Vô Diệm Vương Phi - Chương 117
Vô Diệm Vương Phi
Chương 117: Trẻ con
gacsach.com
Lục Nhi nhìn ra ngoài cửa sở thì nhìn thấy vị Vương gia lãnh khốc với khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng như băng đang đi tới, nàng không khỏi khẽ thở dài một tiếng, biết rõ nhất định là Vương phi lại chọc giận Vương gia, tiến lên nhặt bàn thêu trên mặt đất lên, ghé vào tai Tây Nhi nói nhỏ gì đó, Lăng Tây Nhi lập tức hoảng sợ trợn tròn hai tròng mắt:
“Ngươi chắc chứ, không có nhìn nhầm chứ?”
“Vâng! Hiện giờ Vương gia đang đi tới, đã vào đến phòng khách!”
Lục Nhi đứng lên, nhìn lại rồi nói nhỏ, trong lòng không nhịn được mà thấy đồng tình với Tây Nhi.
“Trời ạ, không phải hắn đang bàn chuyện quốc gia đại sự sao? Có liên quan gì đến ta chứ? Nhưng mà...”
Nếu như không liên quan gì đến nàng thì tại sao nàng lại cảm thấy rét run từng đợt thế này! Tây Nhi tranh thủ thời gian ngoan ngoãn nằm chết dí trên giường, để cho Lục Nhi đắp chăn gấm lên, mái tóc dài như cánh bướm đang múa buông xuống, che đôi mắt ướt át hoạt bát lại.
“Nương nương ngài đang làm...”
Lục Nhi khó hiểu nhưng vẫn tiến lên chỉnh lại áo ngủ bằng gấm giúp Tây Nhi.
“Hắn có đến thì nói ta đang ngủ, không cho phép quấy rầy ta!”
Dùng sức nhắm chặt mắt, Tây Nhi không quên dặn dò Lục Nhi.
“Ngủ mà cũng có thể nói chuyện sao?”
Tây Nhi còn chưa dứt lời thì khuôn mặt lạnh lẽo của Đoan Tuấn Mạc Nhiên đã tới gần, lạnh lùng liếc mắt hừng một tiếng với Lăng Tây Nhi.
Vẫn chăm chăm nhắm hai mắt lại như cũng, Lăng Tây Nhi cũng không phản ứng gì, thật lâu sau mới chậm rãi nói:
“Ta nói mớ!”
Vừa nói xong thì Lục Nhi đã không ngừng cười mỉa mai, người nói mớ mà cũng biết mình đang nói mới sao?
Đoan Tuấn Mạc Nhiên phất phất tay, Lục Nhi biết điều le lưỡi, cúi người lui ra ngoài, thuận tiện đóng chặt cánh cửa phòng lại.
Đột nhiên vẻ tĩnh lặng tràn ngập căn phòng, Tây Nhi hoài nghi hí hí mắt, nghiêng người lén mở mắt ra xem Đoan Tuấn Mạc Nhiên đã đi hay chưa nhưng lại đột nhiên đối diện với đôi mắt to đen láy, trong nháy mắt như đang rất hứng thú trừng mắt nhìn nàng, đôi môi hồng nộn khẽ mở ra phun hơi thở nong nóng vào mặt nàng khiến cho nàng không nhịn được mà mặt đỏ tim đập.
“Ơ! Chàng đang làm gì thế?”
Tây Nhi không nhịn được co lại phía sau, vừa vặn nhường một nửa giường ngủ, vị Vương gia lãnh khốc nằm rạp người xuống, rút giày ra, cởi cả trường bào trên người ra, chỉ mặc áo trong, quang minh chính đại bò lên giường.
“Chàng... làm gì thế?” Bây giờ là ban ngày nha, có phải quá mức khoa trương hay không?
Đoan Tuấn Mạc Nhiên không trả lời, chỉ vươn chân vào trong, thân thể sáp lại gần nàng, hai cánh tay mở rộng ra, ôm Tây Nhi vào trong ngực, cảm giác người trong ngực có hơi cứng đờ, hắn chớp chớp đôi mắt to, mặt không chút biểu cảm nhìn nàng, đến khi Tây Nhi không chịu nổi nữa, chủ động đầu hàng:
“Chàng cứ nói đi, ta lại làm sai chuyện gì sao?”
