Vờ Ấu Trĩ - Chương 47
Vờ Ấu Trĩ
Chương 47: C47: Chương 47
Anh không biết xấu hổ còn nói cô sao!
Nói về mồm mép thì ai có thể sánh được với anh!
Chưa bao giờ biết hai chữ nhượng bộ viết thế nào, nói đôi câu hay ho giống như lấy mạng của anh vậy, luôn tỏ vẻ trịch thượng và bất cần.
Dụ Ấu Tri hận bản thân, hận chính mình đối với anh đã mềm lòng, không chỉ là một bữa cơm đơn giản vậy.
Không chỉ là một số hồi ức được khơi lại.
Cô thực sự nghĩ rằng anh đưa cô đến đây để cùng cô nhớ lại quá khứ, mặc dù cuộc chia tay rất đáng xấu hổ nhưng những ngọt ngào đã cùng nhau trải qua trong quá khứ vẫn còn sống động trong ký ức.
Cô thậm chí đã ngẩn người, tự mình đa tình nghĩ ngợi, liệu anh có phải là hoài niệm nhiều hơn là ghét bỏ không?
Hoài niệm quái gì chứ, anh chỉ là muốn báo thù cô thôi.
Dụ Ấu Tri đẩy anh, trên miệng vẫn hung hãn mắng chửi: “Anh bị bệnh rồi à!”
Nói xong còn cố ý ghê tởm lau miệng, trên mặt lộ hết ra sự phản kháng và chán ghét.
Hạ Minh Sầm cau mày, nhìn kỹ cô đang lau môi, đột nhiên nhếch miệng cười nói: "Em cho rằng nếu lau đi thì có thể coi như chưa từng xảy ra sao?"
Anh cố ý khiêu khích cô, cô không muốn anh dễ chịu nên tức giận nói: "Vậy tôi quay lại rửa lại bằng thuốc khử trùng!"
Sự bướng bỉnh dưới vẻ ngoài ngoan ngoãn đó bị phá vỡ, lúc này bất kỳ lời nói quá đáng nào cũng có thể thốt ra bên ngoài được, miễn là khiến Hạ Minh Sầm khó chịu.
“Vậy thì không chỉ có miệng của em mới cần khử trùng.” Hạ Minh Sầm cười lạnh, nghiến răng lộ ra ý muốn ăn tươi nuốt sống cô: "Em nên dùng thuốc khử trùng tẩy toàn thân, rửa một lần thì sao đủ?”
Anh trầm lắng nhìn cô, chậm rãi nhấn mạnh: “Tốt nhất là chúng ta cùng ngủ bao nhiêu lần, thì khử trùng bấy nhiêu lần vậy.”
Trước sự trêu chọc lạnh lùng và xấu xa của anh, Dụ Ấu Tri cắn môi, làm sao có thể dễ dàng nhận thua.
“Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi biết rồi.”
Vẻ mặt Hạ Minh Sầm khựng lại, ngữ khí càng lạnh, nhắc nhở lần nữa: “Em nhớ rõ chúng ta ngủ cùng nhau bao nhiêu lần chứ?”
Dụ Ấu Tri vừa xấu hổ vừa tức giận, hung dữ nhìn anh chằm chằm.
Cô vẫn còn nhớ khi xác định mối quan hệ ở phòng KTV kia, dù chỉ là những đụng chạm non nớt cũng đã khiến người ta thở không nổi, lúc đó còn chưa điêu luyện như người lớn, hơi thở và động tác đều tràn đầy sự thăm dò, cám dỗ.
Nhưng con người rồi sẽ lớn lên, cho dù lúc đầu còn bỡ ngỡ, nhưng ngày dài tháng rộng sẽ dần dần trở nên quen thuộc.
Sau khi tốt nghiệp, mùi vị của sự thân mật thực sự gây nghiện đến chết người, thường chỉ cần một ánh mắt vô tình hoặc một sự đụng chạm cơ thể, h@m muốn nhất định sẽ nhanh chóng bùng nổ trong não.
Một cơ thể trẻ trung như có nguồn năng lượng vô tận, làm sao chỉ một nụ hôn hay một cái ôm thôi có thể lấp đầy mọi khao khát.
