Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên - Chương 307

Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên
Chương 307

Sắp đến canh hai, một ghế kiệu đi vào Khôn Ninh môn hạ xuống trước chính điện Khôn Ninh Cung. Mẫn cô cô và Trương cô nghe tin tiến ra nghênh đón song song hành lễ. Thấy Trần Vĩnh xuống kiệu, liếc một vòng xung quanh rồi chợt nhíu mày, Mẫn cô cô biết Hoàng đế đang tìm bóng dáng Hoàng hậu, vội cung kính bẩm báo: “Bẩm Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương đang ở Đông Noãn các canh chừng Hoàng trưởng tôn. Có lẽ Hoàng trưởng tôn chưa quen chỗ nên chỉ vừa đi vào giấc ngủ thôi ạ.”

“Hoàng trưởng tôn?” Trần Vĩnh sửng sốt, hỏi một cách ngạc nhiên: “Sao thằng bé lại ở chỗ Hoàng hậu?”

“Hoàng hậu nương nương nói, Thái Tử điện hạ mới chuyển đến Đông Cung, mấy ngày nữa là Thế tử phi nhận sách phong, hài nhi trong bụng càng lúc càng lớn, vì thế giữ lại Hoàng trưởng tôn ở Khôn Ninh Cung càng thích hợp hơn. Hôm qua đã tiếp nhận Hoàng trưởng tôn tới đây, Hoàng Thượng bận quốc vụ cho nên chưa bẩm báo ạ. Hoàng hậu nương nương nói, kể từ nay, Thái Tử điện hạ có thể ít phân tâm, Thế tử phi cũng có thể an tâm chờ lâm bồn.”

Làm phu thê nhiều năm, Trần Vĩnh hiểu rõ tính tình cẩn thận của Phó thị, hơi trầm ngâm rồi không nói gì nữa. Vừa vào chính điện, ông lập tức đi Đông Noãn các, mới qua cửa đã thấy ngay Phó thị ngồi ở đầu giường đưa lưng về phía mình.

Hình ảnh đó ông đã từng nhìn đến rất nhiều lần. Phó thị sinh dưỡng hai trai một gái, hơn nữa Trần Thiện Gia từ nhỏ không có thân mẫu, vì thế tự mình chăm bốn đứa con. Khi mấy đứa trẻ còn nhỏ, bà vẫn thường xuyên ngồi canh giấc ngủ cho con giống như bây giờ, nụ cười ấm áp mang theo tình mẫu tử dường như ông hiếm thấy ở những phụ nữ khác, chưa kể bà từng vì chăm sóc con trẻ mà không rảnh để ý đến ngay cả ông. Cho dù bên ngoài bận rộn thế nào, tạp vụ trong vương phủ nhiều đến bao nhiêu, thậm chí ông đang chờ trong phòng, mỗi tối bà vẫn dành chút thời gian ngồi bên con nhỏ trong chốc lát.

Vì thế, Trần Vĩnh theo bản năng thả nhẹ bước chân đến sau lưng Phó thị, ông thấy ngay nhóc con đang dang rộng chân tay ngủ ngon lành trên giường. Mặc dù đây là đích trưởng tôn của ông, Trần Thiện Chiêu đã từng ôm tới Bắc Bình, nhưng ông chỉ bế qua một lần khi mới gặp mặt. Sau đó ông luôn bận rộn, hiện giờ lại vừa đăng cơ thành Hoàng đế, cũng bận đến mức không có thời gian yên tĩnh ngắm kỹ đứa nhỏ này. Hiện giờ tỉ mỉ quan sát, ông cảm thấy giương mặt và hình dáng đều giống y như Trần Thiện Chiêu lúc còn nhỏ, bất giác ngây người nhìn không rời mắt.

Mãi đến khi nhóc con tùy tiện trở mình, Phó thị vội vàng tém chăn lại cẩn thận, Trần Vĩnh mới nhẹ nhàng đằng hắng một tiếng. Nhưng thanh âm mới ra khỏi miệng, ông thấy thê tử quay đầu, vẻ mặt không hài lòng, vẫy tay ra hiệu cho nhũ mẫu Nhạc ma ma đứng hầu bên cạnh không dám thở mạnh, sau đó đứng lên kéo ông ra khỏi phòng.

