Vì Em Mà Đến - Chương 34
Vì Em Mà Đến
Chương 34: Tình địch gặp nhau
Editor. shpdarn
Buổi sáng Chu Tư Đồng thức dậy còn có chút ngây ngốc, cảm thấy cuộc điện thoại nửa đêm hôm qua như một giấc mộng.
Nhưng sau đó lấy điện thoại ra nhìn nhật ký cuộc gọi, lúc 12 giờ 01 phút, Thẩm Kỳ thật sự có gọi điện thoại cho cô.
Nhớ tới hôm qua, trong màn đêm tĩnh lặng, giọng nói anh mang theo ý cười ôn nhuận dường như ở ngay bên tai cô mà thân mật thì thầm, nói sinh nhật vui vẻ. Chu Tư Đồng cảm thấy tai mình có chút nóng lên, trái tim trong lồng ngực cũng không yên mà thình thịch thình thịch đập thật nhanh.
Ngồi trên giường một lúc rồi cô xuống giường vào nhà vệ sinh rửa mặt. Sau khi rửa mặt xong lại cùng mọi người đến căn tin ăn sáng.
Ngụy Phương Phương và Trịnh Y Lâm đi phía trước, cô và Dương Vi cùng đi phía sau.
Dương Vi bỗng nhiên ghé lại gần, nháy mắt ra hiệu cười với cô: "Tối qua là bạn trai cậu gọi cho cậu hả?"
Chu Tư Đồng thanh minh: "Mình không có bạn trai."
Dương Vi cười nói: "Cậu không cần thẹn thùng. Thẩm Kỳ tối qua không phải là bạn trai cậu? Không phải bạn trai cậu thì mời bọn mình ăn cơm làm gì, còn nhờ bọn mình về sau quan tâm cậu nhiều hơn?"
Chu Tư Đồng đỏ mặt: "Đó chỉ là lời khách sáo mà thôi, cậu đừng coi là thật."
Dương Vi: "Tối hôm qua bọn mình đều thấy được, lời nói cử chỉ anh ấy đối với cậu thân mật như vậy, vậy mà lại không phải bạn trai cậu? Tư Đồng, mình đã coi cậu là bạn bè, mấy chuyện này cậu lại gạt mình?"
"Mình thật không gạt cậu," Chu Tư Đồng có chút dở khóc dở cười, "Anh ấy thật sự không phải bạn trai mình. Anh ấy là anh trai của bạn thân mình."
Dương Vi lúc này có chút ngơ: "Anh ấy thật sự không phải bạn trai cậu?"
Trịnh Y Lâm ở phía trước lúc này quay lại nói: "Cứ cho là anh ấy không phải bạn trai cậu, Tư Đồng, vậy anh ấy nhất định là đang theo đuổi cậu. Cậu xem, tối qua ánh mắt anh ấy nhìn cậu, thật sự là sủng nịch có thể khiến người ta chết chìm. Ai nha, làm sao bây giờ, gặp được sư ca tốt cực phẩm như vậy, mình sợ yêu cầu của mình trở nên quá cao, về sau không tìm được bạn trai vừa ý mất."
Ngụy Phương Phương cũng ở một bên phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy. Hơn nữa mấy cậu xem, sư ca lớn hơn Tư Đồng không ít nha? Nói cho các cậu biết, hiện tại đang lưu hành chênh lệch tuổi tác như vậy đấy. Người lớn tuổi như vậy mới thương yêu cậu. Lúc yêu sẽ yêu đến khắc vào tim. Xem đi, tối qua lúc ăn cơm sư ca rất quan tâm Tư Đồng nha, ngay cả uống nước trái cây cũng chỉ hận không thể gọi ra hết tất cả các vị, để Tư Đồng chọn ra vị cậu ấy thích."
Hai cô vừa nói vậy, Dương Vi lập tức phụ họa. Ba người đều kêu rên đủ kiểu, sao hôm qua mình lại muốn ra ngoài ăn tối cùng Thẩm Kỳ và Chu Tư Đồng làm gì chứ? Bị cho ăn một vại cẩu lương như vậy, ánh mắt đều cao lên rồi, về sau không tìm được bạn trai thì làm sao bây giờ.
Các cô trêu ghẹo như vậy, nhưng Chu Tư Đồng lại chỉ cảm thấy trong lòng thật loạn.
Cô vừa vui vừa sợ. Nhưng lại không biết bản thân rốt cuộc là đang vui mừng cái gì, sợ hãi cái gì. Sau đó lại đột nhiên không muốn gặp lại Thẩm Kỳ nữa.
Hơn một tháng kế tiếp Thẩm Kỳ cũng không đến tìm cô. Nhưng dù là vậy thì mỗi tối anh đều gọi điện đến, hỏi về cuộc sống đại học của cô, rồi lại nói một chút chuyện của anh.
