Vô Địch Quân Sủng, Cô Vợ Nhỏ Mê Người - Chương 64
Vô Địch Quân Sủng, Cô Vợ Nhỏ Mê Người
Chương 64
gacsach.com
"Chó săn, khàn giọng thấu tận xương, liên tiếp cho tới chết, An Nhược cô có muốn đi xem loài chó săn này không?" Cây nạng trong tay Dương Bách Tỉnh xê dịch một cái, hai mắt nhìn thẳng An Nhược.
An Nhược vuốt tóc bên má, nụ cười làm gương mặt cô sáng lên, "Chưa thấy qua loài chó săn này, dẫn đường đi, tôi muốn đi nhìn xem nó." Nếu Dương Bách Tỉnh đã đề xuất như vậy, cô lại còn cảm thấy vui nữa chứ, thứ nhất có thể ra khỏi căn phòng trên lầu này, thứ hai có thể đi xem tình hình bên ngoài, Dương Bách Tỉnh lại tới sớm không bằng tới đúng dịp.
Lúc Dương Bách Tỉnh đến bên gác lửng này, hiển nhiên đã chuẩn bị tốt mọi thứ, những tên đàn ông cao to vốn đang làm nhiệm vụ ở hành lang đã không còn ai, đội tuần tra bên ngoài Thanh Thánh Huy cũng không thấy, không biết đã được sắp xếp đi chỗ nào rồi, hoặc là Lục Mặc Hiên bị Thanh Thánh Huy "Mời" đi, uyên ương thiếu đi một con, tất phải lo lắng cho con kia nên chỉ biết ngoan ngoãn ở một chỗ chờ. Nhưng An Nhược không phải là con uyên ương an phận.
"Ở phía trước sao?" An Nhược liếc nhìn Dương Bách Tỉnh, tay chỉ về phía trước, đột nhiên đôi mắt Dương Bách Tỉnh nheo lại, sau đó nhanh chóng lấy ra một khẩu súng từ trong túi quần, nhắm ngay đầu An Nhược sắp nổ súng, tạm thời không trị được Lục Mặc Hiên, Dương Bách Tỉnh hiểu rõ Lục Mặc Hiên rất để ý An Nhược, nếu giết người đàn bà của anh ta, nỗi đau tuyệt đối không thua kém việc chặt đứt một chân của Lục Mặc Hiên!
Một tiếng súng vang lên kèm theo làn khói trắng, “á” một tiếng, cây nạng rơi xuống đất, Dương Bách Tỉnh không nghĩ đến An Nhược lại đột xuất nổ súng vào trước mặt anh! Máu tươi chảy không ngừng từ trên chân trái thấm đầy trên mặt đất. Khẩu súng trong tay Dương Bách Tỉnh bị An Nhược dùng chân đá bay đi, chân mang giày cao gót dùng sức giẫm mạnh lên chân trái bị thương của Dương Bách Tỉnh, giọng nói như ma quỷ từ địa ngục bồng bềnh bên tai Dương Bách Tỉnh.
"Chân phải không còn, anh coi như đã là một người tàn phế? Nhưng tôi thấy anh cũng không muốn chân trái, nếu như vậy, không bằng chiều theo ý anh." Một câu nói ra, chân An Nhược nhún xuống càng mạnh.
A... A, mấy tiếng kêu thảm thiết, Dương Bách Tỉnh nằm trên mặt đất không nhúc nhích, Dương Bách Tỉnh đau đến nỗi bất tỉnh. Tên đàn ông cao to bị tiếng kêu thảm thiết này thu hút vội chạy tới và thấy người phụ nữ trước mắt mình giẫm lên chân trai đầy máu của Dương Bách Tỉnh thì đôi mắt mở to con hơn so chuông đồng, người phụ nữ này nhìn mảnh mai như vậy lại có thể đánh ngã Dương Bách Tỉnh, mặc dù Dương Bách Tỉnh không còn chân phải nhưng trước kia là quân nhân, sao ngay cả đến việc chế ngự một người phụ nữ lại trở nên chật vật như vậy!