“Đã trễ thế này, Hoàng Thượng tới đây sao không đi nghỉ trước?” Không đợi Trần Vĩnh mở miệng, Phó thị hơi dỗi trách: “Thiếp khó khăn lắm mới dỗ được Thần Húc ngủ yên, nếu lỡ tỉnh dậy khóc nháo thì không dễ dỗ lại. Hoàng Thượng đằng hắng như vậy thật không phải lúc.”

“Chẳng phải còn có nhũ mẫu hay sao, sức khỏe của nàng không tốt, muộn thế này mà còn canh chừng nó? Cho dù không đủ người thì cứ tìm thêm vài kẻ đáng tin cậy là được.”

Nghe vậy, Phó thị chỉ hơi mỉm cười: “Cũng là vì thiếp có duyên với đứa nhỏ này. Hôm qua vừa ôm nó vào cung chỉ biết khóc nhè kêu cha mẹ, hôm nay rốt cuộc kêu thiếp một tiếng tổ mẫu. Hiện giờ trông nó càng giống Thiện Chiêu lúc bằng tuổi này, thiếp nhìn nó là nhớ tới Thiện Chiêu khi còn nhỏ, cho nên muốn giữ lại bên người. Đúng ra thì nhũ mẫu và các cung tỳ tất nhiên sẽ cẩn thận hầu hạ, nhưng làm sao so bằng tổ mẫu huyết thống thân cận. Huống chi thiếp cũng không ngờ muộn như vậy mà Hoàng Thượng vẫn tới đây.”

Thê tử thật sự không ngờ hay giả bộ không ngờ, Trần Vĩnh cũng lười suy đoán. Nhìn vẻ mặt dịu dàng tỏa sáng tình mẫu tử của Phó thị, ông bất giác cảm thấy cả ngày hôm nay bởi vì sách phong Đông Cung mà tâm trạng không cách gì bình tĩnh dần dần yên ổn lại. Cầm tay thê tử dắt đi như thời thiếu niên phu thê tay trong tay, ông cười bảo: “Muốn giữ lại thằng bé thì cứ giữ, miễn nàng thích là được.”

Vào Tây Noãn Các, Phó thị sai cung nhân hầu hạ Trần Vĩnh thay y phục. Sau khi bà cũng cởi ra áo ngoài, Phó thị tới ngồi sát cạnh Trần Vĩnh mỉm cười nói: “Đây là tôn nhi đầu tiên của thiếp, làm sao thiếp không thích cho được? Thiếp chỉ hy vọng tương lai có thể nhìn đến càng nhiều tôn nhi tôn nữ, con cháu đầy nhà vui vẻ cười đùa, đời này của thiếp không sống uổng phí!”

“Nhất định rồi, chúng ta có nhiều nhi nữ như vậy, tương lai tất nhiên sẽ có cháu chắt đầy nhà!” Trần Vĩnh nhớ tới nhóc con mũm mĩm vừa rồi, trong lòng không khỏi nghĩ đến cảnh vui vẻ con cháu vây quanh: “Tương lai chờ bọn nó trưởng thành, trẫm tự mình dạy chúng đọc sách luyện võ. Định Viễn Hầu có thể giáo dưỡng nữ nhi võ nghệ cao cường đến vậy, trẫm sẽ không để hắn giành trước tiếng tốt!”

Cảm ơn ghé thăm nhà bà còm ở wattpad. Sau khi sắc lập Đông Cung, Thái Thượng Hoàng ban chiếu thư không hề hỏi đến quốc sự, thăng chức hay phế biếm quan viên tam phẩm trở lên cùng với quyền cai quản hình ngục đều giao cho Hoàng đế. Vì thế những ai lúc đầu còn cẩn thận quan sát động tĩnh cũng dần dần thấy rõ ràng, thời cuộc trong triều đã chân chính thay đổi. Ngoại trừ Hạ Thủ Nghĩa và Trương Tiết là hai vị đại thần sớm thể hiện lòng trung thành với tân quân ngay từ buổi lễ Truyền lư, càng nhiều người khuynh tả khuynh hữu gì đó đều hối hả đứng chung một hàng, còn những người nhìn Đông Cung mới lập nên muốn dựa hơi cũng không ở số ít. Khổ nỗi sau khi Trần Thiện Chiêu vào Đông Cung lại chưa gánh vác chính vụ thực tế, luôn làm theo ý chỉ của Hoàng đế lãnh nhiệm vụ giám thị tông thất học hành ở Văn Hoa Điện; ngoại trừ xuất hiện trước mặt triều thần khi triều hội, còn lại thì ngay cả cái bóng cũng không thấy.