Gần đây nàng rất ngoan, không ra khỏi cửa chính quá hai bước, tựa như một tiểu thư khuê các, không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ biết may vá thêu chim!
“Ta muốn nàng thẳng thắn sẽ được khoan hồng!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh một tiếng, những lời này khiến cho Tây Nhi không yên trong lòng.
“...Chuyện ta lặn xuống hồ nước sao? Thật ra hồ nước không sâu, hơn nữa ta đã dùng lửa hun chung quanh, nước cũng không lạnh, cảm thấy rất thoải mái...”
Thấy khuôn mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên càng thêm phẫn nộ, Tây Nhi muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình, trời ạ, chẳng lẽ không phải chuyện này à?
“Nàng lại còn lặn xuống hồ sao?”
Giọng điệu hung dữ khủng bố khiến cho Tây Nhi cảm thấy bất an, nàng chủ động khai báo gì nữa chứ, không phải bây giờ đã khai hết rồi sao!
May mà nàng dùng hai bộ quần áo mua chuộc Lục Nhi nên Lục Nhi mới đồng ý giữ bí mật!
“Không có không có không có... Không có, hì hì, vừa rồi ta nói giỡn ấy mà, trời lạnh như vậy...”
Trời ạ, trời đang lạnh nhưng so ra cũng vẫn còn kém cái bản mặt của nam nhân này, đôi mắt rồng dường như đang giận dữ như muốn lòi cả ra, khóe môi phẫn nộ không ngừng run rẩy, bàn tay to nắm thật chặt trước mặt nàng.
“Người ta chỉ muốn ngắm cá chép đuôi đỏ trong hồ thôi mà, vả lại, nước thật sự không lạnh!”
Đã đến tháng ba, mùa xuân ở Giang Nam rất ấm áp ôn hòa.
“Lăng Tây Nhi, nếu như muốn ta cấm túc thì cứ lặn xuống lần nữa xem!”
Giọng nói tràn ngập vẻ uy hiếp, hung hăng đấm một quyền xuống chiếc ghế khắc hoa dưới giường, ghế dựa chịu chết thay Tây Nhi, ngã rầm một tiếng!
“Không có mà, ta cam đoan sẽ không làm vậy nữa!”
Tây Nhi khiếp đảm vươn đầu lưỡi ra, thật ra nàng vẫn chưa kịp xuống dưới thì Lục Nhi đã đổi ý, không nói hai lời kéo nàng lên, nhưng mà hồ nước đã được hun lửa thật sự không lạnh!
Hừ lạnh một tiếng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng nhìn nàng:
“Còn gì nữa không?”
“Còn gì nữa?”
Lăng Tây Nhi bỗng trợn tròn mắt, vẻ mặt ngạc nhiên, hiện giờ nàng không dám tùy tiện nói lung tung nữa, làm không tốt nàng sẽ bị lôi ra chịu tội.
“Không còn nữa sao?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, khóe môi lạnh lẽo khẽ nhếch lên, nụ cười tà mị khiến Tây Nhi bất an!
“Không còn, thật sự không còn!”
Vừa cùi đầu cộng thêm khoát tay, thái độ của Tây Nhi giống như mộ tín đồ Cơ Đốc giáo, chỉ sợ Thiên Chúa không thể tha thứ cho tội lỗi của nàng.
“Thật sự không còn?”
Đôi mày rậm của Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhướng lên, ánh mắt sắc bén.
Nhìn biểu lộ chắc chắn của hắn, trong lòng Tây Nhi không khỏi nói thầm, chẳng lẽ là chuyện nàng xuyên không đến đây sao? Không có, chuyện này hắn vĩnh viễn cũng không thể biết được, cũng sẽ vĩnh viễn không tin!
“Không thể nhắc nhở một chút sao?”
Duỗi ra đầu ngón út khoa tay múa chân, trên mặt Lăng Tây Nhi tràn ngập nụ cười nịnh nọt.
