Vô Diệm Vương Phi - Chương 50
Vô Diệm Vương Phi
Chương 50
gacsach.com
Lâm Y Y giật mình đứng lại, miệng mở ra khép vào liên tục, cuối cùng chậm rãi cau mày. Vừa kinh hãi vừa nghi hoặc nhìn Lăng Tây Nhi:
“Những lời ta nói đều là sự thật!”
Lăng Tây Nhi bất đắc dĩ buông tay, ánh mắt chân thành tới cực độ chứng minh sự trong sạch của mình.
“Ta sẽ tự hỏi hắn!”
Lâm YY cố nuốt một ngụm nước miếng, không còn lòng dạ nào ăn điểm tâm nữa. Tâm trạng thật buồn bã, mày liễu nhăn lại, tay nắm chặt lấy váy từ từ đi lên lầu
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng nhìn Lâm Y Y bước vào. Không nói một lời, chỉ khoanh tay trước ngụt lặng lặng nhìn nàng uyển chuyển đi đến trước mặt hắn.
“Ta..” Lâm Y Ychậm rãi mở miệng.
“Ngươi thích ta đúng không?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng lên tiếng, câu hỏi quá trực tiếp của hắn khiến Lâm Y Y ngẩn ngơ.
Nàng ngại ngùng ngước lên, gương mặt nhỏ nhắn xấu hổ đỏ bừng, tại sao hắn lại trực tiếp như vậy... Bàn tay nhỏ bé vuốt vuốt ngực, nhịn không được lùi về phía sau hai bước.
‘'Ngươi...” Nàng lắp bắp mở miệng.
“Ta từ trước đến nay đều thẳng thắn như vậy! Thật xin lỗi, ta không thích ngươi!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, câu nói vừa thoát ra từ miệng hắn khiến thân thể Lâm Y Y không ngừng run rẩy, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, lùi về phía sau thêm hai bước.
“Ba đều kiện chỉ là do ngươi muốn kiếm cớ!”
Hắn nhún nhún vai, lạnh nhạt lướt qua người nàng, thoáng một cái, thân thể đã nhàn nhã ngồi trên ghế, ánh mắt ngạo nghễ lạnh lùng nhìn nàng.
“Ngươi...”
Lâm Y Y ôm lấy ngực, trời ơi, nàng cảm thấy giống như muốn xỉu, yếu đuối giương đôi mắt đẹp long lanh nhìn gương mặt nhỏ nhắn tà mị của nam nhân trước mặt thêm lần nữa.
“Không sai, ta muốn cho ngươi chút mặt mũi, nhưng ngươi không biết điều, tự rước lấy nhục nhã!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, bàn tay to nắm chặt, ác độc tà mị tới cực điểm.
“Ta hiểu rồi!”
Thân thể Lâm YY run lên nhè nhẹ. Nàng đã lùi về gần đụng cánh cửa, xoay người chính lại chính là khung cửa. Nàng vươn bàn tay nhỏ bé không còn chút sức lực vịn vào cánh cửa. sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn yếu đuối khiến người thương tiếc.
Nhưng thật đáng tiếc, Đoan Tuấn Mạc Nhiên không phải người thường, hắn chỉ lạnh lùng nhìn nàng, khóe môi nhếch lên mỉm cười một cách tàn nhẫn. Là nàng trước đây ghét bỏ hắn không phải sao? Hắn chỉ đòi lại một phần ba mối nhục “thay mặt gả” mà thôi, nhưng hắn cảm thấy thật may mắn, người gả cho hắn là Lăng Tây Nhi không phải Lâm Y Y giống cái bình hoa di động này.
Lăng Tây Nhi so với nàng thú vị hơn nhiều!
Lăng Tây Nhi chờ dưới thang lầu đã lâu, vừa nhìn thấy Lâm Y Y loạng choạng đi xuống, rền hiểu rõ tất cả, không nói gì, chỉ im lặng dìu Lâm Y Y vào phòng, rót một chén trà nóng đặt vào tay nàng.
