Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên - Chương 324

Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên
Chương 324

Trong minh gian của chính sảnh Thanh Ninh cung, người đứng chật cả phòng đen nghìn nghịt. Mặc dù trước đây đã từng thay phiên nhau hầu bệnh, nhưng ngoại trừ Trần Thiện Chiêu và mấy vị Công chúa, hơn phân nửa người ở đây đã sống dưới uy phong của Thái Thượng Hoàng nhiều năm, ngay cả thở mạnh cũng không dám huống chi lên tiếng khuyên giải an ủi. Cho nên, thời khắc này nghe đại nạn của Thái Thượng Hoàng sắp tới, mỗi người tuy trưng ra vẻ mặt đưa đám, có người đôi mắt sưng đỏ, nhưng có mấy ai chân chính thương tâm. Thậm chí Chiêu Khánh Thái Tử phi đã lâu không vào cung cũng chỉ rớt vài giọt nước mắt cho hợp tình hình. Trượng phu đã chết, cô chỉ có hai nữ nhi, mà với thân phận của trượng phu thì chắc chắn Hoàng đế Trần Vĩnh sẽ không ban cho một nhi tử thừa tự, đời này cô còn gì để trông cậy vào, dĩ nhiên không hơi đâu khóc lóc thảm thiết vì cha chồng sắp ly thế.

Còn phần Trần Thiện Gia và Trần Thiện Duệ, hai huynh đệ không hẹn mà cùng nghĩ đến hậu quả của Khai Bình báo nguy, làm sao còn có thì giờ lo lắng thương tâm về vị tổ phụ trước nay không coi như thân cận?

Trưởng công chúa Ninh An, Trưởng công chúa Nhữ Ninh, Trưởng công chúa An Khánh, Trưởng công chúa Gia Hưng, bốn vị Trưởng công chúa lúc trước đều có công trong ngày Truyền lư, hiện giờ đều quỳ gối trước long sàng trong Tây Noãn Các. Trưởng công chúa Gia Hưng đã khóc đến mức cả người đều mềm nhũn ngã xuống đất, còn Trưởng công chúa Ninh An quỳ gối sau Trần Vĩnh và Thái Tử Trần Thiện Chiêu thấy Thái Thượng Hoàng nhìn về phía mình, vội vàng vươn đôi tay nắm chặt bàn tay gầy gò khô đét. Lấy lại bình tĩnh, nhớ tới Thái Thượng Hoàng vừa dốc hết sức nói vài lời dặn dò Hoàng đế và Thái Tử, Trưởng công chúa Ninh An lên tiếng: “Phụ hoàng, ngài đừng nói chuyện nữa, hãy nghỉ ngơi lấy sức. Thằng thứ ba nhà con còn chờ ngài chọn cho nó một cô nương tốt đấy ạ!”

Mặc dù sau bao nhiêu nỗ lực của Ngự y rốt cuộc Thái Thượng Hoàng có thể mở miệng lần thứ hai, nhưng giọng nói càng thều thào yếu ớt hơn lúc trước. Thấy Trưởng công chúa Ninh An rưng rưng nước mắt, Thái Thượng Hoàng nheo mắt cười cười: “Nhị nương, con sinh ra vào đúng thời điểm thiên hạ hỗn loạn, trẫm thậm chí chưa kịp nhìn một cái. Con vẫn luôn rất hiểu chuyện, biết đại thể, lại có kiến thức, so với Đại ca con có phúc hơn nhiều. Nếu con là nam nhi...”

Nhắc tới trưởng huynh mất sớm, trên mặt Trưởng công chúa Ninh An không khỏi lộ ra nỗi đau kịch liệt, sau đó cố gượng cười: “Dù là có phúc thì cũng do phụ hoàng ban cho. Nếu không nhờ phụ hoàng giành được giang sơn, chúng con cũng chỉ là con cái nhà bình thường, đâu thể nào ngồi hưởng vinh hoa phú quý? Công chúa Hán Đường tuy là cành vàng lá ngọc nhưng vẫn phải chịu nỗi khổ hòa thân, trong khi phụ hoàng luôn chọn lựa hôn phu kỹ càng cho chúng con. Chỉ cần điểm này, đám công chúa chúng con đã vô cùng cảm kích phụ hoàng! Chẳng những là chúng con, ngay cả chư vị Hoàng đệ và các Hoàng tôn, đâu có đứa nào là không được phụ hoàng hao tổn tâm huyết lo cho hôn sự?”