“Nhắc nhở?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh, không hề cho nàng chút mặt mũi nào, thuận tiện chống tay sau gáy đối mặt với nàng. Xem ra dường như nàng không hề giữ chuyện này trong lòng, có lẽ còn có chuyện quan trọng hơn cả chuyện này!
“Chàng không thể nhắc nhở cho người ta biết đó là chuyện gì sao!”
Tây Nhi uất ức nói, cứ coi như cảnh sát đang bức cung thì cũng phải có bằng chứng nha, chỉ mới hỏi vài câu nên nàng cũng không dám tùy tiện nói gì cả.
“Chuyện gì? Nàng có rất nhiều chuyện sao?”
Đưa lưng về phía Tây Nhi, Đoan Tuấn Mạc Nhiên nặng nề hừ lạnh, tiếng hừ kia khiến lòng Tây Nhi lại bất an một lần nữa. Không phải là sự thật bại lộ rồi chứ? Hôm nay Lãnh Tuyệt Tâm cùng Lâm Kiếm Hồng đến đây, hai người cùng đồng thời nhắc đến Yên Chi, hai người cùng nhắc đến, thảm rồi, họ đã nói cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên biết, không phải tên của Lăng Tây Nhi khi còn ở trong Lâm phủ đã bị bại lộ rồi chứ?
“Không có... không có, phu quân nói đi đâu vậy, ta chỉ không nghĩ ra thôi mà, hì hì!”
Nàng cười giả lả, không biết phải mở miệng thế nào, suy nghĩ một hồi nàng mới thử nói:
“Chuyện ngươi hỏi có liên quan đến Lâm phủ sao?”
“Rốt cuộc nàng cũng nghĩ ra!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng lóe lên.
Bàn tay nhỏ bé phiền não hạ xuống, quản nhiên là chuyện này! Tây Nhi thở phào nhẹ nhõm, lần này quyết định phải thẳng thắn nói ra sự thật để được khoan hồng!
“Được rồi, ngươi cũng đã biết thì ta sẽ nói rõ cho ngươi biết, ta không phải Yên Chi, chính xác là ta đã giả mạo Yên Chi, tên của ta vẫn luôn là Lăng Tây Nhi... Là người của thế kỉ thứ 21, nhưng không biết vì sao thần xui quỷ khiến lạ đến triều đại này, sau đó thần xui quỷ khiến lại bị người của Lâm phủ nhận nhầm là nha hoàn Yên Chi đã trốn đi của họ sau đó lại đần độn, u mê thay gả... Thật ra thân thế trước kia ta nói cho chàng biết đều là gạt ngươi, ở triều đại này ta không có cha mẹ, ta là người hiện đại! Ta là người đến từ tương lai, ngươi hiểu chưa?”
Tây Nhi ngồi dậy gấp gáp giải thích, thấy mắt Đoan Tuấn Mạc Nhiên trợn lên càng lớn, dường như muốn lọt cả ra ngoài, Tây Nhi chấp nhận số mệnh cười cười, không phải rốt cuộc vẫn phải nói ra sao? Hiện giờ lòng của nàng không còn bí mật gì nữa rồi!
“Nàng nói nàng không phải người của triều đại nào này? Là người đến từ thế giới tương lai?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên thì thào hỏi, ánh mắt tràn ngập vẻ không tin.
“Đúng vậy, hiện giờ ta đã khai báo hết rồi, yên tâm đi, ta sẽ không bởi vì chàng là lão Ngoan Đồng mà xem thường chàng đâu!”
Tây Nhi duỗi bàn tay nhỏ bé ra vỗ vỗ vai hắn, vẻ mặt thoải mái.
“Lão ngoan đồng?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên càng kinh hãi nói, chỉ số thông minh của hắn không đủ để lý giải sự thật này.
“Ơi trời, thật ra thì chàng không cần nghĩ ngợi gì hết nha, ta vẫn là nương tử của chàng, mặc kệ ta là người hiện đại hay cổ đại, dù sao ta cũng không trở về được, có lẽ chính là vì ở bên cạnh chàng ở đây nha!”