Ngay lúc đó lập tức nảy ra một suy nghĩ, muốn có được người này, rất muốn có.
Dụ Ấu Tri không thể ngừng suy nghĩ đến dáng vẻ của anh mỗi lần rơi mồ hôi hay thở hổn hển, lông mày nhíu lại, khóe mắt ửng đỏ, thanh âm lạnh lùng tràn đầy d*c vọng, bất kể là cười trầm hay là thở, cứ như muốn nghiền nát đôi tai cô, những d*c vọng trong đôi mắt đen của anh tựa một chiếc móc câu, khiến cô không thể di chuyển đôi mắt của mình.
Làm sao có thể tưởng tượng được bình thường anh trông thờ ơ lười biếng như vậy mà lên giường và xuống giường lại là hai con người hoàn toàn khác nhau chứ.
Dụ Ấu Tri bị trí tưởng tượng không được sạch sẽ bất thình lình nảy ra của mình làm cho miệng lưỡi khô khốc, về phương diện này, Hạ Minh Sầm là một người đàn ông, rõ ràng so với cô thì anh càng không biết xấu hổ hơn, vì vậy mới có thể thốt ra câu đó với gương thản nhiên ửng như vậy.
Vốn là ép cô nhượng bộ, nhưng khi Dụ Ấu Tri ướt át lườm anh một cái, anh lại đột nhiên đờ đẫn.
Cô không trả lời được, rõ ràng là cô không rõ số lần, vừa hay đó lại là biểu hiện rằng cô vẫn còn nhớ bọn họ đã làm những gì.
Cô nhớ lại, thậm chí còn ấn tượng rất rõ, chẳng qua hành động lau miệng vừa nãy vẫn là chống cự.
So với tiếp xúc gần gũi của anh, hiện tại người đàn ông mà cô sẽ không phản kháng là Hạ Minh Lan.
Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm nóng bỏng của cô, quai hàm Hạ Minh Sầm siết chặt, hơn một nửa lửa giận trong lòng không hiểu sao chợt được trút ra, ngược lại trong lòng anh nổi lên nhiều hơn là sự không cam lòng và bất lực.
Lúc này đèn tín hiệu đã chuyển sang màu xanh, xe phía sau nhấn còi nhắc nhở, anh nhắm mắt lại, chịu thua trong lòng, thở dài rồi khởi động xe.
Dọc đường không nói thêm lời nào, cô được đưa về nhà một cách suôn sẻ.
Hôm nay Dụ Ấu Tri thật sự sắp bị anh làm cho phát điên rồi, trước khi xuống xe, cuối cùng cô nói: “Anh không cần đưa tôi về trường học, tôi sẽ tự mình giải quyết."
Hạ Minh Sầm: “Vì sao?”
Dụ Ấu Tri nhìn chằm chằm vào phía trước, không nhìn anh: "Rất bất tiện."
"Bất tiện ở chỗ nào?”
Tim của cô bất tiện, người cũng bất tiện.
Anh đối với cô thờ ơ cũng tốt, cho dù là phớt lờ cô cũng chẳng ý kiến. Nhưng nếu anh cứ tiếp tục như vậy, cô thực sự không thể luôn giữ cho tâm trí mình thôi dậy sóng được.
Biết là không thể quay lại bên nhau sao vẫn muốn như thế này? Ngoài việc cãi vã, gây rắc rối cho đối phương, khiến đối phương khó chịu hơn thì còn ý nghĩa nào không?
“Chỗ nào cũng bất tiện!” Dụ Ấu Tri ngập ngừng, chỉ có thể lấy tên Hạ Minh Lan làm cái cớ: "Bên phía Hạ Minh Lan, cứ như vậy tôi cũng không giải thích được với anh ấy. "
Hạ Minh Sầm bất động, ngữ khí rất nhẹ: "Vậy em chia tay với Hạ Minh Lan đi."
Dụ Ấu Tri thực sự bất lực, quay đầu nhìn anh, không thể không dùng những lời nói nặng nề: "Cho dù là báo thù, hôm nay anh gửi tin nhắn cho Hạ Minh Lan đã đủ rồi. Tôi sẽ điều tra vụ án của mình, có việc gì liên quan đến anh sao? Anh có biết rằng việc anh làm thực sự giống như loại *** phá hoại tình cảm của người khác không?"