Một lúc lâu. Lâm Y Y ưm một tiếng, cuối cùng đau lòng và xấu hổ cũng dịu lại.
“Ngươi biết rõ kết quả sẽ như thế này đúng không?”
Nàng oán hận nhìn Lăng Tây Nhi. Lăng Tây Nhi ngây người.
“Ta sẽ không buông tay!”
Lâm Y Y căm hận nói, xiết chặt bàn tay nhỏ xinh của Lăng Tây Nhi đau nhói.
“Nhưng mà tiểu thư, hắn thật không phải người tốt...”
Lăng Tây Nhi cố nhịn đau, thử thuyết phục nàng lẩn nữa.
“Ngươi thích hắn đúng không?”
Lâm Y Y đột nhiên nhìn sang, hung hăng trừng mắt nhìn nàng, trong ánh mắt lóe lên vẻ dữ tợn.
Thật đáng sợ, Lăng Tây Nhi bị vẻ mặt hung dữ của nàng doạ phải lùi về phía sau một bước, lời Lâm Y Y khiến lòng Lăng Tây Nhi nổi lên sóng gió.
“Không... Không phải đâu!”
Lăng Tây Nhi vội xua xua tay phủ nhận. Hắn là một ác ma. đứa ngốc mới thích hắn! Cảm giác mất mác vừa rồi của nàng, nhất định chi là ảo giác thôi! Lăng Tây Nhi gật đầu, ổn đinh lại tâm tình.
“Ngươi nhất định thích hắn!”
Vẻ mặt của Lâm Y Y như hung thần dữ tợn.
“Ta thật sự không có!”
Lăng Tây Nhi kiên quyết lắc đầu phũ nhận, sợ Lâm Y Y không tin, bàn tay nhỏ bé còn quơ quơ không ngừng, thân thể còn liên tục lướt lướt qua lại trước mặt Lâm YY.
“Tốt lắm, nếu ngươi không thích hắn, vậy ngươi phải giúp ta!”
Lâm Y Y cố lấy can đảm một lần nữa, hắn là nam nhân đầu tiên nàng thích, tuyệt đối không thể buông tay như thế được.
“Tiểu thư của ta, ngươi muốn làm gì nữa đây!”
Lăng Tây Nhi muốn kêu rên, trời ơi, vì một ác ma có cần phải cố chấp như vậy không?
“Ta sẽ may một bộ y phục cho hắn, mỗi khi hắn mặc vào sẽ nhớ đến ta, thời gian không còn nhiều, ngươi theo giúp ta chọn vải!”
Lâm Y Y nói xong làm liền, kéo tay Lăng Tây Nhi đi ra ngoài, tại cửa khách điếm chạm mặt Lãnh Tuyệt Tâm, hắn vẫn như trước một thân bạch y, phong thái như ngọc, đôi mắt hoa đào kiều mị nhàn nhạt dò xét Lăng Tây Nhi, chắn ngang cản đường họ.
“Ta tìm ngươi!”
Hắn không khách sáo mở miệng, ánh mắt bắn ra những tia lạnh lẽo mãnh liệt, nhưng phục hồi vẻ bình tĩnh rất nhanh, ánh mắt của hắn lấp lánh giống như ngôi sao sáng phía chân trời, có sức hấp dẫn khiến người không thể chống cự muốn chìm đắm vào trong đó.
Lúc này thân thể của hắn lười biếng tựa vào khung cửa. tư thế giống như không để ai vào mắt khiến Lăng Tây Nhi nhẹ cau mày.
“Nhưng ta có chuyện cần phải xử lý!”
Trực giác của Tây Nhi luôn khiến nàng sợ hãi Lãnh Tuyệt Tâm. Khí phách âm trầm trên người nam tử này mang đến cho nàng cảm nhận giống như luôn có một hơi thở nguy hiểm quấy nhiễu lòng nàng, không có cách nào đuổi đi được.
“Có chuyện à? Nàng là ai?”