Theo lời anh thì công ty đang làm một hạng mục mới, rất bận, cho nên anh thường xuyên phải bay qua bay lại giữa hai nơi, cũng có rất nhiều vấn đề phải xử lý.
Chu Tư Đồng nói anh phải nghỉ ngơi thật tốt, anh trả lời được, anh nhất định sẽ nghỉ ngơi thật tốt, sau đó lại nói chờ anh làm xong mấy chuyện bận rộn này sẽ đến đại học A tìm cô.
Chu Tư Đồng nghĩ đến những lời mà mấy người Dương Vi nói ngày đó, liền cảm thấy mặt nóng lên, cho nên cũng quên mất Thẩm Kỳ không nhìn thấy, cô lắc đầu, nói đừng, chuyện công ty anh vẫn quan trọng hơn.
Sau đó nghe thấy tiếng Thẩm Kỳ cười khẽ: "Chuyện công ty quan trọng, nhưng chuyện đến gặp em càng quan trọng. Tư Đồng, chờ tôi đến gặp em."
"Oành" một tiếng, Chu Tư Đồng ngay lập tức cảm thấy máu toàn thân như đang dồn lên não, đầu có hơi choáng, mặt lại càng nóng hơn. Vậy nên lúc Thẩm Kỳ nói ngủ ngon với mình, cô cũng hấp tấp nói một tiếng "ngủ ngon", sau đó cứ như muốn chạy trối chết mà ngắt điện thoại.
Thẩm Kỳ chờ Chu Tư Đồng ngắt máy rồi mới tắt điện thoại, sau đó lại nhìn màn hình di động tối đen cười cười.
Nghĩ lại giọng nói hấp tấp hốt hoảng lúc nãy của Chu Tư Đồng, dù bây giờ cô không ở trước mặt anh, nhưng anh đại khái cũng có thể tưởng tượng ra được cô gái nhỏ của mình đang như thế nào.
Cô nhất định là đang đỏ mặt, tim đập cũng thật nhanh.
Cô đã bắt đầu dần để ý đến anh. Như vậy thật tốt, mọi thứ đều tiến hành theo phương hướng kế hoạch mà anh đã tính toán.
Thẩm Kỳ nghĩ, tiếp theo hình như mình có thể tiến thêm một bước rồi.
Đảo mắt một cái đã đến tháng mười, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, Chu Tư Đồng mặc áo thun bên trong, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác len.
Hôm nay cô đến thư viện mượn mấy cuốn sách liên quan đến quản lý tài vụ, đang chọn sách trên kệ, khóe mắt lại liếc thấy một người cũng đang chọn sách ở kệ sách cuối cùng.
Áo thun trắng, quần jean, áo gió màu đen, vẻ ngoài thanh lãnh tuấn nhã, là Sở Khiêm.
Tuy ngay từ đầu Chu Tư Đồng đã biết Sở Khiêm và Trần Oánh Oánh cũng học ở giáo khu này, nhưng giáo khu này của đại học A rất lớn, cô bình thường cũng mải học hành và mấy chuyện khác, chưa từng gặp lại hai người bọn họ. Nhưng không nghĩ đến bây giờ thế mà lại đụng phải Sở Khiêm.
Đụng phải thì đụng phải thôi, Chu Tư Đồng làm như mình không quen biết hắn, vẫn tiếp tục chọn sách.
Cô đã chọn xong sách mình muốn, ôm theo mấy quyển đi về phía trước xếp hàng chờ quét thẻ.
Thật trùng hợp, Sở Khiêm xếp ngay sau cô.
Nhưng Chu Tư Đồng cũng chỉ coi hắn như người xa lạ, một câu cũng không nói, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không cho hắn một cái. Làm xong thủ tục mượn sách, cô liền ôm mấy quyển sách trước ngực, xoay người ra khỏi thư viện.
Thư viện của đại học A có rất nhiều bậc thang, Chu Tư Đồng ôm sách, bước chân nhẹ nhàng đi xuống cầu thang, nhưng vừa mới đi được nửa đường lại nghe thấy sau lưng có người gọi mình: "Chu Tư Đồng."
Thanh âm thật thanh lãnh, như tuyết rơi trong đêm, lại như ánh trăng trên mặt hồ trong vắt.
Chu Tư Đồng hơi khựng lại bước chân, nhưng sau đó lại như không nghe thấy, tiếp tục đi xuống cầu thang.
Sở Khiêm ở phía sau đuổi theo đến trước mặt cô, chặn đường đi của cô.
Chu Tư Đồng nhìn hắn một cái, sau đó không nói một câu, vòng sang hướng khác bước xuống. Nhưng Sở Khiêm lại bước một bước dài, chắn đường cô.