Từ ngữ đó cô không thốt ra khỏi miệng.
Cho dù bây giờ hành vi của anh rất quá đáng, vượt quá khuôn phép, nhưng một mặt giữa cô và Hạ Minh Lan vốn có ẩn tình, mặt khác cô thật sự không muốn dùng "con số đó" để miêu tả Hạ Minh Sầm.
Không muốn dùng cách xưng hô đê hèn này để gắn mác cho tiểu thiếu gia.
Thế mà Hạ Minh Sầm lại rất thông minh, cô không thốt thành lời, không có nghĩa là anh không đoán ra được.
Anh tự giễu cong môi: "Sao chứ? Em với Hạ Minh Lan hiểu nhau đến như vậy, ngay cả biệt danh mới đặt cho tôi cũng nhất quán như vậy à?"
Dụ Ấu Tri do dự nói: "... Hạ Minh Lan nói với anh những gì rồi?"
Hạ Minh Lan sẽ không nói với Hạ Minh Sầm nguyên nhân thật sự về việc đính hôn của bọn họ, nhưng anh ấy hiểu rõ đính hôn là có mục đích khác thì làm sao lại mang nó đi mỉa mai Hạ Minh Sầm chứ.
Sắc mặt Hạ Minh Sầm tổn thương, mím môi, không muốn nói Hạ Minh Lan đã nói với bản thân điều gì, cũng chẳng đáng để nhắc tới.
Anh nghiêng đầu hơi ngước cằm nhìn cô, ánh mắt vẫn kiêu ngạo thờ ơ, cố chấp không muốn tìm hiểu xem hành vi xấu xa ngang ngược hiện tại của mình rốt cuộc có ý nghĩa gì, có còn xứng đáng với sự kiêu ngạo nhiều năm vẫn luôn giữ vững đó của mình hay không.
Ngạo mạn dưới tư cách là con cưng của trời, ngạo mạn dưới tư cách là thiếu gia nhà họ Hạ, và ngạo mạn như một người đàn ông.
Đến cùng chỉ đơn thuần là báo thù và phá hoại bọn họ, vẫn là quên không được cô, muốn hàn gắn lại, anh không muốn nghĩ nữa.
"Em và anh ta đều đã cảm thấy tôi phá hoại hai người, vậy vì sao hai người không ở bên nhau từ đầu đi?"
Anh c ắn môi dưới, trong mắt chứa đầy cảm xúc cuồn cuộn mãnh liệt như ngọn sóng, ngữ khí lãnh đạm lại bướng bỉnh: "Dụ Ấu Tri, người ở bên em trước là anh, điểm này hai người không cãi được."
Về đến nhà Dụ Ấu Tri không muốn làm gì hết, cứ vậy ngã xuống sofa giả chết.
Cô nghĩ rất lâu, cảm thấy vẫn nên điện hỏi rõ Hạ Minh Lan.
Hạ Minh Lan còn chưa nói gì, cô đã lập tức hỏi: "Có phải anh đã nói gì với Hạ Minh Sầm rồi không?"
Hạ Minh Lan dừng lại một chút, hỏi cô: "Minh Sầm nói hết với em rồi?"
Anh thừa nhận một cách dứt khoát như vậy, Dụ Ấu Tri nhất thời không biết nên nói gì, đỡ trán nói: "Không, em đoán thôi."
Hạ Minh Lan hiển nhiên sẽ không tin câu trả lời qua loa này: "Vậy làm sao em lại đoán được?"
"Anh đừng quan tâm làm sao em đoán được nữa!" Dụ Ấu Tri không bị anh dắt mũi, ngữ khí nghiêm túc lại hỏi một lần nữa: "Anh Minh Lan, có phải anh đã nói với anh ấy điều gì khó nghe không?"
"Quả thực là đã nói những lời kích động cậu ấy." Hạ Minh Lan sảng khoái thừa nhận, sau đó hỏi ngược lại cô: "Ấu Tri, bây giờ em là đang giúp Minh Sầm trách anh sao?"
