Vô Thường - Chương 1133

Chương 1133: Chẳng biết xấu hổ

Bị người khác nói trúng suy nghĩ trong lòng, chính mình không biết nên đáp lại như thế nào, Chung Lộ chậm rãi nâng một cánh tay của Đường Phong lên chạm vào má mình, nhẹ nhàng vuốt ve:

- Công tử cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, nô tỳ có thể có mạng sống mới hoàn toàn là do công tử ban tặng, đối với công tử nô tỳ chỉ có một lòng cảm kích, không dám có chút oán giận. Chỉ mong công tử không chê nô tỳ trước kia không được tốt, ngày sau có thể đi theo hầu hạ công tử thì nô tỳ cảm thấy vô cùng mỹ mãn. Nếu một ngày nào đó công tử cảm thấy phiền chán thì chỉ cần nói một tiếng, nô tỳ... sẽ trở lại Vân Hải Chi Nhai!

Nói xong lời cuối cùng thân thể Chung Lộ run lên nhè nhẹ, vành mắt đỏ hoe.

Ngón tay Đường Phong chạm vào một bên má ấm áp của nàng, trong lòng cũng thở dài, nói đến đây thì đã hiểu rõ, Đường Phong đâu còn có thể ngoan tâm được? Huống chi trước đây Chung Lộ cũng là thân bất do kỷ, cái danh của nàng cũng không phải nàng tự đặt cho mình.

- Chuyện trước đây cứ để nó đi qua đi.

Đường Phong vươn tay lau khô nước mắt trên khóe mắt Chung Lộ.

Chung Lộ ngừng khóc mỉm cười:

- Công tử nói như vậy là đã đáp ứng rồi?

- Chẳng qua hiện giờ nàng rất thông minh a, khiến cho ta rất áp lực.

Đường Phong cười nhẹ một tiếng.

Chung Lộ lè cái lưỡi xinh xắn đỏ hồng ra:

- Vậy thì sau này nô tỳ nghe theo lời công tử là được rồi.

Nói xong, nàng cúi gằm cái đầu xuống, trên khuôn mặt hiện lên một tia đỏ ửng, cái cổ trở nên đỏ bừng, hàm răng khẽ cắn nhẹ giọng hỏi:

- Công tử, ta có thể ôm ngươi một cái được không? Từ biệt mấy năm, nô tỳ... rất tưởng niệm.

Đường Phong thấy dáng dấp mê người như vậy liền máy động trong lòng, trong ngực truyền đến một loạt âm thanh rung động kịch liệt, không thể không nói hiện giờ Chung Lộ so với trước đây có mị lực hơn rất nhiều ít nhất dáng vẻ e thẹn bây giờ hoàn toàn đối lập với dáng vẻ trước đây của nàng.

Thời gian còn cùng Đoạn Tây Lâu ở một chỗ, Chung Lộ không có ý định nói về chuyện này, cũng không có khả năng làm tới, nhưng hiện giờ hai người ở chung, vì để giải quyết nỗi khổ tương tư, Chung Lộ đành phải nói ra hết.

Đường Phong cười cười, mở hai bàn tay ra.

Chung Lộ thở ra một hơi, khuôn mặt đỏ bừng đi từng bước tới gần Đường Phong, vừa đi đôi mắt rụt rè thình thoảng mở ra liếc nhìn Đường Phong.

Chỉ còn cách hai bước nữa là Chung Lộ tới trước khuỷu tay của Đường Phong, trong lúc đang chìm đắm trong hạnh phúc, muốn Đường Phong ôm ấp vào lòng thì đột nhiên động tác của nàng cứng đờ, đôi mắt thu thủy nhìn chằm chằm vào trước ngực của Đường Phong, phảng phất như gặp phải chuyện tình không thể nào tin được, nhất thời hoa dung thất sắc.

- Công tử cẩn thận!

Chung Lộ quát lên một tiếng, đột nhiên vung tay lên đánh thẳng vào trước ngực của Đường Phong.

Đường Phong ngây ngẩn cả người, hắn hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì, trong lúc vội vàng chuẩn bị đón đỡ công kích của nàng thì đột nhiên nghe được âm thanh hừ lạnh bên tai, chợt một cỗ kình khí bắn ra từ trước ngực mình, nhanh chóng đón đỡ một chưởng của Chung Lộ.

Nhìn thấy một màn này, rốt cuộc Đường Phong cũng nhớ tới chuyện gì đang xảy ra, vội vã hô lớn:

- Đừng.

Hai cỗ kình khí va chạm vào nhau, Chung Lộ hơi lảo đảo một chút bởi vì đối phương ở trước ngực Đường Phong, tự nhiên nàng không dám dùng toàn lực cho nên một kích vừa rồi không chỉ bị hóa giải hết mà còn có chút lực đạo phản chấn.