An Nhược đá tên đàn ông bất tỉnh sang một bên rồi đi đến chỗ tên đàn ông cao to, lớn tiếng nói, "Về sau đừng để cho một kẻ nhàn rỗi đến làm ồn tôi, đỡ anh ta lên và mang đi chữa trị đi." Vừa nói xong, An Nhược đã nhấc chân đi ra. Từ trong gác lửng đi ra ngoài, đương nhiên là muốn nhìn tình hình bên ngoài Thanh Thánh Huy, rốt cuộc thì Lục Mặc Hiên đang bàn bạc với lão đại của Thanh Thánh Huy ở đâu?
Phía sau có rất nhiều người của Thanh Thánh Huy đi theo An Nhược, có một số người chặn An Nhược lại, tay duỗi thẳng ra, ý bảo An Nhược trở lại gác lửng.
"Lúc tôi vừa đi ra khỏi gác lửng thì các anh không có canh chừng ở đó. Giờ tôi mới vừa ra khỏi, sao có thể ngoan ngoãn theo các anh trở về. Tôi sẽ không gây chuyện, các anh có thể đi theo tôi. Nhưng nếu như kiên trì muốn tôi trở lại gác lửng thì kết quả của các anh sẽ giống như Dươn Bách Tỉnh, sao đây, có muốn thử hay không?" An Nhược vừa nói vừa móc ra khẩu súng ngắn hoa hồng.
Liễu Lăng và Nam Cung Bân đã dặn kỹ không thể rat ay với người phụ nữ này, một đám ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng đi theo phía sau An Nhược cùng An Nhược đi dạo Thanh Thánh Huy.
Đồng ý cho cô đi dạo quanh Thanh Thánh Huy, chắc hẳn nơi mà Lục Mặc Hiên và lão đại Thanh Thánh Huy đàm phán không phải ở đây. Ánh mắt An Nhược nhìn xung quanh, cô muốn lợi dụng những kẻ này làm hướng dẫn viên du lịch. Kết quả là Thanh Thánh Huy xuất hiện một chuyện hết sức kỳ quái. Một người phụ nữ chỉ tay vào một tòa nhà thì người đàn ông phía sau sẽ trả lời đâu ra đấy.
Chỗ ăn cơm, nơi luyện võ, phòng chó, sân bắn, bãi tập, phòng giải trí, vv... Chợt nhíu mày, không nghĩ đến, nhìn nơi này tầm thường như vậy nhưng bên trong cái gì cũng có, không ở nội thành mà còn hơn cả nội thành.
An Nhược đi tới đi lui thì thấy được Nam Cung Bân một kẻ không nên xuất hiện. Trên mặt Nam Cung Bân lịch sự nở nụ cười, đây gọi là tay không đánh lên khuông mặt người đang cười, ngược lại cười như hoa với Nam Cung Bân.
"Lục Mặc Hiên đi đua xe, đi xem nào, ở bên kia đường núi có thể nói là đường đua tử thần." Nam Cung Bân đứng trước người An NHược, ngón tay trắng nõn đẩy mắt kiếng, không nghĩ tới thằng nhóc Trì Lăng Hạo này ngồi chuyên cơ cả đêm bay đến thành phố A, kế hoạch của cha nuôi tiến hành sớm hơn, Lục Mặc Hiên không có phản đối với chuyện đua xe.
Đường đua tử thần không cẩn thận sẽ chết người, lúc trước cha nuôi giết chết rất nhiều người như thế này, truyền thông chỉ biết đưa tin, đường núi xuất hiện nhiều vụ tai nạn chết người xảy ra ngoài ý muốn, nguyên nhân cụ thể còn đang điều tra, đẩy trách nhiệm cho những kẻ không liên quan, cha nuôi cũng không gặp chuyện phiền phức gì. Từng kẻ một đã chết vì dám ra tay độc ác với Thanh Thánh Huy, hiện tại đến phiên nhà họ Lục, món nợ của Lục Thiên Hạo gây, trước tiên để cho con của ông ta trả nợ.
Vẻ mặt căng thẳng, Lục Mặc Hiên không tốt lành gì mà đồng ý đua xe, mà còn đua ở đường đua tử thần! Chán sống rồi! Phía trước có một chiếc xe màu vàng có rèm che đậu ở đó, Khí chất của Nam Cung Bân lái loại xe này? An Nhược hừ nhẹ, không nói hai lời đi về phía chiếc xe kia, mở cửa xe lập tức ngồi ở ghế lái.
Nam Cung Bân không có ý kiến nên ngồi ở chỗ cạnh tài xế, thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay ung dung vén đặt ở sau ót.
