Vô Sắc Vô Hoan - Chương 54

Chung tình

Nước chảy róc rách, sóng vỗ dập dìu, có thể thấy được cá nhỏ dưới đáy nước thoăn thoắt vẫy cái đuôi bơi qua bơi lại, hai bờ sông là hàng liễu xanh xanh, khói bếp lượn lờ, năm ba cây phong cao lớn, rớt xuống một hai chiếc lá đỏ, chậm rãi trôi qua bên thuyền nhỏ.

Cúi người theo trong nước nhặt lên một chiếc lá đỏ xinh đẹp, muốn gọi Thạch Đầu đến xem. Quay người lại thấy hắn đã gối đầu lên cuộn dây thừng chìm vào giấc ngủ,

Ta xoa xoa hai chân đau nhức, chậm rãi bước đến chỗ hắn, cười xấu xa vươn ngón tay chọc nhẹ vào hai gò má mềm nhũn, hắn vẫn chưa tỉnh lại, ta vò vò mái tóc dài vàng vàng mềm mại của hắn, hắn không tỉnh, ta lại nhéo nhéo cái mũi, hắn vẫn không tỉnh — suốt đêm khổ chiến lại bị thương, mang theo ta chạy hơn mười dặm, đã vượt sức chịu đựng, hắn quá mệt mỏi.

Nhẹ nhàng ngồi xuống, vén hết mấy lọn tóc lộn xộn của hắn để sau vành tai, sau đó ghé sát vào nhìn kỹ.

Ngày thường vì hắn hay cười ta là người quái dị, không đầu óc, nha đầu ngốc, cho nên ta cũng cười hắn là kẻ lỗ mãng, xấu xí, mắt hí, tiểu tử ngốc... Hai người đối chọi gay gắt, đấu võ mồm ai cũng không nhường ai, hơn nữa cùng một chỗ lớn lên, cũng không quá lưu ý đối phương diện mạo thay đổi.

Hôm nay lại bỗng nhiên phát hiện, tuy rằng màu da hắn tổng bị phơi nắng ngăm đen, vì bị thương lại thiếu vài phần huyết sắc, ngũ quan lại đoan đoan chính chính, mũi thẳng tắp lại nhu hòa, lông mi dày mà ngắn theo hô hấp run nhè nhẹ, đôi môi trắng bệch có vài đường khô nứt, trên trán còn có vết bầm tím... Chỉ cần không bị thương, không mặc quần áo lộn xộn, không so sánh với yêu nghiệt Thác Bạt Tuyệt Mệnh, kỳ thật cũng là một tiểu soái ca thanh thanh tú tú, trách không được lúc ở Nam Cung thế gia nhiều tiểu cô nương coi trọng hắn như vậy, cứ lén làm khó làm dễ ta.

“Lạc nhi...” Thạch Đầu ở trong mộng thấp giọng kêu tên của ta.

Ta giống như bị điện giật, cả kinh nhanh chóng lui về phía sau.

Thạch Đầu mếu máo, khụt khịt cánh mũi, hàm hồ nói: “Ăn thật ngon...”

Mặt của ta bắt đầu phát sốt.

Thạch Đầu lại nói: “Cha... hạt dẻ ngào đường...”

Ngôi sao đại biểu cho bi thương từ vạt áo rớt ra, dưới ánh mặt trời lóng lánh ánh sáng.

Ta đột nhiên nhớ tới sau khi cha hắn bị giết, hắn không hề ăn món yêu thích nhất là hạt dẻ ngào đường nữa. Hắn dùng đôi vai non nớt khiêng gánh nặng ngàn cân, rồi lại gánh luôn một khối gánh nặng trầm trọng là ta, bắt buộc bản thân rời đi thơ ấu, rất nhanh thành thục lớn lên, còn tuổi nhỏ cùng ta bỏ mạng giang hồ, đi lên con đường nguy hiểm nhìn không thấy tương lai...