“Trẫm chỉ hy vọng thế gian ít đôi oán ngẫu mà thêm nhiều đôi phu thê hạnh phúc.” Ánh mắt Thái Thượng Hoàng hơi chút ảm đạm, buồn bã mất mát nói: “Nhiều năm như vậy, bởi vì trẫm muốn che giấu chuyện kia nên vẫn luôn tận lực tỏ ra mình là một Hoàng đế tốt, thậm chí vì thế mà giết bao nhiêu người, bao nhiêu công thần bị liên luỵ vào. Hiện giờ ngẫm lại, người đáng để trẫm xin lỗi nhất chính là mẫu thân của con... Lúc đó ta chinh chiến khắp nơi, Anh nương ở hậu phương dẫn dắt phụ nữ quân dân tận lực hỗ trợ tiền tuyến, biết bao nhiêu việc phải tự làm. Thế mà khi nàng qua đời, nàng còn nhớ dặn dò không cần xây lăng mộ huy hoàng, không cần lao nhọc sức dân... còn dặn ta cho Ngô thị một danh phận...”

Nghe Thái Thượng Hoàng dần dần bỏ luôn tự xưng, lại lần nữa nhắc tới Ngô thị, Trần Vĩnh càng thêm hồ nghi. Nhưng thấy Trưởng công chúa Ninh An cúi đầu, tay giấu dưới thân đang nắm chặt, ông thầm nghĩ việc này ngay cả chính mình cũng không biết rõ ràng thế mà coi bộ Nhị tỷ đã biết hết.

Thực mau, Thái Thượng Hoàng thều thào trăn trối sự tình trước đây đã dặn dò qua: “Nếu cả đời này lão Cửu vì khúc mắc đó mà oán hận, hiện giờ trẫm sắp buông tay rời xa nhân thế, thôi thì cho Ngô thị một danh phận. Hoàng đế nhớ kỹ, hãy hợp táng trẫm và Hiếu Từ Hoàng hậu. Thân mẫu Lệ phi của ngươi truy tôn thành Hiếu Minh Hoàng hậu, Ngô thị truy tôn thành Quang Liệt Hoàng hậu, cùng phụ miếu. Lúc trước Ngô thị được an táng ở ngoại ô Thanh Châu, mỗi năm trẫm đều phái người đi tế bái, đến lúc trẫm qua đời hãy dời táng bà ta. Còn huynh trưởng sớm mất của ngươi, nó chỉ có nữ nhi không có nhi tử, hãy dành ra một vị trí trong tông miếu cho nó.”

Trưởng công chúa Ninh An nghe Thái Thượng Hoàng trăn trối, cuối cùng vẫn đặt mẫu thân ở vị trí quan trọng nhất bèn thở phào nhẹ nhõm. Nhớ tới hình bóng dịu dàng luôn ôm mình vào lòng, dù theo năm tháng trưởng thành Ninh An đã minh bạch, mẫu thân không chỉ là người phụ nữ dịu dàng thiện lương trong trí nhớ mà còn là Hoàng hậu khai quốc, tự cổ chí kim trải qua bao triều đại có biết bao người làm hậu thuẫn cho trượng phu Thiên Tử nhưng không có ai làm được tốt hơn bà! Thế nhưng người mẫu thân tốt như vậy chẳng những mất sớm mà ngay cả nhi tử thân sinh cũng sớm buông tay rời xa thế gian, ông trời thật sự quá bất công!

“Vâng, nhi thần cẩn tuân phụ hoàng phân phó.” Trên mặt Trần Vĩnh nhìn không ra vui giận, chỉ cúi đầu đáp ứng một tiếng.

“Tứ Nương, Ngũ Nương.” Thái Thượng Hoàng chuyển ánh mắt về phía Trưởng công chúa An Khánh và Trưởng công chúa Nhữ Ninh, thấy hai người cuống quít lau nước mắt ngẩng đầu, ngài chậm rãi nói: “Công lao trước đây của các con, trẫm không có thưởng nhưng Tam ca các con sẽ không quên. Các con là cành vàng lá ngọc, con cháu đương nhiên sẽ hưởng vinh hoa phú quý!”

“Phụ hoàng...”