Dụ Ấu Tri sửng sốt một chút, phủ nhận: "Không phải, chỉ là em cảm thấy anh không cần thiết phải chọc tức anh ấy, như vậy ngược lại chỉ rước thêm nhiều phiền phức cho bản thân."
Hạ Minh Lan cười cười nói: "Anh không thấy có chỗ nào phiền phức, thay vì nói là anh cũng có chút vui vẻ."
Dụ Ấu Tri khó hiểu: "Cái gì?"
"Anh vốn là cố ý chọc tức cậu ấy."
Dụ Ấu Tri không thể tin được đây là lời nói sẽ thốt ra từ Hạ Minh Lan.
Trong ấn tượng của cô, anh luôn là người điềm tĩnh, nhã nhặn, chưa từng chủ động trêu ghẹo bất kỳ ai, làm việc nói năng đều ôn hòa, nhẹ nhàng như nước, lúc cô vừa mới đến nhà này, người đầu tiên tỏ ý làm bạn tốt với cô là Hạ Minh Lan.
Dụ Ấu Tri thở dài, có thể là người trưởng thành sẽ có những thay đổi, cũng có thể là anh tiếp quản sản nghiệp của gia đình, trở thành người quản lý, bình thường cần xã giao, giao thiệp với mọi người, vì vậy so với lúc trước không thể không thay đổi cách đối nhân xử thế được.
"Anh Minh Lan, chỉ chuyên tâm làm những việc chúng ta nên làm, đừng quản anh ấy, không được sao?"
Phía bên kia nửa ngày cũng không thấy nói gì.
Dụ Ấu Tri: "Anh Minh Lan?"
"Anh đang nghe." Anh ấy lên tiếng xong thì ngữ khí bình tĩnh lên án: "Ấu Tri, em đang thiên vị cậu ấy."
Dụ Ấu Tri lập tức phủ nhận: "Em không có, em chỉ là..."
Thế mà Hạ Minh Lan lại ngắt lời cô: "Tối nay anh gọi điện thoại cho em, em không bắt máy, là vì Minh Sầm sao?"
Dụ Ấu Tri không muốn giấu diếm, thừa nhận: "Ừm."
"Sau đó Minh Sầm gửi tin nhắn cho anh, nói với anh hai người lúc đó đang ở bên nhau, vì vậy em mới không nghe điện thoại của anh, việc này em biết không?"
Dụ Ấu Tri trầm mặc một lát, lại một lần nữa thừa nhận: "Biết."
Hạ Minh Lan cười liền hai tiếng, có chút bất đắc dĩ nói: "Em xem, rõ ràng cậu ấy cũng chọc tức anh, nhưng mà khi em gọi điện cho anh lại chỉ một mực xoắn xuýt việc anh chọc tức cậu ta, em như vậy không phải thiên vị thì là cái gì?"
"..."
Dụ Ấu Tri không phản bác nỗi.
"Lúc trước em mang offer đến, nói muốn ra nước ngoài học đại học, rõ ràng khoảng thời gian đó là Minh Sầm giúp em học bổ túc, nhưng mà em vẫn đem tin tốt đó chia sẻ với anh đầu tiên, lúc đó em rõ ràng là thiên vị anh hơn, đúng không?"
Dụ Ấu Tri không trả lời, nhưng Hạ Minh Lan nói không sai.
Thật ra lúc đó anh ấy vui thay cả cô rất nhiều, nhưng trong lòng cũng có chút mơ hồ, bất an.
Anh ấy vốn dĩ muốn hỏi cô, cô lại đi, vậy anh ấy phải làm sao đây?
Về sau, ai cho anh ấy điểm tựa, ai đến nhắc nhở anh ấy uống thuốc, ai thường xuyên trò chuyện cùng anh ấy, ai cùng anh ấy vượt qua sự dày vò từng giây từng phút này.
Nhưng miệng anh ấy không hỏi được, bởi vì vấn đề này, hỏi rồi sẽ mất hứng, hiếm khi cô có thể cười vui vẻ đến như vậy, anh ấy không muốn phá hủy đi cảm xúc tốt của cô.
Thế mà chỉ vì một lần buông tay của anh ấy, cô đã hoàn toàn biến mất.
