Vô Sắc Vô Hoan - Chương 71

Thần y cầm thú

Edit: Miến Pb.M

Convert: TTV

Một đường ra roi thúc ngựa, Nam Cung Minh vận dụng đặc quyền cùng tiền tài, không ngừng thay ngựa thay đổi người, ngày đêm chạy đi, ven đường lại thỉnh danh y ở địa phương kê đơn sắc thuốc, giảm bớt trạng huống thương thế, ta ở bên cạnh không ngừng dùng nước lạnh hạ nhiệt độ, thương thế của Thạch Đầu mặc dù không chuyển biến tốt, nhưng cũng không có chuyển biến xấu, cuối cùng chống đỡ hai ngày một đêm, cố nhịn đến Độ Ách sơn trang, nơi thần y trú ngụ.

Sơn trang ẩn núp ở giữa sườn núi chỗ, ven đường là từng mảnh từng mảnh ruộng bậc thang, các loại các màu thảo dược xanh xanh đỏ đỏ ta nhận biết hoặc thấy mà không nhận biết được, gần chỗ tới cửa, là vô số hoa tươi nửa héo tàn, mẫu đơn, đỗ quyên, thược dược, cây hoa hồng... Cũng có vô số dây leo tường vi bò leo trên tường trắng, có thể tưởng tượng khi mùa hạ đến, nơi này sẽ là nhiều loại hoa giống như gấm vải rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.

Xe ngựa chậm rãi đứng ở trước cửa chính, Nam Cung Minh ân cần đỡ ta xuống xe, nhưng ngay cả nhìn thẳng cũng không muốn nhìn Thạch Đầu, tùy tay chỉ chỉ, phái ba bốn thị vệ to lớn lại đây giúp ta vác Thạch Đầu lên, sau đó gọi thủ hạ an bài những việc còn lại.

Hắn chậm rì rì, lòng ta gấp đến độ xoay đi xoay lại ở bên cạnh, hắn liền để cho ta mang theo thị vệ đi trước gõ cửa.

Ta gõ nửa ngày, cửa từ từ mở, một tuyệt sắc mỹ nhân đi ra, nàng dáng người so với ta cao lớn nửa cái đầu, cực gầy yếu, chân dài eo thon, mặc một bộ áo bào trắng gọn gàng ngay ngắn, tóc đen như thác dùng tơ cột đơn giản vào sau đầu, trên mặt làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, cặp mắt hắc bạch phân minh, đặc biệt xinh đẹp, khóe mắt hơi hơi xếch lên, lông mi vừa đen vừa dài, khi chớp mắt, có thể làm cho người ta liên tưởng đến cánh bướm dập dờn, chính là vẻ mặt lạnh lùng chút, giống khối hàn băng vạn năm không tan chuyển, may mà bên môi có khỏa nốt ruồi mỹ nhân nho nhỏ màu đỏ, làm hàn băng thêm ba phần quyến rũ, đoạt đi bảy phần phong thái của đoá mẫu đơn chưa tàn ở bên cạnh, hơn nữa giơ tay nhấc chân đầy phần khí chất tao nhã, chỉnh thể cũng không thua kém bao nhiêu so với Lâm Lạc Nhi hại nước hại dân.

Làm việc phải nắm lấy trọng điểm, ta rung động xong, vội chạy nhanh nịnh hót: “Mỹ nữ tỷ tỷ, ta tìm thần y Bạch tiên sinh...”

Lời còn chưa dứt, sắc mặt của mỹ nhân tỷ tỷ càng kém, xoay người đóng cửa, vòng cửa sư tử bằng đồng vàng đập thật mạnh vào mặt, thiếu chút nữa đụng gãy cái mũi của ta.