Nhìn Trưởng công chúa Nhữ Ninh xưa nay kiêu ngạo chống tay xuống đất khóc không thành tiếng, còn Trưởng công chúa An Khánh cũng không khá hơn chút nào, ánh mắt Thái Thượng Hoàng lui về phía sau tìm được Trưởng công chúa Gia Hưng chỉ có thể thấy cái ót, mặt ngài lộ ra một tia từ ái: “Thập nhị nương...”

“Phụ hoàng đừng nói nữa!” Trưởng công chúa Gia Hưng đột nhiên ngẩng đầu, hung hăng chùi mắt: “Nhi thần là trưởng tức của Cố gia, lại là Công chúa, tương lai sẽ là Võ Ninh Hầu phu nhân, dưới gối lại có nhi tử, trong đám tỷ muội không ai thư thái hơn nhi thần. Tam ca là người nhớ tình cũ, nhi thần và Tam tẩu rất thân thiết, phụ hoàng không cần nhọc lòng vì nhi thần!”

“Trẫm có nhiều con cái như vậy, con là đứa nghĩ thoáng nhất.” Thái Thượng Hoàng không nhịn được bật cười, thu hồi ánh mắt rồi nhìn về phía Trần Thiện Chiêu nhẹ giọng nói: “Thần Húc đâu, trẫm muốn gặp tằng tôn nhi đầu tiên của trẫm.”

Lúc nãy khi Phó thị rời đi đã tính đến khả năng Thái Thượng Hoàng có lẽ muốn thấy Trần Hi, cho nên kêu nhũ mẫu Nhạc ma ma ôm thằng bé lại đây vẫn luôn ngồi chờ ở gian bên cạnh. Nghe Thái Thượng Hoàng muốn gặp Trần Hi, Trần Thiện Chiêu thấy phụ hoàng đứng bên cạnh cũng nhẹ nhàng gật đầu, lập tức tự mình đứng lên vào gian phụ, chỉ trong chốc lát đã bế tới Trần Hi khoẻ mạnh kháu khỉnh. Ôm nhóc con đến bên cạnh long sàng, Trần Thiện Chiêu thật cẩn thận thoáng buông lỏng tay. Trần Hi nhìn Đông nhìn Tây một hồi rồi chập chững tiến lên vài bước tới cạnh mép giường, thấy Thái Thượng Hoàng nằm trên giường, nhóc con lập tức ngẩn người. Mặc dù mọi người xung quanh bao gồm Trần Thiện Chiêu không ai lên tiếng nhắc nhở, thế nhưng nhóc con chần chờ một lát rồi vụng về uốn gối quỳ xuống, chắp tay dập đầu một cái rất ra hình ra dạng, giọng nói non nớt nặn ra một câu.

“Bái kiến Thái gia gia!”

Khi Trần Thiện Chiêu bế Trần Hi vào đây đã cố ý lặp đi lặp lại bên tai bé câu này, biết nhóc con thông minh nhất định có thể nhớ kỹ. Mấy tháng qua phụ hoàng đã từng nhiều lần đùa rằng đang học nói chuyện chung với Trần Hi, còn dục tốc bất đạt dạy thằng bé đọc thơ; mặc dù đến nay Trần Hi cũng chưa ngâm nga ra được câu thơ trôi chảy gì, nhưng từ ngữ đơn giản đã biết không ít, chỉ là nói ra đôi khi còn ngọng nghịu mà thôi. Ngay lúc này, thấy trên mặt Thái Thượng Hoàng lộ ra ánh sáng vui mừng xen lẫn ngạc nhiên, Trần Thiện Chiêu cũng cảm thấy thật kiêu hãnh.

“Giỏi, giỏi quá...” Thanh âm Thái Thượng Hoàng đã bắt đầu run rẩy, kế tiếp gian nan ra lệnh cho những người khác cùng nhau tiến vào. Nhìn đám con cháu đông nghìn nghịt trước mắt, mặc dù biết không phải tất cả mọi người đều đang thật lòng thương tiếc ngài, nhưng Thái Thượng Hoàng vẫn cảm thấy thỏa mãn thật sâu. Tại vùng đất hiểm trở mà tất cả thành viên trong gia đình đều gần như bỏ mạng, ngài chẳng những giãy giụa sống sót mà còn giành được thiên hạ, để lại nhiều con cháu nối dài huyết mạch của gia tộc họ Trần, càng làm cho liệt tổ liệt tông trên trời có thể hưởng thụ vạn dân tế bái!

