Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai - Chương 386
Lâm Hiểu Hiểu nói xong liền đưa bộ váy ấy cho nhân viên bán hàng: “Gói cái váy này lại cho tôi nhé, cảm ơn.”
“Vâng.” Nhân viên mỉm cười gật đầu rồi quay người đi lấy hóa đơn.
“Cô...” An Điềm còn chưa kịp cản thì nhân viên đã làm xong hóa đơn.
Bất lực thở dài ngao ngán, An Điềm khổ sở sờ vào ví tiền của mình: Tiền lương mà mình khó khăn lắm mới để dành được, lại vì sự thoải mái của Hiểu Hiểu mà hết sạch rồi.
Nghĩ đến đây, An Điềm đau lòng đến mức nhăn cả mặt.
“Sao thế? Cô không khỏe à?” Lâm Hiểu Hiểu cầm lấy cái váy đã được nhân viên gói lại rồi xách đến trước mặt An Điềm, nhìn An Điềm một cách rất quan tâm, nhưng lại vô tình hữu ý nhìn về phía mấy người mặc áo đen đứng cách đó khá xa.
“Không sao.” An Điềm vẫn còn đang đau lòng về chuyện tiền lương, nhưng vẫn cố gượng cười với Lâm Hiểu Hiểu.
Lâm Hiểu Hiểu sau khi định vị được vị trí của mấy người mặc áo đen thì liền thu lại ánh nhìn, khẽ cau mày, rồi chợt như nhớ ra gì đó mà phấn khích nói với An Điềm: “Phải rồi, An Điềm, tôi chợt nhớ ra một cửa hàng khác trong trung tâm thương mại này vừa mới ra bộ sưu tập mới, rất hợp với cô, tôi đưa cô đi xem thử!”
“Không cần đâu, tôi... Ấy, Hiểu Hiểu, cô từ từ đã!” An Điềm còn chưa kịp từ chối thì đã bị Lâm Hiểu Hiểu kéo tay chạy như bay ra khỏi cửa hàng.
Do cửa hàng này khá đông người, mấy người mặc áo đen lại đứng khá xa, thế nên khi An Điềm và Lâm Hiểu Hiểu đã chạy ra ngoài rồi thì họ mới nhận ra, liền lập tức đuổi theo.
Đám người mặc áo đen chỉ vừa mới chạy ra, Lâm Hiểu Hiểu đã lập tức phát giác, kéo An Điềm rẽ vào một ngã rẽ rồi biến mất khỏi tầm nhìn của họ.
Lâm Hiểu Hiểu kéo tay An Điềm chạy vào một cửa hàng, tiện tay rút một cái váy màu đỏ dúi vào tay An Điềm.
“An Điềm, bộ váy này hợp với cô này, cô phải thử cho tôi xem đấy!” Lâm Hiểu Hiểu vừa nói vừa đẩy An Điềm vào phòng thay đồ, sau đó đóng sầm cửa lại.
An Điềm vừa bị đẩy vào phòng thay đồ thì cũng là lúc Lâm Hiểu Hiểu trông thấy đám người mặc áo đen đang đứng bên kia lớp cửa kính nhìn ngó quanh quất.
Lâm Hiểu Hiểu, tất cả những gì mày đang làm hiện giờ đều đúng! Chính An Điềm đã có lỗi trước, sau này khi sự thật được phanh phui ra rồi thì tất cả mọi người sẽ khen ngợi mày.
Vậy nên, để bảo vệ cho tình yêu tuyệt đẹp của anh chị ba, mày nhất định phải dũng cảm mà làm!
Lâm Hiểu Hiểu sau khi thầm động viên thì liền nháy mắt với một người đang đứng trong góc cửa hàng, rồi sau đó, cô ngẩng đầu nhấc chân bước nhanh ra khỏi cửa hàng, đi thật xa ra ngoài.
Đám người mặc áo đen đang tìm kiếm An Điềm, trông thấy Lâm Hiểu Hiểu thì liền đuổi theo.
Tiếng bước chân của họ chạy rầm rập trong trung tâm thương mại.
Lâm Hiểu Hiểu đi hết mấy vòng trong trung tâm thương mại, sau đó đi xuống cầu thang.
Đám người mặc áo đen đuổi đến gần sát Lâm Hiểu Hiểu rồi mới phát hiện ra chỉ còn lại một mình Lâm Hiểu Hiểu, bên cạnh không còn bóng dáng của An Điềm nữa.
Họ lập tức hốt hoảng, phóng như bay đến gọi to: “Cô Lâm, đợi chút đã!”
Nhưng Lâm Hiểu Hiểu lại làm như không hề nghe thấy gì, vẫn cứ bước nhanh xuống cầu thang.
Đám người mặc áo đen càng thắc mắc, lập tức sa sầm nét mặt đuổi gấp theo.
“Cô Lâm!” Một người mặc áo đen giữ vai Lâm Hiểu Hiểu lại, tuy lực rất nhẹ nhưng cũng khiến Lâm Hiểu Hiểu đau đớn kêu á một tiếng.
“Các người làm gì vậy?” Lâm Hiểu Hiểu hất tay anh ta ra, quay lại nhăn nhó quát lên.