An Nhược mở bản đồ ra dựa vào mũi tên chỉ dẫn đạp ga mạnh chạy thẳng đến con đường núi. Đường núi yên ắng, chỉ có sợi dây đỏ vừa mới dùng để ra hiệu cho chuyện vừa xảy ra ở đây rớt trên vạch xuất phát.
Một người đàn ông mặc trang phục màu đen trong tay cầm bộ đàm nói, liên lạc với những anh em khác ở mỗi đoạn đường đua. Đột nhiên, bộ đàm bên kia không có tiếng, ngay sau đó một giọng nói thô kệch vang lên, bên trong phảng phất như mang theo vui sướng, "Xe Lục Mặc Hiên rơi xuống núi!"
Giọng nói từng câu từng chữ rõ ràng truyền vào tai An Nhược, Nam Cung Bân đang muốn xuống xe thì An Nhược nhấc tay trực tiếp túm Nam Cung Bân vào trong xe, An Nhược không nói câu nào, trực tiếp đạp mạnh chân ga chạy thẳng đến đường cái.
"A, không xong rồi, lão đại bị bắt cóc rồi!" Tên đàn ông cầm bộ đàm nói quýnh lên, nhìn chiếc xe chuyên biệt của Nam Cung Bân chạy đi mất, lập tức liên lạc với người anh em ở đoạn đường phía trước, để cho bọn họ bất kể ra sao cũng phải ngăn chiếc xe kia lại. Anh ta thấy rõ người phụ nữ lái xe, chính là người phụ nữ của Lục Mặc Hiên!
Lục Mặc Hiên chết rồi, muốn bắt lão đại Nam Cung đền mạng sao!
Nam Cung Bân xoa cái trán bị đau của mình cảm thấy người phụ nữ đang lái xe này điên rồi, bất chấp tất cả chạy về phía trước, gió núi xuyên qua cửa kính xe gào rít, hóa ra người phụ nữ khi điên lên có bộ dạng như thế này, khát máu như thế đã từng có một lần, đó là trong một lần anh vô tình thấy trong mắt cha nuôi hiện lên tia khát máu.
Thế giới luôn là tràn đầy kinh ngạc, nó giết ta một cách không kịp trở tay. Nhưng An Nhược thế nào cũng không nghĩ ra, khi đến lúc tiếp xúc với chuyện không may thì cô sẽ gặp... sư phụ, xuống xe đóng mạnh cửa xe lại, Liễu Lăng đứng bên cạnh sư phụ, Nam Cung Bân gọi sư phụ là cha nuôi. Người có thể làm cho Liễu Lăng và Nam Cung Bân tôn kính như thế, trong lòng An Nhược chấn động, rốt cuộc sư phụ là thủ lĩnh của Thanh Thánh Huy!
"Đứa nhỏ, thầy vốn không nghĩ để lộ thân phận sớm như vậy, chỉ là cái chết của Lục Mặc Hiên lại sớm hơn so với những gì thầy nghĩ nên giờ cũng là lúc nên nói thật với con tất cả." Phần lưng của Biên Huy có chút bị gù, giờ phút này trong tay của ông cầm một cây gậy chống màu xanh đen, cả người nhìn có vẻ rất hiền từ, nhưng lời nói ra lại tàn nhẫn như vậy.
Đây là sư phụ của cô, người mà cô xem như cha đẻ của mình, giờ...lại lấy thân phận là lão đại Thanh Thánh Huy xuất hiện trước mặt cô, An Nhược không có gọi Biên Huy một tiếng sư phụ, nếu như trước đây thì đã sớm chạy đến ôm hông của Biên Huy rồi.
Bước nhanh tới rìa đường núi cao vút, nhìn phía dưới rừng cây rậm rạp, một chiếc xe màu trắng xe rơi trong rừng rậm nhìn thấy mà ghê, khói đen bốc lên, tốc độ cực nhanh đột nhiên rơi xuống dốc núi, chiếc xe đua màu trắng khói đen bốc lên ngây ngút. Đôi tay nắm chặt, Lục Mặc Hiên sẽ không chết, cô mới gả cho anh không lâu, sao Lục Mặc Hiên có thể nói đi là đi đươc, An Nhược không tin.