Tuy nhiên, khi ánh mắt đảo qua từng người xung quanh, ngài đột nhiên nhớ tới Phó thị đã chạy qua Đông Cung vì Chương Hàm lâm bồn, hiện giờ bên kia vẫn chưa có tin tức gì. Mặc dù ngài có thể cảm giác rành mạch hô hấp của mình dần dần dồn dập, sinh mệnh đang từng chút rời xa thân thể, bóng người trước mắt cũng bắt đầu mất đi sắc thái, nhưng ngài vẫn hy vọng ông trời có thể cho ngài ở nhân thế lâu thêm một khắc nữa, ít nhất cho ngài nhận được tin tức xác định về tằng tôn kế tiếp, để ngài có thể thanh thản rời đi.

“Báo...” Mã Thành gần như chạy một mạch vọt vào điện bất chấp đầy phòng đều là quý nhân, khuỵu gối quỳ xuống lớn tiếng hét: “Hoàng hậu nương nương sai người từ Đông Cung đưa tới tin tức, Thái Tử phi điện hạ vừa sinh hạ một nữ, mẫu tử bình an! Hiện giờ Hoàng hậu nương nương đang đích thân bế tiểu quận chúa đến Thanh Ninh cung!”

Tin tức Đông Cung chào đón nữ nhi tức khắc làm chư vương và các vương phi công chúa nổi lên một trận xôn xao nho nhỏ. Đối với Trần Thiện Chiêu, sau khi cảm giác như trút được gánh nặng qua đi thì lập tức thay vào trạng thái mừng như điên khó có thể diễn tả. Ngay cả Trần Vĩnh cũng nhịn không được mỉm cười khen: “Đứa nhỏ này chào đời thật đúng lúc!” Tuy là tôn nữ, nhưng ông có lòng muốn để Thái Thượng Hoàng được cao hứng chút trong một khắc cuối cùng, lập tức đề nghị: “Đại danh và danh tự của Hoàng trưởng tôn đều do phụ hoàng ban tặng, hiện giờ Đông Cung mừng được trưởng nữ, vẫn nên để phụ hoàng cũng ban danh được không ạ?”

Đối mặt với Trần Vĩnh thấu hiểu, Thái Thượng Hoàng lộ ra nụ cười hài lòng, ngay sau đó trầm ngâm suy nghĩ. Một lúc sau gian ngoài truyền đến ít động tĩnh mơ hồ, theo sát là Phó thị tự mình ôm một bọc tã lót vội vàng tiến vào. Mọi người nhường đường để Phó thị nhanh chóng tới trước long sàng, cười tủm tỉm dâng lên bọc tã trong tay, Thái Thượng Hoàng lập tức mở to đôi mắt.

Mặc dù sinh non, đầu đứa bé trong tã lót còn chưa lớn bằng bàn tay nam tử thành niên, mặc dù trên đầu chỉ có vài cọng tóc lưa thưa, nhưng ánh mắt đen láy lại nhìn Đông nhìn Tây cực kỳ linh động. Trong nháy mắt, Thái Thượng Hoàng rốt cuộc vận hết toàn lực nói ra lời cuối cùng.

“Hoàng trưởng tôn tên Hi, ý chỉ tia nắng bình minh khi mặt trời mới mọc, vậy đứa nhỏ này hãy đặt là Kiểu nhé, trăng sáng vằng vặc, hợp lại với tên huynh trưởng càng bổ sung cho nhau! Còn phần tên tự hãy gọi là Minh Nguyệt.”

Khi tin tức Thái Thượng Hoàng ban danh cho tiểu quận chúa truyền vào Đông Cung, mặc dù nữ nhi vừa chào đời mình chỉ kịp liếc nhìn một cái là Phó thị lập tức ôm đến Thanh Ninh cung, Chương Hàm không có bao nhiêu tiếc nuối. Nàng không để ý mình sinh nhi tử hay nữ nhi, chỉ quan tâm đây chính là huyết mạch cốt nhục của nàng và Trần Thiện Chiêu, ít nhất sau này Đông Cung lại có tiếng khóc trẻ con, sẽ không còn quạnh quẽ. Nàng đã vượt cạn thành công, đã bảo vệ được đứa con thứ hai bình an. Mà tin tức mẹ tròn con vuông là niềm an ủi lớn lao cho Thái Thượng Hoàng sắp ra đi, cũng là đả kích thật mạnh cho những kẻ ngóng trông nàng sinh sản xảy ra sự cố!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3