Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên - Chương 303

Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên
Chương 303

Trong chính phòng Ninh An các phủ Võ Ninh Hầu, Vương phu nhân rón rén bước vào thấy ngay Thái phu nhân đang ngơ ngẩn nằm dựa nghiêng trên giường, gương mặt dường như còn vương nước mắt. Bà xua tay ý bảo Triệu mụ mụ sau lưng không cần đi theo, tự mình nhận lấy chung sứ bưng đến trước mặt Thái phu nhân, nhỏ giọng chào rồi ngồi xuống mép giường.

“Thập thất lang đã khá hơn chưa?”

Vương phu nhân nghe Thái phu nhân vừa mở miệng đã hỏi thăm Tri Vương bèn nhẹ nhàng đáp: “Thập nhị nương đã đi thăm Vương phi, có lẽ sẽ khuyên giải được thôi ạ.” Bà ngừng lại một chút, rốt cuộc vẫn không nói thai phải bỏ là nam hài, chỉ gắng nặn ra nụ cười thoải mái: “Tri Vương điện hạ đã ổn, Vương phi hình như cũng phục hồi tinh thần. Ngự y nói chỉ cần điều dưỡng thật tốt thì sẽ không có việc gì. Dù sao Vương phi còn trẻ, bình thường thân thể rất mạnh khỏe.”

“Trong Vương phủ có tra được gì không?”

Nghe Thái phu nhân hỏi vấn đề này, Vương phu nhân làm sao không biết Thái phu nhân còn ôm một tia may mắn, lập tức cúi đầu đáp: “Đã tra rồi ạ, từ ẩm thực sinh hoạt đến tất cả mặt khác vẫn luôn cẩn thận, không có bất luận vấn đề gì. Cho nên, Tri Vương điện hạ chỉ xử phạt nhẹ vài người, khiển trách vài câu rồi thôi. Hoàng Thượng sai người ban thưởng rất nhiều cho Tri Vương để an ủi, lại phạt Đỗ Trung tra án bất lực. Ngoài ra còn gã Thiên hộ phụng chỉ canh giữ phủ Tri Vương, nghe nói bị giáng ba cấp điều đến Liêu Đông.”

“Liêu Đông, Liêu Đông...”

Thái phu nhân đột nhiên cười khẩy, trên mặt lộ ra vẻ mỉa mai khó có thể che giấu: “Hắn là một chính ngũ phẩm Thiên hộ, lập tức biếm thành Trấn phủ, điều đến Liêu Đông vừa đúng nơi lão Nhị cai quản. Dưới mắt người ngoài thì có vẻ chết sống của hắn đều nắm trong tay Cố gia chúng ta, nhưng lão Nhị nhận được một củ khoai lang phỏng tay như vậy, chẳng lẽ thật sự dám ỷ chức quan báo thù riêng? Còn không bằng phái đi chỗ khác, nhắm mắt làm ngơ... Phải biết lão Nhị thương nhất là Thập thất lang, nó có hai muội muội mà chỉ có một ngoại chất nhi và một ngoại chất nữ!”

Vương phu nhân biết những gì nên khuyên thì hôm qua đều đã khuyên hết, lúc này chỉ có thể yên lặng nghe Thái phu nhân phun ra nước đắng trong lòng. Khi Thái phu nhân hỏi đến Cố Thục phi, bà mới ổn định tinh thần nói: “Nương nương truyền lời tới, nói đây đều là số mệnh, dù sao phu thê bọn họ đều còn trẻ, xin mẫu thân đừng quá đau lòng. Người tới phủ còn mang theo một tin khác, nói là hôm qua Hoàng hậu nương nương mặc quan phục đi Càn Thanh Cung yết kiến Hoàng Thượng; sau đó Hoàng Thượng đi Thanh Ninh cung yết kiến Thái Thượng Hoàng; hồi Càn Thanh Cung liền xử lý gã Đường Thuận.”

“Thì ra là thế.”

Thái phu nhân nhẹ nhàng gật đầu, được Vương phu nhân đích thân hầu hạ ăn non nửa chén cháo rồi không thể ăn nổi. Xua xua tay ý bảo dọn đi, bà chợt lên tiếng hỏi: “Ngày hôm qua khi tin tức truyền đến, nghe nói Thập nhị nương đúng lúc ở trong cung?”