Chu Tư Đồng đã có chút tực giận.
Cô đứng trên hắn mấy bậc thang nên hiện tại đang ở trên nhìn xuống hắn, lạnh giọng hỏi: "Sở Khiêm, cậu đây là có ý gì?"
Sở Khiêm không nói gì, chỉ nhìn cô.
Chu Tư Đồng thấy hắn như vậy, định lướt qua hắn đi tiếp. Nhưng Sở Khiêm lại đúng lúc ngăn ở trước mặt.
Chu Tư Đồng lúc này thật sự phát hỏa.
Chặn đường cô, hỏi hắn có ý gì hắn còn không nói, như vậy rốt cuộc là muốn thế nào?
"Sở Khiêm," Chu Tư Đồng lớn giọng hơn vừa rồi không ít, "Cậu cản đường tôi rốt cuộc là có ý gì?"
"Chu Tư Đồng," Sở Khiêm cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, thanh âm vẫn thực quạnh quẽ, còn có chút quẫn bách, mắt cũng không dám nhìn cô, chỉ nhìn cây long não gần đó, "Có phải mình từng đắc tội cậu không?"
Chu Tư Đồng sửng sốt.
Hắn cản đường cô là vì muốn hỏi có phải hắn đắc tội cô không? Tên này rốt cuộc là có bao nhiêu rảnh rỗi vậy.
Vì thế Chu Tư Đồng liền có chút trào phúng nói: "Không có. Chúng ta vốn không chung đường, sao cậu có thể từng đắc tội tôi được?"
"Vậy tại sao mỗi lần nhìn thấy tôi cậu đều lạnh mặt, coi tôi như người xa lạ? Chúng ta dù sao cũng từng là bạn cùng lớp."
"Bạn cùng lớp," Chu Tư Đồng tiếp tục trào phúng, "Dù chúng ta từng là bạn cùng lớp, nhưng chúng ta không thân. Vậy là cậu cho rằng tôi nhìn thấy cậu thì phải tỏ ra thân thiết với cậu?"
Lần này đổi lại là Sở Khiêm sửng sốt.
Chu Tư Đồng trước kia rõ ràng là thích hắn, hắn sẽ không nhìn nhầm, nhưng tại sao về sau cô lại như biến thành một người khác, khi nhìn hắn không chỉ không đỏ mặt, ánh mắt cũng không né tránh, mà ngược lại ngay cả mắt cũng không liếc hắn lấy một cái? Hơn nữa bây giờ hắn đã chủ động nói chuyện với cô, cô vậy mà lại nói hai người không thân?
"Chu Tư Đồng, cậu, cậu," Sở Khiêm lúng túng, không biết nên nói gì.
"Tôi làm sao?" Chu Tư Đồng tức giận hỏi hắn, "Tôi đã trả lời xong thắc mắc của cậu rồi, vậy xin hỏi bây giờ cậu có thể để tôi đi được chưa?"
Nhưng Sở Khiêm không tránh ra. Hắn cảm thấy mình còn có chuyện muốn nói với cô. Hoặc là nói hiện tại hắn không có chuyện gì để nói với cô, nhưng dù chỉ là ở gần cô một chút cũng được. Vậy nên bất luận là Chu Tư Đồng muốn vòng qua hắn thế nào, giây tiếp theo hắn đều có thể chặn trước mặt cô.
Chu Tư Đồng chỉ hận không thể trực tiếp ném sách trong tay vào người Sở Khiêm.
"Sở Khiêm, cậu không tránh ra?" Cô cắn răng nói, "Cậu đã không tránh thì đừng trách tôi không khách sáo."
Sở Khiêm vẫn không nhường đường. Chu Tư Đồng tức không chịu nổi, định nhấc chân đạp hắn một cái.
Nhưng không đợi đợi cô nhấc chân lên, đã có người gọi: "Tư Đồng."
Giọng nói thanh thanh nhuận nhuận. Là giọng nói đêm đó, ở bên kia đại dương, thanh âm mang theo ý cười nói với cô sinh nhật vui vẻ.
Chu Tư Đồng phát hiện mình lúc nghe được giọng nói này vậy mà lại vui mừng nhiều hơn là sợ hãi.
Cô ngẩng đầu nhìn qua. Đã thấy Thẩm Kỳ bước nhanh về phía này.
Khi đến trước mặt cô, anh liền nắm chặt lấy tay cô, cả người che chắn phía trước, bao phủ hoàn toàn lấy cô ở phía sau. Sau đó mặt trầm như nước nhìn Sở Khiêm, mở miệng, thanh âm thật lạnh lẽo: "Cậu là ai?"
Thẩm Kỳ vóc dáng vốn đã cao hơn Sở Khiêm, giờ lại đứng trên hắn hai bậc thang, hoàn toàn là nhìn xuống hắn.