Ta sợ tới mức lui về phía sau ba bước, không biết mình nói sai cái gì rồi, trong đầu bay nhanh toát ra các đoạn kịch truyền hình ngắn đại cẩu huyết, suy nghĩ tới khía cạch: nàng là thanh mai trúc mã của thần y, nữ xứng ác độc OR si tình. Mơ hồ một hồi, người hầu vác Thạch Đầu ở bên cạnh nhẹ nhàng “Khụ” vài tiếng, vẻ mặt hắc tuyến nói: “Lạc Nhi cô nương, hắn... Chính là thần y Bạch Tử.”

Nam Cung Minh nói mới gặp thần y mọi người sẽ bị chấn động, ta xác thực quả thật bị chấn động bản mặt yêu nghiệt trong truyền thuyết này.

Nữ xứng si tình bi thảm biến thành nam nhân vật chính, ta nhặt lại cái cằm bị rớt xuống, biết chính mình nhầm lẫn gây phiền toái lớn, e sợ khiến đối phương không cứu Thạch Đầu, bổ nhào vào ván cửa liều mạng đập cửa, liều mạng giải thích, cùng với mắng chính mình là heo, lại đến ngay cả heo cũng không bằng, đối phương chính là không mở cửa.

Nam Cung Minh bước nhanh đi tới, hỏi rõ chuyện gì đã xảy ra, vẻ mặt đau khổ nói: “Tên kia tính tình quái dị, có ba thứ không chữa bệnh, bệnh nhẹ vết thương không nghiêm trọng sẽ không chữa, ỷ thế hiếp người không chữa, tâm tình không tốt không chữa, nàng đã đụng vào họng súng của hắn rồi.”

Ta há hốc miệng đến mức có thể thả một quả trứng gà.

Nam Cung Minh cuộn tay áo lên, tự mình gõ cửa, cao giọng cầu tình: “A Tử, là ta dẫn người đến xem bệnh.”

Bên trong một tiếng hét to: “Cút!”

Thanh âm kia trầm thấp, xác thực quả thật là giọng đàn ông, ta tiếp tục há mồm chứa trứng gà.

“Cái tên tính tình thối đó... Nàng ở bên ngoài chờ ta,” Nam Cung Minh kêu nửa ngày, bất đắc dĩ sờ sờ mũi, hai chân điểm lên đầu tường, đi vào lối quen thuộc, bên trong truyền đến tiếng cãi nhau rất nhỏ, thời gian ước chừng qua nửa nén hương, cửa rốt cục mở. Nam Cung Minh một tay áp giữ Bạch Tử với bản mặt thối, một tay cầm cái hòm thuốc, đón ta đi vào. Thông thuộc dẫn tới phòng bệnh, phất phất tay, làm cho người hầu buông Thạch Đầu xuống, sau đó đặt Bạch Tử đang giãy dụa lên cái ghế ở trước giường bệnh, đem ngân châm cùng hòm thuốc nhét vào trong tay hắn, ra lệnh,“Ngoan, xem bệnh.”

“Dừng tay!” Bạch Tử bỗng nhiên duy trì không được bản mặt than, la hoảng lên, Nam Cung Minh nhẹ buông tay, hắn lập tức nhảy dựng lên, sắc mặt cực kỳ khó coi, trước tiên từ trong lòng lấy ra đôi bao tay mềm nhẹ bằng tơ tằm rồi đeo vào, sau đó mở hòm thuốc ra, từ bên trong lấy ra rất đôi bao tay bằng da rắn cực mỏng rồi đeo vào, sau đó đứng ở cạnh giường bệnh giữ chờ. Qua một lúc, có một nha hoàn mặt tròn bưng khay bạc tiến thẳng vào, trong khay là một xấp khăn vuông trắng sạch không tỳ vết.

Bạch Tử khôi phục biểu tình núi băng, dùng tay đã mang bao tay, thấm ướt một mảnh khăn vuông, dùng sức lau lại chà xát ở trên cái ghế không có tro bụi, sau đó nhìn kỹ qua khăn vuông không có nửa điểm vết bẩn, mới ngồi xuống. Hai ngón tay ấn lên trên mạch của Thạch Đầu, cau mày nhìn nửa ngày, ra hiệu cho ta cởi bỏ băng vải nhìn chỗ bị thương của hắn, kinh ngạc nói: “Đều đã bị thương thành như vậy, cư nhiên còn chưa có chết?”