Tây Nhi ảo não rủ hai mắt xuống, hơn một năm nay, thậm chí nàng đã thích ứng với cuộc sống cổ đại, không có internet, không có phim, không có TV, nàng có thể thêu, lặn xuống hồ bắt cá, đi hội chùa; không có đèn điện, nàng có thể thắp nến; không có kem đánh răng, nàng có thể dùng nước muối súc miệng; không có máy bay, xe lửa, xe hơi, nàng có thể ngồi xe ngựa, cuộc sống cổ đại cũng không quá khó khăn bởi vì nền kinh tế chưa phát triển!
Ngược lại, không khí ở đây rất tốt, rất tươi mát, không bị ô nhiễm, quan trọng nhất là, ở đây nàng làm Vương phi Đoan Tuấn, không lo ăn không lo mặc, nha hoàn vú em vệ sĩ đầy đủ, hì hì, quần áo ngày càng chật!
Đoan Tuấn Mạc Nhiên hạ hai hàng mi xuống, rất hiển nhiên hắn bị sự thật này làm cho giật mình, một lúc sau, bàn tay to lớn cuản hắn lại vòng qua eo Tây Nhi lần nữa, kéo áo ngủ bằng gấm lên, đắp kín chăn lại cho nàng.
“Chàng... để ý sao?”
Tây Nhi không yên lòng hỏi, hắn để ý việc trước kia nàng đã nói dối sao?
“Nàng nói thật sao?”
Hắn ngước mắt lên, ánh mắt sáng quắc, phải tin tưởng chuyện hoang đường này cũng không dễ dàng gì.
“Ừm, nếu như hôm qua Lâm Kiếm Hồng cùng Lãnh Tuyệt Tâm không vạch trần lời nói dối của ta thì ta sẽ không cho chàng biết, chuyện này rất khó khiến người khác tin tưởng!”
Tây Nhi cau mày, thật ra nàng muốn giữ bí mật này đến khi già đi, đợi đến khi nàng có con, có cháu nội sẽ xem như chuyện cổ tích mà kể cho chúng ta, kể về thời đại tương lai phát triển, nói cho bọn chúng biết cái gì là máy bay, cái gì là máy tính, cái gì là QQ...
“Bọn họ không vạch trần nàng! Lâm Kiếm Hồng nói cho ta biết một chuyện khác cơ!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên nói khẽ, ánh mắt u ám thâm thúy nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tây Nhi.
Ngơ ngẩn, Tây Nhi kinh ngạc ngoác cái miệng nhỏ ra, đột nhiên ánh mắt tràn đầy ảo não, muốn nói thẳng cũng gặp trở ngại, tên Lâm Kiếm Hồng chết tiệt này, rốt cuộc hắn đã nói gì, trời ạ trời ạ, nàng muốn giết hắn!
“Vậy chàng vừa mới nói chuyện gì về Lâm phủ?”
Sau khi kinh ngạc chính là phẫn nộ, hiện giờ thì tính là cái gì đây? Bức cung sao? Làm gì có chuyện quá đáng vậy chứ!?
“Hắn nói về chuyện Lâm Y Y!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên nghiêm mặt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng chậm rãi nói, thật không ngờ một Lâm Y Y mà lại gây ra nhiều chuyện cho hắn như vậy, hiện giờ hắn vô cùng hiếu kì trong cái đầu nhỏ của Lăng Tây Nhi rốt cuộc chứa cái thứ gì hắn cũng không biết nữa, không biết nữa!
“Tam tiểu thư? Nói về chuyện nàyocủa nàng ta?”
Tây Nhi chuyển tầm mắt, chuyện bắt cóc nàng cũng không giữ trong lòng, không phải tam tiểu thư cũng không làm hại đến nàng sao?
“Nàng vẫn không có ý định nói ra sao?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lại hỏi câu đó, hình hắn hắn vô cùng có hứng thú với trò chơi này.
“Hay là chàng hãy nói rõ đi! Đừng có bắt ta phải đoán tới đoán lui nữa!”
Tây Nhi nheo hàng mi liễu lại, thẳng thắn được khoan hồng, không thì tống vào nhà lao, kháng cự sẽ bị trừng trị, về nhà đón năm mới quả là không tệ! Hiện giờ chuyện chính vẫn chưa nói tới, nàng lại như một con rùa không dám thò đầu ra.