Nếu như thế này không phải tình thâm ý trọng, như thế này không phải thích, còn có cái gì mới phải đâu?

Máu hơi hơi thấm ra băng gạc, mấy điểm màu đỏ tươi. Thanh mai trúc mã nho nhỏ của ta, thân mình đã đầy vết thương.

Ta nhẹ nhàng cúi đầu, để sát vào, lại sát vào một chút, nhẹ nhàng hôn lên cái trán bóng loáng của hắn, như chuồn chuồn lướt nước, chạm nhẹ mà qua, nhanh đến không cảm giác nhiệt độ cơ thể lẫn nhau, sau đó nhìn trộm chung quanh không người, chậm rãi bình ổn trái tim đập loạn hoảng hốt, lại lặng lẽ hôn lên chóp mũi hắn, ở trong tiếng hít thở ấm áp, chậm rãi đi xuống mấp máy một chút, do dự chần chờ, dừng một lát, cuối cùng vẫn là ngượng ngùng ly khai. Chỉ ngồi ở bên cạnh hắn, âm thầm cười trộm.

Thuyền nhỏ lướt mau, không hề dừng lại, một đường phong cảnh xinh đẹp.

Nơi nào là bến bờ?

Bỗng nhiên, ta cảm giác có một đôi mắt nhìn chính mình, quay đầu, là Thác Bạt Tuyệt Mệnh bước đi mềm nhẹ như mèo, hắn tựa hồ đã muốn ngây ngốc, thường thường như quỷ mỵ xuất hiện trong góc, hướng bên này nhìn sang hai cái. Đến lúc Thạch Đầu tỉnh, lại thường thường nhìn hắn, tràn đầy cầu xin.

Thạch Đầu bị nhìn bừng tỉnh, lén hỏi ta.

Ta nhanh chóng nói phong tục cộng thê của bộ lạc bọn họ cho Thạch Đầu, Thạch Đầu nghe xong mặt đều đen, lập tức kêu ta ngồi trong khoang thuyền, hắn đi tìm Thác Bạt Tuyệt Mệnh nói chuyện.

Thân thuyền không lớn, không chỗ tránh né, ta thấy sự tình liên quan trọng đại đến mình, liền nhón mũi chân, lặng lẽ đi theo, chọc thủng một cái lỗ nhỏ trên cửa sổ giấy, dán vách thuyền nghe lén.

Vô luận Thạch Đầu truy vấn như thế nào, thề thốt Trung Nguyên cô gái tuyệt không hội chấp nhận phong tục của thảo nguyên như thế nào, Thác Bạt Tuyệt Mệnh đều trầm mặc không đáp lời, ta nghe lén nghe đến khẩn trương vạn phần.

Thạch Đầu rốt cục nổi giận: “Ta xem huynh là huynh đệ, huynh cũng không phải không biết ý của ta, có thể nào đối nàng như vậy? Hơn nữa nha đầu kia vừa ngốc lại lười, chọc phiền toái lại nhiều, huynh là không biết bản tính của nàng mà thôi, nếu là đã biết, sao còn thích nàng? Ta nói cho huynh nghe vài chuyện, mùa đông nàng liền lười giường, nước tắm rửa đều phải ta khiêng đến trong phòng, thiên hạ nào có phụ nữ lười thế này? Huynh đi ra bên ngoài tùy tiện chọn một người cũng tốt hơn nàng...” (nino: chẹp, dìm hàng Lạc nhi tơi tả ^^)

Đáng giận! Hắn cũng không nhớ lại mùa đông ta giặt quần áo cho hắn tới nứt da?!

Thác Bạt Tuyệt Mệnh rốt cục chậm rãi mở miệng nói: “Trên thảo nguyên hoa nở trăm ngàn đóa, ta liền thích nàng như vậy, giống ánh mặt trời rạng rỡ, hạt mưa trên bầu trời thanh mát, còn có cách nào? Thích một người, còn có thể lấy đao đào tim ta ra sao?”