Nào có thầy thuốc hy vọng bệnh nhân chết sớm, ta tức giận gần chết, nhưng lại vẫn sờ sờ đầu Thạch Đầu, bồi tiếp cười nói: “Không thể chết được, thỉnh Bạch thần y không cần phí lòng lo lắng.”

Bạch Tử lạnh nhạt nói: “Có cái gì không thể chết? Người sớm hay muộn đều là phải chết, sớm hay muộn mà thôi.”

Ta nghe xong lời này, chỉ cho rằng hết thuốc chữa rồi, cổ họng từng trận chua xót, ánh mắt đỏ lên, thấp giọng nói: “Cầu thần y nghĩ kỹ lại biện pháp, cứu giúp nam nhân của ta đi, người chết sớm hay chết muộn thì không sao cả, nhưng tâm lý người còn sống thì phải chịu đau lòng...”

“Ai bên người không có người chết? Nếu đây là đau lòng, thiên hạ lại có ai không có một chút đau lòng?” Có lẽ là mỗi ngày đối mặt với sinh tử, đối với sinh mệnh không có quá nhiều hăng hái, cho nên giọng điệu của Bạch Tử cũng không có tình cảm gì, hắn tựa như một cái máy móc chuyên nghiệp tinh tế, sau khi kiểm tra triệt để cho Thạch Đầu xong, cởi bao tay da rắn ra, mở ra hòm Ngọc Thạch chuyên dụng của chính mình, lấy ra bút giấy, kê khái đơn thuốc, cũng không cho người nhà xem qua, mà liền ra hiệu cho dược đồng bốc thuốc theo đơn.

Ta cùng Nam Cung Minh thực chờ mong hỏi: “Có thể cứu không thế?”

Bạch Tử lạnh lùng nhìn hai người bất đồng với con mắt đang chờ mong nhìn, lại đeo bao tay da rắn, sau khi lấy ra ngân châm đâm vài cái huyệt vị rồi nói: “Thể chất của hắn rất thú vị, khung xương cơ thịt toàn thân phân bố thật sự hoàn mỹ, sức khỏe khôi phục không tồi. Nhưng là kinh mạch ở cổ chân bị chặt đứt, nhiều chỗ gãy xương, các loại ngoại thương vô số, tạm thời lưu lại,dùng thử một lần thuốc mới cùng với phương thức trị liệu ngoại thương, hai người các ngươi đều cút ra đi, không cần ở trong này vướng chân vướng tay.”

Đến tột cùng là có thể trị hay là không thể đây hả? Hắn định đem Thạch Đầu làm chuột bạch thí nghiệm sao?

Ta há mồm muốn hỏi, Nam Cung Minh vội vàng tóm lấy, liên tục lôi kéo, tha đi ra ngoài, đi qua mái hiên, mới tinh tế phân phó: “Thế hệ con cháu Bạch gia đều là cuồng mê y học, Bạch Tử chữa bệnh đặc biệt chu đáo tỉ mỉ, gặp phải bệnh nhân mà cảm thấy thú vị sẽ không tính toán tiền bạc, lại càng không qua loa xong việc, ngay cả bệnh nhân mà hắn đều trị không được thì thiên hạ không có người có thể chữa trị. Nhưng hắn có ba cái quy củ, chính là không thể nhìn, không thể hỏi, không thể quản. Vào trên tay hắn chính là sinh tử được phân định bởi số mệnh, nếu không khởi xướng tính khí xấu thì sẽ ngay cả người lẫn giường đều bị quăng ra bên ngoài.”

Cổ đại không có viện y học, nguyên lai kỹ thuật của Bạch gia thần y chính là luyện ra từ trong vô số thí nghiệm chuột bạch, ta nghe đến độ mí mắt co rút: “Ngươi làm sao mà biết?”