Gia đình này mọi người vốn dĩ đều thiên vị Hạ Minh Sầm, sau này ngay cả người duy nhất thiên vị anh ấy là Dụ Ấu Tri cũng biến mất.
Lúc đó Hạ Minh Lan thường xuyên nghĩ, cô ở nước Anh chắc phải có rất nhiều điều vui vẻ, Hạ Minh Sầm chắc phải đối tốt với cô lắm, mới khiến cho trái tim cô vô thức hướng về phía em trai anh ấy.
Anh ấy trơ mắt nhìn người bạn duy nhất của anh ấy và em trai, từ lúc bắt đầu nhìn nhau không thuận mắt, đến khi dần dần gỡ bỏ thành kiến, rồi đến lúc thu hút lẫn nhau, sau đó tiến đến cạnh nhau.
Cũng giống như trơ mắt nhìn cảnh sau khi chia tay, Dụ Ấu Tri kiên quyết thôi học từ nước ngoài trở về, khóc lóc với anh nói bản thân mình và Minh Sầm đời này không bao giờ có thể nữa, sau đó suy sụp suốt một khoảng thời gian, cuối cùng buộc bản thân phấn chấn trở lại, cắn răng học lại lớp 12.
Những ngày chuẩn bị cho kỳ thi, cô thường bị suy sút tinh thần, mỗi khi nhận được cuộc gọi quan tâm của anh ấy, cô sẽ im lặng rất lâu, rất lâu rồi cố nén tiếng nức nở nói rằng mọi chuyện vẫn ổn.
… Chỉ là có chút nhớ tiểu thiếu gia.
Cô cẩn thận dè dặt nghe ngóng từ anh ấy, tiểu thiếu gia ở nước ngoài sống có tốt hay không.
Hạ Minh Lan chỉ nói mọi thứ vẫn tốt, có Tịch Gia bên cạnh, cậu ấy sẽ không sao cả.
Cô ừ nhẹ một tiếng, không hỏi tiếp.
Hạ Minh Lan không nói với cô, cô cũng không hề biết lúc đó Hạ Minh Sầm thật ra cũng đã thôi học và trở về nước rồi, cả ngày nhốt bản thân trong nhà, trải qua ngày tháng suy sụp tột cùng giống hệt cô vậy.
Cha hỏi anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao muốn thôi học, anh lại cứ đóng miệng giả như câm điếc, sống chết không nói, có chỗ nào giống tiểu thiếu gia kiêu ngạo nữa.
Chuyện tới bây giờ, lại đi truy cứu nguyên nhân chia tay của bọn họ đã không còn bất kì ý nghĩa gì nữa, vốn tưởng rằng hai người tổn thương đủ sâu rồi, mọi người đều có bản năng tìm lợi tránh hại, lần này gặp lại, cho dù không thoát được cũng sẽ tránh đi, cho dù là không quên được chuyện cũ thì hận cũng nên lu mờ những ngọt ngào đã qua.
Thế mà hai người này lại giống như chưa nếm được bài học kinh nghiệm, dù ngoài mặt trưng ra vẻ lạnh nhạt ra sao, dù cho Hạ Minh Sầm luôn miệng chất vấn cô sao cứ xuất hiện trước mặt anh, dù cho Dụ Ấu Tri luôn không quan tâm đ ến Hạ Minh Sầm khiêu khích như thế nào.
Bọn họ giống như đã định sẵn sẽ luôn bị đối phương chiếm trọn cả tầm mắt.
Nghĩ đến đây, Hạ Minh Lan không kìm nổi cười khổ.
"Nhưng mà Ấu Tri, sau đó sao em lại biến mất vậy?"
Dụ Ấu Tri: "Em..."
Lần này anh không cắt ngang lời cô, song bản thân cô lại không có cách nào nói thêm gì nữa.
Cô không biết nên nói gì, khi đó Hạ Minh Lan xem cô như người bạn duy nhất của mình, mà người bạn duy nhất của cô cũng là Hạ Minh Lan.
Cô lại chẳng phải không biết ơn anh những ngày tháng đó đã bầu bạn cùng cô, mấy năm nay không ở Lệ Thành, cô không liên lạc với bất cứ ai, chỉ riêng có Hạ Minh Lan là vẫn duy trì liên lạc như trước, thi giữa kì, thi cuối cấp, lên đại học, tốt nghiệp, mỗi một sự kiện cô đều nói với Hạ Minh Lan.
