Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai - Chương 501

Thấy phản ứng của ông Trác đúng như mình đã dự tính, Cố Thiên Kỳ mới bình thản cầm cốc trà lên nhấp một ngụm: Ừm, không hổ danh là danh trà, mùi hương thơm ngát.

Ông Trác nhắm mắt lại hít thở sâu mấy lượt rồi mới mở mắt nhìn Chu Hán Khanh, cố nói bằng giọng bình tĩnh: “Chuyện đã lâu lắm rồi, tôi không nhớ rõ nữa, nhưng cậu Chu rốt cuộc muốn nhắc tôi điều gì?”

“Chuyện này…” Ánh mắt Chu Hán Khanh lóe lên ánh nhìn sắc lạnh, “Khi tôi còn là giám đốc marketing của Cố Thị cũng chỉ là nghe người ta nói thôi, bây giờ nhờ có sự giúp đỡ của cậu Cố Thiên Kỳ đây mà đã điều tra được rõ ràng, tình cờ phát hiện ra một vài manh mối bất lợi cho con trai của ông!”

“Cậu muốn gì thì nói thẳng đi!” Ông Trác nổi giận đứng phắt dậy, chỉ tay vào mặt Chu Hán Khanh mà quát, “Chu Hán Khanh, cái tên vong ơn bội nghĩa này, Cố tổng tốt với cậu như vậy, cậu lại làm bao nhiêu tội ác, bây giờ rơi xuống đáy vực rồi thì nên ngoan ngoãn biết điều, đừng có gây thêm sóng gió nữa!”

“Ấy, ông Trác xin đừng nổi nóng.”

Thấy ông Trác nổi giận, Thẩm Sở Hà vội bước đến khuyên giải, một cô gái xinh đẹp ăn nói nhỏ nhẹ quả thực có tác dụng hòa giải rất tốt, cô ta đã cùng Chu Hán Khanh diễn một vở kịch kẻ lạnh người nóng rất hiệu quả.

Thẩm Sở Hà nhẹ nhàng bước lên dìu ông Trác từ từ ngồi xuống.

“Ông bớt giận, bớt giận…” Thẩm Sở Hà vừa an ủi ông Trác vừa quay sang nháy mắt với Chu Hán Khanh, tỏ ý bảo anh ta tiếp tục.

Chu Hán Khanh hiểu ý, lại nói tiếp: “Ông Trác, tôi nghe nói năm xưa con trai nuôi của ông đã phạm tội, đáng lẽ phải vào tù, nhưng sau đó do không đủ chứng cứ nên đã được thả ra, song thời gian này thì tôi lại phát hiện ra được chứng cứ mới!”

Chu Hán Khanh vừa nói vừa lấy một tập hồ sơ ra, nhẹ nhàng đặt lên cái bàn bên cạnh ông Trác.

Ông Trác cúi mặt nhìn xấp hồ sơ, ngẩn người một lúc, cuối cùng vẫn run run đưa tay ra cầm lên.

Ông lần giở xem từng trang một, mắt đọc chăm chú, ánh mắt vốn luôn kiên định lúc này chợt hiện lên vẻ hoảng loạn.

“Không chỉ có vậy,” Trong lúc ông Trác đang rất căng thẳng, Chu Hán Khanh lại nói tiếp.

Anh ta lại lôi một tập hồ sơ khác từ trong túi, khẽ nói: “Năm đó, ông vì muốn cứu con trai mình mà đã lạm dụng công quỹ của Cố Thị, còn làm ra sổ sách giả. Tôi cảm thấy rất tò mò, Cố tổng tài giỏi như vậy, tại sao lại không phát hiện ra? Bây giờ chúng tôi lại tình cờ mà biết được.”

Chu Hán Khanh nói xong lại đặt xấp hồ sơ ấy lên bàn.

“Các… các người…” Ông Trác ném xấp hồ sơ trở lại bàn, giống như muốn trốn tránh, không muốn xem mấy thông tin ấy nữa, chỉ đưa ngón tay bất lực ra chỉ vào mặt Chu Hán Khanh, rồi lại chỉ vào mặt Cố Thiên Kỳ và Thẩm Sở Hà.

“Các người ức hiếp người quá đáng!” Ông Trác gào lên, mái tóc bạc trắng trên đầu bắt đầu run lên.

“Ông Trác, xin ông đừng quá nổi nóng.” Cố Thiên Kỳ đứng dậy, nhẹ nhàng khuyên nhủ, “Bọn con cũng chỉ là muốn nhờ ông giúp một chút thôi mà, do ông không đồng ý nên bọn con mới phải dùng đến biện pháp áp chế này.”

“Cậu…”

Ông Trác còn chưa nói dứt câu thì chợt đưa tay ôm ngực, hai mày cau lại dữ dội.

“Ông Trác, ông không sao chứ? Có cần con gọi bác sĩ không?” Thẩm Sở Hà vội bước lên đỡ lấy ông Trác.

“Tránh ra, không cần cô lo!” Ông Trác hất tay Thẩm Sở Hà ra, nổi giận quát to.