Nam Cung Minh chỉ vào chính mình, cực độ buồn bực nói: “Ta bảy tuổi năm ấy bị hắn quăng đi, may mắn khi đó là cha hắn làm đương gia,nhặt ta trở về.”

Ta: “...”

Một lát, Bạch Tử theo trong phòng đi ra, nhìn chúng ta đang khe khẽ nói nhỏ liếc mắt một cái, gọi quản sự đến phân phó, vài cái thị nữ dược đồng nối đuôi nhau mà vào, một lát sau, lại nối đuôi nhau mà ra, trên tay cầm đống lớn đống lớn mảnh vải nhuộm máu, ta nhìn đến váng đầu hoa mắt, thiếu chút nữa nghĩ đến Thạch Đầu ở bên trong bị phân thây. Sau lại thừa dịp quản sự cùng Nam Cung Minh nói chuyện ở bên ngoài, lặng lẽ quay lại phòng, ở khe cửa nhìn một chút,lại thấy tay chân Thạch Đầu đều bị mở ra, Bạch Tử cầm cây tú hoa châm tinh xảo thon mảnh, đang cẩn trọng từng chút một khâu kinh mạch cho hắn.

Quản sự đang nịnh hót Nam Cung Minh phát hiện ta đang rình xem, lo lắng không thôi, vội vàng thấp giọng nói: “Đừng khẩn trương, chủ tử của chúng ta còn mở lồng ngực mổ bụng chữa khỏi cho người ta.”

Ai Cập cổ từng phát hiện thủ thuật giải phẫu khoét hộp sọ tiêu chuẩn cao, danh y Hoa Đà của Trung Quốc cũng đối với giải phẫu ngoại khoa cực có nghiên cứu, nhưng người nối nghiệp lại vô lực, mà Thạch Đầu nhiều chỗ tình trạng vết thương nghiêm trọng, nếu chỉ dựa vào y dược châm cứu bình thường, sau khi khang phục cũng sẽ lưu lại tàn tật nghiêm trọng, nay gặp Bạch Tử có gan dùng dao nối kinh mạch sửa vặn xương cốt, động tác thành thạo, lúc khâu lại lưu hành nước chảy mây trôi, hành động liền mạch lưu loát, hiển nhiên là có nhiều nghiên cứu.

Cho nên thói quen khám bệnh bằng Tây y trước khi xuyên qua, cùng với trải qua giải phẫu nhỏ, khiến ta chẳng những không khẩn trương, ngược lại yên tâm.

Chờ đợi dài lâu, ta bắt đầu miên man suy nghĩ, tiến hành suy đoán các loại cẩu huyết đối với Bạch Tử, cảm thấy ánh mắt hắn sáng trong, cuồng dại y thuật, thật sự không có hiềm nghi là cầm thú gì cả. Ta không muốn lại suy đoán ác ý đi oan uổng người tốt, cho nên tận dụng hết khả năng nghĩ tới phương diện tốt.

Hay là Bạch Tử là do bản thân mắc bệnh sạch sẽ, chán ghét cùng N nam nhân OOXX[1] chung một người. Lâm Lạc Nhi hò reo không muốn không muốn, lại dục cự còn nghênh[2], lại phát hiện nàng có bàn tay vàng và thể chất dị thường, bệnh nghiên cứu dược vật học phát tác, muốn bắt nàng làm thực nghiệm cho bí dược, thí nghiệm trên phương diện của cơ thể người có giới hạn cực cao nào đó?

[1] OOXX: quan hệ TD

[2] Dục cự còn nghênh: cự tuyệt quan hệ TD nhưng lại vẫn đáp ứng.

Ta thừa dịp lúc thị nữ đi ra, lại một lần nữa cật lực vụng trộm hướng khe cửa, nhìn trộm mỹ nhân thần y đang cố gắng khâu lại, đánh rùng mình một cái.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3