“Xin lỗi cô.” Người mặc áo đen liền rụt tay lại, khẽ cúi đầu hỏi, “Xin hỏi cô Lâm, cô An Điềm vừa rồi luôn đi bên cạnh cô bây giờ đi đâu rồi?”
“Tại sao tôi phải nói cho các người biết An Điềm đi đâu chứ? Các người là ai?” Lâm Hiểu Hiểu liền ra dáng một tiểu thư cao ngạo, trừng mắt nhìn anh ta.
Nhưng người mặc áo đen hoàn toàn không quan tâm, chỉ lạnh lùng bước lên một bước hỏi tiếp: “Cô Lâm, tôi hỏi lại cô một lần nữa, cô An Điềm đi đâu rồi?”
Lâm Hiểu Hiểu thấy sắc mặt nghiêm nghị của người mặc áo đen thì bất giác lùi về một bước, nhưng không chịu thua mà hỏi lại: “Các người là ai? Anh ba Cố Thiên Tuấn của tôi phái các người đến sao?”
Nghe Lâm Hiểu Hiểu nhắc đến tên Cố Thiên Tuấn, đám người mặc áo đen liền đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng thừa nhận: “Đúng vậy. Cho nên mong cô Lâm mau chóng nói cho chúng tôi biết vị trí cụ thể của cô An Điềm.”
Quả nhiên là do Cố Thiên Tuấn phái đến!
An Điềm, bản lĩnh của cô đúng là không nhỏ! Trong thời gian ngắn như vậy mà đã hạ gục được chị ba, cướp được anh ba, còn bảo anh ba phái người bảo vệ cô nữa! Đây không phải là do chột dạ sao?
Lâm Hiểu Hiểu lạnh lùng hừ trong bụng, sau đó thản nhiên nói với đám người mặc áo đen: “Thì ra là vậy! Mấy người đến đúng lúc lắm! Mau đi tìm An Điềm với tôi đi!”
“Cái gì?” Đám người mặc áo đen lập tức giật mình.
“Là thế này!” Lâm Hiểu Hiểu bắt đầu bịa chuyện, “Vừa rồi An Điềm nói muốn đi vệ sinh, nhưng đi một lúc lâu mà không thấy quay lại, tôi chờ lâu sốt ruột nên mới chạy vào tìm, nhưng không thấy An Điềm đâu cả, thế nên mới lo lắng chạy đi khắp nơi tìm An Điềm thế này!”
“Chuyện này...” Đám người mặc áo đen đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy chuyện đúng là nghiêm trọng rồi.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau chia ra tìm An Điềm đi?” Lâm Hiểu Hiểu hất cằm nói, “Tôi sẽ vào nhà vệ sinh tìm lần nữa, các người chia ra từng tầng tìm đi! An Điềm là bạn thân của tôi, cô ấy mất tích, tôi còn lo hơn các người nữa ấy!”
Nét mặt đám người mặc áo đen lúc này hoảng loạn vô cùng, họ vừa gọi cho Cao Lỗi vừa mau chóng chia ra tìm An Điềm.
Còn Lâm Hiểu Hiểu vẫn đứng nguyên tại chỗ, khoanh tay trước ngực nhìn đám người tất bật ấy, bất giác nhoẻn miệng cười: Chiêu điệu hổ li sơn của mình đúng là lợi hại, An Điềm lúc này chắc đã rời khỏi trung tâm thương mại rồi!
Sau khi An Điềm bị Lâm Hiểu Hiểu đẩy vào phòng thử đồ...
“Chẹp!”
An Điềm bị đẩy vào phòng thử đồ, có hơi khó chịu nhìn cái váy đỏ trong tay mình, lại bắt đầu xót ruột, vì tiền của mình thì không bao nhiêu, lỡ như mặc bộ váy này vào, Lâm Hiểu Hiểu lại khen đẹp thì có phải là mình lại phải mua không?
Thế thì tiền để dành làm sính lễ cho con trai biết phải để dành đến khi nào đây?
An Điềm cắn răng, cuối cùng không mặc bộ váy ấy vào, cô vừa đẩy cửa vừa nói: “Hiểu Hiểu à, thật ra tôi thấy bộ váy này không hợp với tôi, cô xem... Ơ, Hiểu Hiểu đâu rồi?”
An Điềm vừa bước ra khỏi phòng thử đồ lập tức giật mình trước cảnh tượng trước mặt, cửa hàng lúc nãy còn đông đúc ồn ào bây giờ không một bóng người!
Cô nắm chặt chiếc váy trong tay, lập tức cảm giác thấy có gì đó không ổn.
Đúng lúc đó chợt có tiếng bước chân vang lên đằng sau An Điềm, cô còn chưa kịp quay đầu lại thì bỗng có một bàn tay to lớn cầm một chiếc khăn tay bịt chặt vào miệng cô.
“Cứu...” An Điềm vùng vẫy định kêu cứu, nhưng chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, cô chớp chớp đôi mi dài, ngay sau đó liền hôn mê.
Chiếc váy đỏ cô đang cầm trên tay rơi xuống đất, hai người đàn ông mặt mày gian xảo liền bước đến dìu An Điềm dậy, đạp lên cả chiếc váy ấy rồi vội vàng rời khỏi cửa hàng...