"Lục Mặc Hiên, Lục Mặc Hiên!" An Nhược hét to tên của Lục Mặc Hiên khắp vùng đường núi trống trải, rất lâu sau đó không nghe được bất kỳ lời nào đáp lại, đến chỉ có thể nhìn từng làn khói đen.
"Đứa nhỏ, Lục Mặc Hiên là con trai của kẻ thù con, Lục Gia Dịch, Lục Thần Hạo là người nhà họ Lục đã giết cha con. Cha con quang minh lỗi lạc, là một người lính tốt lại bị những người này gán cho tội phản bội Đảng. Bởi vì chuyện này, danh tiếng của gia đình con mất hết, từ nhỏ con chịu mọi khi dễ, luôn phải chuyển nhà, toàn bộ đều là lỗi của nhà họ Lục!" Giọng nói Biên Huy khàn chứa đựng giận dữ từng bước vô cùng nặng nề đi đến chỗ An Nhược.
Liễu Lăng và Nam Cung Bân đều kinh ngạc, thân thể cứng ngắc, gọng kính Nam Cung Bân trợt xuống cũng không đẩy lên, mắt thẳng tắp nhìn An Nhược, An Nhược lại là... lại là đứa nhỏ mà trước đây cha nuôi hay nhắc tới, cô bé này chủ nhân sau này của bọ họ? Hai người híp mắt lại, sau này đều phải nghe theo lệnh của An Nhược mà làm, chuyện đến quá đột ngột, bọn họ cảm thấy không tiếp thu kịp.
"Nói hưu nói vượn! Ông đang nói hưu nói vượn! Tôi chỉ muốn Lục Mặc Hiên, tôi thích anh ấy, anh ấy là chồng của tôi, thân thủ của anh ấy tốt như vậy, khẳng định treo ngược ở trên một trên cành cây nào đó!" An Nhược lớn tiếng nói với Biên Huy, động tác kế tiếp làm cho mọi người hô hấp cứng lại, An Nhược cư nhiên gạt nhánh cây, một mình đi xuống tìm kiếm lục Mặc Hiên, từ cành cây tìm kiếm Lục Mặc Hiên!
Ánh mắt Biên Huy trầm xuống, ông không thể để cho An Nhược có chuyện, di nguyện của An Lạ Hệ cầu xin ông chăm sóc cho vợ anh ta, Biên Huy sống nửa năm đến nay chưa lập gia đình. Vì phần thù hận này ông đã gia nhập Thanh Thánh Huy, giết chết lão đại Thanh Thánh Huy, tự mình làm lão đại chính là muốn báo thù. An Nhược tuyệt đối không thể có chuyện.
Thân thể vừa động, Biên Huy lập tức đi về phía rìa đường núi cao chót vót, Liễu Lăng và Nam Cung Bân sốt ruột kéo Biên Huy lại, "Cha nuôi để bọn con đi xuống cho, thân thể cha không tốt."
Nam Cung Bân bỏ lại một câu thì đã đi xuống, cánh tay Liễu Lăng mạnh mẽ giữ chặt Biên Huy.
Hai tay An Nhược nắm chặt cành cây, tìm kiếm Lục Mặc Hiên, cô không tin Lục Mặc Hiên chết rồi, anh ấy vô sỉ như vậy, cô vẫn chưa sinh con cho anh, vẫn chưa hưởng thụ cảm giác được anh cưng chiều yêu thương, làm sao lại có thể chết rồi! Cô không cho phép!
Sốt ruột tìm kiếm Lục Mặc Hiên đồng thời Nam Cung Bân đang lo lắng tìm kiếm An Nhược, bò xuống đi không bao lâu, An Nhược sẽ không phải do sức lực không đủ mà ngã xuống rồi chứ?! Thời gian ngắn như vậy, không thấy bóng dáng đâu!
Cha nuôi lo lắng gào thét truyền vào trong tai Nam Cung Bân, từ trước đến nay cha nuôi luôn trầm ổn, đã bao giờ lo lắng đến như vậy, Nam Cung Bân nghĩ như vậy, càng gấp gáp tìm kiếm bóng dáng kia.
"Lục Mặc Hiên, đừng chơi trò trốn tìm với em, anh mau ra đây." Mới vừa nói xong, An Nhược liền bị hấp dẫn bởi màu sắc của một miếng vải trên cành cây, màu sắc này giống với màu bộ quần áo trên người Lục Mặc Hiên!