Thạch Đầu mặt nhăn mày nhíu: “Đại ca, các người biết nhau mới vài ngày.”

Thác Bạt Tuyệt Mệnh: “Nhưng mà ta nhìn trúng con mồi, liếc một cái liền thích.”

Thạch Đầu lắc đầu, khinh thường nói: “Bậy bạ, trên đời này nào có nhất kiến chung tình?”

“Đương nhiên là có!” Thác Bạt Tuyệt Mệnh nắm chặt hắn, vội vàng cầu,“Thạch Đầu tiểu đệ, ta để dành tiền, để dành rất nhiều tiền. Ta đi mua một người vợ cho đệ, tròn tròn mập mạp, tốt nhất, biết quản gia nấu cơm may vá quần áo, hiếu thuận cha mẹ trưởng bối, tam tòng tứ đức, lấy phu vì cương, quy củ nghe lời, đệ tặng Lạc nhi cho ta đi, dù sao nàng không phải loại hình đệ thích, đại ca... Đại ca sẽ cảm tạ đệ cả đời.”

Thạch Đầu bị kinh sợ, sững sờ đứng tại chỗ.

Ta gấp đến độ thiếu chút nữa vỗ tường giơ chân, Thạch Đầu a Thạch Đầu, tuy rằng đều họ Lý, ngươi cũng không thể học tên ngu ngốc Lý Tầm Hoan kia a.

May mắn Thạch Đầu không ngu ngốc, hắn vội vàng lắc đầu nói: “Hoang đường, người là có thể mua sao?”

“Đương nhiên có thể! Thiên hạ không có gì không thể mua!” Thác Bạt Tuyệt Mệnh đúng lý hợp tình nói,“Năm đó Nam Cung thế gia không phải đã mua Lạc nhi sao? Nếu đệ đưa Lạc nhi cho ta, ta sẽ cho đệ rất nhiều rất nhiều tiền, một trăm vạn hoàng kim, hai trăm vạn hoàng kim, vô luận đệ muốn bao nhiêu, ta đều đã đi cố gắng đưa cho đệ, sau đó mang nàng cùng đi thảo nguyên, ta sẽ mua rất nhiều rất nhiều ngưu, rất nhiều rất nhiều nô lệ, làm cho nàng mỗi ngày có thịt bò thịt dê ăn, có nước hoa tắm rửa, sống còn sung sướng hơn phi tử của Khả Hãn, nàng sẽ từ từ thích ta...”

Thiên bạc phơ, dã mờ mịt, gió thổi bãi cỏ chăn bò dê, đó là cuộc sống trong giấc mộng của hắn, không phải của ta.

“Đủ!” Ta tức giận đến hai má nóng lên, vội vàng từ trong khoang thuyền nhảy ra, chỉ vào cái mũi hắn mà mắng: “Ngươi ngu xuẩn cũng muốn có cái giới hạn! Trên đời này không phải cái gì vậy đều có giá tiền để tính toán, không cần xem nữ nhân như bò dê! Ân tình của cha mẹ ngươi có thể mua sao? Tình nghĩa huynh đệ của ngươi có thể mua sao? Giáo dưỡng có thể mua sao? Phẩm đức có thể mua sao? Lòng người có thể mua sao? Ta không phải hàng hóa đặt trên kệ cửa hàng!”

“Lạc nhi, ngươi đỏ mặt, thật là đẹp mắt...” Thác Bạt Tuyệt Mệnh lăng lăng nhìn ta, tựa hồ đem tất cả chỉ trích đều vào tai này ra tai kia, hắn giống như không khắc chế được cảm xúc của chính mình, bỗng nhiên bắt lấy cánh tay ta chỉ đến trước mặt hắn, từ ngón tay tới bàn tay, lại tới lòng bàn tay, điên cuồng hôn.

Ta sợ tới mức hét lên một tiếng, liều mạng rút tay về.

Thạch Đầu gống một con hổ bị chọc giận, hung hăng giơ một quyền đánh qua.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3