“Vâng, nếu không nhờ Huệ phi gắt gao ngăn cản, với tính tình nóng nảy của Thập nhị nương thì chỉ sợ con bé phải lập tức đi biện hộ cho Tri Vương điện hạ.” Vương phu nhân cười khổ một tiếng, cụp mắt nói: “Không ngờ cho dù không có con bé thì vị Thế tử kia lại thẳng tiến Càn Thanh Cung, hơn nữa Uyển Bình Quận vương cũng đến đó. Rốt cuộc bên trong nói chuyện gì thì không ai tìm hiểu được, cũng không ai dám hỏi thăm.”

“Hoàng Hậu có hai đích tử, trong thời điểm cùng hoạn nạn thì rõ ràng là huynh đệ như thể tay chân, không ngờ hiện giờ chỉ vì bị người châm ngòi, hơn nữa người dưới không hiểu chuyện nên lại đi tới một bước này!” Thái phu nhân nhẹ nhàng lần tràng hạt trong tay, nghĩ tới ý chỉ vừa ban hành trước đó về vụ giữ lại trong kinh đích tử của chư vương, không có đích tử thì giữ lại thứ trưởng tử. Bà cân nhắc về việc hiện giờ Tri Vương vô duyên vô cớ gặp nghi kỵ, hít một hơi thật sâu rồi nhìn Vương phu nhân hỏi ý kiến: “Con nói xem, nếu đề nghị Tri Vương tự thỉnh lưu lại kinh thành thì thế nào?”

Vương phu nhân không ngờ trong lòng Thái phu nhân lại xoay chuyển đến chủ ý này, sau khi chấn động qua đi, bà mới thật cẩn thận hỏi lại: “Có phải mẫu thân cảm thấy, Hoàng Thượng không muốn để chư vương trở về đất phong?”

“Có lẽ trước tiên muốn giữ lại đích tử hoặc thứ trưởng tử, bước tiếp theo chính là giữ tất cả thân vương ở kinh vinh dưỡng. Có lẽ Hoàng Thượng muốn dời hết hậu duệ quý tộc về miền Nam để tiện bề kiểm soát, miễn cho có người nắm trong tay trọng binh như Tần thứ dân, nếu lỡ xảy ra vấn đề thì không cách gì kiềm giữ. Đương nhiên, có lẽ là ta suy nghĩ nhiều.” Thái phu nhân nhẹ nhàng day day huyệt Thái Dương, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi thật sâu: “Trước đó Cố gia chúng ta đã cược thắng một ván, tuy thua mất một Cố Chấn nhưng cũng coi như bớt đi được tai họa. Vốn tưởng rằng từ đây sẽ được thái bình, thật không ngờ chuyện không may tới nhanh như vậy. Trong tình thế gấp gáp như hiện giờ, nếu muốn đứng ngoài cuộc thì hoàn toàn không có khả năng, chi bằng tập trung mọi người trong gia đình ở kinh thành, ngày sau lặng yên mà sống. Nếu có khả năng, ta cũng không muốn lão Nhị tiếp tục ở ngoài chịu khổ.”

“Tuy nhiên, Tri Vương điện hạ và Thế tử gia có tình cảm thúc cháu thâm hậu, nếu là lưu lại kinh thành thì sau này có lẽ vẫn còn xảy ra chuyện giống lần này.” Thấy Thái phu nhân biến sắc, Vương phu nhân thấp giọng đề nghị: “Việc này coi bộ phải thương lượng thêm với Hầu gia và nương nương thì tốt hơn ạ.”

“Ừ, con nói không sai, cứ theo ý con! Khi nào con vào cung thì hãy thăm dò ý tứ nương nương, ta sẽ viết thư cho Trường Phong...”

“Thái phu nhân, Nhị phu nhân!”

Lời còn chưa nói xong, bên ngoài truyền đến giọng Sở mụ mụ. Vương phu nhân nhìn Thái phu nhân rồi phân phó tiến vào, ngay sau đó thấy Sở mụ mụ hấp tấp vọt vô phòng, đâu còn nửa phần ổn trọng giống ngày thường? Chưa kịp đứng vững, Sở mụ mụ đã thở hổn hển báo: “Có thái giám trong cung tới phủ Uy Ninh Hầu, nói là truyền chỉ đấy ạ! Mấy ngày này Tứ thiếu gia vẫn luôn đóng cửa đọc sách luyện kiếm, có chút trở tay không kịp, lúc này trên dưới đang bận rộn bày hương án!”