Hai mươi hai tháng tư là đại điển sách phong Thái Tử phi. Bởi vì thai nhi trong bụng Chương Hàm đã lớn, cho nên thể theo đề nghị của Hoàng đế, Lễ Bộ đặt ra nghi chế sách phong Thái Tử phi lần này phải làm cho đơn giản nhất. Sáng sớm, chính sử An Quốc Công và phó sử An Lục Hầu phụng chỉ tới Đông Cung, truyền giao kim sách kim bảo ngọc khuê cho Chương Hàm; sau đó Chương Hàm mặc lễ phục đến trước thềm Phụng Thiên Điện hành lễ nhận lãnh sắc phong, kế tiếp tiến vào thiên điện triều kiến đế hậu là coi như kết thúc buổi lễ. Mặc dù đã giảm không cần bái kiến các Thái Hoàng phi, cũng bỏ không cần nghi chế nhận bái lễ của vương phi công chúa quận chúa, thế mà khi kết thúc buổi lễ về tới Đông Cung Lệ Chính Điện, sắc mặt Chương Hàm vẫn tái nhợt. Ngự y được mời đến bắt mạch xong, bất chợt nhịn không được nhíu mày.

“Lưu Ngự y, lần trước ta sinh hạ Hoàng trưởng tôn cũng nhờ ông vẫn luôn tùy hầu bên cạnh, hiện giờ có chuyện gì xin cứ nói thẳng.”

Trong số các Ngự y của Thái Y Viện, Lưu Ngự y được xem là người khá giỏi về hỉ mạch, nhưng không phải là người giỏi nhất. Lúc xưa Chương Hàm là Triệu Vương Thế tử phi, cùng lắm là tôn tức nhi được Thái Thượng Hoàng thích nhất, nhưng hiện giờ nàng là chính phi của Đông Cung, địa vị dĩ nhiên khác nhau rất lớn. Lúc này nghe Chương Hàm gọn gàng dứt khoát đặt thẳng vấn đề, Lưu Ngự y chỉ cảm thấy sau lưng khô nóng không chịu nổi, ngẫm nghĩ một hồi lâu mới thật cẩn thận đáp: “Hồi bẩm Thái Tử phi điện hạ, thai này của ngài tới quá đột nhiên. Trước đây tuy điều dưỡng một thời gian nhưng thân thể có chút suy nhược, hơn nữa mấy ngày này phỏng chừng phải vất vả ưu tư nên mạch tượng không vững vàng. Trước tiên hạ quan kê đơn thuốc, Thái Tử phi điện hạ từ từ điều trị, sau đó mỗi ngày sẽ đến bắt mạch, tất nhiên tận tâm tận lực.”

Lời này đối với người như Kim cô cô đã lăn lôn trong cung nhiều năm, đương nhiên nghe được những ẩn ý trong từng câu chữ. Chương Hàm cũng nghe ra một chút nguy hiểm từ những câu chữ được dùng một cách vô cùng cẩn thận. Tuy nhiên nàng càng hiểu rõ một điều, nếu thật sự nguy hiểm tới mức Lưu Ngự y không thể chữa được, với thói quen am hiểu đùn đẩy trách nhiệm của các thái y thì quả quyết không nói rõ ra như vậy. Vì thế, nàng cúi đầu nhìn bụng phồng to, thấy sắc mặt Kim cô cô vẫn như thường, Phương Thảo và Bích Nhân luôn hấp tấp thì mặt mày tái xanh, Thu Vận ngược lại vẫn bình tĩnh, nàng bèn đơn giản tìm việc cho Phương Thảo và Bích Nhân rời phòng, chỉ chừa Kim cô cô và Thu Vận bên cạnh, sau đó mới nhìn Lưu Ngự y với cái trán bóng loáng hơi mỉm cười.