“Nếu ông Trác thấy trong người không khỏe thì bọn con cũng không làm phiền nữa.” Cố Thiên Kỳ nhẹ nhàng đứng dậy, nhìn ông Trác đang tức giận run lẩy bẩy mà thản nhiên nói, “Hai tài liệu này chắc là ông vẫn chưa xem kĩ, con để lại đây cho ông xem.”

Cố Thiên Kỳ nhìn ông Trác một lúc rồi lại nói tiếp: “Còn về việc mà con đã thỉnh cầu, rất mong ông sẽ suy nghĩ thật kĩ rồi mau chóng cho con một câu trả lời, bởi con ghét nhất chính là phải chờ đợi.”

Cố Thiên Kỳ nói xong liền gật đầu chào ông Trác rồi bước ra cửa.

Chu Hán Khanh và Thẩm Sở Hà đưa mắt nhìn nhau rồi cũng bước theo Cố Thiên Kỳ.

Một bước, hai bước…

Đôi giày da đắt tiền của Cố Thiên Kỳ gõ lên sàn gỗ đã lâu không được sửa chữa trong căn biệt thự cũ, phát ra tiếng lộp cộp như những nhát búa gõ vào tim ông Trác.

“Khoan đã!”

Cuối cùng, khi Cố Thiên Kỳ sắp bước ra khỏi sảnh biệt thự, ông Trác chợt lên tiếng.

Cố Thiên Kỳ khẽ nhướn mày, biết mình đã thành công rồi, liền dừng chân, quay lại nhìn ông Trác: “Ông Trác còn gì dặn dò?”

Ông Trác hít một hơi thật sâu rồi cầm xấp hồ sơ lên nhìn Cố Thiên Kỳ: “Chỉ cần tôi bằng lòng thì hai xấp hồ sơ này sẽ biến mất đúng không?”

“Đương nhiên.” Cố Thiên Kỳ gật đầu, “Nếu kế hoạch của con thành công thì ông sẽ là đại công thần mới của Cố Thị, con sẽ không bạc đãi những người đã giúp mình đâu. Không những vậy, sau khi sự thành, cổ phần của ông còn được tăng lên nữa!”

“Đúng là ảo tưởng!” Ông Trác hậm hực hừ một tiếng, “Sở dĩ tôi chịu hợp tác với cậu cũng là vì con trai tôi thôi! Còn về kế hoạch của cậu, chắc chắn sẽ không thành công, tôi đã bảo rồi, số cổ phần của tôi hoàn toàn chẳng thể đủ để lật đổ Cố Thiên Tuấn!”

“Chuyện đó không cần ông phải lo, ông chỉ cần làm tốt việc ông cần làm là được rồi.”

“Cậu…” Ông Trác phẫn nộ nhìn Cố Thiên Kỳ, rõ ràng không chấp nhận được thái độ này của anh, nhưng cũng đành bất lực không thể làm gì được.

Cố Thiên Kỳ cười thản nhiên: “Thôi được rồi, nếu ông Trác đã bằng lòng rồi thì con sẽ bảo Sở Hà bàn cụ thể với ông, đến hôm thực hiện kế hoạch, con sẽ phái người đến đón ông.”

Cố Thiên Kỳ nói xong liền bước đi trước cái nhìn phẫn nộ của ông Trác.

Thẩm Sở Hà và Chu Hán Khanh cũng thở phào nhẹ nhõm rồi rời khỏi biệt thự.

Còn ông Trác nhìn theo bóng dáng ba người ấy, từ từ ngồi xuống ghế.

Khi cả ba rời khỏi biệt thự thì trời cũng đã tối, vầng trăng tròn treo cao trên bầu trời, tỏa ra ánh sáng xanh mát.

Thẩm Sở Hà ngẩng đầu nhìn trăng, trong lòng rất vui, bèn khoác tay Cố Thiên Kỳ nói: “Thiên Kỳ, vừa rồi lúc đàm phán với ông Trác thật sự là rất căng thẳng đấy!”

“Thành công là được rồi.” Cố Thiên Kỳ thản nhiên đáp.

“Sự việc hôm nay đã thành công rồi, chúng ta cùng đi ăn một bữa đi, xem như là tiệc ăn mừng!” Thẩm Sở Hà lắc tay Cố Thiên Kỳ nói.

“Chuyện còn chưa thành công hoàn toàn, ăn mừng thì có hơi sớm đấy.” Cố Thiên Kỳ cười với Thẩm Sở Hà rồi nhẹ nhàng rụt tay mình ra.

Thẩm Sở Hà lập tức chìm đắm vào nụ cười của Cố Thiên Kỳ, cứ ngẩng đầu mê mẩn nhìn anh: Bây giờ mọi chuyện đã thành công một nửa rồi, đợi sau này mình giúp được Thiên Kỳ lên được cái ghế tổng tài Cố Thị thì chắc chắn sẽ có thể gần gũi hơn với Thiên Kỳ!

Lúc này, một tiếng chuông điện thoại chợt vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Thẩm Sở Hà, cô định thần nhìn lại thì thấy đó là điện thoại của Cố Thiên Kỳ đang reo.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3