“Lần trước nàng không phải bị Thiên Địa Thịnh bắt cóc phải không? Người chính thức bắt cóc nàng là Lâm Y Y!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên chậm rãi nói, mắt nhìn thẳng vào Tây Nhi.
“À, chàng nói đến chuyện này sao?”
Bừng tỉnh ngộ, hối hận không kịp, sớm biết là chuyện này thì mấy chuyện vớ va vớ vẩn kia nàng sẽ liều chết không nói ra!
“Đúng!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, hôm nay thu hoạch không ít nha, cho tới bây giờ hắn không hề biết thê tử của mình lại có nhiều bí mật như vậy!
“Thật ra thì tam tiểu thư không phải cố ý, nàng ta chỉ...”
Lăng Tây Nhi thử giải vây giúp Lâm Y Y, nàng cũng không nghĩ Lâm Y Y muốn làm hại nàng, mặc kệ thế nào thì nàng ta cũng là người đầu tiên đối tốt với nàng ở thời cổ đại!
“Chỉ vì ghen ghét! Những lời này nàng đã nói nhiều lần rồi, nhưng lòng tốt không có nghĩa là khoan nhượng kẻ địch!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh nói, hắn biết Lăng Tây Nhi sẽ giải vây cho Lâm Y Y.
“Ta đã hứa với chàng sẽ không gặp lại nàng ta nữa, chàng yên tâm đi, nàng ta sẽ không có cơ hội nữa đâu!”
Tây Nhi duỗi bàn tay nhỏ bé ra, trấn an nam nhân không kiên nhẫn này, thuận tiện tựa cái đầu nhỏ vào ngực hắn.
“Tốt nhất là thế, đây là cơ hội cuối cùng ta cho nàng!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên dùng giọng điệu âm tàn khí phách nói, giọng nói lạnh như băng làm cho Lăng Tây Nhi không khỏi rùng mình một cái, nàng sợ hãi ngước mắt lên, nhìn khuôn mặt dữ tợn của hắn, chậm rãi vươn tay ra, từ từ vuốt ve làm tan đi vẻ âm tàn, nhẹ nhàng kéo môi của hắn cong lên thành một nụ cười nói:
“Ta thích thấy chàng cười, chàng đừng dữ tợn dọa người như vậy được không? Như vậy sẽ dọa tiểu bảo bảo trong bụng sợ đấy!”
Hạ tầm mắt xuống, nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn khát vọng của Tây Nhi, đôi mắt to vụt sáng, hàng mi dài cong lên, khéo môi không khỏi tự động nhếch lên:
“Vừa rồi nàng nói thật sao? Nàng là người đến từ thế giới tương lai?”
Thật ra hắn để ý nhất chính là chuyện này.
“Vâng ạ!”
Trịnh trọng gật đầu, Tây Nhi nhăn nhúm lại như một bà lão, cái mũi nhỏ chun chun lại, vai nhún nhún như đang chờ Đoan Tuấn Mạc Nhiên đến cúng bái.
“Vậy không phải ta đây sẽ là trưởng bối của nàng chứ?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên liếc nhìn nàng một cái.
“Hả?” Rốt cuộc cái lão Ngoan Đồng này đang nói gì thế?
“Quá trẻ con ta cũng không thích!”
Hắn thở dài một hơi, đánh già nàng từ trên xuống dưới, thân thể đẫy đà.
“Ặc? Không thích? Nam nhân này...chàng bội tình bạc nghĩa như vậy sao?”
Nàng không ghét bỏ hắn là lão Ngoan Đồng, cọng cỏ non này bị con trâu già như hắn ăn miễn phí còn gì!
“Từ nay về sau nàng phải ngoan ngoãn, cung kính với ta, nếu không ta sẽ ghét bỏ nàng còn là trẻ con.”
Hắn đứng dậy, mặc trường bào vào, Lâm Kiếm Hồng cùng Lãnh Tuyệt Tâm đang đợi ngoài sảnh!
“Trẻ con?”
Trời ạ, còn không biết ai trông vẻ ngoài giống trẻ con đây! Tây Nhi không khỏi cười nhạt với lời của Đoan Tuấn Mạc Nhiên!