Truyền chỉ cho Đông phủ, cho Cố Minh?

Từ khi đáp ứng để Cố Minh quá kế cho Đại bá Cố Trường Hưng, trong lòng Vương phu nhân vẫn không dễ chịu. Ngay lúc này nghe được tin tức đột nhiên như vậy, trong lòng bà bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ. Khi bà đưa mắt nhìn Thái phu nhân, phát hiện bà mẫu cũng nhìn về phía mình với ánh mắt giống nhau, cả hai tức khắc giật nảy mình, làm sao còn không đoán ra đây mới là sự bồi thường chân chính của Hoàng đế! Mời vào ủng hộ người làm truyện là bà còm ở wattpad.

“Tiểu thư, tiểu thư, tin tức tốt, tin tức tốt động trời!”

Chuyện hôm qua phát sinh ở phủ Tri Vương, mặc dù Vương phu nhân hạ lệnh trong phủ không được nghị luận, nhưng vì hôn sự của Trương Kỳ đã định, lại dựa vào một tầng quan hệ với Chương Hàm, tất nhiên có người lặng lẽ báo cho cô nàng. Mặc dù không hề mẫn cảm đối với những thế cục rắc rối phức tạp bằng Chương Hàm, nhưng những xung đột và nguy hiểm cô nàng vẫn hiểu được, cả đêm gần như chưa hề chợp mắt. Ngay lúc này, thấy Ninh Hương chạy một mạch vào phòng, Trương Kỳ tức khắc nhướng mày hỏi: “Tin tức gì tốt?”

Lời mới ra khỏi miệng, cô nàng đột nhiên sựt nhớ ra một chuyện, vội kéo Ninh Hương lại gần nhỏ giọng ngập ngừng: “Có phải Thế tử phi...”

Ninh Hương lại không nghĩ nhiều như vậy, mặt mày vui mừng báo một tràng: “Không phải chuyện của Thế tử phi, là Tứ thiếu gia... Trong cung vừa tới công công truyền chỉ, ban cho Tứ thiếu gia tập tước Uy Ninh Hầu đấy ạ! Thái phu nhân và Nhị phu nhân đều cao hứng vô cùng, trong nhà từ trên xuống dưới đều vui mừng quá đỗi! Tiểu thư, khi Tứ thiếu gia nhập tự cho quá cố Đại lão gia thì Đại phu nhân đã qua đời, cho nên lúc trước chỉ là giữ tang theo phận cháu. Chờ đến tháng năm ngài xuất giá sẽ trực tiếp trở thành Hầu phu nhân rồi ạ!”

Trương Kỳ sau khi sửng sốt lại không lộ ra bao nhiêu vui mừng. Nàng ái mộ chính là con người của Cố Minh, ái mộ nhân phẩm của chàng, chẳng hề quan hệ đến vụ chàng có kế thừa tước vị hay không! Giống như Cố Minh rõ ràng đã biết nàng chỉ là một thứ nữ mạo danh mà vẫn nguyện ý cưới nàng. Nhưng hiện giờ Cố Minh tập tước Uy Ninh Hầu, coi như có thể kề vai sát cánh với các huân quý trong kinh thành. Nói vậy không biết bao nhiêu người đang hâm mộ vận may của nàng, nhưng đối với nàng mà nói, trong lòng càng có thêm nhiều bất an và sợ hãi.

“Tiểu thư?”

Nghe Ninh Hương lại kêu một tiếng, Trương Kỳ mới giật mình hồi thần, lập tức lấy lại bình tĩnh: "Tốt, hãy hành xử giống như trên dưới trong nhà là được! Đừng trưng ra bộ dáng này, cẩn thận bị người ta nói ham mê phù phiếm! Ngươi mời Lý cô cô đến đây, mấy ngày trước ta đã may vài bộ y phục cho đứa bé, muốn để Lý cô cô đưa tặng Thế tử phi, sau đó ta đi chúc mừng lão tổ tông và Nhị cữu mẫu.”

