắt đẫm lệ nói:

- Con sao rồi? Có bị tổn thương tâm mạch không?

Bạch Hân Nghiên lắc đầu, nghi ngờ nhìn mẹ:

- Vì sao... vì sao cô ta lại đánh con... hai người... rốt cục có mối quan hệ như thế nào...

Hạ Lâm Mỹ không biết nói gì cho phải, ánh mắt trốn tránh.

- Hừ!

Sắc mặt Hạ Vô Ngưng lãnh khốc nói:

- Thật to gan! Năm đó cha đã phế bỏ công lực của chị, còn yêu cầu chị không được truyền công phu cho con cái. Xem ra, chị coi lời của cha là trò đùa, không coi em và đại ca ra gì nữa phải không?

Bạch Hân Nghiên khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn mẹ. Lúc trước, mẹ học võ? Còn bị phế đi công lực?

Hạ Lâm Mỹ sửng sốt. Lúc này bà ta mới phát hiện ra, sao con gái mình lại có nội công? Bà không hề dạy cho con bé mà.

- Hân Nghiên, con học nội công ở đâu? Sao lại có chân khí?

Hạ Lâm Mỹ hỏi.

Hạ Vô Ngưng thấy một màn này cũng có thể xác định, chắc chắn không phải nội công do Hạ Lâm Mỹ dạy.

Bạch Hân Nghiên thở hổn hển, nói dối:

- Con... con học từ Bộ An ninh.

- Nói dối! Bộ An ninh toàn những kẻ ngu ngốc, không có loại nội công thượng đẳng như vậy. Cháu cho rằng dì không nhận ra sao? Nội công của cháu không đơn giản như vậy, người bình thường cho dù có, cũng sẽ không dễ gì mà truyền thụ lại cho cháu.

Hạ Vô Ngưng cười lạnh nói:

- Xem ra, đại ca và em suy đoán không sai, cháu gái bảo bối của chúng ta có quan hệ rất tốt với Lâm Phi. Hắn bắt đầu truyền nội công cho cháu rồi.

Sắc mặt Bạch Hân Nghiên tái nhợt. Đối phương biết mối quan hệ giữa cô và Lâm hi, căn bản tới đã có chuẩn bị trước.

Hạ Lâm Mỹ tức giận quát:

- Đứa nhỏ này sao con lại không nghe lời như vậy hả? Không có việc gì sao lại đi học nội công? Con làm cảnh sát chưa đủ sao?

- Chuyện này rốt cuộc là sao... Cô tìm tôi vì Lâm Phi sao?

Bạch Hân Nghiên không để ý đến lời trách của mẹ, ánh mắt lạnh lùng hỏi.

Dường như, Hạ Vô Ngưng cảm thấy thật đáng tiếc:

- Ai... chị ba của em à, xem ra chị còn chưa biết tình hình hiện giờ của con gái chị nhỉ... Theo như em biết, con bé không chỉ học công phu của Lâm Phi mà con trở thành tiểu tình nhân của hắn rồi. Giờ làm việc, nó đều tới khách sạn cùng Lâm Phi “thân mật”, ngọt ngào đấy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3