“Lưu Ngự y, mạch chứng của ta vẫn luôn do ông xử lý, hình như người muốn quan tâm đến thai này của ta thật không ít chứ nhỉ?”

Đối mặt với vấn đề được hỏi một cách thẳng thừng, Lưu ngự y rốt cuộc không chống đỡ nổi, đầu gối mềm nhũn, cứ thế quỳ sụp xuống: “Thái Tử phi điện hạ minh giám, được điện hạ tín nhiệm, đã nhiều năm đều do hạ quan thỉnh mạch, hạ quan nào dám không tận lực? Còn phần người hỏi thăm tuy rất nhiều, nhưng hạ quan vẫn luôn thật cẩn thận, tuyệt đối không dám tiết lộ nửa điểm.”

“Ông không cần khẩn trương đến thế.” Chương Hàm mỉm cười ôn hòa, thấy Lưu Ngự y thậm chí không dám ngẩng đầu, nàng trầm giọng nói: “Hơn nữa, câu "tuyệt đối không dám tiết lộ nửa điểm" thốt lên hơn sớm. Chưa kể phụ hoàng mẫu hậu hỏi tới, tất nhiên ông phải bẩm báo đúng sự thật. Ngoài ra còn các thân vương và vương phi đều là người chí thân, quan tâm cũng là điều hẳn nhiên, ông cũng cứ việc ăn ngay nói thật. Nói tóm lại, chỉ cần ông bắt mạch tận tâm, phụng dưỡng tận lực, vậy là đủ rồi. Thu Vận, ngươi đưa Lưu Ngự y ra ngoài kê đơn thuốc.”

“Vâng vâng vâng”

Lưu Ngự y cuống quít liên thanh đáp ứng, đến khi mơ màng hồ đồ ra khỏi phòng đi kê đơn, ông mới sực nhớ mình vẫn chưa hiểu những lời Chương Hàm là có ý gì. Nhưng chuyện tới nước này, đi hỏi lại là căn bản không có khả năng, cho nên khi ông đến phòng khách ngồi xuống, Thu Vận đứng bên cạnh tự mình chuẩn bị giấy mực, Lưu Ngự y do dự một lát rồi cười nịnh nọt móc ra thỏi bạc nhét vào tay Thu Vận. Thấy Thu Vận rụt phắt tay lại tránh như rắn rết, nén bạc rơi thẳng xuống đất, ông ta vội vàng nhặt lên, mau mắn vái chào: “Thu Vận cô nương, hạ quan không có ý gì khác, chỉ cầu cô nương nể tình hạ quan trước nay luôn cẩn trọng, xin hãy chỉ điểm hạ quan vài câu. Vừa rồi lời nói của Thái Tử phi điện hạ rốt cuộc là...”

Thu Vận vốn tưởng rằng Lưu Ngự y có ý đồ gì, nghe được lời này nàng mới bật cười. Dung nhan xinh đẹp lúc xưa tuy hiện giờ bị một đao phá tướng trông có vẻ kém hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn khá hấp dẫn. Sau khi cười xong, nàng mới thản nhiên đáp: “Thái Tử phi điện hạ suy nghĩ sâu xa, phận làm nô tỳ sao có thể hiểu được? Lưu Ngự y cứ việc dựa theo Thái Tử phi phân phó mà làm, nhưng nhớ rõ phải khéo léo một chút. Nếu khiến cho tất cả mọi người bên ngoài đều biết, người xui xẻo có hại vẫn chỉ là ông thôi, phải không?”

Thấy Lưu ngự y còn có chút do dự, Thu Vận bèn thấp giọng thì thầm: “Hiện giờ ông là người chuyên chăm sóc sức khỏe cho Thái Tử phi điện hạ, dĩ nhiên gắn bó vinh nhục cùng Đông Cung. Nếu người khác cảm thấy bắt được cơ hội, ông lại có thể ngăn cơn sóng dữ, vậy ông chính xác đã lập công lớn!”

Lưu Ngự y lập tức vô cùng kinh hãi. Thấy Thu Vận mài mực xong bèn nhún người cáo lui đi ra ngoài, ông ta nhìn một xấp giấy trắng như tuyết, do dự một lát bèn hít một hơi thật sâu, cầm bút viết ra một loạt tên thuốc.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3