Khi Chương Hàm nhận được y phục trẻ con do Trương Kỳ sai Lý cô cô đưa tới, lập tức kêu người ôm tới Trần Hi cho ông tướng con ướm thử. Nhìn thấy thật vừa người, nàng mỉm cười nói: “Nhớ chuyển lời cảm ơn của ta cho tỷ tỷ, cảm ơn nàng đã lo lắng. Ngày lành của tỷ tỷ đã gần đến, sao không dành nhiều thì giờ hơn cho việc thêu áo cưới, đâu cần phí công làm y phục cho Thần Húc. Con nít lớn nhanh, thoắt cái là mặc không vừa.”

“Thế tử phi dạy phải, nhưng tiểu thư nói không biết dùng cách gì để tỏ tâm ý, chỉ đành đưa đến y phục do chính tiểu thư ngàn châm vạn tuyến làm ra mới có vẻ thành tâm thành ý.” Lý cô cô là do Chương Hàm chọn lựa từ trong cung rồi cởi bỏ cung tịch, nghĩ đến cả nửa đời sau đều phải dựa vào Trương Kỳ, đương nhiên càng mừng rỡ khi Trương Kỳ thân cận với Chương Hàm. Nói tới đây, Lý cô cô mỉm cười cảm thán: “Thật không ngờ nhanh như vậy mà Tứ thiếu gia đã tập tước rồi ạ, sau này phải xưng một tiếng Hầu gia.”

“Tứ công tử tài cán lớn lao, một lòng tiến tới, đây cũng không kỳ quái.” Vừa rồi Lý cô cô mới đến đã bẩm báo ngay tin vui, Chương Hàm vừa nói chuyện vừa suy nghĩ tới vụ này, nghe vậy bèn nhận xét một câu. Nàng giữ Lý cô cô lại nói mấy câu, khi Lý cô cô muốn đứng dậy cáo lui, nàng sai Thu Vận đi theo tặng quà đáp lễ lúc nãy đã phân phó cho Phương Thảo chuẩn bị sẵn sàng. Chờ mọi người rời phòng, nàng chống tay vào gối dựa bên cạnh, vừa mừng cho Trương Kỳ vừa thấy lo.

Lần này Cố Minh được tập tước chắc chắn liên quan đến sự tình hôm qua, mà Hoàng đế ra tay hào phóng như vậy để xoa dịu Cố gia, có phải đồng nghĩa với việc Hoàng đế đã đưa ra quyết định? Hay là muốn tính toán trấn an Cố gia trước, còn chuyện quan trọng nhất thì cứ vậy mà kéo?

Rất cảm ơn nếu vào wattpad thăm nhà bà còm. Hôm nay bốn huynh đệ Trần Thiện Chiêu đồng loạt vào cung yết kiến Thái Thượng Hoàng, bây giờ đã gần giờ Ngọ mà trong cung vẫn chưa có tin tức, Chương Hàm bèn dùng cơm trưa một mình. Sau khi dùng xong dọn dẹp chén đũa, nàng được Kim cô cô dìu đỡ đi chậm rãi trong viện. Vừa đi mấy bước thì nghe gian ngoài truyền đến từng đợt ồn ào, không bao lâu lại là Phương Thảo vọt vào.

“Thế tử phi, Hoàng Thượng triệu kiến văn võ trọng thần cùng chư vị tông thất thân vương ở Văn Hoa Điện, nói là thương thảo vấn đề lập Thái Tử phong chư vương!”

Nghe tin này, Chương Hàm không khỏi hít một hơi thật sâu, cho dù nàng đã trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn mà thời khắc này vẫn cảm thấy run rẩy. Ước chừng một hồi lâu, nàng mới phân phó từng câu từng chữ: “Ra lệnh cho tất cả mọi người trong Ngô Đồng uyển không được phép ra ngoài. Sau đó thay ta truyền lời cho Hoài Nhu Quận vương phi và Uyển Bình Quận Vương phi, hãy nói hiện giờ trong triều đang thương nghị đại sự, xin hai vị trông chừng mọi người trên dưới trong phủ.”

Mãi đến đến lúc chạng vạng mới có tin cuối cùng. Triệu Tứ gia tới báo tin vui vừa vào phòng lập tức dập đầu thật mạnh, mặt mày tươi cười hô: “Chúc mừng Thế tử phi, chúc mừng Thế tử phi, Hoàng Thượng đã mệnh Lễ Bộ định ra nghi chế sách phong Thái Tử, muốn phong Thế tử gia thành Đông Cung trữ quân rồi ạ!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3