- Dừng tay!

Đường Phong hô lên một tiếng, trước nhau nhìn một chút rồi nhanh chóng kéo Chung Lộ chạy vào một gian phòng cách đó không xa.

May mắn chính là cơ quan then chốt bên trong gian phòng đã bị người khác giải trừ, chỉ còn có một cái rương đồng trống không ở bên trong, vì vậy rất an toàn.

Đóng cửa phòng, Đường Phong mới kịp quan sát cục diện trước mặt.

Chung Lộ ở bên cạnh vẫn đang giương đôi mắt nhìn chằm chằm vào trước ngực chính mình, Đường Phong cúi đầu nhìn lại, quả nhiên Linh Khiếp Nhan ở trước ngực đã đi ra ngoài, đôi tay xinh xắn chống ngang hông, không chịu yếu thế trừng mắt nhìn Chung Lộ.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán Đường Phong.

Một đoạn thời gian vừa rồi mải mê tầm bảo, chính mình dĩ nhiên quên mất sự tồn tại của Linh Khiếp Nhan. Hơn nữa còn có Đoạn Tây Lâu ở bên cạnh, vì vậy Linh Khiếp Nhan cũng không tiện đi ra ngoài, dẫn đến hiện giờ xuất hiện cục diện xấu hổ như vậy.

Có lẽ Chung Lộ đột nhiên thấy Linh Khiếp Nhan xông ra tưởng rằng có chuyện gì bất thường cho nên mới xuất thủ với chính mình, chẳng qua bị Linh Khiếp Nhan lật tay hóa giải.

- Hừ, không biết xấu hổ!

Linh Khiếp Nhan khí phách hiên ngang khiển trách.

Thân thể Chung Lộ run mạnh lên, nắm chặt y phục của Đường Phong, lộ ra nửa đầu ở phía sau hắn, run giọng nói:

- Công tử... nàng...

Cho dù là ai lần đầu tiên nhìn thấy dáng dấp của Linh Khiếp Nhan cũng sẽ không nghĩ nàng khả ái, dù sao một người như vậy đã vượt qua phạm vi lý giải của con người.

Linh Khiếp Nhan kêu lên một tiếng, nhảy ra khỏi ***g ngực của Đường Phong, như một cơn gió thoáng cái liền trở thành một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, phong hoa tuyệt đại.

Một màn này vô cùng kinh hãi khiến cho Chung Lộ trừng mắt nhìn ngốc trệ, thân thể mềm nhũn suýt chút nữa ngã xuống mặt đất.

Đường Phong nhanh chóng giơ tay ra đỡ nàng,

Thật không có lịch sự nha, Linh Khiếp Nhan thu nhỏ căn bản không kịp ứng phó với cục diện trước mặt thành ra lúc lớn lên người trần như nhộng, trước nở sau vểnh, trắng trẻo no đủ, cơ thể vô cùng động lòng người.

- Y phục!

Linh Khiếp Nhan lạnh lùng nhìn Đường Phong.

Nghe thanh âm này Đường Phong liền biết nha đầu đang tức giận. Tức giận chính mình trong khoảng thời gian vừa rồi không quan tâm tới nàng.

Tay chân luống cuống lấy y phục của nàng từ trong Không gian Mị ảnh ra, chỉ nghe một trận âm thanh quần áo loạt xoạt vội vàng, quần áo Linh Khiếp Nhan đã chỉnh tề, nàng cười lạnh một tiếng:

- Có thể nhìn.

Lúc này Đường Phong mới giương mắt nhìn nàng một chút, chỉ thấy hiện giờ khuôn mặt Linh Khiếp Nhan như đang phủ sương, trên khuôn mặt xinh đẹp phát ra sát khí um tùm, nhìn qua vô cùng đáng sợ.

- Phong ca ca...

Linh Khiếp Nhan nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ, cùng với lời nói là tiếng kẽo kẹt phát ra.

- Nha đầu, thương thế của nàng đã khôi phục hoàn toàn.

Đường Phong cố nặn ra một nụ cười tươi.

- Trong khoảng thời gian nàng chữa thương ta cũng không dám quấy rối, hiện giờ cuối cùng cũng có thể yên tâm được rồi.

Mặc dù biết Đường Phong đang lảng sang chuyện khác nhưng Linh Khiếp Nhan nghe được vẫn cảm thấy ấm áp trong lòng, sắc mặt không khỏi dịu đi, dáng vẻ uyển chuyển buồn bã nói:

- Cho dù không dám quấy rối thì nhìn lén vài lần cũng có sao đâu, mấy ngày hôm nay ngay cả nhìn Phong ca ca cũng chưa từng ngó tới ta.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3