Không chỉ có cả người từ trên cao nhìn xuống, mà ngay cả khí thế, Thẩm Kỳ cũng hoàn toàn cao hơn Sở Khiêm.
Sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, không nhanh không chậm hỏi, hết thảy đều khiến Sở Khiêm có chút chống đỡ không nổi.
Sở Khiêm dời đi ánh mắt đang nhìn Thẩm Kỳ: "Tôi là bạn học của Chu Tư Đồng."
Dáng vẻ này của Thẩm Kỳ có chút dọa người. Chắc anh đang cho rằng cô gặp phải lưu manh chặn đường? Vì thế Chu Tư Đồng muốn từ sau lưng anh ló ra giải thích hai câu.
Dù thế nào cũng không thể để Thẩm Kỳ đánh nhau với Sở Khiêm, như vậy truyền ra ngoài không tốt cho thanh danh của anh.
Nhưng cô vừa mới ló đầu ra một chút đã bị Thẩm Kỳ phát hiện, sau đó lại bị anh duỗi tay ấn về chỗ cũ.
Chu Tư Đồng:......
Cuối cùng Thẩm Kỳ cũng không đánh Sở Khiêm, nhưng cũng không bày ra sắc mặt tốt cho hắn.
Sau khi lãnh đạm nhìn hắn một cái, Thẩm Kỳ kéo tay Chu Tư Đồng rời đi.
Sở Khiêm xoay người, nhìn hai người bọn họ tay nắm tay, ánh mắt hơi âm u.
Vậy người đàn ông khí chất xuất chúng kia là bạn trai của Chu Tư Đồng? Nhưng Chu Tư Đồng có bạn trai từ bao giờ? Lại còn là một người bạn trai xuất sắc như vậy?
Mà Chu Tư Đồng sau khi bị Thẩm Kỳ kéo đi một đoạn đường dài mới phát hiện ra tay mình vẫn đang bị Thẩm Kỳ nắm lấy.
Đúng lúc đến giờ cơm tối, xung quanh qua lại đều là học sinh, rất nhiều người ánh mắt đều dừng trên người bọn họ.
Cũng không có cách nào, một người như Thẩm Kỳ, dù đứng ở đâu cũng có thể hình dung bằng một câu thành ngữ "hạc trong bầy gà", không bị người khác chú ý mới là lạ.
Chu Tư Đồng muốn rút tay ra khỏi tay anh. Nhưng Thẩm Kỳ nắm rất chặt, bất luận cô dùng lực thế nào đều không thoát ra được.
Cô chỉ cảm thấy khuôn mặt mình vụt một cái đã bắt đầu nóng lên.
"Buông tay." Cô thấp giọng kêu Thẩm Kỳ. Xung quanh người qua người lại đều đang nhìn.
Nhưng Thẩm Kỳ một chút cũng không muốn buông tay, ngược lại còn nắm tay cô chặt hơn.
"Không buông." Giọng nói trong trẻo của anh mang theo ý cười thật rõ ràng, nụ cười trên khoé môi cũng càng đậm.
Chu Tư Đồng lúc này thật sự bị đùa đến mặt đỏ sẫm lại. Cô mím chặt môi, mắt nhìn cây hoa quế bên đường, không nhìn anh.
"Tư Đồng," lại nghe Thẩm Kỳ cười gọi cô, "Vừa nãy tôi đã giúp em, em không cảm ơn tôi sao?"
"Cảm ơn." Chu Tư Đồng không có quay đầu lại, chỉ nói hai chữ này.
Nhưng Thẩm Kỳ hiển nhiên không hài lòng: "Cảm ơn chỉ nói miệng?"
Chu Tư Đồng quay đầu nhìn anh, thật nghiêm túc hỏi: "Vậy anh muốn thế nào?"
Thẩm Kỳ mỉm cười. Sau đó quay đầu nhìn nhà ăn phía trước, lại quay lại nhìn Chu Tư Đồng.
"Tôi đói bụng. Em mời tôi ăn cơm đi."
_____________________
Tác giả có lời muốn nói: Kỳ thật ngay từ đầu không muốn cho Thẩm đổng theo đuổi Chu muội tử nhanh như vậy, nhưng ngẫm lại Thẩm đổng đã 28 rồi, thôi, bản thảo phía sau sửa lại một chút vậy.
Còn nữa, ngày mai muốn xem nụ hôn kabedon* không? Muội tử dù sao mới 19, tôi thật rối rắm a.
(*) Kabedon: dồn đối phương vào tường
(Editor: Thẩm đổng ăn dấm đáng eo ghê, che chở người ta như gà mẹ ấy haha, chị thò đầu ra lại bị anh ấn về chỗ. À mà chương sau là phát đường siêu to khổng lồ đấy!)