Lãnh Tuyệt Tâm quan sát Lâm Y Y, nhàn nhạt mở miệng.
“Đúng vậy!”
Lăng Tây Nhi nhìn thoáng qua Lâm YY, thấp gọng nói.
“Ta có thể chờ ngươi!”
Hắn nhường đường, nhẹ bước đi thong thà, lúc lướt qua Lăng Tây Nhi, đột nhiên vươn tay nắm chặt cánh tay nàng, khiến thân thế Lăng Tây Nhi cứng đơ, lườm hắn một cái.
“Được, chúng ta có thể lên đường rồi!”
Hắn nở tươi cười càn rỡ, trên mặt là ánh mắt phóng đãng không kiềm chế.
Lâm Y Y nhẹ cau mày, buông tay Lăng Tây Nhi ra:
“Yên Chi, nếu như vậy ta ở tiệm tơ lụa phía trước chờ ngươi, chút nữa ngươi tới đó nha!”
Nàng ngoắc tay, Thượng Quan Hi đang chờ trong đại sảnh vội chạy theo, yên lặng đi phía sau nàng ra khỏi khách điếm.
Bàn tay nhỏ bé đột ngột bị một bàn tay to cầm lấy, Lăng Tây Nhi còn chưa kịp phản ứng, đã thấy người nàng đang đứng tại hậu viện, thân thể bị Lãnh Tuyệt Tâm ép sát vào cái cây.
Trước mắt nàng là gương mặt tuấn tú của Lãnh Tuyệt Tâm tà mị đến cực điểm. Đôi mắt hoa đào nhẹ nheo lại nhìn nàng chăm chú, con ngươi giống như bị một màn sương ngàn năm bao phủ. Mặt hắn rất gần nàng, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt nàng khiến Lăng Tây Nhi cảm thấy không thoái mái, dùng sức ngẩng đầu muốn giãy ra khỏi ngực hắn nhưng hoài công vô ích.
Cuối cùng, gương mặt tuấn tú của hắn chi còn cách mặt Lăng Tây Nhi vài tấc, hai người lúc này có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, con ngươi đen nhánh khó nén được tức giận, không chớp mắt nhìn chăm chú ánh mắt của Tây Nhi, tiếp xúc với khoảng cách gần như vậy, làm cho Lăng Tây Nhi có chút không biết nên hành động như thế nào.
“Ngươi làm sao vậy?”
Sắc mặc người này thay đổi đến chóng mặt! Nàng muốn dùng sức đẩy hắn ra, nhưng hoài công, chì còn cách dùng hai tay chống vào ngực hắn cố đẩy ra xa, giữ khoảng cách an toàn.
“Ngươi nói ngươi không phài Yên Chi!”
Lãnh Tuyệt Tâm lạnh lùng mở miệng, đôi mắt tà mị bi những tia sáng lấp lánh che kín.
“Đúng vậy, ta gọi là Lăng Tây Nhi!”
“Nhưng nữ tử vừa rồi gọi ngươi là Yên Chi!”
Lãnh Tuyệt Tâm cười lạnh, những ngón tay lạnh như băng nhẹ nhàng nắm lấy cằm nàng.
“Ta đã nói với ngươi, mọi người của Lâm phủ nghĩ ta là Yên Chi, bởi vì ta rất giống nàng!”
Lăng Tây Nhi kiên nhẫn giải thích.
“Ngươi thay thế nàng?”
“Có thể nói vậy, nhưng ta chưa từng gặp nàng!”
Lăng Tây Nhi vặn vẹo thân người muốn vùng ra, nhưng bị cánh tay mạnh mẽ của hắn giữ lại.
“Đừng làm vậy... A. buông ta ra rồi nói, tư thế này thật sự rất khó coi!”
Lăng Tây Nhi quơ chán quơ tay, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
“Ngươi thật sự rất giống nàng!”
Lãnh Tuyệt Tâm lẩm bẩm, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc mềm mại của Tây Nhi với ánh mắt say mê.