Cô chỉ thông qua anh hỏi về Hạ Minh Sầm một lần, vả lại anh nói Hạ Minh Sầm có Tịch Gia bên cạnh, thế là cô cũng ngầm thừa nhận, không có cô, Tịch Gia nhiều năm đuổi theo cuối cùng đã nhận được sự đáp lại của Hạ Minh Sầm, mặc dù cô có chút buồn, nhưng kể từ đó về sau cô cũng không hỏi thêm lần nào nữa.
Hạ Minh Lan trách cô biến mất, cô không dám nói gì, ngay từ đầu mục đích của cô không đơn thuần, chủ động trêu ghẹo Hạ Minh Sầm, cô đúng là thích Hạ Minh Sầm sau Tịch Gia, ngay cả bản thân cô còn không nghĩ đến.
Nói cô trọng sắc khinh bạn đúng, nói cô đang yêu cũng đúng.
Nhưng vì sao cô có cảm giác như cả hai anh em này đều theo đuổi cô chứ?
Một bên trách cô bắt cá hai tay, một bên trách cô vô tình thay lòng đổi dạ, hình như cô đối với bên nào đều không có kết quả tốt.
Không đợi được câu trả lời của cô, Hạ Minh Lan cũng không phải thật sự muốn đáp án gì cả, thế là ân cần lùi một bước nói: "Được rồi, việc của ngày hôm nay xem như anh và Minh Sầm hòa nhau vậy, anh gọi cho em là vì muốn tìm em xác nhận một chút, cuối tuần này em rảnh chứ? Chúng ta về quê một chuyến nhé, ông cố nói muốn gặp em."
Dụ Ấu Tri nghĩ một chút, nói: "Cuối tuần này công việc của em có hơi bận, không thể hoãn lại sao?"
"Trước khi đính hôn, có diễn kịch cũng cần diễn cho trọn vẹn, chúng ta dù sao vẫn phải về quê một chuyến trước." Hạ Minh Lan thở dài: "Bởi vì anh dời tiệc đính hôn sớm hơn rồi, vì vậy đã không còn nhiều thời gian nữa."
Dụ Ấu Tri rất khó xử, ngữ khí thương lượng: "Vậy thì tuần sau nhé?"
"Được, vậy thì tuần sau, anh sẽ sắp xếp, muộn rồi, em nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon nhé."
Cúp máy xong, Dụ Ấu Tri đã đơ ra rất lâu.
Sau đó thẫn thờ tắm rửa rồi leo lên giường ngủ, ngày nghĩ đêm mơ, trong giấc mơ Hạ Minh Lan và Hạ Minh Sầm đều chỉ vào mũi cô mà mắng "trap girl", cô lắc tay nói không có không có mà, cô thực ra rất chung thủy.
Hai người họ chất vấn cô là một lòng với ai.
Tiếp đó, thậm chí cô nằm mơ thấy cả ba mẹ, cô khóc rồi nói nhớ bọn họ, họ thì lại chất vấn cô không có lương tâm, nói cô không phải đứa con hiếu thảo, không biết giúp họ báo thù mà lại đi lún sâu vào tình cảm nam nữ, vả lại còn là tình tay ba.
Sau đó cô bừng tỉnh dậy, lúc cô tỉnh thì trời đã tờ mờ sáng, mồ hôi lạnh toát ra ở lưng cô, áo ngủ dính sát vào trên người.
Thế là đành phải tắm rửa một cái, dọn dẹp một lúc thì chuẩn bị đi làm.
Lúc này điện thoại gọi đến, Dụ Ấu Tri nhìn màn hình một cái, lập tức cúp máy, kết quả là chưa được mấy phút điện thoại lại gọi đến, Dụ Ấu Tri vẫn cúp máy như trước, mang giày rời khỏi nhà.
Kết quả không ngờ tới, cô cúp máy xong vừa xuống dưới lầu đã thấy xe của người vừa bị cô cúp máy hai lần đang đỗ dưới lầu nhà cô.
"..."